Bác Sĩ Bảo Cưới
-
Chương 95: Ngủ chung
Đản ở cùng phòng với tên quả gia Hữu Việt.
Hồng Duyên thì chịu.
Còn bố mẹ vợ thì anh tống về nhà rồi.
Uke thì chắc ở cùng với Seme.
Còn em thì phải cùng phòng với anh.
Nhưng anh nghĩ đây chỉ là dự tính. Em đang nằng nặc đòi ngủ chung phòng với Seme. Đó là điều không thể! Tiểu tình yêu ạ!
-Em không thể ngủ trong cái phòng ấy được! – Anh giải thích ngay trước phòng của thằng Seme. Em thậm chí còn ôm chăn gối toan tính ngủ chung với thằng khốn đó chứ gì! Đừng có mơ!
Mắt em lung linh lên :
-Tại sao chứ?
Anh sẽ không bị mắc lừa đâu.
-Vì đây là phòng của Uke và Seme!
-Uke? Seme?
Tại sao lại chẳng ai biết cái biệt danh này nhỉ? Cả em nữa!
-Uke là Hạo Thiên! Seme là Vu Chính đó! – Anh giải thích.
-Mặc kệ! Minh Ngọc muốn ngủ chung với Vu Chính cơ! – Em làm điệu bộ nhõng nghẽo thấy kinh. Em đúng là thay đổi đến phát rồ.
-Không được!!!
Em bỏ ngoài tai lời nói của anh, em cứ hung hăng mở cửa chạy vào phòng.
Giờ đang là ban đêm, tối lắm rồi. Đừng để anh cáu!
-Cậu làm gì vậy? – Thằng Uke chẳng biết từ đâu xuất hiện. Nó hết mù, hết điếc, hết què rồi. Giờ con chạy nhảy kinh lắm.
-À! Mình tính ngủ chung với anh Vu Chính! – EM cười rạng rỡ.
Uke nghe vậy mặt liền tái mép, quay lại nhìn anh với anh mắt sợ hãi.
-Thầy cho cậu ấy vào ngủ thật à?
-Không! – Anh rứt khoát.
Em nhướng mày khó chịu nhìn anh như thể anh là kẻ thù giết cha em vậy:
-Hắn thì có quyền gì chứ!
-Thế không phải hai người là vợ chồng sao? – Mày nói quá chuẩn, Uke ạ!
Mắt em bất chợt hứng lên, một phút hoài nghi, một phút lo lắng, một phút bâng khuâng :
-Chắc là không phải đâu, mình mới 16 lại thêm ai thèm cưới cái tên đầu bò này chứ!!! – Em phủi tay rồi chạy thẳng vào trong phòng.
Đầu bò ư? Đúng là điên mất thôi!
Thằng Uke còn nhìn anh cơ chứ! Nó làm như thể anh nhìn tàn tạ, thê lương lắm ấy.
-Còn không vào trong! Bộ mày muốn mất chồng hả?!
-Thầy không sao chứ? – Nó tỏ ra lo lắng, đúng là Uke.
-Mày có muốn ăn hột lạc sắt không?!
Hồng Duyên thì chịu.
Còn bố mẹ vợ thì anh tống về nhà rồi.
Uke thì chắc ở cùng với Seme.
Còn em thì phải cùng phòng với anh.
Nhưng anh nghĩ đây chỉ là dự tính. Em đang nằng nặc đòi ngủ chung phòng với Seme. Đó là điều không thể! Tiểu tình yêu ạ!
-Em không thể ngủ trong cái phòng ấy được! – Anh giải thích ngay trước phòng của thằng Seme. Em thậm chí còn ôm chăn gối toan tính ngủ chung với thằng khốn đó chứ gì! Đừng có mơ!
Mắt em lung linh lên :
-Tại sao chứ?
Anh sẽ không bị mắc lừa đâu.
-Vì đây là phòng của Uke và Seme!
-Uke? Seme?
Tại sao lại chẳng ai biết cái biệt danh này nhỉ? Cả em nữa!
-Uke là Hạo Thiên! Seme là Vu Chính đó! – Anh giải thích.
-Mặc kệ! Minh Ngọc muốn ngủ chung với Vu Chính cơ! – Em làm điệu bộ nhõng nghẽo thấy kinh. Em đúng là thay đổi đến phát rồ.
-Không được!!!
Em bỏ ngoài tai lời nói của anh, em cứ hung hăng mở cửa chạy vào phòng.
Giờ đang là ban đêm, tối lắm rồi. Đừng để anh cáu!
-Cậu làm gì vậy? – Thằng Uke chẳng biết từ đâu xuất hiện. Nó hết mù, hết điếc, hết què rồi. Giờ con chạy nhảy kinh lắm.
-À! Mình tính ngủ chung với anh Vu Chính! – EM cười rạng rỡ.
Uke nghe vậy mặt liền tái mép, quay lại nhìn anh với anh mắt sợ hãi.
-Thầy cho cậu ấy vào ngủ thật à?
-Không! – Anh rứt khoát.
Em nhướng mày khó chịu nhìn anh như thể anh là kẻ thù giết cha em vậy:
-Hắn thì có quyền gì chứ!
-Thế không phải hai người là vợ chồng sao? – Mày nói quá chuẩn, Uke ạ!
Mắt em bất chợt hứng lên, một phút hoài nghi, một phút lo lắng, một phút bâng khuâng :
-Chắc là không phải đâu, mình mới 16 lại thêm ai thèm cưới cái tên đầu bò này chứ!!! – Em phủi tay rồi chạy thẳng vào trong phòng.
Đầu bò ư? Đúng là điên mất thôi!
Thằng Uke còn nhìn anh cơ chứ! Nó làm như thể anh nhìn tàn tạ, thê lương lắm ấy.
-Còn không vào trong! Bộ mày muốn mất chồng hả?!
-Thầy không sao chứ? – Nó tỏ ra lo lắng, đúng là Uke.
-Mày có muốn ăn hột lạc sắt không?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook