????????????????
Vương thái thái đã chuẩn bị sẵn tư thế, nói bữa nay Vương Nhất Bác không uống thuốc thì không được ăn cơm.

Uống thuốc xong, không chỉ có cơm ăn, còn có đồ ăn vặt.

Vương Nhất Bác không muốn uống thuốc, nằm trên mặt đất, khàn giọng ầm ĩ.

Tiêu Chiến sắc thuốc xong bưng qua, nghe thấy âm thanh của Vương Nhất Bác liền lắp bắp kinh hãi.

Y mới thấy Vương thái thái ở đây, liền chủ động nói đi sắc thuốc cho Vương Nhất Bác, chỉ có lần này, không biết sao lại nháo lên như vậy.

Lúc Tiêu Chiến vào sân liền gật đầu chào hỏi với Vương thái thái, Vương Nhất Bác đáng thương vô cùng, nhìn thấy Tiêu Chiến đến liền trào ra hai hàng nước mắt.

Tiêu Chiến cúi người ôm hắn, không nói gì cả.

Vương thái thái giải tán mọi người, ngồi bên cạnh xem cuộc vui.

Vương Nhất Bác nhỏ hai giọt nước mắt, Tiêu Chiến hỏi hắn: "Lại làm gì rồi?"
Âm thanh của Vương Nhất Bác chôn trong y phục trước ngực y: "Không thấy ngươi."
Hai người hỏi một đằng trả lời một nẻo, Tiêu Chiến nói: "Ta đi sắc thuốc cho ngươi, uống hay không?"
Vương Nhất Bác gật đầu.

"Vậy lúc nãy ngươi ầm ĩ cái gì a?"
"Nhớ ngươi..."
Vương thái thái ho một tiếng: "Sắp xong rồi."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên: "Ai cần nương lo." Nói xong lại chôn vào trong lòng Tiêu Chiến.

Vương thái thái cười nói: "Ôi, nhận người khác làm nương rồi sao? Được thôi, ta ra ngoài nhận người khác làm con trai đi."

Trước khi đi dặn dò Tiêu Chiến phải theo dõi hắn uống hết thuốc.

Vương thái thái xoay nửa ngày trong phòng, thế mà thật sự ra cửa, trước khi ra cửa đã kêu người chuyển lời cho Tiêu Chiến, nói hôm nay có chuyện gì thì cứ giao cho hạ nhân làm, y ở bên Nhất Bác là được rồi, cuối cùng nói Vương Nhất Bác bị bệnh sẽ vui giận thất thường, nếu không có gì thì đừng để ý đến hắn.

Bên này Tiêu Chiến dỗ Vương Nhất Bác đút hết thuốc, đút mứt hoa quả cho hắn.

Tiêu Chiến sợ hắn ăn nhiều nóng người nên chỉ cho hắn một viên.

Vương Nhất Bác ngược lại cũng không nói gì, hai người ở trong thư phòng đọc sách, gần đây Vương Nhất Bác có được một bản vẽ, xem vui vẻ vô cùng.

Vương Nhất Bác từ nhà xí đi tiểu xong trở về, ở trong viện đụng phải Thiệu Quân tới tìm hắn chơi.

Thiệu Quân nói có chuyện này muốn nói với Vương Nhất Bác, hai người đi vào sương phòng.

Thiệu Quân nói với Vương Nhất Bác gần đây mình thích một cô nương, chỉ tiếc nàng là phụ nữ đã có chồng.

Vương Nhất Bác trợn to mắt.

Thiệu Quân nói lần đầu tiên hai người gặp mặt là ở một tòa chùa miếu.

Đại điện xây cao cao, Thiệu Quân ở phía trên liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng ở phía dưới.

Khuôn mặt trắng nõn, đôi chân mày lá liễu, đai lưng màu hồng phấn thắt bên hông, bầu ngực căng tròn nở nang khiến Thiệu Quân chảy nước miếng.

Thiệu Quân lỗ mãng đi tới tiếp lời, lại thấy khuôn mặt khóc như hoa lê dính hạt mưa.

Nàng chảy nước mắt nói với Thiệu Quân về bản thân mình, trượng phu của nàng rời nhà đi buôn bán lúc nàng hoài thai tám tháng, sau khi đi liền không còn tin tức.

Nàng một thân một mình ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai sinh con nuôi bằng sữa mẹ, hiện giờ hài tử đã hơn bốn tháng.


Nàng một mình cô đơn tịch mịch, cầu nguyện Phật, cầu trượng phu phương xa sớm ngày trở về, cầu cảnh đời đáng thương của mình có một sự giải thoát.

Người thiếu phụ làm mẹ lần đầu tư thái lười biếng đáng yêu, trong giọng nói lại mang theo bi thương sau cơn mưa, khiến lòng người ngứa ngáy mà chua xót.

Nghe đến đây, Vương Nhất Bác giơ bàn tay ra hiệu tạm dừng: "Hai ngươi đến bước nào rồi?"
Thiệu Quân đỏ mặt: "Chẳng có bước nào...!Có một lần nàng nói...!ngực căng quá, ta liền hút vài hơi..."
Vương Nhất Bác trợn to mắt.

Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi: "Đó không phải là cho tiểu bảo bảo uống sao? Ngươi uống của bé làm gì?"
Thiệu Quân thấp đầu: "Nàng...!quá nhiều sữa, một mình bảo bảo đã uống rất nhiều rồi..."
Thiệu Quân hỏi Vương Nhất Bác bước tiếp theo nên làm thế nào mới tốt.

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt: "Cưới nàng thôi."
Thiệu Quân nhào tới đánh hắn: "Dễ như vậy thì ta tới tìm ngươi làm gì?"
Vương Nhất Bác giơ cánh tay lên đỡ, nắm lấy cơ hội phản công: "Ngươi...!ngươi đánh ta làm gì, ngươi cái đồ...!biến thái..."
Hai người đánh thành một cục.

Tiêu Chiến đợi nửa ngày trong thư phòng cũng không thấy Vương Nhất Bác trở về, liền để sách xuống đi ra cửa tìm.

Y nghe thấy trong sân cách vách có tiếng ồn ào, đi qua tìm liền thấy Vương Nhất Bác và tiểu tử Trịnh gia kia chơi đánh tay trong viện.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến, nói: "Chiến Chiến, ngươi mau tới, chúng ta đang chơi trò đánh tay, chơi cũng vui."
Thiệu Quân che lại mu bàn tay bị đánh đỏ bừng, không biết có gì vui.

Trò chơi này chính là khảo nghiệm năng lực phản ứng của nhau, mỗi người để một tay giao nhau, tay phía dưới tấn công tay phía trên, đánh trúng là phe công thắng, nếu chưa đánh trúng mà để tay kia chạy thoát thì phe công thua.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến ở bên cạnh xem cuộc chiến càng nổi lên đắc ý, há miệng, đầu lưỡi liếm một vòng quanh môi, giống như con chó lớn chuẩn bị no bụng, còn phối hợp phát ra tiếng chảy nước miếng.


Thiệu Quân đang tập trung tinh thần phá chiêu của Vương Nhất Bác, lại bị Vương Nhất Bác trở tay đánh kịp.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến bên cạnh phản ứng bình thường, nghĩ thầm mình vẫn chưa đủ lợi hại nên liền một bên nhảy một bên công kích Thiệu Quân.

Thiệu Quân bị đánh liên tục mười mấy cái, mu bàn tay vừa đau, trong lòng vừa khó chịu, la lối khóc lóc nói mình không chơi nữa, xách vạt áo muốn đi, Vương Nhất Bác cũng không giữ, chỉ kề tai nói nhỏ với hắn ta: "Có tình huống gì thì sớm nói với ta, ta mãi mãi là huynh đệ tốt của ngươi."
Thiệu Quân đập tay với Vương Nhất Bác một cái, cảm động rời đi.

Vương Nhất Bác ngại ngùng liếc mắt nhìn ngực Tiêu Chiến, ngực Tiêu Chiến nhìn bình thường nhưng dán lên lại mềm mại, rất thoải mái.

Vương Nhất Bác nói: "Chiến Chiến, sao ngươi lại tới đây?" Nói xong nuốt một ngụm nước miếng.

Tiêu Chiến nói: "Sao ta không tới được? Bị bệnh còn ở trong sân hóng gió, coi chừng nghiêm trọng hơn."
Vương Nhất Bác đi tới muốn nắm tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại né đi.

Vương Nhất Bác không dám tiến lên, trong đầu của hắn chứa đầy thứ không tốt, khiến hắn chột dạ khi đối mặt với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác rất thèm ngực Tiêu Chiến, tuy hắn chưa thấy ngực Tiêu Chiến nhưng lại cảm thấy đó chắc chắn là vật tuyệt vời nhất thế gian.

Tiêu Chiến thấy mình hất Vương Nhất Bác một lần, hắn cũng không tới dán nữa, trong lòng nghĩ vẫn là Thiệu Quan có phân lượng trong lòng hắn hơn, mỗi lần gặp mặt xong đều mất hồn.

Vương Nhất Bác lại ngồi trong sân một hồi, chờ ngực Tiêu Chiến không còn luôn dao động trong đầu mình nữa mới vào thư phòng.

Lúc xế chiều, phòng bếp lại làm bánh nướng.

Tiêu mẫu biết Vương Nhất Bác bị bệnh, sợ hắn ăn uống không tốt nên đặc biệt làm đưa tới đây.

Vương Nhất Bác vừa nghe mùi bánh nướng này liền nghĩ thầm không ổn, sợ là vật phía dưới của hắn còn mọc ra cái mũi, ngửi thấy mùi bánh nướng liền bắt đầu có phản ứng.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, thấy y cúi đầu, tóc mái trên trán bay nhè nhẹ rồi rơi xuống, mũi cực kỳ xinh đẹp, môi căng bóng như quả dâu tây.

Tầm mắt trượt xuống chút nữa, hôm nay y mặc một chiếc áo vải thô màu nâu sậm, đai lưng buộc chặt như cũ, Vương Nhất Bác muốn hỏi Tiêu Chiến áo vải thô này có thể mài y ra sữa không.


Vương Nhất Bác hoảng sợ bởi ý nghĩ này của mình, hắn muốn nắm vật phía dưới của mình nhưng lại nhìn Tiêu Chiến, không dám làm gì cả.

Cuối cùng đành phải mặc kệ cây gậy bảo bối, ủy khuất ăn bánh nướng.

Ăn ba cái bánh nướng, cuối cùng vật phía dưới không còn sung sức nữa.

Vương Nhất Bác lấy cớ đi nhà xí, ở nhà xí nghĩ đến chiếc cổ mảnh khảnh và bộ ngực mềm mại của Tiêu Chiến, bắn một hồi.

Vương Nhất Bác thoát lực dựa vào bên tường, hắn cảm thấy mình bị đào rỗng rồi, bị bánh nướng thịt tươi này đào đến cặn cũng không còn.

Đầu óc Vương Nhất Bác choáng váng mà trở về thư phòng, lúc buổi tối liền phát sốt.

Vương Nhất Bác nằm ngửa trên giường, trên trán đắp khăn hạ nhiệt độ.

Vương thái thái tới nhìn một hồi, mấy ngày nay nàng càng không thèm quản chuyện, trên đầu cắm chiếc trâm ngọc mới, cùng một bộ với khuyên tai.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua, nói: "Ai tặng?"
Vương thái thái biết hắn hỏi gì, nói: "Con quản chi, dù sao cũng không phải lão cha béo phệ của con tặng."
Vương thái thái dỗ Vương Nhất Bác uống thuốc, lại nói: "Gần đây nương sống rất vui vẻ." Ngón tay cái của nàng vuốt má Vương Nhất Bác: "Bảo bối ngoan, nương rất thương con."
Vương Nhất Bác không biết mẫu thân bị sao, Vương thái thái muốn tới ôm hắn, bị Vương Nhất Bác né đi: "Đừng ôm."
Vương thái thái giận dữ nhéo má Vương Nhất Bác: "Ôm cũng không cho ôm, gần đây con thật là càng ngày càng xấu."
Mặt Vương Nhất Bác không biểu cảm mà đẩy tay mẫu thân ra, nói: "Nương, lúc nương ra cửa thì gọi Tiêu Chiến tới."
Vương thái thái nói: "Con đúng là tiểu bạch nhãn lang."
(Bạch nhãn lang 白眼狼: hình dung người vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát, lấy oán trả ơn, hung ác độc địa)
Tiêu Chiến đẩy cửa đi vào, Vương Nhất Bác đổi thành đôi mắt nước mắt lưng tròng, nói: "Chiến Chiến."
Tiêu Chiến lật mặt khăn khác cho hắn: "Ngủ đi."
Vương Nhất Bác cọ cọ vào bên trong giường, dịch ra một vị trí cho Tiêu Chiến: "Ngươi phải đi lên."
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, gò má vốn trắng nõn của Vương Nhất Bác giờ đã nhuộm đỏ bệnh trạng, trong ánh mắt cũng chứa nước, cái mũi co lại theo hô hấp, rất đáng thương.

Tiêu Chiến cởi một lớp y phục bên ngoài ra, bò lên trên giường Vương Nhất Bác.

????????????????.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương