Bắc Kinh Cố Sự
-
Chương 21
“Tĩnh Bình, chúng ta ly hôn thôi. Duy trì hôn nhân thế này, cả hai đều đau khổ.” Tôi muốn thẳng thắn nói chuyện với Lâm Tĩnh Bình.
“Đã đến nước này rồi sao? Là em đối không tốt với anh hay em đã làm sai cái gì?” Tĩnh Bình mắt ngấn lệ hỏi tôi.
“Anh nghĩ chúng ta bên nhau không hạnh phúc.”
“Đều không phải không hạnh phúc, là anh đã chán rồi đúng không? Nhưng chúng ta mới kết hôn có hơn một năm!”
“Dù em có nghĩ thế nào, chúng ta cũng nhất định phải ly hôn!” Tôi rất kiên quyết.
“Hãn Đông, chúng ta đều là người trưởng thành, hôn nhân lại càng không phải trò đùa, anh không cảm thấy mình quá bất cẩn sao?” Cô đau lòng nói.
“Anh đã nghĩ lâu lắm rồi, anh thực sự thấy chúng ta không thể sống cùng nhau được nữa.” Tôi nói rất sáo rỗng.
Mấy tuần đó, Tĩnh Bình đều nỗ lực cứu vãn hôn nhân của chúng tôi, cô bắt đầu tự làm cơm, còn chuẩn bị đến vô cùng tâm huyết. Dưới ánh nến, âm nhạc nhẹ nhàng, cô nắm tay tôi nói yêu tôi. Cô kéo tôi đi nghe nhạc hội, ngả vào lòng tôi tựa như khi mới quen. Violin diễn tấu điệu “Lương Chúc”, tôi nghĩ tới Lam Vũ từng nói với mình, chuyện “Lương Chúc” thực ra là về một người đồng tính, tôi nói đấy chỉ là chuyện vớ vẩn, em dùng ánh mắt trong suốt, sáng ngời nhìn tôi nói em tin. Tôi nghe khúc nhạc bi thương nhẹ nhàng kia, dường như nhìn thấy nét mặt kiên định khi em nói, nghĩ tới Lương Chúc thập bát tương tống, kết cục trên lầu gác từ biệt cùng nhau hóa bướm, trước mắt tôi mờ mịt một mảng…
Hơn một tháng sau, lão Trương, chủ quản tài vụ cho tôi biết, Tĩnh Bình đã lấy ba mươi vạn từ công ty đi nơi khác, ba mươi vạn là hạn ngạch lớn nhất Lâm có thể kí duyệt. Động tác của Lâm rất nhanh, tôi lại càng muốn mau chóng giải quyết việc này, tôi nói với cô chúng tôi không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa.
…
“Hãn Đông, anh có phải vì một người đàn ông tên Lam Vũ mới làm như vậy không?” Khi chúng tôi cãi nhau, Tĩnh Bình đột nhiên hỏi.
“Đầu óc em bị làm sao vậy?” Giọng tôi mang theo cười nhạo.
“Hừ! Từ khi yêu nhau, tôi chỉ biết tôi có một đối thủ, nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, tình địch của tôi lại là một người đàn ông! Sao tôi lại đụng phải loại chuyện thiên cổ kì văn này cơ chứ!” Tĩnh Bình bất đắc dĩ nói. “Tôi thích anh, tôi không ngại loại bệnh trạng tâm lý này của anh, tôi tha thứ cho anh, giúp anh khắc phục, vậy nhưng anh lại muốn ly hôn với tôi!”
“Đừng nói đến cảm động như vậy đi, cô nào có thiện lương như vậy? Cô không ngại là bởi cô còn để ý đến tiền hơn phải không?”
“Tiền! Anh quá xem trọng tiền rồi! Tôi dùng tiền của anh, không sai, nhưng ngoại trừ tiền ra, anh đã cho tôi được cái gì? Làm một thằng đàn ông, một người chồng, anh đã cho tôi được cái gì?” Tĩnh Bình lớn giọng, lần đầu tiên thất thố trước mặt tôi như vậy.
“Anh khi nào đã quan tâm đến tôi? Biết tôi muốn cái gì? Tôi mời anh về thăm nhà một lần, anh nói không quen khí hậu phía nam. Khi kết hôn, ba mẹ tôi từ xa như vậy tới thăm, tôi xin anh bỏ ra một ngày tiếp họ, anh nói không có thời gian. Nhưng tôi đối với mẹ anh thế nào? Tôi cùng bà nói chuyện, đi dạo phố…” Cô bắt đầu khóc.
“Tôi yêu anh, không so đo anh liên tiếp làm tổn thương tôi, tôi cứ tưởng tình cảm dịu dàng của một phụ nữ có thể cảm động anh. Nhưng anh thì sao? Anh đối với tôi, với gia đình này có chút trách nhiệm nào không! Tôi theo anh xã giao, giao thiệp, khiến anh hài lòng, anh đã từng nghĩ tới tôi muốn cái gì chưa? Tôi không muốn tiền của anh, vậy tôi có thể muốn cái gì nữa chứ? Trong tình cảm, anh đã nỗ lực bao nhiêu? Đến trong sinh hoạt vợ chồng, anh cũng không thể làm được như một người chồng bình thường!” Tĩnh Bình thút thít khóc.
“Nhưng có một số chuyện cô đã làm đến thật quá đáng!” Tôi trầm giọng.
“Anh rốt cuộc cũng thừa nhận, anh là bởi chuyện bản fax mà hận tôi. Tôi chẳng làm sai gì cả, làm một người vợ, tôi phải bảo vệ chồng mình, gia đình mình chứ!” Cô rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
“Nhưng cô có thể đã bức cậu bé kia đến đường cùng!” Tôi gào lên với cô.
“Anh đừng có nói đến khiến tôi buồn nôn như vậy được không? Cái loại người này nhiều thêm hay ít đi thì có gì quan trọng?”
Nhìn hai gò má xinh đẹp của cô, tôi thật muốn đánh lên! Nhưng tôi không muốn đánh một phụ nữ.
“Ít nhảm đi! Cô đã lấy đi ba mươi vạn, tôi cho cô thêm hai mươi vạn nữa, thế là xong!” Tôi nhìn cô, nói.
“Anh không sợ tôi nói ra chuyện của anh sao?” Lâm chăm chú nhìn tôi.
“Vậy cô đã quá coi thường tôi rồi! Cô thử xem! Xem hai ta cuối cùng ai mới là người thân bại danh liệt!!” Tôi cười lạnh nói.
Tĩnh Bình trầm mặc một hồi, sau đó bắt đầu tuyệt vọng khóc. Qua thật lâu, cô bất đắc dĩ nhìn tôi: “Một trăm vạn! Khoản này với anh cũng không tính là quá nhiều.” Cô rốt cuộc định giá.
…
Hôn nhân ngắn ngủi đầu tiên của tôi kết thúc, tôi vì đó mà mất đi rất nhiều! Nhưng như Lam Vũ đã nói, cái gì cũng có giá của nó, tôi có được điều mình chưa bao giờ tình nguyện thừa nhận, cũng nghiệm chứng sự thật: dù mức độ nông sâu thế nào, tôi là một người đồng tính luyến ái.
Mẹ không chút ngăn cản quyết định ly hôn của tôi, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại thêm một phần lo lắng. Bà nói sau này tôi nhất định sẽ tìm được một phụ nữ thích hợp để kết hôn. Lòng tôi nghĩ: sợ rằng chẳng có phụ nữ nào thích hợp với tôi.
Trước khi ly hôn, tôi luôn duy trì quan hệ tính dục với một người đàn ông, cậu ta cũng học tiếng Trung, làm biên tập trong một tòa soạn, cậu thường cười nhạo tôi, người tốt nghiệp hệ tiếng Trung của “Nam đại” trình độ quá thấp. Cậu không cao, nhưng rất anh tuấn, là kiểu rất “cool”, mắt bị cận nên luôn mang kính sát tròng. Cậu ta nhỏ hơn tôi bốn tuổi, chúng tôi có thể coi như sự kết hợp tuyệt hảo. Chúng tôi rất hiểu nhau, cậu thực sự thích tôi, tôi cũng khá thích cậu, nhưng tôi vẫn duy trì khoảng cách nhất định với cậu. Tôi cho cậu biết một số chuyện liên quan đến Lam Vũ, cậu nói, nếu tôi muốn thông suốt, ở phương diện này, cậu chính là tri âm duy nhất của tôi. Sau khi tôi ly hôn, cậu từng bày tỏ muốn chúng tôi có thể quan hệ thân thiết hơn, tôi nói trong lòng tôi có một khoảng trống không thể mất đi, cũng không có ai có thể bù đắp. Cậu nói cậu hiểu. Sau đó, chúng tôi chia tay. Tôi không tìm “người bạn” khác nữa, cảm thấy rất cô đơn, nhưng tôi thích như vậy.
Tôi đem toàn bộ tinh thần đặt vào việc làm ăn, tình hình nhà máy mỹ phẩm hợp doanh của tôi cực kì gay go, đối với làm thực nghiệp, kinh doanh quản lý phương diện này tôi hiểu biết quá ít, tôi bỏ nhà máy kia. Tôi muốn phát huy lĩnh vực sở trường của mình, đi làm mậu dịch nhiều hơn. Tôi nhận thấy một cơ hội, nhưng cần một số tiền lớn, tôi bắt đầu làm dung tư (lưu thông tiền).
Tôi luôn ở “Bắc Âu”, bởi đó là nhà của Lam Vũ, tôi mong có một ngày em có thể đột nhiên trở về, đứng trước mặt tôi. Tôi không tin em lại biến mất như thế, tôi đợi một kì tích xảy đến…
“Đã đến nước này rồi sao? Là em đối không tốt với anh hay em đã làm sai cái gì?” Tĩnh Bình mắt ngấn lệ hỏi tôi.
“Anh nghĩ chúng ta bên nhau không hạnh phúc.”
“Đều không phải không hạnh phúc, là anh đã chán rồi đúng không? Nhưng chúng ta mới kết hôn có hơn một năm!”
“Dù em có nghĩ thế nào, chúng ta cũng nhất định phải ly hôn!” Tôi rất kiên quyết.
“Hãn Đông, chúng ta đều là người trưởng thành, hôn nhân lại càng không phải trò đùa, anh không cảm thấy mình quá bất cẩn sao?” Cô đau lòng nói.
“Anh đã nghĩ lâu lắm rồi, anh thực sự thấy chúng ta không thể sống cùng nhau được nữa.” Tôi nói rất sáo rỗng.
Mấy tuần đó, Tĩnh Bình đều nỗ lực cứu vãn hôn nhân của chúng tôi, cô bắt đầu tự làm cơm, còn chuẩn bị đến vô cùng tâm huyết. Dưới ánh nến, âm nhạc nhẹ nhàng, cô nắm tay tôi nói yêu tôi. Cô kéo tôi đi nghe nhạc hội, ngả vào lòng tôi tựa như khi mới quen. Violin diễn tấu điệu “Lương Chúc”, tôi nghĩ tới Lam Vũ từng nói với mình, chuyện “Lương Chúc” thực ra là về một người đồng tính, tôi nói đấy chỉ là chuyện vớ vẩn, em dùng ánh mắt trong suốt, sáng ngời nhìn tôi nói em tin. Tôi nghe khúc nhạc bi thương nhẹ nhàng kia, dường như nhìn thấy nét mặt kiên định khi em nói, nghĩ tới Lương Chúc thập bát tương tống, kết cục trên lầu gác từ biệt cùng nhau hóa bướm, trước mắt tôi mờ mịt một mảng…
Hơn một tháng sau, lão Trương, chủ quản tài vụ cho tôi biết, Tĩnh Bình đã lấy ba mươi vạn từ công ty đi nơi khác, ba mươi vạn là hạn ngạch lớn nhất Lâm có thể kí duyệt. Động tác của Lâm rất nhanh, tôi lại càng muốn mau chóng giải quyết việc này, tôi nói với cô chúng tôi không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa.
…
“Hãn Đông, anh có phải vì một người đàn ông tên Lam Vũ mới làm như vậy không?” Khi chúng tôi cãi nhau, Tĩnh Bình đột nhiên hỏi.
“Đầu óc em bị làm sao vậy?” Giọng tôi mang theo cười nhạo.
“Hừ! Từ khi yêu nhau, tôi chỉ biết tôi có một đối thủ, nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, tình địch của tôi lại là một người đàn ông! Sao tôi lại đụng phải loại chuyện thiên cổ kì văn này cơ chứ!” Tĩnh Bình bất đắc dĩ nói. “Tôi thích anh, tôi không ngại loại bệnh trạng tâm lý này của anh, tôi tha thứ cho anh, giúp anh khắc phục, vậy nhưng anh lại muốn ly hôn với tôi!”
“Đừng nói đến cảm động như vậy đi, cô nào có thiện lương như vậy? Cô không ngại là bởi cô còn để ý đến tiền hơn phải không?”
“Tiền! Anh quá xem trọng tiền rồi! Tôi dùng tiền của anh, không sai, nhưng ngoại trừ tiền ra, anh đã cho tôi được cái gì? Làm một thằng đàn ông, một người chồng, anh đã cho tôi được cái gì?” Tĩnh Bình lớn giọng, lần đầu tiên thất thố trước mặt tôi như vậy.
“Anh khi nào đã quan tâm đến tôi? Biết tôi muốn cái gì? Tôi mời anh về thăm nhà một lần, anh nói không quen khí hậu phía nam. Khi kết hôn, ba mẹ tôi từ xa như vậy tới thăm, tôi xin anh bỏ ra một ngày tiếp họ, anh nói không có thời gian. Nhưng tôi đối với mẹ anh thế nào? Tôi cùng bà nói chuyện, đi dạo phố…” Cô bắt đầu khóc.
“Tôi yêu anh, không so đo anh liên tiếp làm tổn thương tôi, tôi cứ tưởng tình cảm dịu dàng của một phụ nữ có thể cảm động anh. Nhưng anh thì sao? Anh đối với tôi, với gia đình này có chút trách nhiệm nào không! Tôi theo anh xã giao, giao thiệp, khiến anh hài lòng, anh đã từng nghĩ tới tôi muốn cái gì chưa? Tôi không muốn tiền của anh, vậy tôi có thể muốn cái gì nữa chứ? Trong tình cảm, anh đã nỗ lực bao nhiêu? Đến trong sinh hoạt vợ chồng, anh cũng không thể làm được như một người chồng bình thường!” Tĩnh Bình thút thít khóc.
“Nhưng có một số chuyện cô đã làm đến thật quá đáng!” Tôi trầm giọng.
“Anh rốt cuộc cũng thừa nhận, anh là bởi chuyện bản fax mà hận tôi. Tôi chẳng làm sai gì cả, làm một người vợ, tôi phải bảo vệ chồng mình, gia đình mình chứ!” Cô rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
“Nhưng cô có thể đã bức cậu bé kia đến đường cùng!” Tôi gào lên với cô.
“Anh đừng có nói đến khiến tôi buồn nôn như vậy được không? Cái loại người này nhiều thêm hay ít đi thì có gì quan trọng?”
Nhìn hai gò má xinh đẹp của cô, tôi thật muốn đánh lên! Nhưng tôi không muốn đánh một phụ nữ.
“Ít nhảm đi! Cô đã lấy đi ba mươi vạn, tôi cho cô thêm hai mươi vạn nữa, thế là xong!” Tôi nhìn cô, nói.
“Anh không sợ tôi nói ra chuyện của anh sao?” Lâm chăm chú nhìn tôi.
“Vậy cô đã quá coi thường tôi rồi! Cô thử xem! Xem hai ta cuối cùng ai mới là người thân bại danh liệt!!” Tôi cười lạnh nói.
Tĩnh Bình trầm mặc một hồi, sau đó bắt đầu tuyệt vọng khóc. Qua thật lâu, cô bất đắc dĩ nhìn tôi: “Một trăm vạn! Khoản này với anh cũng không tính là quá nhiều.” Cô rốt cuộc định giá.
…
Hôn nhân ngắn ngủi đầu tiên của tôi kết thúc, tôi vì đó mà mất đi rất nhiều! Nhưng như Lam Vũ đã nói, cái gì cũng có giá của nó, tôi có được điều mình chưa bao giờ tình nguyện thừa nhận, cũng nghiệm chứng sự thật: dù mức độ nông sâu thế nào, tôi là một người đồng tính luyến ái.
Mẹ không chút ngăn cản quyết định ly hôn của tôi, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại thêm một phần lo lắng. Bà nói sau này tôi nhất định sẽ tìm được một phụ nữ thích hợp để kết hôn. Lòng tôi nghĩ: sợ rằng chẳng có phụ nữ nào thích hợp với tôi.
Trước khi ly hôn, tôi luôn duy trì quan hệ tính dục với một người đàn ông, cậu ta cũng học tiếng Trung, làm biên tập trong một tòa soạn, cậu thường cười nhạo tôi, người tốt nghiệp hệ tiếng Trung của “Nam đại” trình độ quá thấp. Cậu không cao, nhưng rất anh tuấn, là kiểu rất “cool”, mắt bị cận nên luôn mang kính sát tròng. Cậu ta nhỏ hơn tôi bốn tuổi, chúng tôi có thể coi như sự kết hợp tuyệt hảo. Chúng tôi rất hiểu nhau, cậu thực sự thích tôi, tôi cũng khá thích cậu, nhưng tôi vẫn duy trì khoảng cách nhất định với cậu. Tôi cho cậu biết một số chuyện liên quan đến Lam Vũ, cậu nói, nếu tôi muốn thông suốt, ở phương diện này, cậu chính là tri âm duy nhất của tôi. Sau khi tôi ly hôn, cậu từng bày tỏ muốn chúng tôi có thể quan hệ thân thiết hơn, tôi nói trong lòng tôi có một khoảng trống không thể mất đi, cũng không có ai có thể bù đắp. Cậu nói cậu hiểu. Sau đó, chúng tôi chia tay. Tôi không tìm “người bạn” khác nữa, cảm thấy rất cô đơn, nhưng tôi thích như vậy.
Tôi đem toàn bộ tinh thần đặt vào việc làm ăn, tình hình nhà máy mỹ phẩm hợp doanh của tôi cực kì gay go, đối với làm thực nghiệp, kinh doanh quản lý phương diện này tôi hiểu biết quá ít, tôi bỏ nhà máy kia. Tôi muốn phát huy lĩnh vực sở trường của mình, đi làm mậu dịch nhiều hơn. Tôi nhận thấy một cơ hội, nhưng cần một số tiền lớn, tôi bắt đầu làm dung tư (lưu thông tiền).
Tôi luôn ở “Bắc Âu”, bởi đó là nhà của Lam Vũ, tôi mong có một ngày em có thể đột nhiên trở về, đứng trước mặt tôi. Tôi không tin em lại biến mất như thế, tôi đợi một kì tích xảy đến…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook