Chiều hôm ấy Tông Dân không đến đón cô như anh hứa, anh bảo anh có việc cần làm cô đi về trước anh sẽ về sau. Minh cũng chẳng mảy may để ý việc gì, vì Tông Dân nói bận cô luôn tin là anh bận thật sự.

Tối hôm ấy Tông Dân về rất muộn, lúc anh về cô đang ngủ, thấy anh đi vào cô khẽ ngồi dậy, hai mắt mơ màng nhìn anh. Cả người anh đầy mùi rượu, anh cứ nhìn cô, lâu sau vẫn không thấy nói gì. Cô nheo nheo mắt, bước xuống giường, ôm lấy anh:

- Anh sao vậy, mệt ở đâu ạ?

Chỉ có cô ôm anh, còn riêng anh vẫn đứng như trời trồng, đôi bàn tay anh run run nhấc lên nhưng lại chẳng đủ can đảm mà ôm lấy cô. Cô vẫn ôm anh, giọng cô nũng nịu, nói:

- Anh uống rượu à?

Nghe cô hỏi, anh hoàn giật mình, trong cơ mê suy nghĩ anh như thoát ra được hiện tại. Mắt anh mở to, anh buông cô ra kéo cô đi về phía giường, ấn cô nằm xuống, anh cố gắng kìm chế cảm xúc đang dậy sóng trong lòng mình, nói nhỏ với cô:

- Ừ anh uống chút, em ngủ đi.

Minh gật gật đầu, cô không hề thấy được biểu cảm run rẩy trên khóe mắt anh. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một lần nữa cô chìm vào giấc ngủ say.

Tông Dân nhìn cô, anh cứ ngồi một bên nhìn cô từ từ ngủ say, bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng anh ngàn cơn sóng trào trỗi dậy. Anh ước gì bản thân anh có thể thay cô chịu đựng mọi đau đớn, mọi sự tổn thương mà cô từng chịu...

Bàn tay anh run rẩy đưa đến gần mặt cô, sự run rẩy hiếm có nhất từ khi anh trưởng thành đến nay. Bàn tay to lớn vẫn cứ lờn vờn trước mặt cô mà không dám đáp xuống làn da mềm mại kia. Anh hoảng sợ, anh tức giận, anh lo lắng, anh tổn thương.... từ khi tên chó già Lâm nói với anh sự thật về Minh thì con người anh dường như mất đi sự điềm tĩnh vốn có. Từ một người đàn ông phong độ khí chất hiên ngang vốn không sợ gì lại chỉ trong vòng vài phút biến thành tên hoảng loạn cực độ. Nếu ngày hôm nay lão chó già đó không nói ra chuyện cặn bã lão từng làm với cô thì có lẽ hôm nay đã là ngày tàn của lão.

Ngước đôi mắt lo sợ lên nhìn cô, cô xinh đẹp, cô thuần đơn, cô nhỏ bé như thế này mà cuộc đời lại bạc bẽo thê lương tàn khốc nhưng thứ đáng sợ nhất vẫn là điều mà lão Lâm đã nói với anh.... Những hình ảnh kia vẫn còn khắc sâu vào tâm trí anh không thể nào phai nhòa đi được....

Khốn nạn, ch.ó đẻ, bọn thú tính không phải con người mà. Một cô bé 13 tuổi thì biết gì chứ, cô biết gì chứ sao lại ác độc với cô như vậy? Tại sao?

Trong lòng anh vừa hoảng loạn vừa xót xa vừa khốn khổ vô cùng. Hơn 6 năm anh chịu bỏ xuống nỗi đau mất em gái cũng là hơn 6 năm anh sống trong sự giày vò của hận thù. Ấy vậy mà ngày hôm nay anh lại thả cho lão ta một đường sống, đến một câu xin tha thứ lão cũng chưa từng nói ra với anh. Nhưng biết làm sao được khi sự an nguy của cô đang trong bàn tay của lão, nếu một mai những hình ảnh kia được tung ra ngoài thì khi đó cô sẽ suy sụp mà chết mất. Anh không muốn, anh ngàn lần không thể chịu đựng thêm được nữa, cô sẽ chết... cô gái nhỏ của anh sẽ vì đau đớn mà chết mất... trời ơi...

Cô đáng thương lắm rồi, cuộc đời của cô khổ đủ lắm rồi...

- Phương Minh... anh xin lỗi em...anh xin lỗi em gái...

Trong cơn uất nghẹn, những giọt nước mắt đau lòng của một người đàn ông rơi xuống. Người ta hay nói đàn ông chết cha chết mẹ mới có thể rơi nước mắt nhưng với anh...nếu nước mắt không rơi thì người không chống đỡ được là anh mất.

Dù là Phương Minh hay là cô Vi Minh đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Trước kia thù em gái chưa trả được, bây giờ lại đến thù của cô, đối với anh... cuộc đời của anh cũng chưa từng được êm ả...

Hít một hơi thật sâu, anh lấy lại được sự bình tĩnh, ngước mắt lên nhìn cô, cô vẫn vô ưu ngủ ngon giấc. Nếu cô đã không nhớ gì, anh xin nguyện cho cả đời của cô cũng đừng nhớ lại. Sóng gió bên ngoài anh thay cô chịu đựng hết, chỉ mong đời này về sau cô cứ mãi an yên như bây giờ là tốt rồi, tốt rồi...

Bàn tay cứng cáp của anh nâng lên, khẽ vuốt ve gương mặt cô, da thịt cô mềm mại... ch.ó chết.. anh lại nhớ đến những hình ảnh kia nữa rồi. Khốn nạn, khốn nạn mà.

Rút tay về, anh đứng bật dậy đi nhanh ra ngoài, anh phải điều chỉnh lại biểu cảm của anh không để cho cô phát hiện ra được.

Khi anh quay bước đi, anh đâu biết rằng một ánh mắt sáng rực như đèn đêm khẽ mở. Cô đã tỉnh từ rất lâu rồi...

________....________

Sáng hôm sau, Tông Dân dậy trước cô, không biết đêm đó anh ngủ ở đâu nhưng khi cô dậy lần nữa đã thấy anh đang ở dưới bếp.

Kéo áo khoác bên ngoài, thời tiết dạo này có chút lạnh và cô lại không chịu nổi cái lạnh như này. Tông Dân đang làm bữa sáng, thấy cô đi xuống, anh nở một nụ cười rực rỡ, nói với cô:

- Em dậy rồi à, ngồi đi, anh nấu sắp xong rồi.

Minh cười nhẹ, cô đi vòng qua bàn, vòng tay ôm lấy eo anh. Tông Dân có chút giật mình, bàn tay cầm cán chảo đang ốp la trứng của anh có chút khựng lại, cơ thể có một điểm không thích nghi được với cái ôm của cô. Hít một hơi thật sâu cố ngăn cho vô vàn cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng, anh cúi người nhìn đôi bàn tay mảnh khảnh của cô, vô số hình ảnh lão Lâm đưa anh xem lại hiện về một lần nữa. Đau lòng.... chua xót...lại một lần nữa gặm nhấm tim anh....

Hít hít từng đợt, anh phải cố gắng lắm mới đem cảm xúc về được bình thường. Tắt bếp, khẽ kéo tay cô ra, anh xoay người ôm chầm lấy cô, giọng anh thủ thỉ:

- Ngủ ngon không?

Minh gật đầu, mặc dù đêm qua sau khi anh ra ngoài cô mất khá lâu mới ngủ lại được.

- Ngon lắm.

Tông Dân nhìn cô, gương mặt cô có chút xanh xao, lại hiện lên bọng mắt đen đen, khẽ thở dài trong lòng anh hoàn toàn trấn tĩnh. Anh năm lần bảy lượt cứ bị ám ảnh bởi những tấm ảnh mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ mặt kia. Đó là thật thì sao chứ, cô vẫn ở đây cô vẫn không hề nhớ ra việc gì. Nếu anh đã muốn cả đời này giấu cô thì hà cớ gì bản thân anh lại xao động làm cho cô phải để ý đến. Cô là một cô gái thông minh, chỉ cần anh sai xót một chút thôi nhất định cô cũng nhận ra... Đúng, không được. Anh không được như thế nữa, không được nữa.

Trong lòng anh mỗi khi đối diện với cô anh lại nghĩ đến những hình ảnh đó, anh không chán ghét cô cũng chẳng thấy ghê tởm nhưng... sự thật làm anh bàng hoàng, làm anh xót xa, làm anh đau lòng. Anh ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ cô gái mà anh yêu thương lại từng bị như thế... Có sự đau xót nào hơn khi nghĩ đến cô từng bị hành hạ chà đạp trong tuổi thơ, cái tuổi vốn dĩ chỉ có học và vui chơi cùng bạn bè chứ? Anh trách mình vô cùng, trách mình tại sao không gặp được cô ở khoảng thời gian đó, mặc dù không thể bảo vệ cho cô thật tốt nhưng anh nhất định không để cho cô bị đám ch.ó già đó hành hạ... Nhưng đó chắc mãi cũng chỉ là điều ước.

Ngăn tâm tình đang biến đổi, anh xoa tóc cô, nói nhỏ:

- Mệt à, có muốn ngủ thêm không?

Minh vô thức gật gật, giọng cô nũng nịu:

- Em hôm nay không đi làm được không, em tự dưng mệt quá..

Tông Dân bị giọng nói của cô làm tan chảy trái tim nhỏ, anh véo mũi cô, cười cười:

- Được, anh cho em nghỉ. Bây giờ thì muốn ngủ hay muốn ăn?

- Muốn ngủ... anh ôm em ngủ.

Minh dùng mũi cọ cọ vào ngực anh xong lại chui rút người anh lấy anh thật chặt, hai chân quắp chéo lên trên chân anh chẳng khác gì con panda đòi mẹ. Tông Dân bị cô chọc cười, anh ôm lấy mông cô kéo kéo cô lên:

- Là muốn anh bế sao?

Minh không trả lời, cô lại gật gật một lần nữa, hai tay vẫn ôm lấy anh chặt vô cùng.

Anh chịu thua với cô, hết cách đành cúi người vác cô lên vai. Minh bị nhấc bỗng không báo trước, cô ré lên một tiếng vỗ vỗ vào vai anh. Hai người cứ một ôm một vác nhau lên trên phòng.

Trên giường ngủ rộng lớn với ga giường màu xanh nhạt, Tông Dân ôm lấy cô, anh khẽ vuốt ve vai cô, dịu dàng nói:

- Minh này, vài hôm nữa anh đưa em đi du lịch, đồng ý không?

Minh vẫn chưa ngủ, cô trở người nằm thẳng:

- Đi du lịch á, đi bao lâu, đi đâu?

- Đi đâu cũng được tầm 2 tuần.

Minh suy suy nghĩ nghĩ, nheo nheo mắt hỏi anh:

- Thế còn mẹ, mẹ sắp về rồi.

Anh cười nhạt, giọng điệu rất bình tĩnh:

- Không sao, mình đi xong lại về mà..

Minh gật gù, cô lại ngáp mấy cái liền, oải giọng, nói:

- Vâng, em cũng muốn đi đâu đó cho thoải mái

- Ừ anh đưa em đi.

Minh xoay người ôm lấy anh, cô thật sự cảm nhận được sự khác lạ trong anh nhưng cô lại không biết được cụ thể là tại sao. Anh vẫn dịu dàng vẫn ôn nhu với cô nhưng trong anh dường như có cái gì đó suy tư rất nhiều. Anh...thật sự là thế nào đây???

Tông Dân ôm lấy cô, 2 tuần... 2 tuần đủ để anh giải quyết dứt điểm lão chó già kia rồi.

________...________

Minh và anh quyết định đi du lịch Hàn Quốc, mặc dù có chút nhanh nhưng mọi thứ dường như được anh chuẩn bị rất đầy đủ, dự định 3 ngày sau đó sẽ khởi hành.

Trước khi đi Minh mua khá nhiều thứ, vì là lần đầu tiên đi du lịch nên đối với cô cái gì cũng muốn mua. Tông Dân có ngăn cô bảo cô mua ít thôi nếu thiếu gì qua đấy sẽ mua nhưng cô vẫn không chịu. Cô bảo chuẩn bị đầy đủ một chút vẫn tốt hơn.

Trước hôm bay một ngày, Minh có đến nhà đài. Mấy ngày hôm nay cô được anh cho người bảo vệ rất nghiêm ngặt, cô có hỏi tại sao nhưng anh chỉ bảo sợ lão Lâm tìm cách trả thù vì giờ lão đang trong thời gian ngọ nguậy tìm đường đi lên. Cô nghe được câu trả lời cũng không hỏi lại nữa, những việc này cô tốt nhất chỉ nên nghe theo anh chứ không cần hỏi lại thêm.

Đến nhà đài cô cũng biết được vài chuyện khá thú vị. Chị Bình và Trang bị sa thải, Trang bị đuổi vì lý do cấu kết mua bán thông tin cho nhà đài cạnh tranh, còn chị Bình lại là do Trang khai ra chị là người chủ mưu có nguy cơ sẽ ngồi tù. Minh không nghĩ làm sao lại có sự trùng hợp đến như vậy, cô có hỏi trợ lý Kiệt, anh ta cũng không ngần ngại cho cô biết tất cả là do Tông Dân cài người sắp xếp. Nhưng vốn dĩ thực tế Trang cũng có ý định xấu bán thông tin độc quyền cho bên phía cạnh tranh, Tông Dân chỉ thuận nước đẩy thuyền cho sự việc tiến xa hơn thôi. Còn về chị Bình, chị ta là một người giỏi, anh không có ý định sẽ đuổi việc chị ta, nể tình nghĩa nhiều năm anh chỉ thanh lý hợp đồng trước thời hạn và đền bù xứng đáng. Mặc dù chị ta hại Minh nhưng công lao của chị ta ở nhà đài là không thể phủ nhận. Với anh công tư phân minh, không muốn thiệt thòi cho công lao của người khác. Nhưng mà người tha trời lại không tha, giữa đường nhảy ra một cô Trang chỉ đích danh chị Bình tham tiền bán tin độc quyền, mà thời điểm lộ ra chị Bình lại không phản kháng, chị chấp nhận nhận lỗi thay cho Trang. Tông Dân có chút không hiểu nhưng sau khi điều tra cũng cảm thấy rõ ngọn ngành, như vậy cũng tốt đỡ cho anh lại nghĩ kế trả thù chị ta thay cho Minh.

Mà Minh tất nhiên không biết được rằng cuộc tình bách hợp của Bình và Trang chỉ có Bình là đơn phương yêu mến, còn Trang chỉ mục đích lợi dụng chị ta. Khi cảm thấy bản thân sắp phải chịu tội Trang lại đem Bình ra làm vật thế thân. Chỉ tiếc cho chị Bình, một nhân tài nhưng lại lầm đường lạc lối, đi yêu một người không nên yêu. Đến cuối cùng vẫn chấp nhận cho đi không cần nghĩ suy. Âu hết thảy cũng đều do chữ yêu mà ra. Không trách được ai chỉ trách bản thân chị đi nhầm đường.

Còn về lão phó giám, trong một đêm phanh phui ra hàng loạt đường dây hối lộ đút lót, số tiền đen lên đến hàng chục tỉ đồng. Lại là thành viên liên quan đến đường dây của lão Lâm và mấy lão già khác, hiện tại đã bị sa thải và bị bắt tạm giam điều tra.

Chỉ trong thời gian ngắn nhà đài có vô số việc hay ho đến không ngờ. Mấy vị chức to đều trong đêm bay mất ghế, Tông Dân lại nhanh chóng nhét đầy người vào, tất cả đều là tinh anh dưới trướng của anh.

Minh sau khi chia tay mọi người để nghỉ phép, cô có đến văn phòng làm việc của Tông Dân nhưng anh không có ở đó. Cô gọi cho anh, anh báo anh có việc bận không có ở nhà đài, Minh cũng không có ý chờ nên cô về trước.

Về số tiền bà Dung nợ cô, Long cũng đã chuyển đầy đủ vào số tài khoản cho cô. Khi sáng anh có gọi đến nói là muốn gặp cô nhưng cô không đồng ý. Tiền bạc cũng đã giải quyết xong, có gặp nhau cũng chẳng còn gì để nói. Từ nay về sau cô không còn liên quan bất cứ gì đến bọn họ nữa, thù cũng đã trả xong, day dưa chỉ thêm nhiều chuyện.

Đi loanh quanh vài nơi, sau đó cô về lại nhà, ngày mai là bay rồi tối nay cô nên nghỉ ngơi sớm một chút tránh cho ngày mai mệt mỏi thiếu sức sống. Chưa bước vào cửa, cô vấp ngay cái hộp quà màu hồng nhỏ để trước cửa nhà. Minh nhặt cái hộp lên, cô nhìn xung quanh xem có ai để nhầm không vì khu này khá an ninh nếu có giao hàng cũng đều để ở khu vực bảo vệ trừ khi nào có sự đồng ý của chủ nhà mới được giao đến trước cổng nhà. Cái hộp quà này.... sao lại nằm ngay trên cửa, là của ai đây?

Minh lắc lắc cái hộp không nghe được tiếng gì bên trong, cô nhìn quanh hộp lại thấy được một tấm thiệp nhỏ, mở ra xem beenntrong viết "Tặng em, Minh". Có chút ngơ ngác, ai lại tặng cho cô hay là... Tông Dân.

Cô mím môi cười cười, nếu để được trước cửa nhà chắc chỉ có thể là anh thôi. Thật sự Minh không nghĩ gì nhiều, cô nhanh tay tháo lớp giấy gói màu hồng ra, bên trong hiện ra một hộp quà nhỏ. Vừa đi vào cửa, cô vừa mở chiếc hộp ra xem, bên trong là mấy tấm ảnh thì phải, còn có cái nón tai bèo màu hồng nhạt nữa này...

Nhưng mà khoan...cái nón này... cái nón màu hồng này.... quen quá vậy?!!

Minh nhặt cái nón lên, là một chiếc nón bé gái đã cũ và phai màu, bên trên còn thêu một dòng tên màu đỏ rất đẹp "Thạch Vi Minh". Minh sững sờ, cô ngồi sụp xuống ghế, đại não truyền qua hàng ngàn thông tin từ quá khứ.... Cái nón màu hồng, cái nón cậu tặng...

Đau đầu quá, cô không thể nghĩ được gì nữa rồi, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh mơ hồ không rõ đầu đuôi hình dạng, nó cứ như một lỗ hỗ của kí ức mà gần mười năm qua cô chưa bao giờ đá động đến. Tim cô vô thức đập dồn dập không ngừng, ý chí thoi thúc cô mau mau tìm ra được lỗ trống đang còn thiếu kia..

Buông chiếc nón xuống, cô nhặt từng tấm ảnh lên xem. Bàn tay cầm sấp ảnh càng ngày càng run rẩy không ngừng, trong ảnh là cái gì kia? Là cô...là cô khi còn bé... là cô...

Từng tấm ảnh, từng tấm rơi xuống đất, Minh òa khóc, hai tay cô ôm lấy đầu lắc lắc không ngừng. Trong những tấm ảnh kia là hình ảnh cô bị cưỡng hiếp, ảnh đã cũ đã mờ nhưng ký ức lại ùa về vô cùng nguyên vẹn. Từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt lên sấp hình ảnh dưới đất, đại não cô như bùng nổ, trong tít tắt đầu cô đau như búa bổ, vô số hình ảnh không hay của quá khứ một lần nữa ùa về, nó chẳng khác gì trong giấc mơ mà cô đã gặp phải, thậm chí còn sắc nét và chân thật hơn rất nhiều.

- Tại sao... tại sao vậy, tại sao????

Cô hét thật lớn, bước chân đi loạng choạng không vững, một tay vẫn ôm đầu, tay còn lại hung hăng đập phá tất cả những gì trước mặt. Những thứ ký ức ma quỷ kia nó đang từng hồi gặm nhấm lấy con người cô. Chiếc nón màu hồng nhỏ do chính cậu cô tặng nhân dịp sinh nhật cô nhưng ngày hôm đó cũng là ngày cô bị bọn chó đó b.ắt cóc và..... Không...không...cô không muốn cô không muốn nhớ nữa.. Không!!!

Minh ngã sụp xuống đất, cô ôm lấy đầu, toàn thân chỉ còn sự run rẩy, bọn khốn chó ch.ết, bọn ác nhân ác đức, tại sao tại sao năm hồi bảy lượt đều là lão ta? Lão ta hại cô, lão ta gi.ết ch.ết con cô lại còn hại ch.ết Phương Minh em gái của Tông Dân. Làm ra bao nhiêu tội ác mà lão ta vẫn còn nhởn nhơ sống tốt quá, người như lão già đó sao không ch.ết đi, tại sao không ch.ết đi???

Phải rồi... ch.ết... nếu không ai trừng trị lão ta cô sẽ trừng trị. Cô phải trả thù cho cô, cho con cô và cho cả em gái của Tông Dân nữa.. Đúng rồi, phải trả thù, phải trả thù.

Hai mắt cô đỏ rực, trong đầu chẳng còn ý nghĩ nào khác ngoài gi.ết ch.ết lão Lâm. Có lẽ đối với cô chỉ khi lão ta ch.ết đi cô mới có thể thấy bản thân mình được thanh thản. Ký ức bị mất suốt 10 năm qua dần trỗi dậy, sự ghê tởm, sự sợ hãi, sự đau đớn như khiến máu lạnh trong con người cô nổi lên. Những thứ đạo đức, những luân lý cô luôn nghe theo đều không thể khống chế được phần "quỷ" trong con người cô nữa rồi. Cô đi nhanh xuống bếp chọn con dao nhỏ nhất bén nhọn nhất nhét vào túi xách, chẳng một giây nghĩ ngợi gì nhiều cô nhanh chóng mở cửa đi nhanh ra ngoài, không thèm một lần nhìn lại....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương