222. Lại lần nữa sừng sững dưới bầu trời đổ nát (1)

 

Khắp nơi trên thiên hạ đều bị bao trùm bởi khói lửa bắt nguồn từ cuộc chiến giữa Mật dạ và Vân Trung Thiên, nhưng chỉ có tỉnh Tứ Xuyên là ngoại lệ. Nhờ địa thế khép kín khó xâm nhập từ bên ngoài, Đường Môn phản ứng nhanh chóng và chọn Tứ Xuyên làm căn cứ địa của mình.

Đường Môn đã thuyết phục phái Thanh Thành và phái Nga Mi đang nắm giữ khu vực tỉnh Tứ Xuyên ngăn chặn tất cả các con đường thông ra ngoài. Vậy cho nên dù các cuộc chiến ác liệt nổ ra hằng ngày ở Quan Độ, nhưng tỉnh Tứ Xuyên vẫn giữ được sự yên ổn.

Bởi lẽ đó mà để ra vào được tỉnh Tứ Xuyên phải trải qua việc kiểm soát nghiêm ngặt. Những người danh tính bất minh hoàn toàn không thể vào nơi đây. Tuy nhiên, Quách Vấn Đình lại đi qua một cách dễ dàng. Đều nhờ vào thẻ bài được cấp bởi Đường Môn và Bạch Long Thương Đoàn.

Sau khi vào tỉnh Tứ Xuyên an toàn, Quách Vấn Đình và Hàn Thiên Ngộ cứ đi mãi không ngừng. Đi qua thành đô của Tứ Xuyên, nơi Đường Môn đang ngự trị, rồi tiếp tục hướng về phía Tây.

Quách Vấn Đình xét thấy thể lực non yếu của Hàn Thiên Ngộ nên di chuyển chậm nhất có thể.

Nhưng dù cho Quách Vấn Đình có thận trọng đến đâu thì Hàn Thiên Ngộ chỉ mới là một đứa trẻ mười tuổi.

Thể lực cạn kiệt, cơ thể cậu vì kiệt quệ mà ngã quỵ mấy lần. Đứa trẻ ấy thường xuyên bị đau nhức toàn thân và mắc cả bệnh phong thổ. Mỗi lần như vậy Quách Vấn Đình đều tận tình chăm sóc cho Hàn Thiên Ngộ.

Trải qua nhiều thứ, sợi dây liên kết giữa hai người lại thêm bền chặt.

Hàn Thiên Ngộ đi theo và coi Quách Vấn Đình như huynh đệ trong nhà, còn Quách Vấn Đình rất yêu quý Hàn Thiên Ngộ. Thời gian cứ trôi, khi đã gần đến lối vào cao nguyên phía Tây của tỉnh Tứ Xuyên, hai người đã bằng lòng kết nghĩa huynh đệ.

"Quào!"

Hàn Thiên Ngộ ngạc nhiên thốt lên trước cảnh tượng đang hiện ra trước mắt.

Những ngọn núi khổng lồ cao vút xuyên qua bầu trời xếp thành hàng dài vô tận như những con sóng. Hàn Thiên Ngộ choáng ngợp trước cảnh tượng hùng vĩ. Quách Vấn Đình bật cười trước dáng vẻ đó. Vì hắn nhớ lại lần đầu tiên đến đây hắn cũng biểu cảm giống như Hàn Thiên Ngộ.

"Thế gian có tồn tại một nơi thế này sao."

"Nơi đây địa thế hiểm trở nên những người ở Tứ Xuyên cũng khó lòng tiếp cận được."

"Đúng vậy nhỉ. Ai mà dám bén mảng đến đây chứ? Nơi này chẳng khác gì một thành trì kiên cố cả. Nhưng có người sống ở đây sao? Nhìn qua có vẻ đến việc tìm nguồn nước cũng không hề dễ dàng gì."

"Trên đời này không gì là không thể."

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Quách Vấn Đình mỉm cười vuốt tóc Hàn Thiên Ngộ. Đôi mắt hắn ánh lên một tia hoài niệm. Hàn Thiên Ngộ nhìn Quách Vấn Đình với vẻ mặt khó hiểu.

"Huynh?"

Cậu bé tin tưởng Quách Vấn Đình mà đã theo hắn đến tận nơi này mà không một chút nghi ngờ. Tuy nhiên, thật khó tin rằng cậu sẽ bái sư ở một nơi khắc nghiệt như vậy.

"Đi thôi. Hiện tại điểm đến không còn cách bao xa nữa đâu."

"Vâng."

Dù vậy, Hàn Thiên Ngộ vẫn tin tưởng Quách Vấn Đình.

Hai chân cậu vẫn yếu ớt. Tuy hiện tại đã có chút cơ bắp nhưng việc leo lên ngọn núi hiểm trở kia vẫn không hề đơn giản. Dù vậy đứa trẻ này vẫn không than vãn lấy một lời.

Hành trình vất vả kéo dài suốt hai tháng qua không chỉ khiến chân cậu rắn chắc mà còn làm cơ ngực săn lại đáng kể. Trong thâm tâm cậu hiểu rằng, không thể chỉ vì chút khó khăn này mà phụ thuộc mãi vào Quách Vấn Đình được.

"Hộc hộc."

Khuôn miệng nhỏ nhắn của Hàn Thiên Ngộ thở hổn hển. Mồ hôi cậu túa ra như mưa, hai chân run rẩy. Dù vậy, đứa trẻ ấy vẫn kiên định đi theo Quách Vấn Đình.

Trèo lên rồi lại leo lên. Họ leo lên ngọn núi này cả một ngày trời mà vẫn chưa đi được nửa đoạn đường. Mặt trời dần khuất bóng, Quách Vấn Đình tìm một nơi để ngủ lại và đốt lửa.

Sau khi ăn một ít lương khô và được sưởi ấm, Hàn Thiên Ngộ rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Hàn Thiên Ngộ đang ngủ say thì đột nhiên có cảm giác ai đó đang ôm lấy mình.

"Là đứa trẻ này à."

"Vâng."

Trong giấc ngủ, cậu bé nghe thấy tiếng của Quách Vấn Đình đang nói chuyện với người nào đó.

'Ai vậy ta?'

Cậu bé định mở mắt ra xem. Nhưng mí mắt của cậu bé nặng trĩu.

"Hẳn là một đứa trẻ mạnh mẽ đây."

"Đúng như vậy. Thằng bé vừa mạnh mẽ vừa thông minh. Thằng bé vô cùng xứng đáng để trở thành đệ tử của ngài quân sư."

"Đứa trẻ quý báu này cần được quan tâm và nuôi dưỡng cẩn thận. Đa tạ ngươi, Vấn Đình. Vì đã mang đứa trẻ này đến cho ta."

"Người đừng khách khí. Là việc tại hạ nên làm thôi. Còn nữa tại hạ cũng đã kết nghĩa huynh đệ với tiểu tử ấy rồi."

"Vậy sao?"

"Từ giờ Thiên Ngộ đã là đệ đệ của tại hạ."

"Chúc mừng ngươi đã có một người đệ đệ. Ngài môn chủ biết tin này chắc sẽ rất vui đấy.”

"Xin đa tạ."

Hàn Thiên Ngộ cảm nhận được bàn tay đang vuốt ve lên trán thế là lại say vào giấc nồng. Một nụ cười ngây ngô nở trên môi cậu.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

"Ư ưm!"

Ánh mặt trời chiếu vào mặt Hàn Thiên Ngộ khiến cậu trở người. Sau một hồi vặn vẹo, Hàn Thiên Ngộ cảm nhận được thứ gì đó mềm mại rồi vô thức mở mắt.

"Ủa?"

Gương mặt cậu bé hiện rõ nét hoài nghi.

Rõ ràng tối qua cậu nằm ở khu đất trống giữa núi rừng. Nhưng giờ đây cậu lại được đắp một chiếc chăn bông mềm mại ấm áp.

Hàn Thiên Ngộ vội vàng đứng dậy nhìn xung quanh.

Cậu nằm trên một giường gỗ nhỏ trong ngôi nhà. Ngôi nhà được làm bằng gỗ và bày trí rất đẹp. Phía bên kia còn có lò sưởi bập bùng lửa. Ở trên là ấm nước đang nấu sôi, tỏa ra hơi nước nóng. Rõ ràng là trong lúc cậu đang ngủ, ai đó đã đưa cậu bé đến nơi này.

"Chỗ này là?"

"Dậy rồi sao?"

Ngay lúc đó, có người mở cửa bước vào.

Nam nhân ấy đã trạc tuổi trung niên, tầm 30 hoặc đầu 40. Tráng niên ấy mặc một bộ văn sĩ phục trắng tinh và có bộ râu dài đến cằm.

Đôi mắt đen láy lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm khiến người khác ấn tượng ngay lập tức. Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt chứa đựng tất cả trí tuệ của thế gian, Hàn Thiên Ngộ theo bản năng đã nhận ra người này là ai.

"Sư… sư phụ?"

"Đúng vậy. Ta là người chịu trách nhiệm dạy dỗ cho con. Để đến được đây, con đã phải vất vả nhiều rồi."

"Có thật người chính là sư phụ của con không ạ?"

"Phải. Ta và tổ phụ của con đã quen biết nhau từ lâu. Nhờ có mối nhân duyên đó mà ta mới được nhận con làm đệ tử của mình."

Hàn Thiên Ngộ rưng rưng nước mắt trước nụ cười hiền dịu của vị trưởng bối đang đứng trước mặt. Cậu cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của người.

Hàn Thiên Ngộ vội vàng đứng dậy đi về phía trưởng bối. Tiếp đó, cậu bé bái lạy chín lần.

"Đệ tử xin bái kiến sư phụ."

“Liệu con có tự tin sau này sẽ nghe mọi lời chỉ bảo của ta không?"

"Trời đất chứng giám, con nguyện sẽ hết lòng làm theo tất cả sai bảo và lời dạy của sư phụ."

"Ta cũng thề với trời đất. Ta sẽ hết lòng dạy bảo con mọi thứ. Con có theo được hay không đều phụ thuộc vào nỗ lực và tài năng của con. Con nhất định phải cố gắng hết sức mình."

"Tất nhiên rồi, thưa sư phụ."

"Đứng dậy đi."

"Dạ."

Hàn Thiên Ngộ đứng dậy. Trưởng bối nhìn Hàn Thiên Ngộ với ánh mắt hài lòng.

"Giờ thì chúng ta ra ngoài thôi. Ta sẽ cho con thấy môn phái của chúng ta."

"Dạ."

Hàn Thiên Ngộ đi cùng trưởng bối ra bên ngoài. Cậu đã há hốc miệng trước khung cảnh ngoài cửa.

Một thung lũng rộng mênh mông được bao bọc bởi cao nguyên trải dài hiện ra trước mắt. Bên trái và bên phải của thung lũng là vô số những ngôi nhà bằng đá, ở trung tâm là luyện võ trường. Và có hàng trăm võ giả đang luyện võ công ở đó.

"Ha!"

Tất cả võ giả đều đồng thành hô vang cùng khí thế mãnh liệt mà tung cước. Cú đá mạnh cùng âm thanh đạp mạnh xuống đất tạo ra tiếng vang như thể địa chấn vừa xảy ra. Hàn Thiên Ngộ bất giác run lên trước rung chấn dưới chân mình.

Mặc dù Hàn Thiên Ngộ không biết võ công là gì, nhưng cậu bé có thể cảm nhận được khí thế mãnh liệt ẩn chứa trong chấn cước vừa nhìn thấy.

Cả trăm võ giả di chuyển đồng nhất như thể họ là một, mỗi lúc như thế bụi mù lại bay dày đặc bao phủ cả bầu trời.

"Bọn họ là?"

"Họ là môn đồ của chúng ta. Có thể nói họ chính là trụ cột tạo nên căn nguyên của môn phái chúng ta."

Trong giọng nói của bậc trưởng bối chứa đựng niềm tự hào mạnh mẽ.

Hàn Thiên Ngộ hỏi.

"Môn phái của chúng ta là?"

"Bắc Thiên Môn. Đó là tên môn phái của chúng ta."

"Bắc Thiên Môn… Bắc Thiên Môn."

Hàn Thiên Ngộ nhẩm đi nhẩm lại cái tên đó.

"Và tên của ta là Hạ Chẩn Nguyệt."

Một nụ cười hiện ra trên môi của trưởng bối.

Hạ Chẩn Nguyệt đã biến mất ba năm trước, giờ đây lại xuất hiện dưới thân phận là quân sư của Bắc Thiên Môn đang ngự trị trên cao nguyên phía tây của tỉnh Tứ Xuyên.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Không có bảng tên cũng không có điện các. Tuy nhiên rất nhiều võ giả đã tụ hợp và tập luyện dưới nơi gọi là Bắc Thiên Môn. Cảnh tượng ấy đã khiến trái tim cậu bé nhỏ Hàn Thiên Ngộ xôn xao.

Hàn Thiên Ngộ hỏi Hạ Chẩn Nguyệt.

"Bắc Thiên Môn là môn phái như thế nào vậy, sư phụ?"

"Bắc Thiên Môn có lịch sử hơn một trăm năm. So với các môn phái thì không dài, nhưng lại sở hữu một lịch sử đấu tranh kiên cường không ai có được."

"Lịch sử đấu tranh?"

"Một trăm năm trước, Bắc Thiên Môn chính là tấm khiên mạnh nhất đã chiến đấu chống lại Mật Dạ. Nhưng cũng là một môn phái bất hạnh chỉ vì quá mạnh nên phải chịu thỏ tử cẩu phanh. Mười năm trước, nơi đây bị đám người giang hồ cưỡng chế nên phải giải thể. Bắc Thiên Môn đã bảo vệ giang hồ hơn một trăm năm lại phải trải qua hơn một thập kỷ bị xâu xé và phân tán như vậy."

"À!"

Hàn Thiên Ngộ lộ ra vẻ tiếc nuối. Hạ Chẩn Nguyệt mỉm cười trước khi thấy dáng vẻ như thế đệ tử.

"Con không cần tiếc nuối như vậy. May mắn thay, trong ba năm, ngài môn chủ đã đưa Bắc Thiên Môn trở lại."

"Ngài ấy làm thế nào ạ?"

"Ngài đã tìm kiếm các đệ tử đã lưu lạc khắp nơi và thuyết phục họ trở về."

"Thuyết phục được sao ạ? Dù gì cũng xa nhau mười năm, bọn họ hẳn cũng đã ôm ấp những suy nghĩ khác."

Nụ cười của Hạ Chẩn Nguyệt lại càng thâm sâu. Người đệ tử này lại nghĩ đến được như vậy thật đáng khen. Đứa trẻ mà hắn chọn làm đệ tử quả thật thông minh. Điều đó làm hắn thật sự rất vui.

"Tất nhiên là không dễ dàng gì rồi. Như con vừa nói, trong mười năm đó bọn họ cũng đã tìm được con đường riêng của mình. Một số người đuổi theo tham vọng độc lập, số khác lại hoài niệm về quá khứ huy hoàng Bắc Thiên Môn. Nên việc thuyết phục tất cả bọn họ dường như là không thể."

"Vậy ngài môn chủ làm cách nào để thuyết phục được ạ?"

"Môn chủ có ý chí rất kiên cường. Và là một người sở hữu võ công cao cường."

"Vậy là ngài ấy đã dùng võ công để khuất phục á?"

"Đối với một số người thì ngài ấy sẽ làm như thế. Những người mà từ giờ con gặp sẽ là những người mà môn chủ đã làm như vậy để khuất phục và thề sẽ trung thành với môn phái."

"Bị cưỡng chế như thế thì liệu họ có thật tâm trung thành không? Thế giới này là nơi những người dù chân thành đến mấy cũng sẽ phản bội, nếu vậy thì có lí do gì để những người bị khuất phục bởi vũ lực phải trung thành ạ?"

"Con nói đúng."

Hạ Chẩn Nguyệt vuốt tóc Hàn Thiên Ngộ.

Người đệ tử nhỏ này của y lại biết nhìn nhận mối quan hệ giữa người với người một cách lạnh lùng như vậy. Cậu bé có đủ những phẩm chất cần thiết cho một quân sư.

"Để những người bị khuất phục bằng vũ lực trung thành thực không dễ gì. Vì vậy Môn chủ đã đưa ra một đề nghị cho họ."

"Đó là gì thế ạ?"

"Chính là chỉ duy trì Bắc Thiên Môn trong một thời gian."

"Một thời gian là sao ạ? Là sau một khoảng thời gian nhất định, ngài ấy sẽ giải tán Bắc Thiên Môn ạ?"

"Đúng vậy. Môn chủ đã hứa nếu đạt được một số điều kiện nhất định, ngài ấy sẽ giải thể Bắc Thiên Môn."

"Điều kiện ấy là gì thế ạ?"

Hai mắt Hàn Thiên Ngộ sáng lên vì hiếu kỳ.

Mặc dù cậu bé đã được gọi là thiên tài từ nhỏ, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nghĩ ra một điều kiện có thể làm hài lòng tất cả mọi người.

Hạ Chẩn Nguyệt trả lời câu hỏi của đệ tử.

"Là sự sụp đổ của Vân Trung Thiên và Mật Dạ."

Một câu nói chứa đầy sức mạnh của vị trưởng bối trước mặt đã làm rung động trái tim của Hàn Thiên Ngộ.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương