Bạc Hà Đường
Chương 15

Ngày hôm sau, kết quả bài kiểm tra Toán được phát ra. Trương Phàm không tin vào mắt mình khi nhìn thấy điểm sốHắn làm được bao nhiêu đâu, sao điểm lại cao thế này

Lúc giáo viên sửa bài, hắn nằm gục trên bàn gnhe giảng. Đề này cũng không phải quá khó, mặt hắn làm toàn là bài hắn ôn buổi tối hôm trước. Nếu như bình thường thì có lẽ hắn sẽ đưỡ điểm tối đa hơn, chỉ là. . . . . . ai ngờ dạ dày lên cơn lúc đó chứ

Tan học, hắn vẫn còn nằm trên bàn ngủ. Chợt nghe thấy tiếng giáo viên chủ nhiện gọi dậy

“Trương Phàm, đưa cô xem bài kiểm tra của em”

“. . . . . .”

Duyệt tuyệt sư thái cầm bài kiểm tra của hắn săm soi “Cô đã nói mà, suốt ngày lo ngủ nên thành tích mới vậy đúng không?”

“Vâng”

“Điểm của em… Ôi trời, còn gì tệ hơn không”

“Vâng”

“Trong lớp có 8 người không đủ tiêu chuẩn, em là một trong số đó!”

“Vâng”

Giáo viên thấy vẻ mặt dửng dưng của Trương Phàm, máu nóng dồn lên não, quát “Bài thi kỳ trước em có thật là tự làm không? Hay là copy bài bạn hả?”

“. . . . . .” Trương Phàm cau mày, khó chịu

“Lần đó sao àm em cao điểm thế? Hay hôm đó là ngày may mắn của em? Hay bạn cùng bàn cho xem ké? Quên đi, cô không quản nữa, trút bực vào thân thôi. Nếu em cứ tiếp tục như vậy, đời em coi như tiêu. . . . .”

“Cô ơi, Trương Phàm không gian lận trong kỳ thi đợt trước đâu, em cam đoan”

“. . . . . .”

Không biết từ khi nào Đường Vũ Địch đã đứng đó, giáo viên chủ nhiệm cùng Trường Phàm đều nhất thời ngơ ngẩn cả ra

Đường Vũ Địch nhìn thoáng qua bài kiểm tra của hắn, nói “Thưa cô, có thể đổi cho Trương Phàm về chỗ cũ được không? Mấy ngày nay, em lo thi cử nên không ôn kỹ cho cậu ấy. Em đảm bảo, đợt sau bài kiểm tra của cậu ấy sẽ tốt hơn”

Giáo viên nghe vậy, thoạt không biết nên xử lý thế nào “Cái này. . . . . .”

“Em không muốn đổi”

Đường Vũ Địch sửng sốt, quay lại nhìn Trương Phàm

Trương Phàm nhún nhún vai “Tôi làm bài thi thế nào mặc xác tôi, không cần bà lên tiếng” Rồi quay sang liếc Đường Vũ Địch một cái “Còn cậu, ít lo chuyện bao đồng đi”

. . . . . .

Duyệt tuyệt sư thái thiếu chút nữa là nhồi máu cơ tim. Vào buổi chiều, Trương Bồi Sơn bị nhà trường gọi khẩn cấp, tại phòng giáo viên nói chuyện hơn nửa giờ đồng hồ. Cuối cùng, ông Trương phải xòe tiền ra, vụ việc mới được êm xui

Trương Bồi Sơn trước khi về, có ghé lớp Trương Phàm nhìn một chút. Lúc này vẫn đang là giờ học, một đám nhóc bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành. Phòng học đang ầm ĩ bỗng chốc im phăng phắc. Người đàn ông này, đeo kính râm— thắt caravat — tây trang đắt đỏ, ánh mắt toàn bộ học sinh như bị ánh hào quang tỏa sáng làm lu mờ

Trương Bồi Sơn đi đến trước bàn Trương Phàm. Cảm giác bị nhìn chằm chằm thật khó chịu, Trương Phàm ngước lên cằn nhằn “Chuyện gì?”

“Ba tới xem con học hành ra sao, sao rồi, dạ dày bớt chưa? Dạo này có đến bệnh viện chích thuốc thường xuyên không? Đúng rồi, nếu không đủ tiền thì gọi cho ba. Tuổi giáo viên chủ nhiệm con không còn trẻ, đừng hỗn hào với cô ấy, cũng đừng để bụng làm gì. . . . . .”

. . . . . .

Mọi người không ai dám thở, đám nam sinh chỉ biết gào thét trong lòng: Thế méo nào…. Ôn nhu như vậy!!!!

Trương Phàm mém xíu nghĩ rằng mình sẽ chết dưới ánh mắt đày yêu thương của Trương Bồi Sơn, cau mày nói “Biết biết, ba mau đi đi”

Trương Bồi Sơn quay đi, lúc bước ngang qua bàn Đường Vũ Địch, cũng dừng lại bắt chuyện vài câu “Tiểu Địch, lâu lâu đến nhà chú chơi nha!” Tuyệt đối không khác gì con mình

Trường Phàm bó tay rồi . . . . . .

Thời gian cũng dần dà trôi qua, rất nhanh đã đến giờ tan học— Trương Phàm rời khỏi lớp được hai bước, hắn nghĩ chẳng muốn về nhà, do dự một chút rồi đi đến sân bóng

Dù sao cũng không có người, yên tĩnh một chút cũng hay

Để cặp qua một bên, hắn thả người nằm xuống. . . . . .

Từ từ, hai mắt mở không nổi— ngủ như vậy, liệu có ổn không?

. . . . . .

Trương Phàm bực bội mở mắt, vẫn là, vẫn là không ngủ được, thật không hiểu tại sao mình lại dễ dàng ngủ như vậy. Không tự chủ mà vương lên khóe miệng. . . . . .

Cho dù gió vù vù thổi mạnh, hắn vẫn có thể cảm nhận được một âm thanh đang tới gần. Hắn xoay người, ngẩn ngơ nhìn phía trước

Thế nhưng Trương Phàm rất nhanh bình tĩnh lại, không nhìn nữa, đứng dậy vỗ vỗ quần, toan xách cặp định đi

Lúc bước qua người kia, hắn nghe thấy một tiếng nói rất nhỏ

“Cậu vĩnh viễn không muốn để ý đến tôi nữa sao?”

“. . . . . .” Trương Phàm ngừng lại

“….. Tôi nói, nếu tôi làm gì cậu giận, cậu có thể trách mắng tôi. Tôi sẽ sửa, nếu không phải, vậy thì…. Là do tôi phiền phức sao?”

Trường Phàm lòng đau nhói, quay người lại

Đường Vũ Địch không né tránh ánh mắt hắn, lờ mờ nói “Tôi ép buộc cậu pahir học, rồi lại ỷ vào cậu. Quen không bao lâu thì gọi cậu “ca ca”, đi học, tan học, kể cả cuối tuần, tôi đều bám lấy cậu…. Có phải, tôi đã làm phiền cậu không…?”

Trương Phàm hoàn toàn không biết nói gì, run rẩy một hồi

Đứa ngốc, em nghĩ gì vậy hả? Làm sao mà phiền phức được. Em có biết anh rất thích em không?Có biết rằng, ngày nào không được nhìn thấy em, anh đều ăn không ngon, ngủ không yên không? Em rất tốt, rất rất tốt đấy đồ ngốc ạ. . . . . .

“Tôi không có nhiều bạn bè, vì thế khi cậu nói chúng ta là huynh đệ, tôi thập phần rất hạnh phúc. Có thể nhiều khi tôi rất quá đáng, cứng đầu bám dính cậu không buông. Nếu vậy thì. . . . . .”

Từng câu nói của Đường Vũ Định như hàng ngàn con dao đâm vào tim Trương Phàm. Mấy ngày nay, hắn thật sự rất đau khổ, lại không thể biết, hiện tại bây giờ còn đay khổ hơn gấp ngàn lần. Não bộ vẫn chưa suy nghĩ được gì thì cơ thể đã hành động trước, hắn bước nhanh tới bên Đường Vũ Định, gắt gao ôm chặt lấy cậu vào lòng

“Em im miệng đi! Anh thấy ai phiền cũng được, nhưng chắc chắn người đó không phải là em!”

Cơ thể trông ***g ngực hắn cứng đờ, hắn tiếp tục nói “Đời này, anh cũng chưa từng chú ý đến ai như vậy! Em nghĩ anh không quan tâm em, anh rất vui sao? Anh còn đau hơn em cả trăm ngàn lần— vốn anh muốn chết quách đi cho xong. Nhưng mẹ nó, giờ em lại nói những điều này!” Vừa mắng, hai tay hắn vừa ôm cậu thật chặt

Cơ thể đó rốt cuộc cũng dần thả lỏng

Tiểu hài tử cọ cọ vào ngực hắn, thanh âm vẫn như cũ, mềm mại xen lẫn chút ủy khuất “Ca. . . . . .”

“. . . . . . Ân!” Trương Phàm cảm thấy nếu giờ hắn mà chết đi, cũng không còn gì hối tiếc….

Đương nhiên, chỉ là nếu thôi. Thời gian cứ tiếp tục trôi, người cứ tiếp tục thở, ngày lại qua ngày

Đường Vũ Địch ngẩng đầu lên, hỏi “Ca, dạ dày anh đỡ chưa?”

Trương Phàm cười, nhéo nhéo mũi cậu “Hiện tại đều ổn cả” Không chỉ dạ dày, mà những bộ phận khác đều đang dần sống lại rồi đây này

Đường Vũ Địch vẫn tiếp tục hỏi “Ca, anh không giận em nữa?”

Trương Phàm cười “Ừ. . . . . .”

Đường Vũ Địch nói “Ca, anh có thể cho em biết, vì sao dạo này anh không để ý đến em không?”

Trương Phàm “. . . . . .”

Trương Phàm đau lòng, nhìn xuống ánh mắt của Đường Vũ Địch, nghiêm túc nói “Tiểu Địch, em không cần phải xin lỗi. Có nhiều việc, lỗi không phải ở em, hiểu chứ?”

Trương Phàm biến Đường Vũ Địch thành trẻ nhỏ mà dạy bảo. Thế nhưng hắn quên mất, tiểu hài tử này còn thông minh hơn cả hắn

Đường Vũ Địch lập tức phản ứng, nói “Nếu không phải em làm anh mất hứng. Vậy tại sao anh lại đối xử như vậy với em?”

“. . . . . .”

“Nếu hôm nay, em không đi theo anh. Anh sẽ vẫn tiếp tục không để ý đến em, đúng không?”

“Anh. . . . . .”

Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà….

“Anh trở nên như vậy chắc chắn có nguyên nhân. Ca, anh rốt cuộc làm sao vậy hả?”

Trương Phàm nhìn ánh mắt đen láy của cậu, thăm dò hỏi “Em muốn biết?”

“Đúng vậy”

“Bởi vì” Trương Phàm lại ôm cậu, đưa đầu cậu dựa sát vào trái tim mình, nhẹ nhàng nói “Anh đang yêu”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương