◇◇
Hắn đến từ một thời không vụn vỡ, tận mắt nhìn thấy nhân gian như thế.

Lấy máu xây nên thành trì, lấy tiếng ca ngâm nỗi cô tịch, lấy tình yêu làm lao ngục, lấy cái chết cảm tạ trường sinh.

Thế nhân muôn hình.

Muôn hình đều hoang đường.

◇◇
Năm Gia Hoà thứ chín, Hoàng Hậu Minh Cơ qua đời trong tẩm cung, Hoàng Đế nhớ thương thê tử, bệnh nặng không dậy nổi, kinh thành đại loạn.

Nghe đồn kinh đô thuở trước - Lương thành có một con hẻm sâu, đêm hiện ra, ngày ẩn nấp, tên là Ô Y, cuối hẻm có một cửa tiệm, không biết đã tồn tại trên thế gian mấy hồi, cai quản mộng cảnh, dược sinh tử, buôn bán si hận ái ác dục của thế gian, người có duyên cầm một cành hoa đào đi tới, sương mù nổi lên, theo hoa mà đi, sương mù tản ra, nơi ấy cũng sẽ lộ diện.

Thái tử Cảnh An đưa phó thần tìm đến nơi ấy, dùng trăm vạn hoàng kim, lụa là quý giá để đổi lấy linh đan, Minh hậu ba ngày sau chết mà sống lại.

◇◇
Ngôn Băng Vân chỉ mất hai ngày để đến Lương Thành, ngựa mài mòn cả móng, y ngã từ trên ngựa xuống, gãy một cánh tay, y cũng đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, chưa uống một ngụm nước, ăn một miếng cơm nào, Lương thành vào đêm nhà nhà đóng cửa, y nắm lấy cành hoa đào trong tay, bỗng nhiên nhớ đến gương mặt tiều tuỵ của Cảnh An trước khi rời đi.

Hắn mở miệng, giọng nói tràn đầy mỏi mệt: "Ngôn khanh, chỉ có ngươi có duyên vào được hẻm Ô Y, lần này cũng phải làm phiền ngươi rồi."
Y cúi người nhẹ nhàng đáp một câu, thần lĩnh mệnh.

Phương Cảnh An liền vươn tay ra vuốt tóc y: "Băng Vân, ta chỉ tin ngươi thôi, đừng để ta thất vọng."
Y ngồi trên ngựa nhìn hắn, ký ức thuở nhỏ hai người ôm nhau sưởi ấm trong lãnh cung rộng lớn giờ đã hoen ố, giống như tờ giấy Tuyên Thành năm ấy đã bị viết đến rách nát, như bình rửa mực đã bị nhuốm đen, cùng với ba chữ "Ngôn Băng Vân" mà Phương Cảnh An đã đề bút viết trên giấy nhiều lần, đều bị ném vào những năm tháng nặng nề mênh mông mất rồi.

Nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo, Hồng phi ná phục kế đông tây.


(Móng ngón bỗng in bùn tuyết giữ, Đông tay đâu kể cánh hồng bay - Trích "Mãnh Trì hoài cựu" của Tử Do, bản dịch của Lê Xuân Khải, nguồn Thi Viện)
Ngôn Băng Vân chưa từng nghĩ rằng lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy nét thâm tình như thế trên mặt Phương Cảnh An, tựa như y cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, chuyện kể về hẻm Ô Y không phải chỉ là một truyền thuyết.

Hẻm nhỏ mở ra, sương mù cuộn cuộn dày đặc tràn ra bốn phía, cành hoa đào nở rộ trong tay Ngôn Băng Vân bị gió nghiền nát cuốn vào không trung, y đi theo chúng một đoạn đường dài, đến cuối hẻm, cánh hoa phiêu tán mới dường như mất đi linh hồn, lả tả rơi xuống đầy đất, Ngôn Băng Vân cảm thấy có chút tiếc nuối, bất giác cảm nhận vài tia chua xót.

Hồng môn khắc hoa cổ xưa kẽo kẹt mở ra từ bên trong, không khác lần trước y tới chút nào, trong tiệm tối om không nhìn rõ năm ngón tay.

Có tiếng bước chân từ xa tới, Ngôn Băng Vân theo gấu trường bào màu đen nhìn lên trên, lại gặp được gương mặt kinh diễm như điêu khắc ấy.

Hoạ sư tài giỏi nhất trong cung cũng khó có thể khắc hoạ sinh động được ba phần của hắn.

Người nọ mang theo ý cười phong lưu, đang nheo mắt nhìn y.

Ngôn Băng Vân từ nhỏ đã bị phụ thân đưa vào hoàng gia, còn nhỏ thì làm thư đồng của Thái Tử, lớn rồi thì làm mưu thần của Thái Tử, trong nội viện hoàng cung đầy người tự xưng là cao cao tại thượng, nhưng khi y quỳ dưới chân những kẻ ấy, không có một khắc nào cam lòng.

Chẳng qua chỉ là những kẻ bỉ ổi, có rạch bụng ra cũng chỉ thấy dơ bẩn tanh tưởi thôi, mùi hôi thối nồng nặc khiến y mỗi lần đi ngang qua đều phải lấy khăn che mũi.

Nhưng ở trước mặt người này, vào lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đối phương đã mang một sự áp bức và xâm phạm không thể ngó lơ, y thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Thế nhưng sự dịu dàng mà hắn ngẫu nhiên lơ đễnh toả ra cũng lại rõ ràng như vậy, hắn chẳng hề để tâm mà liếc nhìn châu báu ngọc ngà đầy đất, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên cánh tay Ngôn Băng Vân rũ xuống, không nhanh không chậm mở miệng, như có thể mê hoặc lòng người: "Bị thương à?"
Ngôn Băng Vân sửng sốt một chút, y không ngờ câu đầu tiên đối phương mở miệng nói ra lại như thế.

Trong ngữ khí của người ấy dường như mang theo sự quan tâm gấp gáp, nhưng y không nhận ra rõ lắm, bởi vì quả thực y đã lâu rồi không nhận được sự quan tâm của người khác.

Vì thế y chỉ hạ mắt, ôn thuận mà "ừm" một tiếng.


"Vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại, ta đến là muốn mời tiên nhân..."
"Phàm là thứ mà tiệm ta đã bán ra, một khi giao dịch rồi thì không thể trả lại." Người nọ xoay người thắp một ngọn nến, kéo Ngôn Băng Vân đến trước mặt, kiểm tra vết thương trên người y, "Trong tiệm ta có vài thứ không gặp ánh sáng được, thế nên chỉ thắp một ngọn thôi, ngươi tạm chấp nhận chút, sẽ đau đấy."
Đầu ngón tay hắn sờ lên chỗ bị thương, toả ra những điểm sáng nho nhỏ, Ngôn Băng Vân chỉ thấy mát lạnh, không hề cảm nhận được chút đau đớn nào mà hắn nói.

Có thể là bị thương nhiều quen rồi.

Ngôn Băng Vân cảm thấy khung cảnh này ấm áp kì lạ, lúc này nói gì thì cũng có vẻ hơi phá hỏng không khí, nhưng y lại nghĩ đến Cảnh An đang đợi y, đành cắn chặt răng: "...Đan dược mà ngươi cho ta, ngoại trừ khiến người ta chết đi sống lại, tựa hồ như cũng sẽ khiến người ta thay đổi tính tình?"
Người nọ cười, trên mặt hiện lên vẻ âm mưu đã thành công, giảo hoạt nói: "Các ngươi muốn nàng sống lại, nhưng cũng không nói là muốn nàng sống thành tính tình thế nào mà."
Ngôn Băng Vân hơi chau mày, dường như không ngờ sẽ bị thần tiên lừa gạt, cái miệng đã quen nói lời ngon ngọt sắc bén lúc này lại á khẩu hồi lâu không đáp được: "Nhưng..."
"Không đổi gì cả, bản tính khắc trong linh hồn nàng đã là vậy.

Là do áp lực chốn cung tường mà thôi, hồn phách quy vị khó tránh khỏi bị tổn hại, thần trí như hài đồng bảy tám tuổi là một biểu hiện." Người kia hỏi, "Người cứu nàng về hối hận rồi hả?"
Ngôn Băng Vân kinh ngạc trừng mắt, lại trầm mặc cúi đầu, nghĩ, rồi đáp: "Ngươi nói chốn cung tường áp lực, thì cũng biết được, triều thần bá tánh không cần một vị Đế Hậu quá ngây thơ trong sáng."
"Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
"Ta..."
Nam nhân thu tay lại, xác nhận y đã không còn gì đáng ngại, mới nâng mắt lên chậm rãi nói, "Thế thì giết là được thôi, tìm ta làm gì nữa?"
Ngôn Băng Vân thu tay áo, rũ mắt không nói gì.

◇◇
Trong kinh có một nữ tử, yểu điệu thướt tha, thân như bích ngọc, một tấc lụa đỏ khiến người ta kinh diễm, một ngày gặp được bệ hạ ở Phật tự trên Hương Sơn, xuân sắc ngập tràn, không ai dám tranh đua cùng nàng.

Minh Cơ...!
Đó là tên mà Hoàng Đế ban cho nàng lúc mười ba tuổi cập kê.


Nàng từ xưa đã là ánh trăng sáng rọi trong lòng Thánh Thượng.

Bệ hạ ngu xuẩn vô đạo, Minh Cơ lại là một ngọn cờ yên tĩnh riêng biệt bên trong những rượu thịt cuồng hoan ấy.

Đó là áp lực chốn cung tường, nàng cũng cam nguyện bị ghim trên chiếc ghế khắc phượng hoa ấy, cho dù là công kích ngầm hay công khai thì cũng đều từng chắn đỡ cho bệ hạ.

Ngôn Băng Vân không thể biết được đến cùng thì trong lòng nàng từng có lê dân hay không, nhưng mỗi một lần quyết đoán thay cho bệ hạ của nàng, đều là đại nghĩa.

"Quốc có thể không có quân, nhưng không thể không có Minh Cơ."
Đó là nguyên văn lời của Cảnh An.

Hắn nói, cho dù tương lai ta làm Hoàng Đế, thì Minh Cơ cũng vẫn là Minh Cơ.

Lời này phát ra từ miệng Thái Tử đương triều, quả thật là đại bất kính, nhưng trong lòng Ngôn Băng Vân cũng không thấy kinh ngạc, từ nhỏ y đã biết Cảnh An thích nàng.

Cái năm gặp Minh Cơ lần đầu tiên ấy, Phương Cảnh An còn đang được nuôi ở trong lãnh cung, cả ngày nghe vị ngạch nương bị giáng làm đáp ứng của hắn nói, rằng lúc trước mình đã từng được sủng ái đến cỡ nào.

Sau đó đột nhiên có một ngày nàng không nói nữa, Ngôn Băng Vân theo Cảnh An đến thỉnh an nàng, mở cửa ra, đập vào mắt là một đôi giày thêu hình uyên ương đùa nước.

Mẹ hắn đã nói thế nào nhỉ?
Thánh Thượng đi tuần phía Nam, thấy uyên ương trên hồ có đôi có cặp, liền nổi hứng thú, cũng cởi xiêm y vào bơi, đúng lúc gặp được nàng đang giặt quần áo bên bờ, bồ kết rơi vào trong nước, là Thánh Thượng nhặt giúp nàng.

Ký ức quá xa xôi, Ngôn Băng Vân chỉ nhớ, khi y ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy một đôi mắt đỏ tươi, đầu lưỡi treo trên cằm dài ra, y xông đến che mắt Cảnh An lại, cuối cùng vẫn không nhịn được, tựa vào khung cửa nôn đến đầu óc mịt mù.

Từ ấy về sau trong những cơn ác mộng, y thường xuyên nhìn thấy đôi giày thêu uyên ương đùa nước kia, lắc lư qua lại giống như ngày hôm ấy.

Lúc đó, Ngôn Băng Vân nhỏ tuổi lần đầu tiên cảm nhận được cái chết, sau này Phương Cảnh An nói với y, chúng ta phải sống.

Một phi tử chết trong lãnh cung sẽ không được thông báo, bệ hạ đã sớm quên mất ở đây còn một đứa con trai, cùng với một người mà lão từng thích, mang về từ phía nam, ngạch nương của hắn.


Vừa vặn hôm đó là thọ thần của Thái Tổ, Vĩnh Thọ cung mở yến hội lớn, mười dặm cung môn đèn đuốc sáng bừng, khách quý đầy phòng, không ngừng có tiếng cười vui chúc thọ mừng lễ, Ngôn Băng Vân và Cảnh An trốn dười giường phòng ngủ đốt tiền giấy, đến rơi lệ cũng không dám lớn tiếng.

Sau này Hoàng Đế uống đến sảng khoái, hạ lệnh đặc xá lục cung, thế nên trong đám người tới Phật tự Hương Sơn đạp thanh cũng có cả hai người bọn họ.

Ngày hôm đó bọn họ gặp được Minh Cơ sớm hơn Hoàng Đế, thiếu nữ lanh lợi diễm lệ đứng dưới dàn hoa ngẫu hứng tấu khúc tỳ bà, tiếng cười tiếng ca uyển chuyển dạt dào, ánh mắt Phương Cảnh An nhìn nàng nhuốm một tầng tính ý ngây ngô.

Có lẽ là nhìn đến ngẩn ngơ, Phương Cảnh An không để ý dưới chân liền ngã xuống đất, Minh Cơ hô lên một tiếng, có lòng đi tới hỏi thăm, còn đưa cho hắn một tiếng khăn màu tuyết trắng để lau mặt, vẫn được Phương Cảnh An dùng tới bây giờ.

Thế nên Ngôn Băng Văn biết, y không thể không cứu Minh Cơ được.

Đợi đến khi Ngôn Băng Vân thoát ra khỏi hồi ức, mới phát hiện ra, chủ nhân cửa tiệm đang khoanh tay nhìn y.

Hắn nói: "Ngôn Băng Vân, ngươi thật sự rất thú vị."
Ngôn Băng Vân không vui mà nhíu mày, rất bất mãn với cái nhìn chằm chằm trần trụi của hắn, lại vẫn kinh ngạc như trước: "Sao ngươi lại biết tên ta?"
"Cái gì ta chẳng biết." Đối phương cong môi nói, "Ta còn biết, thật ra ngươi rất muốn để nàng chết."
"..."
"Thương phẩm nơi này, có đại mộng không tỉnh, sinh tử biệt ly, nhân thế thất khổ, thoáng chốc yêu hận.

Chỉ không bán thuốc hối hận thôi." Hắn ngừng lại, "Lời này là ta nói cho vị Thái Tử kia của ngươi, cũng nói cho ngươi, đi sai một bước thôi, sẽ khó có thể quay đầu lại được."
"..."
"Nhưng mà có lẽ, ta có thể giúp được ngươi."
Bốn phía có tiếng sột soạt vang lên, tụ về phía hắn, Ngôn Băng Vân nhận thấy được không khí chợt bí bách kì lạ, da đầu tê dại đi.

Người nọ vì thế giơ tay nâng cằm y, ngón cái ái muội vuốt ve nốt ruồi đen bên dưới cánh môi y.

"Làm quen lại một lần nữa đi Ngôn Băng Vân, ta tên là Tạ Doãn."
__________
Ten tèn ten, chúng tôi lại khui bộ mới nè, khui mừng sinh nhật Bobo vậy thôi chứ tạm thời chắc chưa update thường xuyên được nghennn
Chú ý tag: cổ đại, tiên hiệp linh dị, kiếp trước kiếp này, sư đồ, ngược, HE.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương