Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lại nhìn nhau, lần này, anh không trốn tránh nữa.

Anh không thể có sự vướng mắc và do dự như vừa rồi.

"Anh là anh trai của em, còn em là em trai, không thể thay đổi được."
Anh ném ra một câu, thông minh như Vương Nhất Bác, tự nhiên sẽ hiểu được điều anh muốn nói.

Quan hệ của bọn họ chỉ có giới hạn là anh em, dù có thế nào đi nữa cũng chỉ có thể nhập tịch là họ hàng, thân thích, hoặc là, người xa lạ quen thuộc.Vương Nhất Bác đã sững sờ một lúc khi nghe thấy điều này.

"Anh biết em không có ý đó."
"Nhưng ý anh là, Vương Nhất Bác, chúng ta chỉ có thể là anh em."
Tiêu Chiến bình tĩnh giải thích.

"Tại sao?"
Vương Nhất Bác lại trở nên lo lắng, bàn tay đang cắm kim truyền đột nhiên nhấc lên, không quan tâm đến đau đớn do máu chảy ngược, nhấc chăn nhảy ra khỏi giường.

"Vì em!"
Tiêu Chiến nhanh chóng ôm Vương Nhất Bác lại, lông mày anh càng nhíu chặt lại.

"Tại sao khi còn bé em luôn ngây thơ như vậy, bây giờ cũng thế.

Đuổi em ra ngoài liền biến thành xuất huyết dạ dày, phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Chiến tức giận, giọng nói không khỏi thay đổi, không còn nhẹ nhàng trong trẻo như trước.

"Em không ngây thơ.

Em biết rằng anh yêu em.

Em không muốn như thế này.

Nhưng em chỉ không thể chịu đựng được nỗi buồn khi anh rời bỏ em.

Tại sao anh lại không thể chấp nhận em?"
Vương Nhất Bác cao giọng phản bác lại, nhưng hắn tỏ ra ngoan ngoãn không dám làm gì.Tiêu Chiến tức giận, điều đó khiến anh nhớ lại khi hắn còn nhỏ nghịch ngợm và bị phạt, anh đã dừng móc quần áo quất vào mông hắn.


"Anh phải làm thế nào để tiếp nhận em?"
Tiêu Chiến vô cùng tức giận và bật cười.

"Anh van xin em như vậy, em không buông tha anh sao? Em biết anh cùng Vương Diên Chính thoả hiệp vì sợ em biết chuyện bên trong.

Em vẫn là chán ghét cùng chán ghét, ước gì anh biến mất trước mắt em."
Tiêu Chiến rất ít khi tức giận, cũng hiếm khi tính toán rạch ròi từng khoản như thế này.

Vương Nhất Bác không biết phải xử lý như thế nào và cũng không thể giải quyết được toàn bộ cơn điên của mình.

Hắn bác bỏ mọi điều anh nói.

"Cho nên em mới hối hận.

Em tìm anh lâu như vậy, vẫn là muốn xin lỗi anh.

Nếu anh không tha thứ, em có thể tiếp tục xin lỗi anh.

Em xin lỗi, thực xin lỗi, có được không?"
"Tiêu Chiến, sao anh lại từ chối? Không muốn thì không muốn.

Lúc em ngã trong vòng tay anh, anh vẫn nói yêu em.

Sao khi em tỉnh, chúng ta lại trở thành anh em? Tại sao anh lại hành hạ em nhiều như vậy? Nếu em biết như vậy, em có thể chết như thếnày."
Sau khi Tiêu Chiến nghe những lời Vương Nhất Bác nói, phẫn nộ vừa mới khôi phục lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.Anh cho rằng Vương Nhất Bác không nghe thấy lời thú nhận của chính mình nên mới nhẫn tâm nói ra mọi chuyện như vậy.

Thế nhưng Vương Nhất Bác lại nghe thấy rõ ràng.

Bây giờ hắn đang dùng những lời nói này để dò hỏi tâm ý của Tiêu Chiến.

Nếu Tiêu Chiến quay trở lại với hắn thì sẽ như thế nào? Để xoa dịu lời nói dối của mình, có thểchối bỏ nó, nhưng Tiêu Chiến không muốn.

Anh chỉ có một lần duy nhất nghiêm túc nói Anh yêu em như vậy, sao có thể phủ quyết vì mấy chuyện bẩn thỉu này.Đó là sự chân thành duy nhất của anh.

"Vậy thì sao?"
Sau một lúc lâu, Tiêu Chiến nói.Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt bất ngờ và buồn bã của Tiêu Chiến chuyển thành rối như tơ vò, không biết tại sao, đột nhiên lại muốn bật cười.Hắn thực sự cười, cười mà rơi nước mắt.

Tiêu Chiến không hiểu ý của Vương Nhất Bác, định hỏi rằng em cười cái gì, nhưng eo của anh đã bị Vương Nhất Bác chiếm lấy.

Anh chưa kịp nói gì thì môi đã bị Vương Nhất Bác chặn lấy hoàn toàn.

Vương Nhất Bác cắn chặt môi Tiêu Chiến như điên, dùng bất kì lực nào, cuối cùng Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác cắn thậm tên.

Tiêu Chiến cũng dùng hết sức lực của mình, cắn chặt môi Vương Nhất Bác.Đó là một nụ hôn đẫm máu và điên cuồng, họ làm tổn thương lẫn nhau, nhưng không ai chịu bỏ qua.Đợi đến khi Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, Tiêu Chiến đã khó thở và hai má đỏbừng.

"Có bao nhiêu người đã hôn môi anh?"
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cách ám ảnh và đột nhiên nói.

"Tiêu Chiến, ai đã hôn anh, anh là người như thế này sao?"
Đây là một câu nói khác trùng hợp với câu nói của Trần Vũ lúc đó.

Trong lòng Tiêu Chiến run lên kịch liệt, đau đớn xâm chiếm, muốn mỉm cười nói phải, vừa mở miệng, nước mắt liền lã chã rơi xuống.

"Nếu em nghĩ vậy."
Tiêu Chiến nói.Anh rơm rớm nước mắt, bướng bỉnh và buồn bã.

Vương Nhất Bác dường như nhìn thấy nỗi đau của mình trong mắt Tiêu Chiến, cả dấu bàn tay đỏ tươi của mình trên khuôn mặt anh.

"Vậy thì sao?"

Tiêu Chiến hỏi.

"Em xin lỗi."
Vương Nhất Bác nói.

"Em không nên nói điều đó với anh, em xin lỗi."
Lời xin lỗi chân thành của hắn khiến Tiêu Chiến nhất thời không biết phải đáp lại thếnào, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt anh.

Vương Nhất Bác đưa tay ra nhẹnhàng vuốt ve, Tiêu Chiến lùi lại trong tiềm thức, nhưng lại bị giam cầm trong vòng tay của Vương Nhất Bác.

"Anh yêu em đúng không, Tiêu Chiến?"
Vương Nhất Bác nói.

"Là bởi vì Trần Vũ?"
Tiêu Chiến sững sờ khi nghe thấy tên Trần Vũ.

Lẽ ra anh nên thành thật, nhưng miệng anh lại không thể mở ra.

"Ổn mà."
Vương Nhất Bác không đợi Tiêu Chiến trả lời, mà chỉ nói một mình.

"Em biết anh yêu em là đủ rồi.

Anh không cần phải quan tâm đến người khác, anh à, em đã yêu anh từ rất sớm.

Anh không biết sao, lần đầu tiên mộng xuân, người em mơ đến là anh.

Em yêu nụ cười của anh, thân thể của anh, không có chỗ nào của anh mà em không yêu.

Em yêu anh như thế, mắng chửi lúc đó cũng chỉ là sự tức giận và đau đớn vì anh bị ông ta làm ô uế.

Em yêu anh."
"Anh à, em yêu anh và em sắp phát điên mất.

Em đã tìm anh quá lâu rồi, không tìm được nữa thì có thể gặp lại anh ở bệnh viện tâm thần.

Anh phải biết rằng, không có ai trong thế gian tốt với anh hơn em.

Tôi yêu em, và không có ai xứng đáng để tranh đấu cùng tôi.

Và tôi sẽ nhốt em lại trong một căn hầm.

Chỉ có tôi nhìn thấy em, và chỉ có tôi có thể yêu em.


Tôi muốn làm tình với em ngày qua ngày, nán lại sau mỗi đêm, và sau đó, giết tất cả những ai thèm muốn em."
Giọng nói của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng thân thể Tiêu Chiến không khỏi run lên.

Anh không cần Vương Nhất Bác tự mình làm, anh biết mọi lời hắn nói đều là sự thật.

Hắn sẽ giam cầm anh, sẽ giết tất cả mọi người như một kẻ mất trí, vì Tiêu Chiến, vì anh trai của hắn.

"Nhất Bác..."
Tiêu Chiến nói giọng run run, và Vương Nhất Bác mỉm cười.

"Đừng sợ anh hai."
"Vương Diên Chính chết rồi, không ai có thể cản trở chúng ta nữa."
Hắn lại nói.

"Vương Diên Chính đã chết?"
Tiêu Chiến choáng váng, nhưng Vương Nhất Bác trông rất bình tĩnh.

"Đúng, ông ta đã chết, tôi cắt ống thở của ông ấy.

Chết như thế cũng quá dễ dàng cho ông ấy rồi."
Tiêu Chiến bị giọng điệu bình tĩnh như đang kể chuyện của Vương Nhất Bác làm cho hoảng sợ.

Anh định vùng ra khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác.

"Em...!em sao có thể làm điều đó?"
"Những người làm tổn thương anh đều đáng chết."
Không quan tâm đến việc Tiêu Chiến đấu tranh ra sao, Vương Nhất Bác đã ôm chặt anh vào vòng tay mình hơn hết mức, cái nhìn ghê rợn của những hồn ma.

"Anh à, đừng sợ em.

Nếu anh sợ, em sẽ rất buồn."
Vương Nhất Bác dường như cảm thấy sự kinh hoàng của Tiêu Chiến, và giọng nói của hắn không thể không mang theo những lời bất bình cùng tủi thân..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương