Tiêu Chiến tỉnh dậy trong vòng tay của Vương Nhất Bác, cả đêm không mộng mị và ngủ rất say, ngay cả đồng hồ sinh học cũng không thể ngăn anh ngủ được.

Tiêu Chiến thức dậy khi mặt trời đã lên cao.

"Chà, sao em không đánh thức anh?"
Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác với vẻ không vui.

"Anh ngủ ngon, rất ngon, em rất vui."
Vương Nhất Bác trả lời.Tiêu Chiến bị lời nói của Vương Nhất Bác làm cho ngọt ngào.

Anh cười nhẹ và không nói nữa.Vương Nhất Bác ra lệnh cho anh ngoan ngoãn nằm trên giường, đợi khoảng 15 phút, Vương Nhất Bác mới bưng đồ ăn sáng vào.

"Em có thể nấu ăn?"
Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên vì biết rằng Vương Nhất Bác từ khi còn nhỏ đã là sát thủ nhà bếp.

"Không đâu."
Vương Nhất Bác nói không do dự.

"Lại đây ăn nào."

Với vẻ mặt ngạc nhiên của Tiêu Chiến, Vương Nhất bác ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy thìa, xúc phần ăn và đưa vào miệng anh.

"Em làm cái gì vậy? Không cần xúc cho anh ăn."
Tiêu Chiến xấu hổ đẩy ra.Nhưng Vương Nhất Bác ngoan cố đưa phần ăn vào miệng anh.

Tiêu Chiến không thểlàm gì được, đành mở miệng.

"Anh ăn trước đi, ăn xong, em có chuyện muốn nói với anh."
Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, nếu không phải hắn quá điên cuồng, anh đã nói từ hôm qua.

"Thật đúng lúc, anh cũng có chuyện muốn nói với em."
"Ừm."
Có lẽ là do sự hợp tác của Tiêu Chiến, một đĩa cơm nhanh chóng hết sạch.

Vương Nhất Bác lấy khăn giấy lau miệng cho Tiêu Chiến, đặt đĩa lên tủ cạnh giường, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy nhìn Tiêu Chiến.

"Để em nói trước."
Hắn nói.Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm cho căng thẳng, anh khẽ cắn môi dưới, chờ đợi những lời tiếp theo của Vương Nhất Bác.

"Vương Diên Chính bị bệnh rồi chết."
Vương Nhất Bác đã cố gắng hết sức để giữ bình thường.

"Anh biết."
"Làm sao anh lại biết?"
"Em cho rằng anh ngu ngốc như vậy sao? Em ở London lâu như vậy, nếu Vương Diên Chính còn sống, có thể không quan tâm đến em sao? Hơn nữa, sức khoẻ ông ta không tốt."
Tiêu Chiến không buồn hay ngạc nhiên như Vương Nhất Bác tưởng tượng, ngược lại, anh còn bình tĩnh hơn Vương Nhất Bác.

"Vì vậy, đây là những điều em muốn nói với anh?"
"Không."
Vương Nhất Bác phản bác trong tiềm thức.

"Vậy là gì?"
"............."
Vương Nhất Bác im lặng một hồi, sau đó dường như đã làm sai chuyệng gì đáng sợ, ngay cả ánh mắt của Tiêu Chiến cũng không dám nhìn mà chỉ tự nói với chính mình.


"Ông ta đã chết, không..., phải..."
Vương Nhất Bác hạ quyết tâm, nghiến răng và nhắm mắt lại.

"Em đã giết ông ấy."
Không khí trong phút chốc yên tĩnh lại, hắn nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn phản ứng của Tiêu Chiến.Bất kể Vương Diên Chính hay những người bị Vương Nhất Bác giết đều có thể tức giận khi nhìn thấy phản ứng của Vương Nhất Bác.

Sự im lặng của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác lo lắng, dũng khí của hắn sắp tiêu tan, nhưng vào giây phút cuối cùng, hắn cảm thấy sự động chạm ấm áp trên môi mình, Vương Nhất Bác ngạc nhiên mở mắt.Tiêu Chiến nhẹ nhàng hôn Vương Nhất Bác, lưỡi anh vẽ một vòng ẩm ướt trên môi hắn.

"Ngu ngốc."
Anh nói.

"Em sợ cái gì, anh sẽ không trách em."
Tiêu Chiến thật sự không trách hắn.

Anh hiểu sự căm thù của Vương Nhất bác đối với Vương Diên Chính, và anh biết, nếu không phải vì sự hèn nhát của anh, có lẽ người giết Vương Diên Chính là chính anh.Đương nhiên, anh không thể nói cho Vương Nhất Bác, dù sao anh cũng không muốn huỷ hoại hình tượng một người anh em tốt trong lòng hắn.

"Anh hai..."
"Không sao."
Tiêu Chiến cười nói.

"Vậy thì đó là điều em muốn thú nhận với anh."
"Em không được phép làm tổn thương người khác, không ai được phép.

Em cũng không phải lo lắng sẽ mất đi anh, bởi vì anh yêu em, anh là của em, bây giờ đã, sẽ và sẽ luôn là của em, được không? Anh không muốn làm những điều gì đó khủng khiếp như trước đây, bé cưng, anh sẽ sợ hãi."
Vương Nhất Bác choáng váng trước lời nói của Tiêu Chiến.


"Anh...!vừa gọi em là gì?"
"Cục cưng, anh gọi em là bé cưng."
"Em đã quên rằng khi em còn nhỏ, anh vẫn thường gọi em như vậy mà.

Nhất Bác, em luôn là cục cưng trong lòng anh."
Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến trong sự phấn khích tột độ.

"Em hứa với anh, anh, em hứa với anh."
Hắn run lên vì phấn khích, và Tiêu Chiến chỉ cười một cách dịu dàng.Vương Nhất Bác còn có thể yêu cầu gì nưa?
"Cưng ơi, anh yêu em."
Giọng Tiêu Chiến vang lên rõ ràng trong buổi chiều yên tĩnh và ấm áp.Trái tim của họ cuối cùng cũng thuộc về nhau, và họ không còn phải lang thang nữa.

"Em cũng yêu anh, em rất yêu anh, em..."
"Suỵt..."
Họ lại ôm hôn nhau, nụ hôn ngọt ngào chính là tình cảm dành cho nhau.Anh biết tất cả mọi thứ, tình yêu của anh.

Em biết anh yêu em hơn cả mạng sống của chính mình, vì em cũng vậy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương