Phòng riêng trên du thuyền sang trọng rất lớn, thuyền chạy chầm chậm dọc theo sông Nile, xuyên qua hoa sen đang tụ thành đám.

Người hướng dẫn là một sinh viên khoa khảo cổ, có chút thận trọng, câu chuyện được kể không đủ hài hước, cứ như đang trả bài vậy.

"Thưa các vị du khách, chúng ta sắp đi ngang qua Thung lũng của các vị Vua, nhìn từ trên thuyền, Thung lũng chỉ giống như một đống đất cát, nếu như mọi người xuống thuyền dạo chơi, có thể đến thăm hơn 70 phần mộ của các Pharaon và Hoàng tử ở trong Thung lũng."
Tiêu Chiến dựa người vào cửa sổ, người ngồi bên trong mới biết được sông Nile không bình tĩnh, nước sông bị du thuyền rẽ sang hai bên, vội vàng hướng về phía sau trốn chạy.

Du thuyền sang trọng cách âm rất tốt, đóng cửa lại là không nghe được âm thanh máy chạy nữa, tốc độ cũng nhanh hơn.

Tiêu Chiến ngoảnh đầu nhìn lại, thuyền vàng bằng gỗ đúng là đang phả khói đen, bị thuyền của bọn họ bỏ xa mấy chục mét, ngày càng xa hơn.

Tiêu Chiến dường như có thể nghe được tiếng nói chuyện của Lola, cô sẽ nói:
"Tiểu yêu quái, cậu có ngốc hay không vậy hả, có chỗ ngồi mà không ngồi, khoang thuyền quét sơn có cái gì đẹp đâu chứ?"
Có lẽ Lola sẽ còn nói chuyện khác nữa, mà tiểu yêu quái thì chỉ biết nhìn khắp nơi.

Đồng nghiệp bên cạnh hỏi người hướng dẫn: "Huyệt mộ của Pharaon cao quý nhất là Kim tự tháp, tổ tiên là như vậy, tại sao lại dần dần bỏ Kim tự tháp đi, lựa chọn huyệt mộ chôn dưới đất?"
Tiêu Chiến cũng muốn biết câu trả lời, đặt thuyền sơn vàng xuống, anh truy hỏi:
"Là do chi phí xây dựng Kim tự tháp quá cao sao?"
Người hướng dẫn lắc đầu nói: "Từ khi lên ngôi Pharaon đã chuẩn bị mộ huyệt rồi, Kim tự tháp là tốt nhất, nhưng mục tiêu quá lớn, chủ thể trên mặt đất, đã xảy ra rất nhiều sự kiện trộm mộ, mộ huyệt bị hư hại nghiêm trọng.

Vì vậy mà dần dần chuyển thành chôn mộ xuống dưới đất, hơn nữa lối vào cũng giấu đi.

Mời mọi người nhìn sang bên trái, diện tích của địa cung của Thung lũng các vị Vua rất lớn, nhưng từ mặt sông nhìn vào chỉ có gò đất thôi, ngay cả cung điện cũng rất ít."
"Pharaon cũng biết là không thể để lộ sự giàu sang! Ha ha ha, ông chủ của bọn tôi cũng là như vậy, tạo ra hai mẫu nước hoa bán đắt như tôm tươi mà tới giờ vẫn chỉ nói là dựa vào linh cảm, tự hạ thấp quá."
Một câu nịnh hót rất khoa trương, lấy nước hoa của anh để so sánh với mộ huyệt của Pharaon, Tiêu Chiến miễn cưỡng cười cười:
"Muốn tạo ra nước hoa được người ta ghi nhớ, đúng là dựa vào linh cảm, linh quang chợt loé là đủ rồi."
"Ông chủ, vậy lần này linh cảm của Ai Cập là gì?"
"Cứ đi xem đã."
Du thuyền dần rời xa Thung lũng các vị Vua, dọc theo sông Nile có một vài quần thể điện thờ với quy mô nhỏ, cát đá phong hoá nghiêm trọng, Tiêu Chiến có thể lờ mờ thấy được trên cột đá có chữ tượng hình.

Tiêu Chiến định hỏi người hướng dẫn, nhưng cô không biết đọc chữ tượng hình, trả lời rất qua loa hời hợt:
"Những chữ tượng hình này đơn giản chỉ là ca tụng các chiến công vĩ đại và sự tái sinh."
Không thành ý chút nào, Tiêu Chiến muốn hỏi vặn lại cô học khảo cổ không mệt mỏi sao, lời phản bác chưa nói ra, nhà điều chế tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao trên rất nhiều cột đá có hình vẽ hoa sen?"
"Hoa sen là quốc hoa của Ai Cập, theo truyền thuyết, hoa sen còn xuất hiện ở bên bờ sông Nile sớm hơn so với loài người.

Người Ai Cập cổ đại cho rằng hoa sen là nơi ở của Thần Mặt Trời, đại diện cho vĩnh hằng."
"Thế nào là vĩnh hằng? Con người sao có thể biết vĩnh hằng được?"
Người hướng dẫn bị hỏi thì ngây người, vấn đề của Tiêu Chiến luôn nằm ngoài đề cương, sinh viên khoa khảo cổ còn quá trẻ, người trẻ tuổi sẽ không suy nghĩ đến sự đối đầu của "con người" và "vĩnh hằng".

Người hướng dẫn chỉ có thể suy đoán sở thích của vị khách quý: "Quý khách, anh không thích hoa sen sao?"
"Không nói tới việc có thích hay không.

Tôi chưa từng sống ở Ai Cập, không có cảm tình đặc biệt gì với hoa sen hết."
"Thưa quý khách, người Ai Cập còn dùng hoa sen để thể hiện tình yêu, cầu hôn, kết hôn cũng sẽ dùng."
Đồng nghiệp bên cạnh sinh ra hứng thú với đề tài này: "Thật vậy sao? Kể thêm chút nữa đi, có truyền thuyết nào không thế?"
Mọi người cảm thấy đây là một ý kiến hay, biểu tượng tình yêu của một quốc gia cổ xưa, ở trong mắt người Paris, Ai Cập có tư cách nói đến "vĩnh hằng" hơn bất kỳ quốc gia nào khác, đây là USP* nước hoa hết sức hữu dụng.

(*) đọc comment
Thế là bèn sôi nổi nghiên cứu thảo luận với Tiêu Chiến, liệu có thể dùng hoa sen để làm chủ đề cho series "Hành trình Ai Cập" hay không.

Tiêu Chiến còn phải suy nghĩ, hoa sen không có mùi, muốn lấy "vĩnh hằng" làm chủ đề, vậy thì trước tiên phải hiểu rõ được hoa sen có mùi gì đã, như vậy thì khi trở về Paris câu chuyện mới được kể trọn vẹn, ít nhất thì cũng phải thuyết phục được chính bản thân nhà điều chế.

Tiêu Chiến lại hỏi: "Xin hỏi hoa sen có màu đỏ không, bạn đã từng thấy chưa?"
Lại là một câu hỏi ngoài đề cương, sinh viên lau mồ hôi trên trán, cố gắng nghĩ câu trả lời:
"Không có hoa sen đỏ đâu thưa anh, tôi sinh ra lớn lên ở Cairo, trước giờ chưa từng thấy."
"Ừm, quả thật không có."
Giao tiếp với hoa tươi đã nhiều năm, Tiêu Chiến cũng chưa từng thấy hoa sen đỏ.

Coi lời của tiểu yêu quái là thật, quả đúng là lãng phí sức.

Tiêu Chiến lại tiếp tục nhìn, thuyền vàng chỉ còn là một điểm nhỏ, đã bị bỏ lại ở hơn 100 mét phía sau rồi, nếu như muốn cùng trở về khách sạn, đến điểm cuối còn phải chờ cậu ta.


Tốc độ khác nhau, không đi được bao xa, sớm muộn cũng sẽ là một sau một trước, quay đầu lại chẳng nhìn thấy được nữa.

Điện thoại trong túi rung lên, vẫn là Suzuki Shun, vừa mới gọi điện đến cách đây chưa tới một giờ, rất khác lạ.

"Shun, em đang làm việc, không tiện nói chuyện."
"Tiêu Chiến, xin lỗi vì đã quấy rầy em, chỉ là muốn nói cho em một chuyện, tôi dự định sẽ tặng em một bài nhạc trong buổi diễn tấu, vừa mới có linh cảm, rất mong chờ em trở về Paris."
Tiêu Chiến cầm điện thoại trầm mặc, ai ai cũng có thể có linh cảm, chỉ mình anh là không có.

Suzuki Shun đã kịp thời tóm được giấc mộng của hắn, giấc mộng vẫn chưa trưởng thành, chạy không thoát khỏi dreamcatcher Paris, bị vây lại.

"Shun, cảm ơn anh, em rất mong đợi, buổi tối chúng ta nói chuyện tiếp được không?"
"Được, mọi việc thuận lợi nhé."
Cúp điện thoại, người làm nghệ thuật ở Paris rất nhiều, một khoang thuyền sang trọng đã có bốn người rồi.

Suzuki Shun khá có danh tiếng, nụ cười trên mặt đồng nghiệp đầu đang viết "Biết từ lâu rồi", Tiêu Chiến chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Du thuyền tiếp tục đi về phía trước, lại có một ngôi đền khá có quy mô, cột đá cao lớn, cao hơn một đoạn so với đền Hatshepsut, chữ tượng hình trên cột đá rất phức tạp, bích hoạ còn mạ vàng.

Mọi người quay về phía bờ sông chụp hình, Tiêu Chiến cũng giơ máy ảnh lên, chụp vài tấm, độ rõ nét không đủ.

Ánh mặt trời chói chang, độ phơi sáng của ống kính quá cao, Tiêu Chiến tìm trong chiếc túi mang theo người, ống kính tele đều đang ở chỗ Lola.

Người hướng dẫn nói: "Thưa quý vị, ngôi đền ta đang thấy lúc này là đền Karnak, là ngôi đền cổ đại lớn nhất trên thế giới, cũng là đỉnh của Ai Cập.

Đền Karnak bắt đầu được xây dựng từ khoảng năm 2000 trước Công nguyên, quá trình thi công kéo dài hơn hai thiên niên kỷ."
"Ông chủ, anh nhìn xem, cột đá và bích hoạ vô cùng rõ ràng!"
Đồng nghiệp đưa tấm ảnh vừa chụp được qua, phóng to lên cho Tiêu Chiến nhìn, bích hoạ tinh xảo, khó mà tin được lại là kiệt tác được thi công từ 4000 năm trước.

Người hướng dẫn nói tiếp:
"Đền Karnak là nơi được gìn giữ hoàn hảo nhất, đền chính được xây bởi 134 cây cột đá.

Trên cột đá khắc đầy bích hoạ, phía trên đỉnh được điêu khắc hoa sen và cói giấy tượng trưng cho Ai Cập."
"Lại là hoa sen..."
Cairo cũng không có ý định để Tiêu Chiến chạy, anh lại quay đầu nhìn về sau, thuyền sơn vàng khuất sau khúc ngoặt, hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

Mặt trời ngả về tây, sợi vàng óng ả xuyên qua phần mái còn sót lại của đền Karnak, lưu lại bên bờ sông Nile những vết tích lượn quanh.

Thời gian 4000 năm, trầm mặc đứng ở trước mắt Tiêu Chiến.

"Liên quan đến đền Karnak có một câu chuyện nổi tiếng, đền Karnak là nơi ghi hình bộ phim điện ảnh Án Mạng Trên Sông Nile, ngay ở quảng trường ngoài trời, miếu thần có diện tích 30 hecta, đại lộ nhân sư đầu cừu trứ danh cũng từng xuất hiện trong bộ phim này!"
"Thật vậy sao? Tôi thích Án Mạng Trên Sông Nile, nơi nữ chính chụp ảnh là chỗ nào thế?"
Tiếng cửa chớp máy ảnh trong gian phòng riêng thay nhau vang lên, đền Karnak dưới ánh nắng mặt trời đâu đâu cũng là các vị thần.

Chân thân của các vị thần lại là phế tích, phế tích xây dựng trên sa mạc, giống như không có hy vọng, nhưng bên trong đền Karnak có một hồ thánh, phế tích lại trở thành ốc đảo nhỏ.

Màu xanh lá là sinh mệnh, phế tích là sự tan biến, quá khứ hay hiện tại, lặp đi lặp lại từng vòng, liệu đây có phải "vĩnh hằng" mà người Ai Cập nói đến không?
Vậy "vĩnh hằng" này có mùi như thế nào?
Tiêu Chiến nghĩ rất xa xôi, nhưng không nghĩ ra được mùi vị, anh dừng mắt nhìn hồ thánh trong đền Karnak.

4000 năm ở ngay trước mắt, trong tình cảnh này, các du khách cũng sẽ nghĩ đến "vĩnh hằng" trong vài phút ngắn ngủi.

Mặt sông nổi cơn gió lớn, du thuyền sang trọng cũng lắc lư theo, các đồng nghiệp đang đứng ngã ngồi xuống ghế, người hướng dẫn dùng sức bám lấy lan can, nhắc nhở mọi người ngồi yên, thuyền tròng trành rất dễ bị say sóng.

"Án Mạng Trên Sông Nile là bộ phim từ mấy thập niên trước? Nghe nói trước kia tai nạn trên sông Nile rất nhiều, chắc bây giờ cũng bình yên rồi nhỉ?"
Là Tiêu Chiến hỏi, thuyền tròng trành khiến anh buồn nôn, mắt giật nhanh, tim còn đập nhanh hơn.

"Không phải vậy đâu thưa anh, việc cướp bóc trên sông Nile thường xuyên xảy ra, mấy năm gần đây tình hình chính trị hỗn loạn, trộm cướp càng ngông cuồng hơn nữa, bọn chúng đời này qua đời khác sống dựa vào sông Nile, lá gan vô cùng lớn, ngay cả ban ngày cũng cướp của du khách."
"A! Vậy chẳng phải du thuyền sang trọng là có nguy cơ lớn nhất sao?"
Đồng nghiệp vội vàng lấy lại chiếc balo đang ném ở trên boong, đặt về chỗ ngồi.


"Cái này thì không đâu, anh yên tâm ạ, an ninh của du thuyền sang trọng là tốt nhất, mỗi căn phòng đều có nhân viên an ninh, bởi vì giá vé là đắt nhất.

Thường thì trộm cướp hay ra tay ở thuyền cũ, những con thuyền cũ kia chật chội, ăn trộm cũng nhiều."
"Thuyền cũ? Thuyền cũ nào cơ?"
Tiêu Chiến buột miệng nói ra, tốc độ nói rất nhanh, hỏi đến mức người hướng dẫn không phản ứng kịp, nửa ngày mới trả lời, chính là thuyền sơn vàng và thuyền sơn đỏ, rất nhiều ăn trộm.

"Tại sao cô không nói sớm một chút!"
Tiêu Chiến đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lập tức bị nghiêng ngả đến mức đứng không vững, ngã trở về ghế, chân phải có hơi đau, Tiêu Chiến vặn vặn mắt cá chân, mắt vẫn đang giật không ngừng.

Người hướng dẫn bị doạ cho không dám lên tiếng, đồng nghiệp trong gian phòng này cũng hỏi:
"Lola đang ở trên kiểu thuyền đó, cô ấy sẽ không gặp phải ăn trộm chứ?"
"Không sao đâu, Lola thông minh nhất, không phải là còn có tiểu yêu quái ở đấy nữa sao? Cậu ta là con trai, chắc chắn sẽ không để Lola bị bắt nạt."
"Tiểu yêu quái? Tự cậu ta còn không lo được ấy chứ..."
Trái tim Tiêu Chiến đập nhanh hơn, thứ cảm giác này rất tệ, không đầu không đuôi, cứ muốn thuyền đi nhanh hơn chút.

Lola và tiểu yêu quái, lúc gặp chuyện không biết là ai dựa vào ai.

Phần sau của chuyến đi, người hướng dẫn dùng từ dè dặt, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm mặt sông, sông Nile chảy đến đâu, hoa sen trôi theo đến đó.

Xuống khỏi thuyền, nhóm bốn nhà điều chế đi một vòng trong trung tâm du khách, không có Lola và Vương Nhất Bác, đồng nghiệp nói gọi điện cho Lola không có ai nghe.

Thuyền sơn vàng chạy chậm, hẳn là vẫn chưa đến, Tiêu Chiến không đợi ở trong phòng, anh nói muốn tắm nắng một chút, một mình đứng trên bến tàu.

Sắp đợi được 20 phút rồi, thuyền vẫn chưa tới, Tiêu Chiến bị ánh mặt trời mê hoặc đến không mở mắt nổi.

Anh lấy điện thoại ra muốn gọi lại cho Lola, mới nhớ tới điện thoại đang để chế độ im lặng.

Có ba cuộc gọi bị nhỡ, tất cả đều là Lola, Tiêu Chiến lập tức gọi lại, không có người nhận, tiếp tục gọi, đợi rất lâu Lola mới nhấc máy, Tiêu Chiến nghe thấy cô đang khóc:
"Ông chủ ơi, bọn em gặp phải ăn trộm, trộm máy ảnh của anh...!Có điều bọn em tìm được túi về rồi, bọn em..."
"Vương Nhất Bác đang ở đâu?"
"Túi của anh bị trộm, cậu ấy cứ nhất quyết muốn đi tìm hắn, em nói thế nào cũng không nghe, khó khăn lắm mới tìm được ở trên boong, cậu ấy với tên trộm tranh giành cái túi, sau đó em xông lên, tên trộm muốn đánh em, tiểu yêu quái thay em cản lại, kết quả là cả hai người cùng rơi xuống sông..."
"Gì cơ! Cậu ta chết rồi?"
Tiêu Chiến hét lớn vào điện thoại.

Phàm là có chút kiên nhẫn, dùng một chút khả năng phân tích mà anh am hiểu nhất kia, cũng sẽ không hỏi như thế, nhưng Tiêu Chiến đã hỏi rồi.

"Chưa chết, tiểu yêu quái vẫn chưa chết, cậu ấy biết bơi, tên trộm cũng không có chết, uống mấy ngụm nước rồi bò lên được rồi.

Có điều bắp chân bị trầy xước, bọn em đến bệnh viện, em đã nhắn lại cho anh rồi."
"Em gửi cho tôi địa chỉ của bệnh viện."
"Ông chủ, anh không cần tới đâu, Vương Nhất Bác tỉnh rồi, em đi bệnh viện với cậu ấy là được, có thêm chuyện gì em gọi cho anh nhé? Không sao đâu, chẳng qua lúc đó cậu ấy bị doạ thôi."
Lola còn đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác, để cậu nói với Tiêu Chiến cậu không sao, bảo ông chủ không cần tới.

Cách một chiếc điện thoại, Tiêu Chiến nghe được Vương Nhất Bác đang nấc, nấc liên tục, tiểu yêu quái nói:
"Đại nhân, tôi không sao, anh, hức, anh không cần đến đâu."
"Vương Nhất Bác, cậu còn muốn quản tôi nữa à?"
Tiêu Chiến nghe được giọng Vương Nhất Bác thì càng kích động hơn, hung dữ với tiểu yêu quái rất nhiều câu, trách cậu cứ muốn ngồi thuyền vàng, thuyền kia cũ nát phả ra khói đen, chạy lại chậm, vừa hôi lại vừa nóng...!
Sau đó lại trách Vương Nhất Bác đi giành lại túi, tên trộm cũng không ngốc bằng cậu.

"Tại sao cậu lại phải lấy túi về? Cậu biết dùng máy ảnh sao? Cậu có biết cái gì là ống kính không?"
"Đại nhân, tôi..."
"Cậu cái gì? Cậu đánh nhau với tên trộm sông Nile, cậu chán sống à? Cậu đã từng xem Án Mạng Trên Sông Nile chưa? Cậu cậu cậu, cậu cái gì mà cậu?"
"Đại nhân, hình như là tôi chưa xem."
"Chưa xem nên cậu đánh nhau hả? Cậu không sợ bị thương, nhưng nếu liên luỵ đến Lola thì phải làm sao? Lola là con gái!"
Lola tuyệt đối không nghĩ tới, đưa điện thoại cho tiểu yêu quái lại là tình cảnh này, cách điện thoại cũng có thể nghe được ông chủ đang mắng.

Hình như còn nghe được Tiêu Chiến nói:
"Vương Nhất Bác, trên sông Nile làm gì có hoa sen đỏ, cậu có thể đừng nói linh tinh nữa được không? Cậu có thể hiểu chuyện, có thể suy nghĩ thay người khác đừng gây chuyện nữa được không vậy?"

......!
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nói thì sửng sốt một lúc, mỗi câu nghe vào đều là một câu hỏi, nhưng Vương Nhất Bác không biết trả lời câu nào.

Chờ Tiêu Chiến nói mệt rồi, trong thời gian lấy hơi, Vương Nhất Bác lập tức chen một câu:
"Đại nhân, hình như tôi từng xem Án Mạng Trên Sông Nile rồi, nữ chính đó..."
"Vương Nhất Bác!"
"Đại nhân, thật ra thì còn một chuyện xấu nữa, Lola không nói với anh."
"Cậu gãy chân? Hay gãy tay? Cậu nói đi!"
Lola rất muốn lấy điện thoại về, cô cảm thấy tiểu yêu quái nên nghỉ ngơi, tốt nhất là ngủ một giấc, mới vừa ra khỏi sông, ướt sũng người.

Vương Nhất Bác cứu cô ở trên thuyền, không để ý tên trộm cầm dao ngắn, xông lên đẩy cô ra, ngăn cản tên trộm đang định chạy về phía cô nên mới rơi xuống sông.

Lola nôn nóng đến mức khóc ngay trên boong, nhớ tới rất nhiều chuyện của tiểu yêu quái, cô đứng trên boong kêu lên:
"Tiểu yêu quái, cậu trở lại đi, sau này tôi không mắng cậu nữa, tôi mua bánh mì cho cậu!"
Có lúc cậu nghe không hiểu, có lúc không lịch sự, không có tiền cũng không có tài năng, sẽ làm vụn bánh mì rơi trên giày của Lola, nhưng cậu ấy có thể bảo vệ được cô.

Lola vẫn là lấy điện thoại về, nói với Tiêu Chiến:
"Ông chủ, cậu ấy ngã một phát, bây giờ phản ứng có hơi chậm, hay là anh mắng cậu ấy sau đi?"
"Lola? Vương Nhất Bác đâu?"
"Em bảo cậu ấy nằm xuống nghỉ ngơi rồi, ông chủ, tiểu yêu quái muốn nói là có một ống kính bị rơi xuống sông, sợ anh tức giận."
"..."
Nằm xuống nghỉ ngơi?
Ngồi thuyền vàng dạo chơi sông Nile xong là bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời Lola, lần sau gặp lại, có phải Lola cũng là "đại nhân" không?
Lola thấy Tiêu Chiến không nói lời nào, tiếp tục giải thích: "Xin lỗi ông chủ, là em không giữ ống kính cho tốt, để em đền cho anh, tiểu yêu quái là vì bảo vệ em mới như vậu, anh đừng mắng cậu ấy, được không ạ?"
"Lola, em không ghét tiểu yêu quái nữa à?"
"Ông chủ, cậu ấy thật sự là vì bảo vệ em, hơn nữa trước kia em cũng không ghét cậu ấy..."
"Em gửi địa chỉ bệnh viên cho tôi, chỉ vậy thôi."
Tiêu Chiến cúp điện thoại.

Vương Nhất Bác có điện thoại của mình, anh không cần chuyển lời qua Lola, có thể tự gọi.

Nhưng Tiêu Chiến không có số điện thoại của Vương Nhất Bác, trước đây là liên lạc thông qua Lola, Tiêu Chiến chưa bao giờ lưu số của nhân viên tạm thời trong điện thoại.

Vừa rồi Lola liên tục lặp lại, "Vương Nhất Bác là vì bảo vệ em nên mới bị thương", Tiêu Chiến mới càng ý thức được, cho tới bây giờ Vương Nhất Bác chỉ nói gì nghe nấy với mình anh, đối với những người khác cứ như là không nhìn thấy.

Gọi anh là "đại nhân", nghe lời, điều này đã tạo ra ám thị với Tiêu Chiến, giúp Vương Nhất Bác nhiều lần như vậy, anh chính là "đại nhân", sẽ không có ai khác nữa.
===
Chờ nhóm Tiêu Chiến đến bệnh viện đã là bốn giờ chiều, phòng bệnh của Vương Nhất Bác không có ai.

Hoàng hôn Cairo màu đỏ thẫm, mặt trời đỏ khổng lồ khuất bóng trên sa mạc.

Đợi một lúc, Lola đỡ Vương Nhất Bác đi vào, cô nói: "Ông chủ, mọi người đều tới sao?"
Các đồng nghiệp vội vàng hỏi thăm Lola về "hiện trường sự cố", trong đầu viết lên rất nhiều kịch bản về những thước phim giật gân trên sông Nile.

Chỉ có tiểu yêu quái co chân, không có thanh nẹp và thạch cao, ngồi trên giường bệnh, Tiêu Chiến đứng ở cuối giường, nhìn thấy trên bắp chân cậu có mấy vết thương, không sâu, miệng vết thương có chút ửng đỏ, chắc là sau khi rơi xuống nước không xử lý kịp thời, bị nhiễm trùng.

Lola giúp Vương Nhất Bác rót một ly nước, cầm hết thuốc trong tay, định đút thuốc cho cậu, uống thuốc xong còn giúp Vương Nhất Bác nằm xuống, dặn cậu đừng lộn xộn.

Chờ tiểu yêu quái ổn định xong xuôi, Lola mới kể lại đầu đuôi ngọn nguồn cho Tiêu Chiến, không khác lắm so với trong điện thoại.

Là Lola phát hiện bị mất túi trước, cô rất sợ, nói với Vương Nhất Bác ống kính của ông chủ bị mất hết rồi...!
Tiểu yêu quái chưa nghe xong đã chạy ra ngoài, cậu nói phải tìm nhanh, tên trộm nhất định sẽ chạy.

Lola ở phía sau kêu lên, căn bản là không có tác dụng, cô chỉ có thể đuổi theo, cuối cùng tìm được tiểu yêu quái và tên trộm đang đánh nhau ở trên boong.

"Thì ra là như vậy, tiểu yêu quái, cậu cũng kích động quá đấy.

Lola, em có bị thương không?"
Câu chuyện nghe đến đây, cũng không quá xuất sắc.

Lola là cô gái duy nhất trong chuyến đi này, đồng nghiệp đặc biệt quan tâm đến cô.

"Lúc ấy em chạy lên boong thuyền, tên trộm kia đột nhiên móc từ trong giày ra một con dao ngắn, muốn đi về phía em, tiểu yêu quái lập tức bảo vệ em, đẩy hắn ra, kết quả là cùng nhau ngã xuống sông..."
Lola nói đến chỗ này, lại trở về bên cạnh Vương Nhất Bác, sự đau lòng của cô tiểu yêu quái không hiểu, Tiêu Chiến hiểu, đồng nghiệp cũng hiểu.

Cũng may người không sao, chỉ bị mất ống kính, mọi người cũng hơi có chút thay đổi cái nhìn đối với tiểu yêu quái ngốc nghếch rồi.

Một câu nói thường thấy nhất của người Pháp, cô gái Paris có thể bất chợt yêu bất kỳ ai, chỉ cần bọn họ muốn.

Sau đó các đồng nghiệp trở về khách sạn trước, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chiến, Lola và tiểu yêu quái.


Tiêu Chiến hỏi:
"Lola, lúc nào Vương Nhất Bác có thể xuất viện?"
"Vẫn chưa biết nữa, bác sĩ sẽ lập tức qua đây."
Lola vẫn luôn đứng ở vị trí gần nhất bên mép giường Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tìm cái ghế ngồi xuống, mới vừa rồi trong điện thoại mắng dữ quá, bây giờ Vương Nhất Bác còn không dám nhìn Tiêu Chiến.

Bước đầu chẩn đoán của bác sĩ là xương của Vương Nhất Bác không sao, bị thương ngoài da, nhưng để đảm bảo an toàn có thể ở lại viện chụp CT não bộ, vậy thì sẽ phải nằm viện.

"Bệnh nhân có muốn chụp CT không? Chúng tôi tôn trọng ý kiến của cậu."
Tiêu Chiến và Lola lại đồng thời trả lời:
"Muốn."
"Vậy được, chúng tôi sẽ sắp xếp cho bệnh nhân nằm viện, cần một người đi làm thủ tục với tôi."
Lola đi cùng bác sĩ.

Hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hành trình của những ngày sau đổi thành hoạt động tự do, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

"Cậu muốn nói cái gì thì bây giờ nói đi."
Tiêu Chiến vẫn ngồi ở cái ghế cuối giường, không nhúc nhích.

Vương Nhất Bác ngồi dậy khỏi giường, cử động chân vẫn thấy đau, Tiêu Chiến thấy động tác của cậu lanh lẹ, xương không bị sao cả.

Tiểu yêu quái đi tới bên người Tiêu Chiến, đứng yên.

Tình huống này thật khôi hài, bị thương thì đứng, không đau lại ngồi, Tiêu Chiến không đứng lên.

"Đại nhân, anh tức giận à?"
"Tôi không tức giận, cậu còn chuyện gì nữa không?"
"Tôi làm mất một ống kính, tôi sẽ tìm cách mua lại, đại nhân đừng vì chuyện này mà tức tối."
"Vương Nhất Bác, cậu cảm thấy tôi đang thương xót cho một cái ống kính sao? Cậu muốn tôi cảm ơn cậu vì đã giành lại túi, hay cảm ơn cậu vì đã bảo vệ trợ lý của tôi?"
Tiêu Chiến ngồi ở phòng bệnh cho đến khi Lola quay lại, anh nói ba bốn câu, tiểu yêu quái đáp lại nửa câu.

Lola chủ động muốn ngủ qua đêm ở bệnh viện, Tiêu Chiến chưa nói được cũng chưa nói không được, Lola rất quyết tâm, nhất định phải ở bên cạnh tiểu yêu quái dưỡng vết thương ngoài da, Tiêu Chiến cười một tiếng:
"Một nhóm người chúng ta đến đây, một vài người trở về trước, đuổi việc hướng dẫn viên, giờ Lola cũng muốn ở lại bệnh viện, tiến triển của nước hoa không thuận lợi, xem ra lần này lựa chọn Ai Cập là sai lầm của tôi."
Vẻ mặt Tiêu Chiến ung dung, trong lúc nói chuyện, anh nhìn Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái rất nôn nóng, cậu nói bị thương ngoài da không cần ai ở cạnh, muốn đẩy Lola về khách sạn.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác muốn nói, là lỗi của cậu, không phải đại nhân sai.

Nhưng Lola lại nói: "Ông chủ, em cảm thấy Ai Cập tốt lắm, em thích Ai Cập, sông Nile đẹp hơn sông Seine."
"Ồ, không nghĩ tới cô gái Paris lại cảm thấy sông Nile đẹp hơn sông Seine đấy, Lola, em muốn ở lại Cairo sao?"
"Đương nhiên không phải! Ông chủ, sáng nay anh còn khen sông Nile rất đẹp mà."
Tiêu Chiến lại cười một tiếng, rất dịu dàng, không nói thêm gì nữa, anh đồng ý để Lola ở lại bệnh viện chăm sóc Vương Nhất Bác.

Lola rất vui vẻ, trong phòng bệnh chỉ có một cái ghế, một cô gái ở bệnh viện ngủ trên ghế, cô lại vui đến mức như được Nhà nước tài trợ chi phí cho đi nghỉ phép ở miền Nam nước Pháp vậy.

Tiêu Chiến ở lại bệnh viện đến chạng vạng tối, Lola ra ngoài một chuyến rồi quay trở lại, cô mua một chiếc bánh mì bột chua vừa mới nướng xong, bẻ ra cho Vương Nhất Bác ăn.

Vỏ ngoài xốp giòn, vụn bánh mì rơi trên váy Lola, cô nhìn cũng chẳng nhìn, đưa bánh mì đến bên miệng Vương Nhất Bác.

Người chê ăn bánh mì bị rơi vụn trước kia chắc không phải là cô, người mua loại bánh mì rơi nhiều vụn nhất bây giờ mới là cô.

Bánh mì bột chua bốc lên khói trắng, mùi lúa mì kích thích sự thèm ăn, bọn họ còn chưa ăn cơm trưa, Lola cuối cùng cũng nhớ tới còn có ông chủ, bẻ một nửa đưa cho Tiêu Chiến.

Người Cairo rất giỏi làm bánh mì bột chua chín một nửa, có người mua thì lập tức tăng nhiệt, như vậy có thể bảo đảm vỏ ngoài giòn tan, ruột bánh mì mềm xốp, bẻ ra sẽ toả hơi nóng.

Tiểu yêu quái cầm bánh mì, bỏng tay, giữ không chắc, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã ăn, đại nhân cũng không nói cậu không thể ăn bánh mì, quả thực không nhịn được, cắn một miếng lớn.

Ăn ngon quá, ngon đến mức bỏng lưỡi.

"Tiểu yêu quái, cậu ăn từ từ thôi, muốn uống nước trái cây không, như thế sẽ bỏng lưỡi đấy."
Lola đưa ống hút đến bên miệng Vương Nhất Bác, tiểu yêu quái lại nhìn Tiêu Chiến, đại nhân cũng không nói cậu không thể uống, Vương Nhất Bác uống hết một nửa nước ép xoài.

Tiêu Chiến đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi vụn bánh mì trên quần áo, nói:
"Được rồi, hai người chơi đi, tôi về khách sạn đây, vất vả cho em rồi Lola."
"Không vất vả, ông chủ yên tâm đi!"
Tiêu Chiến không đi thẳng ra cửa, anh đi vòng qua bên kia giường, lấy mấy tờ giấy ăn lót tay cho đỡ nóng, cầm đi chiếc bánh mì bột chua mà tiểu yêu quái đã cắn dở chỉ còn lại gần phân nửa.

Tiêu Chiến thổi thổi hơi nóng, lại cắn một miếng, nói thêm:
"Nướng không tệ, lúa mì cũng tốt, cái này tôi cầm đi đây."
"Hả? Ông chủ, chỗ em vẫn còn cái chưa ăn này..."
Lola hết sức giật mình, Tiêu Chiến nhún nhún vai, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng bệnh.
TBC.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương