Baba Thay Thế
Chương 5

Ngô Thế Huân ôm Ben Ben trở về phòng, đặt lên giường, Ben Ben giãy dụa thân thể phản kháng, cũng không hé răng khóc nháo ồn ào, chỉ không ngừng giãy dụa, bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt, đôi con ngươi tựa như sắp phun lửa, nhìn chằm chằm vào ba của nhóc.

Ngô Thế Huân đột nhiên cười ra tiếng, nhiều năm như vậy anh cảm thấy tính cách con mình rất hờ hững, chưa từng thấy gào khóc hoặc là cười đùa lớn tiếng giống như những đứa bé khác, bé con tựa như một con búp bê, không có nhiều cảm xúc cũng chẳng có bao nhiêu thứ yêu thích, không để tâm đặc biệt đến thứ gì.

Trong trí nhớ của anh, đây là lần đầu tiên nhìn thấy con mình tức giận như thế, lộ ra biểu tình thương tâm khổ sở vừa giống như một con thú nhỏ, lại nhe răng hung ác gào thét giống một con mãnh thú, sau đó biểu lộ ra rất nhiều cảm xúc.

Lúc này trông nhóc mới giống một đứa bé sáu tuổi đây, Ngô Thế Huân nghĩ.

“Đừng quấy nữa!!” Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của con trai nhà mình, đưa tay chỉ chỉ lên mi tâm, “Nếu con còn ồn ào, ba sẽ không nói cho con biết người trên ảnh kia là ai.”

“Không cần ba nói con cũng biết người kia là ai rồi!” Ben Ben hừ một tiếng, bĩu môi tỏ vẻ bất cần, nhưng quả thực không có ồn ào nữa, lẳng lặng nằm, nhìn trừng trừng vào cha của mình.

Ngô Thế Huân xoa xoa tóc Ben Ben, đứng dậy đi xuống lầu.

Hoàng Tử Thao không vào trong nhà, đứng ở hàng hiên hút thuốc, hắn cảm thấy hôm nay mọi việc đều không thuận lợi, từ khi hắn xuống máy bay đã bắt đầu, không có một việc nào là được như ý.

Vài giờ trước, hắn không thèm để ý đến sắc mặt Ngô Thế Huân, trở về tắm rửa thay quần áo rồi ăn uống cho qua bữa, nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đến đây.

Trong quan hệ yêu đương cùng với Ngô Thế Huân, mình vẫn là người chủ động, Ngô Thế Huân luôn bận rộn công việc và chăm sóc con trai, trước kia khi ở nơi đất khách thỉnh thoảng còn vội vàng bay ra nước ngoài thăm hắn, Hoàng Tử Thao tự nhận mình không phải là người có tính tình nhỏ nhen, vẫn luôn thông cảm với Ngô Thế Huân, nhưng sự việc mới vừa xảy ra thật con mẹ nó khiến hắn nghẹn khuất.

Chính mình không màng ê mặt đến đây tìm anh ta, thế mà con trai Ngô Thế Huân lại ầm ĩ đòi mẹ của mình, không muốn thấy mặt hắn? Đây không phải là đang nói rõ hãy cút đi sao?

Nhưng hắn cũng thật không ngờ hiện tại con trai của Ngô Thế Huân lại chống đối mình như vậy.

Lúc Hoàng Tử Thao bắt đầu đốt điếu thuốc thứ hai, Ngô Thế Huân mới đi ra, vẫn còn mang dép lê, không thắt cà – vạt, nút áo trên không cài, lộ ra cổ và xương quai xanh tinh tráng.

Hoàng Tử Thao rít một hơi thuốc, nghiêng đầu híp mắt nhìn anh, cười lạnh một tiếng: “Em hẳn là nên đem chìa khóa nhà trả lại cho anh.”

Ngô Thế Huân không nói gì, nghiêng người dựa vào vách tường sát cửa, khoanh tay nhìn Hoàng Tử Thao, biểu tình lạnh nhạt như từ trước tới nay vẫn vậy: “Hôm nay là anh không đúng, làm cho em mất mặt.”

Hoàng Tử Thao xoay người lại, ném điếu thuốc trong tay xuống: “Mất mặt sao?! Ngô Thế Huân, anh cảm thấy bởi vì khiến cho em bị mất mặt cho nên mới giải thích đó hả!!?”

Ngô Thế Huân bất động thanh sắc như trước, mày nhíu nhíu lại, anh đã quen cách thức ở chung cùng Hoàng Tử Thao, thực bình thản và an nhàn, không có gì gợn sóng, Hoàng Tử Thao cũng quá được, không ồn ào không hay lắm điều, chưa từng đòi hỏi gì nhiều, trên mọi phương diện đều rất độc lập, chu đáo, biết làm như thế nào để duy trì quan hệ luyến ái một cách tốt nhất, là một người đàn ông biết cách sống.

Trong bốn năm này có lẽ đây là lần đầu tiên, Hoàng Tử Thao biểu hiện ra thần thái nôn nóng như thế. Hôm nay xem như Ngô Thế Huân mở rộng tầm nhìn, đầu tiên là con trai, sau đó là người yêu của mình.

Ngô Thế Huân nhếch môi, kéo Hoàng Tử Thao vào trong ***g ngực của mình: “Hôm nay anh cũng xui xẻo đủ đường rồi còn gì, con trai thì nổi điên, em lại chẳng nể mặt, nếu cứ tiếp tục như vậy thêm hai ngày nữa thì chẳng phải ai cũng có thể cưỡi đầu cưỡi cổ anh rồi sao.”

Trong quan hệ luyến ái, Ngô Thế Huân không dễ dỗ dành người khác, một khi anh làm vậy, ý muốn nói là anh thật sự quan tâm, về phương diện khác cũng coi như là hôm nay anh rất kiên nhẫn.

Trong lòng Hoàng Tử Thao thở phào nhẹ nhõm, may mắn thật, xem ra Ngô Thế Huân không phải vì con trai mà cố ý xa lánh mình, thực là may.

Hắn ôm Ngô Thế Huân thật lâu, hít vào một hơi nói: “Xem ra Ben Ben không mấy thích em.”

Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ: “Em cũng đừng so bì với một đứa bé mới sáu tuổi lại còn không có mẹ nữa chứ.”

Hoàng Tử Thao gật đầu: “Em hiểu mà, trẻ con thường có độc chiếm rất mạnh, xem ra thật đúng là không có khả năng sống chung với anh.”

Ngô Thế Huân: “Chờ Ben Ben vào tiểu học, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”

Khi một đứa bé quá gần gũi với cha thì sẽ bài xích bố dượng, Hoàng Tử Thao cảm thấy khó khăn này rất lớn, “Anh nói thử xem sau này nếu Ben Ben vẫn chán ghét em, chúng mình làm sao bây giờ?!”

Ngô Thế Huân không trả lời, Hoàng Tử Thao hỏi xong vấn đề này cũng im lặng, hắn biết mình đã đi quá giới hạn.

Lúc trước khi sống chung với Ngô Thế Huân, Hoàng Tử Thao biết rằng, Ngô Thế Huân không phải là người dễ dàng lên giường với bất cứ đàn ông nào. Người này có sự tự chủ độc đáo của riêng mình, anh nghiêm khắc kiềm chế cuộc sống và công việc của mình, cái gì nên để ở nơi nào, khi nào phải làm việc, thời điểm nào cần phải gặp ai, thậm chí là tình cảm của mình anh đều khống chế tương đối tốt. Hoàng Tử Thao hiểu một người đàn ông như vậy, so với tình cảm không rõ ràng và không thể kiểm soát được, Ngô Thế Huân càng thêm yêu cầu mọi thứ có thể nắm chắc trong tay, cùng một người yêu hiểu biết lại không gây phiền toái.

Khi mới cùng Ngô Thế Huân sống chung chính Hoàng Tử Thao cam tâm tình nguyện sắm vai một nhân vật người yêu mà anh muốn, năm đó hắn nói với Ngô Thế Huân rằng mình vốn là một người như vậy, song song với tình cảm, hắn cũng cần một tương lai ổn định và một người yêu làm bạn sau này.

Vì thế trong cuộc tình này Ngô Thế Huân và Hoàng Tử Thao, cả hai đều biểu hiện bình thản mà an nhàn, nếu sau này không thích hợp nữa thì chia tay, không nói chuyện tương lai, không hy vọng xa vời vì đối phương mà trả giá cũng như chẳng cần chờ đợi hoặc yêu cầu đối phương cho mình tình cảm như mong muốn.

Hình thức hai người sống cùng nhau, so với nói là yêu đương, càng giống như là hai người hợp lại một chỗ sống cho qua ngày.

Ngô Thế Huân không trả lời Hoàng Tử Thao cái vấn đề kia, hiển nhiên cũng không để nó ở trong lòng, anh vỗ vỗ vai Hoàng Tử Thao nói: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm.”

Hoàng Tử Thao “Ừ” một tiếng, lúc đứng dậy cười cười vẻ tự giễu.

Sau khi xuống lầu, Hoàng Tử Thao lại đốt một điếu thuốc, hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía trên, rồi tiếp tục xoay người rời đi.

Một khắc kia hắn đột nhiên nghĩ tới Lộc Hàm, nghĩ đến rất nhiều năm trước, hai người ở bên ngoài trường học thuê một cái phòng nhỏ, khi đó tình cảm còn rất tốt, bài học của Hoàng Tử Thao tương đối nhiều, Lộc Hàm lúc không bận gì sẽ chạy đến chợ mua thức ăn rồi nấu cơm.

Vào thời điểm đó Hoàng Tử Thao đi từ sáng tới tối mới trở về, ngay tại hàng hiên đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn, hắn đi vài bước tới căn phòng nhỏ kia, mở cửa ra là có thể nhìn thấy dưới ánh đèn sáng ngời, Lộc Hàm từ phòng bếp bưng thức ăn đi ra, trên người còn mang tạp dề, bởi vì đang là mùa hè, thời tiết thực khô nóng, phòng khách và bếp đều không có điều hòa, chỉ có một cái quạt trần lớn quay vù vù, Lộc Hàm nghe được thanh âm ngẩng đầu, trên trán chóp mũi lấm tấm mồ hôi, trong đôi mắt màu hổ phách như có một ánh chớp, sau đó rất nhanh bị bản thân cậu áp chế xuống, chỉ thản nhiên ngước mắt nhìn hắn khẽ cười: “Đến đây nào, ăn cơm thôi.”

Giờ thì đó chỉ còn là một đoạn ký ức ngắn ngủi trong đầu Hoàng Tử Thao mà thôi, qua nhiều năm như vậy ở nước ngoài, mỗi lần cảm thấy cô đơn không chịu nổi, Hoàng Tử Thao liền cho phép mình nghĩ một chút về Lộc Hàm, nhớ đến cậu nhóc đã từng thuộc về mình, hồi ức của hai người trong quá khứ, cùng với chàng trai gương mặt xinh đẹp, ánh mắt nhu hòa kia.

Nhưng hôm nay, không có gì gọi là cho phép hay không cho phép, hắn không kìm lòng được lại nhớ tới những chuyện đã qua, nhớ lại trong đầu rất nhiều chuyện không trọn vẹn, những hình ảnh rải rác.

Hắn cầm lấy di động, bấm số: “Alo, Chu Nham hả, là tôi... Phải phải, tôi mới về... Đi mà, hôm nào ăn cơm... Ai, anh còn nhớ Lộc Hàm không... Đúng vậy đúng vậy, chính là cậu ấy... Tôi cũng rất lâu rồi không gặp, nghe nói gần đây cậu ấy đến H thị, đang định hỏi anh có số di động của cậu ấy hay không... Đồng ý, không thành vấn đề... Được, xin lỗi vì đã làm phiền anh...”

Sau khi Hoàng Tử Thao rời khỏi, Ngô Thế Huân không có lập tức lên lầu trấn an Ben Ben, anh cho mình thời gian mười phút, đứng yên lặng ở cửa sổ tự hỏi một vấn đề.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương