Baba Thay Thế
Chương 21

Vì buổi tối Ngô Thế Huân có hẹn với Hoàng Tử Thao, cho nên đúng giờ nhà trẻ tan học thì đi đón Ben Ben, không về nhà ngay, mà ghé vào một nhà hàng nhỏ gần nhà trẻ ăn cơm.

Ngô Thế Huân đi gọi món, Ben Ben ngồi dựa vào lưng ghế, có vẻ hữu khí vô lực. nhóc ngồi trên ghế cao, chống cằm, nhìn người đến người đi bên ngoài cửa kính, Ngô Thế Huân bưng một phần ăn thiếu nhi lại, cúi đầu nhìn nhìn Ben Ben, rồi đưa tay xoa đầu nhóc con.

Ngô Thế Huân để phần ăn trước mặt Ben Ben, Ben Ben cầm muỗng nhỏ, tự mình gắp trứng cùng rau xanh và canh đậu hũ vào chén, bắt đầu ăn, cũng không ngẩng đầu để ý tới Ngô Thế Huân, dáng vẻ như đang có tâm sự nặng nề.

Ngô Thế Huân tây trang phẳng phiu ngồi xuống bên cạnh, rất nhiều bà mẹ dẫn theo con nhỏ sôi nổi ghé mắt nhìn qua.

Ben Ben đưa lưng về phía đại sảnh nhà ăn nên không nhìn thấy gì, Ngô Thế Huân thân thể cường tráng đẹp trai ngời ngời, bên cạnh có một phụ huynh vừa vặn đang đút cơm cho con, bộ dáng cũng cỡ năm sáu tuổi, bé gái nhỏ ngồi trên ghế phụng phịu không chịu ăn, phụ huynh múc một muỗng canh trứng gà đưa đến trước mặt, chỉ chỉ Ngô Thế Huân cùng Ben Ben: “Con xem kìa, cậu bé kia cũng không lớn hơn con, vậy mà người ta cũng đâu có cần ba ba đút cơm. Con ăn ngoan nào, rồi một chút nữa mẹ dẫn con đến thư viện đọc truyện tranh.”

Ngô Thế Huân vừa vặn nghe được, nghiêng đầu nhìn qua, cô bé không chịu ăn cơm kia cũng đang ngẩng đầu nhìn lại, đụng phải đôi mắt nghiêm túc lạnh như băng của Ngô Thế Huân, lập tức nước mắt lưng tròng há miệng ăn cơm.

Ngô Thế Huân quay đầu trở lại, nhìn Ben Ben tự mình yên lặng ăn cơm, trẻ con mới sáu tuổi không cần người dỗ dành cũng chẳng kén chọn đồ ăn, quả thật bớt lo không ít, nhưng Ngô Thế Huân yên lặng nhìn nhìn, không biết vì sao khuôn mặt bầu bĩnh của nhóc con khiến lòng anh chợt nhói lên.

Anh sờ sờ đầu con, Ben Ben không kiên nhẫn ngẩng đầu nhíu mày nhìn: “Tự dưng ba sờ đầu con làm gì?”

Ngô Thế Huân im lặng lấy muỗng từ tay con trai, múc đồ ăn rồi giống như các phụ huynh khác trong nhà hàng đút cho con ăn cơm.

Lúc đồ ăn đưa đến bên miệng Ben Ben hơi sựng lại, thành thành thật thật há miệng ăn, hai mắt rũ xuống, lông mi vừa dài vừa dày khẽ chớp, rồi lại ngước đôi mắt màu trà ướt nước lên nhìn Ngô Thế Huân.

Hai cha con nhất thời không nói chuyện.

Từ khi Ben Ben học lớp lá Ngô Thế Huân hiếm khi đút cơm cho ăn, trừ phi những lúc Ben Ben cáu kỉnh không chịu ăn cơm, Ngô Thế Huân mới làm vậy. Ngô Thế Huân nuôi con nhiều năm như vậy, động tác đút cơm rất thành thạo, trong nhà hàng người đàn ông vóc dáng cao lớn anh tuấn ngồi giữa một nhóm toàn là các bà mẹ đút cơm cho con, làm không ít phụ huynh phải liếc mắt nhìn qua.

Ben Ben ăn vài miếng rốt cục lên tiếng: “Tối nay ba có việc hả?” Chỉ những tối Ngô Thế Huân có công chuyện mới đưa Ben Ben lại đây ăn cơm.

Lông mi Ben Ben chớp chớp, không hỏi thêm gì nữa, kỳ thật nhóc muốn hỏi là không phải ba đi gặp người bạn trai kia đấy chứ? Nhưng lần trước Ngô Thế Huân đã nghiêm nghị nói qua, mình cũng đáp ứng tôn trọng lựa chọn của ba rồi.

Trước kia khi không có mama Ben Ben thường hay nghĩ, mama của mình ở nơi nào. Hiện tại tìm được Lộc Hàm, Ben Ben lại miên man nhiều hơn, tỷ như vì sao người kia bây giờ mới xuất hiện? Tại sao không sống chung với ba ba? Tình cảm hai người không tốt sao? Hiện tại mama đã trở lại, nhưng ba ba lại có bạn trai, vậy sau này mama sẽ sống với ai a?

Ben Ben thông minh như vậy, đặc biệt mấy ngày nay cùng A Xán tán gẫu rất nhiều, càng thêm nghĩ lung tung.

Ngô Thế Huân đưa Ben Ben về nhà, dặn con trai buổi tối đi ngủ sớm một chút, lúc gần đi lại quay đầu, nói: “Cuối tuần này đi gặp mặt rồi, không cần lên QQ chat biết không?”

Ben Ben nhìn Ngô Thế Huân không lên tiếng.

Ngô Thế Huân ngồi xổm xuống, búng trán nhóc con một cá: “Vạn nhất đó là người xấu thì làm sao?”

Trên phương diện này Ngô Thế Huân có suy xét riêng của mình, Ben Ben do một tay mình nuôi lớn, chăm sóc vật chất đều dành cho sự tốt nhất, đến trường hay tan học cũng chưa bao giờ nhờ bảo mẫu, đều là tự mình đón đưa. So với những phụ huynh khác, chính mình có lẽ chưa đủ tư cách làm cha, nhưng mà vì Ben Ben anh cũng có khả năng làm bất cứ việc gì. Con trai nhớ thương người sinh ra mình, anh liền cho gặp mặt, nếu Lộc Hàm là người tốt thì không sao, lỡ như là người xấu, trên phương diện tình cảm con trai sẽ bị tổn thương rất lớn.

Anh không cho phép mọi việc xảy ra ngoài tầm kiểm soát của mình, Ben Ben không thể bị tổn thương tình cảm.

Ben Ben nhíu mày đứng lên: “Không đâu. Nếu đó là người xấu, ba sẽ không cho con gặp mặt.”

Ngô Thế Huân không có cách gì để giải thích cho con nghe những băn khoăn của mình đến từ chính đủ mọi loại chuyện của năm đó, nhìn bản thân Lộc Hàm đối xử với người khác rất lạnh nhạt, Ngô Thế Huân là thương nhân, có thói quen nắm chắc mọi việc chung quanh, đầu tư có thể phiêu lưu, nhưng nếu có liên quan đến con của mình, anh không thể để xảy ra bất cứ sự rủi ro nào.

Ngô Thế Huân chỉ có thể nói: “Cuối tuần ba dẫn đi gặp mặt, con phải hứa với ba, mấy ngày tới không được một mình liên lạc với người đó, biết không?”

Ben Ben đầu óc xoay chuyển rất nhanh: “Con cũng có điều kiện!”

“Nói.”

Ben Ben: “Không gặp ở bên ngoài! Con muốn gặp nhau ở nhà.”

Ngô Thế Huân sửng sốt, không nghĩ tới tâm tư này của con trẻ, dựa theo ý của Ngô Thế Huân, đối với Lộc Hàm anh vẫn đang cần phải quan sát thêm, bất quá nếu ở nhà, cũng coi như thuộc phạm vi Ngô Thế Huân có thể khống chế.

Ngô Thế Huân gật đầu: “Được.”

Địa điểm hẹn nhau là Hoàng Tử Thao đặt, Ngô Thế Huân đúng giờ thì tới, Hoàng Tử Thao đã đến trước, đồ ăn cũng kêu rồi.

Hai người ăn có vẻ thoải mái, lâu lâu còn tán gẫu vài câu về sinh hoạt gần đây của mỗi người, phần lớn thời gian đều là Hoàng Tử Thao nói, hắn đang hướng dẫn vài nghiên cứu sinh, nhận được hạng mục gì, còn nói trong lứa sinh viên chưa tốt nghiệp, có mấy người đặc biệt xuất sắc. Ngô Thế Huân ngồi nghe là chủ yếu, đôi khi xen vào một câu.

“Đúng rồi.” Hoàng Tử Thao đột nhiên ngước lên: “Ben Ben gần đây thế nào? Còn cáu kỉnh không?”

Ngô Thế Huân: “Càng lớn tính tình càng kỳ cục, hai ngày nữa thì ổn rồi.”

Hoàng Tử Thao cười: “Hai ngày nữa? Làm sao anh biết hai ngày nữa nó sẽ tốt lên?”

Ngô Thế Huân cúi đầu ăn cơm, không tiếp lời của Hoàng Tử Thao, anh không nghĩ sẽ nói với Hoàng Tử Thao về chuyện của Lộc Hàm, Ben Ben không thích Hoàng Tử Thao anh nhận biết được, cho nên trong nội tâm, đã đem sinh hoạt của Hoàng Tử Thao cùng Ben Ben phân chia rõ rệt, kỳ thật trước đây hai năm lúc Ben Ben mới bốn tuổi, Ngô Thế Huân cũng đã tách cuộc sống của cả hai ra rất xa.

Hoàng Tử Thao cũng không để ý, tiếp tục hỏi: “Cuối tuần này anh có việc gì không?”

Ngô Thế Huân: “Có.”

Hoàng Tử Thao: “Dẫn Ben Ben ra ngoài chơi hả? Đáng tiếc cuối tuần này em cũng bận, bằng không có thể cùng đi với hai người.”

Ngô Thế Huân lau miệng: “Em cứ lo việc của mình, sự nghiệp mới ổn định không cần phân tâm.”

Gương mặt thản nhiên của Lộc Hàm thoáng qua trong đầu Hoàng Tử Thao, a một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm: “Cũng không có gì, cứ như vậy đi.”

Buổi tối Ngô Thế Huân đưa Hoàng Tử Thao về, lúc xe dừng lại, Hoàng Tử Thao cảm khái một câu: “Có vẻ như mùa xuân thật sự qua rồi.” Hai người liếc nhìn nhau, đều là đàn ông, đương nhiên trong lòng hiểu được đó là ý gì.

Tuy rằng chính miệng Hoàng Tử Thao cảm khái, nhưng kỳ thật hắn cũng không có tâm tình, một mặt là mới vừa về nước muốn dồn tất cả công sức vào sự nghiệp, mặt khác là gần đây hắn luôn nghĩ đến Lộc Hàm.

Là vì cả hai đã lâu không gặp? Hay do mối quan hệ giữa hắn và Ngô Thế Huân đang dần xuống dốc? Hắn vốn không phải kiểu thích hoài niệm, con người dù sao cũng phải nhìn về phía trước, nếu sáu năm trước hắn từng có băn khoăn, thì tuyệt đối sẽ không vì sự nghiệp mà chia tay Lộc Hàm. Khi hắn đứng trước lựa chọn giữa việc học và Lộc Hàm, hắn đã từ bỏ cậu mà dứt khoát ra đi, mặc dù cũng cần tình cảm, nhưng mà với một người đàn ông thì sự nghiệp cùng vật chất và tiền tài càng quan trọng hơn.

Năm đó hắn bỏ qua Lộc Hàm, hiện giờ gặp lại cái cảm giác bối rối cùng tim đập nhanh này chỉ có Hoàng Tử Thao mới hiểu được. Nhiều sáng thức dậy, vật giữa hai chân trương cứng lên, trong đầu nghĩ đến là ai hắn không cần lừa gạt chính mình, đáp án hết sức rõ ràng.

Hoàng Tử Thao hơi do dự, rồi vẫn gọi điện thoại cho Lộc Hàm, sau vài tiếng chuông thì có người bắt máy, thanh âm của người bên kia mang theo vài phần biếng nhác: “Alo?”

Hoàng Tử Thao hít sâu một hơi: “Hàm nhi là anh.”

“A.” Lộc Hàm hỏi: “Có việc gì?”

Hoàng Tử Thao: “Hồi trưa gặp em cũng không nói được mấy câu, anh định hỏi cuối tuần này em có thời gian không? Mình gặp nhau nhé ?”

Lộc Hàm buồn bã nói: “Cuối tuần tôi không có thời gian.”

Hoàng Tử Thao sửng sốt: “Tòa soạn báo cuối tuần tăng ca hả?”

“Tôi có chút việc riêng.”

“Ah.” Hoàng Tử Thao không biết nên nói gì bây giờ, lần trước gọi điện thoại hẹn cuối tuần, Lộc Hàm nói có thể, lúc này cậu lại nói thẳng là có việc riêng, khó tránh khỏi Hoàng Tử Thao cảm thấy Lộc Hàm đang từ chối. “Hàm nhi, không phải là, em còn hận anh đấy chứ?”

Đầu kia im lặng vài giây, rồi một tiếng cười khẽ không chút để ý từ ống nghe truyền đến, đánh vào sâu trong nội tâm Hoàng Tử Thao. Lộc Hàm nói: “Hoàng Tử Thao, ý của tôi là, chúng ta bây giờ gặp mặt chỉ cần gật đầu chào hỏi vài câu, ngoài ra không có quan hệ gì là tốt nhất.”

Lòng bàn tay Hoàng Tử Thao đổ mồ hôi: “Em giận tôi vì lúc trước vừa mới xuất ngoại liền chia tay đúng không?”

Thanh âm của Lộc Hàm thản nhiên như trước: “Hoàng Tử Thao, anh nghĩ sai rồi. Tôi chỉ cảm thấy cái kiểu quan hệ giống như chúng ta vậy, cũng đừng trông mong còn có thể hẹn thời gian ngồi xuống nói chuyện phiếm ôn chuyện xưa, không gặp là hay hơn cả. Nếu không có việc gì tôi cúp máy đây.”

“Khoan đã.” Trực giác Hoàng Tử Thao cảm thấy có gì đó không đúng, lần đầu tiên gọi điện thoại căn bản không phải như thế này, khẩu khí của Lộc Hàm không lạnh nhạt giống như hôm nay, nội dung cũng còn mang lại chút hy vọng, bằng không Hoàng Tử Thao cũng không có khả năng tự mình đa tình mà gọi thêm cuộc điện thoại này, “Lần trước gọi điện thoại cho em, căn bản không giống như hôm nay! Hàm nhi, xảy ra chuyện gì? Có phải..

Lần trước Lộc Hàm vì muốn dò xét xem quan hệ của hắn cùng Ngô Thế Huân là như thế nào, nên mới cố ý buông lời khiến người ta miên man bất định.

Lộc Hàm cảm thấy không cần nói thêm gì nữa, bèn dứt khoát: “Không có gì. Lần trước anh gọi lại đây, tôi hơi khách khí một chút, anh đừng suy nghĩ nhiều. Cúp nhé.” Dứt lời liền trực tiếp ngắt máy.

Trong ống nghe vang lên âm thanh tút tút tút, Hoàng Tử Thao ngồi ở bên cạnh bàn ngây người một hồi lâu, mới bỏ di động xuống đứng dậy rót nước uống. Đây là sự tuyệt vọng và trống rỗng khi niềm hi vọng bị người ta đánh vỡ, Hoàng Tử Thao cũng muốn cười nhạo chính mình nhiều ngày nay đã tự đa tình như vậy.

Lộc Hàm sau khi cúp điện thoại thì viết bài bình luận phim điện ảnh và truyền hình, liên lạc với biên tập của mình một chút, xác nhận sắp tới sẽ đăng hai chương phiên ngoại.

【 Tình mẹ bao la: Hai mẹ con có cơ hội gặp lại nhau thật sự là rất may mắn ~~ Thành thật chúc mừng 】

【 Lộc Lộc: Tuần sau tôi sẽ gởi qua, cô xem rồi xử lý nhé. 】

【 Tình mẹ bao la: Cảm động quá, muốn rớt nước mắt, nhân tiện thông báo cho anh đã gởi dự thảo qua, có thể bắt đầu sửa sang lại. 】

【 Lộc Lộc: Không có thời gian. Hai ngày nữa nhé. 】

【 Tình mẹ bao la: %>_<%】

Hôm trước Lộc Hàm có coment để lại lời nhắn trên một trang web giáo dục trẻ em, giờ cậu vào trang web kia phát hiện có trả lời, chuyên gia hồi âm cho cậu. Sau khi đọc cậu phát hiện tuy rằng chuyên gia kia cho một vài đề nghị, nhưng tựa hồ cũng không mấy thực dụng, bởi vì dựa theo hoàn cảnh của một gia đình bình thường, có cha mẹ, hiển nhiên Ngô Thế Huân đã trong vai người cha rồi, vậy còn mình... Cũng chỉ có thể sắm vai mẹ mà thôi. Nhưng ý kiến của chuyên gia điểm xuất phát đều là quan hệ “Cha con”.

Lộc Hàm đương nhiên không để ý mình phải sắm bà mẹ, có trách nhiệm liên kết tình cảm và tâm lý với con trẻ, Ben Ben là do chính mình sinh ra, gọi một tiếng mẹ căn bản là không đủ.

Vì thế cậu tiếp tục nhắn lại, hỏi nếu như là “Mẹ con” thì nên làm sao bây giờ.

Khi Ngô Thế Huân về đến nhà Ben Ben đã ngủ, không chơi máy tính cũng chẳng xem tv, ngoan ngoãn nằm ngủ.

Anh xuống thư phòng dưới lầu hút một điếu thuốc, cuối cùng vẫn gọi cuộc điện thoại kia: “Giúp tôi điều tra một chút, về tổ chức tuyển người mang thai hộ trước kia.”

“Vẫn muốn điều tra người kia sao? Anh lại nổi điên gì thế? Năm đó trả bảy trăm vạn cho một lần mang thai, phải bịt miệng bao nhiêu người có liên quan, thật vất vả mới thành công giữ được đứa bé, anh muốn điều tra người kia làm gì!? Hắn ký một loạt thỏa thuận từ bỏ tất cả quyền sở hữu cùng nghĩa vụ, giờ anh lại nổi điên gì thế? Chăm sóc tốt cho Ben Ben không phải được rồi sao?”

“Anh khỏi cần quan tâm, đi thăm dò bối cảnh cùng các mối quan hệ của người kia là được.”

“Mẹ kiếp! Được rồi, tôi đi.”

“Cố gắng hết khả năng tìm tòi kỹ càng tỉ mỉ.”

“Yên tâm đi, tổ chức kia vẫn còn đó, lúc trước nhờ bọn họ tìm người mang thai hộ tôi đã điều tra tổ tông mười tám đời rồi! Tôi đi làm lại cho anh đây!”

“Tốt lắm, cám ơn nhé.” Sau khi cúp điện thoại, Ngô Thế Huân lại rút một điếu thuốc, điều tra bối cảnh của Lộc Hàm chẳng qua là muốn xác nhận một lần nữa bản thân cậu không có vấn đề gì lớn, nhưng hiện tại trong lòng anh có chút ẩn ẩn chờ mong, muốn biết năm đó Lộc Hàm vì lý do gì mà có thể nghĩ đến chuyện mang thai hộ.

Hay là cũng giống như người khác làm như vậy là vì cần tiền dùng gấp, nếu đúng thì vì sao năm đó Lộc Hàm lại cần tiền gấp như vậy?

Luật hôn nhân của quốc gia vẫn không nhắc tới đồng tính luyến ái, tuy rằng xã hội đã cởi mở hơn, kỹ thuật làm cho đàn ông mang thai cũng tương đối hoàn thiện, nhưng việc đàn ông mang thai vẫn không được công nhận, là ngành công nghiệp bất hợp pháp. Từ khi nào thì bắt đầu phổ biến đàn ông mang thai hộ Ngô Thế Huân đã không còn nhớ rõ, nhưng các chuyên gia vẫn luôn nhấn mạnh nhiễm sắc thể nam tác động lên trí thông minh và bộ dạng của đứa bé, vô số kẻ có tiền chạy theo như vịt, luật pháp quốc gia lúc này chưa đề cập đến, việc đàn ông mang thai hộ có rất nhiều kẽ hở, là ngành công nghiệp có lợi nhuận kếch sù.

Có cầu tất có cung, Ngô Thế Huân còn nhớ rõ lúc nhìn thấy cái giá bảy trăm vạn chính anh còn giật nảy mình, chỉ có thể nghĩ được bốn chữ về tổ chức nhận mang thai hộ kia là — Đáng giá ngàn vàng.

Đáng giá ngàn vàng sao? Kỳ thật lúc ấy Ngô Thế Huân rất hoài nghi, bất quá anh có tiền, đương nhiên không quan tâm. Còn hiện tại thì sao? Ngô Thế Huân nhếch môi, ý cười không rõ lắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương