Baba 17 Tuổi
Chương 95: Cái gọi là tình yêu





Đệ cửu thập ngũ chương: Cái gọi là tình yêu




Con đường dài đến ba năm này, ngay khi Tô Mộc Nhiễm ước hẹn, đã bắt đầu rồi.


Tình yêu của một người có thể duy trì được bao lâu, Chu Nguyên không biết. Bạn bè bên cạnh nàng luôn tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan, hoặc là oanh oanh liệt liệt yêu nhau mấy tháng sau đó muốn sống muốn chết dằn vặt nhau mấy tuần rồi chia tay tìm kiếm niềm vui mới. Mỗi lần nghe bạn cùng phòng cãi vả với bạn trai, Chu Nguyên nhìn tình cảnh đó, nghĩ đến bản thân và Tô Mộc Nhiễm, vẫn cảm thấy trong lòng rất ấm áp.


Nàng và Tô Mộc Nhiễm một năm chỉ có thể gặp mặt nhau hai lần, một tuần cũng không thể nhiều hơn 2 lần video call, mỗi lần gặp đều có nhiều thứ nói cũng không hết làm gì có thời gian cãi nhau. Gần nhau không dễ, cho nên sẽ quý trọng gấp đôi.


Chuyện giữa nàng và Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên không có nói với ai, tình cảm là chuyện của hai người, tại sao phải nói cho người khác biết? Người không liên quan không cần biết, người liên quan thì chưa đến lúc biết.


Tình yêu này, sau khi công khai, mỗi khi nhắc đến đều phải khen một câu, đồng chí Chu Nguyên giấu giếm thật sự quá tốt đi, khiến cho Chu Nguyên ngoại trừ nhướng mày đắc ý thì không còn biểu cảm khác để đáp lại.


Sau khi hai người xác định quan hệ, ngoại trừ trái tim cảm thấy an toàn, không có gì biến hóa. Hai người ở bên nhau giống như bình thường, hình thức cũng không khác trước đây. Tháng đầu tiên quen nhau Chu Nguyên ở trong nước hai người còn có thể hẹn hò a ăn cơm a vân vân như một cặp đôi bình thường, chỉ là mỗi lần ra ngoài đều phải dắt theo Lạc Lạc và Nhuận Nhuận, cơ hội hai người ở riêng với nhau rất ít. . .


Chờ đến cuối tháng 8, Chu Nguyên lấy được bằng lái xe cũng đã đến lúc đi học lại, cuộc chia ly lâu dài lại bắt đầu.


Cũng giống như tất cả các cặp đôi yêu xa, video call, rảnh rỗi thì nhắn tin, lúc gặp mặt luôn thấy thời gian quá ít. Nhưng cũng như một năm trước, đề tài luôn là những việc vặt hàng ngày không có gì thay đổi.


Một ngày nào đó tháng 11, lúc đang video call Tô Mộc Nhiễm hỏi một câu, "Có phải bây giờ nên để Lạc Lạc ngủ một mình không?" Chu Nguyên nghe xong ngây ra một lúc, tỉ mỉ ngẫm lại đây là Tô Mộc Nhiễm đang hỏi ý kiến của nàng, ý thức được điều này đương nhiên Chu Nguyên rất vui vẻ, cân nhắc cẩn thận một hồi, Lạc Lạc cũng 6 tuổi rồi, không thể dính lấy mẹ hoài, cũng đến lúc để con bé ngủ một mình.


Nói ra ý kiến của mình một chút, Tô Mộc Nhiễm gật đầu, coi như đồng ý với quan điểm của nàng, Chu Nguyên nói sẽ tìm thời gian để giải thích với Lạc Lạc, kết quả ngày hôm sau nàng làm công tác tâm lý cho Lạc Lạc.


Con nít dễ dỗ, Chu Nguyên nói vài phút, Lạc Lạc liền cam đoan mai mốt nó sẽ ngủ một mình. Sau khi hứa hẹn với con bé xong, Tô Mộc Nhiễm bắt đầu sửa sang lại căn phòng khách bên cạnh đổi thành phòng ngủ cho con bé, từ cách bố trí cho đến sắp xếp đồ đạc Tô Mộc Nhiễm đều hỏi ý kiến Chu Nguyên.


Chu Nguyên rất hài lòng, cũng vui vẻ giúp đỡ chuyện này, vì thế nàng hiếm khi gọi điện thoại hỏi tỷ tỷ nhà mình. Đây là chuyện đầu tiên nàng làm cho nhà của họ, tuy rất nhỏ nhặt, tuy nàng chưa được tính là người trong nhà, nhưng nàng vẫn làm tận tâm tận lực.


Mới bắt đầu ngủ một mình Lạc Lạc thấy không quen, nhưng qua một tuần cũng từ từ thích ứng, thậm chí còn rất tự hào khoe với Đường Văn Nhuận rằng mình không sợ tối còn dám ngủ một mình nói chung là khoe khoang bản thân dũng cảm các kiểu, trực tiếp làm cho Đường Văn Nhuận sau khi Chu Nguyên ra nước ngoài thì ngủ cùng ông bà ngoại thấy không vui mà quấy lên, ầm ĩ với Dung Thanh nói muốn ngủ một mình.


Nhưng thật ra Dung Hoàn đồng ý, yên tâm mạnh dạn ném cháu ngoại mình vào phòng ngủ trước kia của Chu Nguyên. Đường Văn Nhuận cũng là đứa gan dạ, rất nhanh thì quen với cuộc sống một mình lăn lộn trên chiếc giường rộng lớn, con nít hai nhà rốt cuộc cũng bắt đầu bước chân độc lập đầu tiên.


Ngày nghỉ Noel Chu Nguyên muốn về nước, không giống như trước đây có ngày nghỉ liền đi chơi khắp nơi, bây giờ chỉ cần có ngày nghỉ dài hạn nàng đều ngoan ngoãn về nhà gặp phụ huynh.


Lúc Chu Nguyên về nước Tô Mộc Nhiễm còn đang trên lớp, làm một người bạn gái nhị thập tứ hiếu đương nhiên mỗi ngày nàng đều mượn cớ để lấy xe của cha rước Tô Mộc Nhiễm đi làm về chở nàng đi ăn cơm. Chu Nguyên có bằng lái xe tuy trong túi thì không có bao nhiêu tiền thế nhưng vẫn hy vọng có thể làm Tô Mộc Nhiễm thoải mái một chút trong lúc nàng còn ngây ngốc ở trong nước.


Khi hai người ra ngoài ăn cơm cho đến bây giờ Tô Mộc Nhiễm cũng không để Chu Nguyên trả tiền, hầu như lần nào nàng cũng lặng lẽ đi thanh toán, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, Chu Nguyên cau mày, tình huống này thật giống như Tô Mộc Nhiễm đang bao nuôi nàng, tuy lần nào kháng nghị với Tô Mộc Nhiễm, đối phương đều an ủi nói lần sau sẽ để em trả a, nhưng số lần Chu Nguyên trả đều là con số không đáng lưu ý.


Dù hiện tại nàng vẫn chưa độc lập kinh tế, nhưng cũng không thể để lần nào cũng là Tô Mộc Nhiễm trả a. Hơn nữa hai năm nay nàng cũng để giành được không ít tiền, đủ để chi tiêu với Tô Mộc Nhiễm. Vì vậy trong buổi hẹn hò đêm Noel, Chu Nguyên giãi bày rõ ràng rằng mình rất bực với chuyện này.


Trên đường lái xe chở Tô Mộc Nhiễm về nhà, Chu Nguyên dừng xe lại giữa đường, ầm ĩ một trận với Tô Mộc Nhiễm.


Được rồi, thật ra không phải là cãi nhau, chỉ một mình Chu Nguyên trần thuật bất mãn của bản thân.


Chu Nguyên là một người có thể nhẫn, nhưng chỉ cần đến lúc không thể nhẫn nữa muốn giải quyết thì tuyệt đối sẽ làm cho rõ ràng, nàng trần thuật quan điểm của mình, từ hiện tại nói đến tương lai, câu nào cũng hùng hồn.


Cả quá trình Tô Mộc Nhiễm không xen vào câu nào, chỉ để Chu Nguyên nói xong nàng mới gật đầu, đồng ý đề nghị của Chu Nguyên, đồng thời xin lỗi. . .


Nhiều ít Chu Nguyên cũng hiểu được lòng của nàng, chỉ là không đồng ý quan điểm của nàng. Chu Nguyên vẫn cảm thấy hai người ở bên nhau có gì cũng phải chia sẻ với nhau, kinh tế cũng được, công việc cũng được, dù sao chia sẻ cùng nhau mới có thể công bằng, nếu như cái gì cũng đặt về một phía, vậy thì quá mệt mỏi.


Nàng không hy vọng mình trở thành một đứa con thứ hai của Tô Mộc Nhiễm, nàng là người yêu của Tô Mộc Nhiễm, không phải là con, cho nên nàng không cần Tô Mộc Nhiễm giúp mình gánh vác tất cả, dù cho chỉ là kinh tế.


Sau khi giãi bày nỗi lòng, coi như hai người lại gần nhau thêm một bước. Giải quyết được vấn đề Chu Nguyên liền đưa Tô Mộc Nhiễm về nhà, khôi phục lại dáng vẻ nói cười như trước.


Đây là tranh chấp đầu tiên của họ, nói lớn cũng không lớn, nhưng mà cũng đã giải quyết được rồi.


Lần hẹn hò ngày hôm sau, cả quá trình Tô Mộc Nhiễm không có lấy bóp tiền ra, để Chu Nguyên thanh toán toàn bộ. Chờ sau khi kết thúc Tô Mộc Nhiễm mới cười nàng, "Lần này hầu bao xuất huyết nhiều nha, cho đau lòng chết em."


"Em! Sẵn! Lòng!" Chu Nguyên vui vẻ cười, bộ dạng không có gì đáng kể. Đúng vậy, nàng cam tâm tình nguyện, chỉ cần là tốn tiền vì Tô Mộc Nhiễm, bao nhiêu cũng nguyện, bởi vì đó là Tô Mộc Nhiễm, bạn gái của nàng. . .


Tô Mộc Nhiễm nghe xong cũng cười, ánh mắt nhìn Chu Nguyên nhu hòa như xuân thủy. . .


Đây là nửa năm đầu tiên của họ, lễ giáng sinh đầu tiên sau khi ở bên nhau. Ngoại trừ cái ôm sau khi Chu Nguyên phải đi, giữa các nàng ngoại trừ nắm tay không có tiếp xúc cơ thể nào khác, không có hôn, không có lên giường, giữa các nàng vẫn thuần khiết giống như Platon*.
*Mời google "triết học Platon"


Sinh nhật 31 của Tô Mộc Nhiễm, Chu Nguyên gửi về cho nàng một mảnh ngọc, đó là một phần của mảnh ngọc trên cổ nàng, nàng một nửa, Tô Mộc Nhiễm một nửa, ghép lại sẽ hoàn chỉnh.


Năm mới đầu tiên sau khi quen nhau Chu Nguyên không có ở bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, chỉ xuyên qua chiếc loa điện thoại nói một câu năm mới vui vẻ.


Một năm này, Tô Mộc Nhiễm không có đi coi mắt. Nàng nói chuyện với cha mẹ một lần, coi như là chặt đứt tâm tư muốn nàng đi coi mắt của mẹ Tô. Kỳ thực mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Tô Mộc Nhiễm sau khi đi coi mắt về, thân làm mẹ cũng thấy đau lòng, nửa là đau nửa là hiểu, mẹ Tô hứa không ép nàng nữa.


Một năm này Chu Nguyên nhận được một chiếc đồng hồ đeo tay, Casio, không tính là quý. Bởi vì hồi Noel Tô Mộc Nhiễm thấy chiếc đồng hồ trên tay nàng có hơi cũ, đã nghĩ muốn đổi cho nàng một cái mới.


Rất nhiều năm sau đó, hai thứ này đều được Tô Mộc Nhiễm bỏ vào tủ bảo hiểm cất giữ cẩn thận. Bởi vì hai thứ này cũng xem như là tín vật đính ước đầu tiên của hai người.


Năm mới ca ca của Chu gia - Chu An đưa một cô nương xinh đẹp về nhà ăn tết, Chu Nguyên hỏi ca ca một chút, thì biết được vị cô nương thoạt nhìn dịu dàng nhã nhặn trong video call thật sự là chị dâu của nàng, không có lầm.


Chị dâu là bác sĩ, dựa theo lời của ca ca nói một tay nàng cầm dao là có thể xuất thần nhập hóa, Chu Nguyên bày tỏ mình hoàn toàn không có tò mò chuyện tình cảm của anh trai, nhưng ai mà ngờ anh trai nhà nàng bla bla bla kể lể hết với nàng trong video call.


Đại loại là vầy, có một ngày anh trai chạy vào bệnh viện mổ ruột thừa gặp gỡ một mỹ nữ bác sĩ sau khi biết được tên của đối phương liền triển khai tiết mục theo đuổi mãnh liệt cuối cùng trong một đêm nguyệt hắc phong cao ôm được mỹ nhân về.


Đối với việc này, Chu Nguyên thầm tổng kết như sau:


Ừ, ca ca là đại si hán, chị dâu mạnh hơn ca ca, kỹ năng dùng dao quả nhiên cao siêu.


Chu An kể tình sử không tới hai tháng của mình với em gái ở nước ngoài, sau đó còn không quên nhiều chuyện hỏi một câu, "Tiểu Nguyên có đối tượng chưa?"


Chu Nguyên mím môi suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn đã biết chuyện của mình, nói cho hắn biết cũng không sao, gật đầu trầm giọng, "Rồi."


"Là ai!" Chu An mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Con nhỏ này không phải hai năm trước bị dằn vặt sống chết không ra hình dạng sao, thế nào ra nước ngoài một năm rưỡi đã có tình nhân mới rồi! Hắn còn tưởng dựa theo tính cách của em gái hắn thì phải bị dằn vặt một đoạn thời gian rất dài rồi mới ổn cơ!


Nhìn biểu tình của anh trai, Chu Nguyên mím môi mặt than nói, "Lão sư của em, Tô Mộc Nhiễm!"


". . ."


Chu An ở bên kia nhìn màn hình, sợ đến rớt cằm.


"Cô ấy. . . cô ấy chịu em rồi hả?!!!!!" Chu An lượm cằm về, một lát mới khôi phục vẻ nghiêm trang, hỏi lại.


Vậy mà lại theo đuổi được!! Em gái của hắn quả nhiên lợi hại a!!


"Ừm, chịu rồi." Chu Nguyên gật đầu, khóe miệng rốt cuộc cũng không ngăn được nụ cười, ngay cả đối mặt với anh trai lúc nào cũng không có biểu tình giờ đây cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.


Nhìn bộ dạng xuân tâm nảy mầm này của nàng, con tim nhiều chuyện của đại thúc trung niên Chu An rốt cuộc cũng trổi dậy.


"Bao lâu rồi?"


"Yêu xa hả?"


"Hôn nhau chưa?"


"Ahihi chưa?"


Đối với văn hóa càng ngày càng cởi mở, Chu An bày tỏ không cam lòng chịu lạc hậu, câu hỏi càng lúc càng dữ dội. . .


Người nhà Chu gia chưa bao giờ cấm kỵ những việc ứ ừ khó mở miệng này, Chu Nguyên cũng quen rồi, hắn hỏi cái gì nàng trả lời cái đó. Chỉ là lúc trả lời nàng bắt đầu ngộ ra, có phải mình nên thân cận với Tô Mộc Nhiễm hơn một chút nữa hay không. . .


Thích đối phương ba năm, quen nhau nửa năm rồi vẫn chưa hôn nhau và này nọ, có phải mình quá vô dục vô cầu không. . .


Đêm đó, Chu Nguyên bắt đầu search google xem mấy thứ người lớn lên xem, về phần, nội dung. . . khụ khụ, đã nói là người lớn nên xem thì còn có thể là cái gì!
*Quạt quạ đó!


Chu An hỏi rất nhiều, câu cuối cùng chính là, "Có định đưa về nhà cho cha mẹ biết hay không. . ."


Chu Nguyên trả lời, không chút do dự, chỉ một chữ, "Có!"


Chu An nghe vậy, chỉ nhíu mày một chút, "Ừ, trước khi dắt về ra mắt cha mẹ, để anh biết trước nha, coi như. . . kiểm định giúp em."


Tuy muội muội là tình thâm, nhưng lỡ như đối phương cảm thấy duyên cạn thì sao? Dù gì, hắn và Chu Ninh, cũng chỉ có một đứa em gái a.


"Vâng." Chu Nguyên gật đầu, trả lời một câu như thế.


Gặp anh trai là bước đầu tiên, nàng đã có dự định từ trước rồi. . .


Nàng và Tô Mộc Nhiễm muốn, chính là dài lâu. . . cho nên nàng sẽ chăm chăm chú chú bước từng bước một. . .








===
Chương sau: Hôn, ôm

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương