Baba 17 Tuổi
-
Chương 49: Uyển nhược bình hồ, phong quá vô ba
Đệ tứ thập cửu chương: Uyển nhược bình hồ, phong quá vô ba*
*Như mặt hồ phẳng lặng, gió thổi không gợn sóng
Chu Nguyên cùng Tô Mộc Nhiễm xem ảnh chụp, hai đứa con nít thì chơi trên giường, Ôn Lương và Huyên Minh Thụy đến phòng dỗ hai đứa nhỏ giờ cũng đã bỏ chạy vào bếp giúp đỡ Chu cha Chu mẹ.
"Chu Nguyên, ra đây ký nhận." Huyên Minh Thụy cầm bánh kem đứng ở cửa, hét lớn về phía phòng Chu Nguyên. Tiểu ca giao hàng đứng ở cửa nhìn người con gái nhận bánh hét lớn không để ý hình tượng như thế, khóe miệng giật giật. Chậc, con gái thời nay còn hơn cả con trai.
Chu Nguyên đang xem ảnh cùng Tô Mộc Nhiễm, nghe thế vội quay đầu nói với Tô Mộc Nhiễm, "Em đi ký nhận, cô ở đây trông hai đứa nó được không?"
"Ừm, được chứ." Tô Mộc Nhiễm nhìn ảnh chụp trên tường, dời ánh mắt qua hai đứa nhỏ đang chơi lắp ghép trên giường, gật đầu trả lời.
Chu Nguyên nghe vậy cười cười với nàng sau đó mới xoay người ra cửa.
Sau khi ký nhận Chu Nguyên ôm bánh kem vào bếp, Ôn Lương đang giúp dọn dẹp mặt bàn, Chu Nguyên đem bánh bỏ vào tủ lạnh, khép cửa lại quay đầu thì thấy Dung Thanh cởi tạp dề đứng phía sau. Dung Thanh nhìn con gái, nhướng mày hỏi, "Hai đứa kia nín chưa?" Lúc hai đứa kia khóc khàn cả giọng nàng còn đang cân nhắc xem có nên ra ngoài hay không, kết quả nghĩ một hồi thì thấy không thích hợp, bên ngoài đều cùng vai vế với Chu Nguyên, tuy tuổi tác của Tô Mộc Nhiễm có cao hơn, nhưng đối với Dung Thanh có đứa con gái chẳng kém 30 là mấy mà nói thì Tô Mộc Nhiễm cũng cùng vai vế với Chu Nguyên ( :v ), mọi người đều là vai dì, cũng có thể dỗ con nít, cho nên vai bà nội này sẽ không ra. Yên tâm thoải mái ở trong bếp rửa rau cùng bạn già, hiếm khi có thể ở bên nhau một lúc.
"Rồi." Chu Nguyên gật đầu.
"Mẹ ra ngoài nói chuyện với Mộc Nhiễm, ở đây giúp cha đi. Đừng để Ôn Lương động vào." Lời của nàng rất nhẹ, trong ánh mắt còn mang theo nhắc nhở, tầm nhìn của Chu Nguyên chuyển từ Dung Thanh qua Ôn Lương đang rửa chén đũa trong bồn nước, gật đầu, "Vâng."
Nghe nàng đảm bảo, Dung Thanh nhướng nhướng mày, xoay người đi ra bếp. Chu Nguyên nhìn cha mình còn đang đứng đó xào rau, lại nhìn Ôn Lương đang rửa chén đũa, cũng đi qua theo.
Dòng nước rào rào kêu, tiếng chảo và xẻng va chạm vang trong bếp, thế giới bên ngoài cửa sổ đã tối đen, cuối thu trời trở lạnh, giữa căn bếp sáng đèn, cùng gia đình chuẩn bị cơm cho khách, đây là lần đầu tiên của Chu Nguyên. . .
Bữa cơm rất phong phú, Chu Hoàn đem tài nghệ gần đây mới học được đều trổ hết ra. Hai đứa trẻ đương nhiên ngồi bên cạnh Chu Nguyên, mà vì con gái nên Tô Mộc Nhiễm cũng ngồi cách Chu Nguyên một vị trí.
Tuy là sinh nhật, nhưng không khác mấy với những bữa liên hoan với gia đình và bạn bè, chỉ đơn giản cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng đối với Chu Nguyên mà nói đây là trải nghiệm hiếm có được, người nhà, bạn bè, đều ở bên cạnh, như vậy không phải tốt sao? Cho nên cả buổi tối nàng hiếm khi vui vẻ ra mặt trước cha mẹ như vậy, gắp rau cho người này gắp thịt cho người kia, đút hai đứa trẻ ăn, khác xa với bộ dạng chỉ lo vùi đầu ăn của thường ngày.
Chu Hoàn và Dung Thanh thấy tâm tình nàng tốt, cũng nhịn không được kể vài chuyện thú vị khi nàng còn bé, dẫn tới mấy người lớn ha ha cười. Hai đứa con nít không hiểu mắc cười chỗ nào, chỉ lo để Chu Nguyên lột tôm cho mình ăn. Chu Nguyên lột đến tay đầy dầu, nắm cơ thể con tôm ghé mắt nhìn thoáng qua Tô Mộc Nhiễm, giữa bàn tràn đầy tiếng cười, thấy được dáng vẻ không nhịn được cười của nàng, mím môi, cúi đầu chăm chú lột tôm, mặc kệ mấy người đem nàng ra làm trò đùa này. . . nhưng mà mắt nhìn vào thịt tôm trắng nõn trong tay, làm thế nào cũng không giảm được nhiệt độ đang hừng hực hai bên má. . .
Thật là, lúc trước nàng bị tỷ tỷ dụ ăn tôm chỉ có thể ăn vỏ không thể ăn thịt tôm, đã qua biết bao lâu tại sao mẹ nàng còn nhớ rõ ràng như vậy. . . hôm nay thật sự, quá mất mặt rồi. . .
Ăn xong cơm tối, lau dọn sạch sẽ mặt bàn. Một nhà cùng khách khứa ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, bánh sinh nhật được xem như điểm tâm ngọt sau giờ cơm, bất quá chiếc bánh kem đặt trên bàn trà bằng gỗ lim, bị hai đứa con nít và Chu Nguyên một dao chẻ làm đôi.
Chu Hoàn từ trong bếp lấy dĩa thép và muỗng đến, giúp hai đứa nhỏ đựng bánh kem, để tụi nó tự mình ăn. Người lớn thì tùy ý hơn một chút, dùng dĩa giấy được tặng kèm theo bánh, cứ như thế chia nhau ăn.
Chu Hoàn không ăn kem, Nhuận Nhuận lại thích cho nên tiểu di hãm hại cháu gái này liền lanh trí chia hết kem cho Nhuận Nhuận, còn dụ Nhuận Nhuận nói trẻ em ăn nhiều kem sẽ thông minh, làm cho Lạc Lạc ở bên cạnh cũng dùng ánh mắt trông mong đưa dĩa tới trước mặt nàng cầu chia sẻ.
Ôn Lương ở một bên nhìn cái bộ dạng này của nàng mà giật giật khóe miệng, quả thật cạn lời phỉ nhổ, ăn nhiều kem sẽ thông minh? Cái nồi, chỉ có cơ hội tăng cân thôi! Cuối cùng nàng cũng biết được tại sao Đường Văn Nhuận càng ngày càng tròn rồi, đều là lỗi của Chu Nguyên! Bất quá một dì một cháu, một nguyện đánh một nguyện chịu đòn, chuyện của họ, nàng đây không dám nói cái gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn Chu Nguyên chết tiệt hãm hại hai tiểu loli.
Tô Mộc Nhiễm ngồi nói chuyện với Dung Thanh đương nhiên cũng chú ý tới hành động của Chu Nguyên, vô luận từ miệng ai nhắc đến đều là lão sư khen - cha mẹ vui mừng - bạn bè thích - học sinh ngoan, chỉ là, không ngờ đứa trẻ này vậy mà lại kén ăn?! Bỏ qua việc không thích ăn kem đi, vừa rồi trên bàn ăn ngoại trừ sườn heo chua ngọt ra, hầu như Chu Hoàn gắp cho nàng cái gì nàng đều ném vào bụng hai đứa nhỏ, vừa đút vừa nói thịt và rau đều phải ăn mới tốt vân vân, bộ dạng 'tôi nói là đúng mấy đứa phải vâng' quả thật làm hai đứa trẻ nghe theo, nhưng mà, vừa dụ người ta nói phải mặn lạt kết hợp không nên kén ăn, bản thân lại quang minh chính đại kén ăn, thật đúng là. . .
Nghĩ tới đây, Tô Mộc Nhiễm nhìn Chu Nguyên vừa nói vừa làm vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng đem kem phân cho hai đứa con nít thì có chút dở khóc dở cười.
Thảo nào gầy như vậy. . . nàng chăm chú nhìn cổ tay mảnh khảnh của đối phương cùng các đốt xương rõ ràng trên ngón tay thon dài, có chút đăm chiêu.
"Tiểu Nguyên, đừng đút Lạc Lạc ăn nhiều đồ ngọt quá, tối ăn nhiều đồ ngọt không tốt cho răng." Chu Hoàn bưng trà đến, nhìn hành động của con gái, lên tiếng nhắc nhở.
"Vâng." nàng cũng không dám cho Lạc Lạc nhiều kem, cùng lắm ăn không hết thì thôi, nàng chỉ muốn xem Nhuận Nhuận vừa ăn kem vừa ảo tưởng muốn khôn lên mà thôi. Bất quá nàng liếc mắt qua Đường Văn Nhuận ăn tới gương mặt đầy kem trắng đang đưa muỗng định múc thêm, lên tiếng nói, "Nhuận Nhuận có nghe ông ngoại nói không, không được ăn nhiều đồ ngọt! Tối nay dì nói thế nào?"
Đối phương mếu miệng, nhìn thoáng qua bánh kem chỉ mới ăn được phân nửa trên tay, lại nhìn qua ổ bánh còn hơn một nửa trên bàn, có chút do dự, nhưng vẫn cắn răng nói, "Lúc ăn bánh kem chỉ có thể ăn một miếng, nhưng mà tiểu di. . ."
"Hửm?" Ánh mắt Chu Nguyên nhìn nó chằm chằm, giọng điệu uy hiếp.
"Được rồi, con từ bỏ." Nó chu chu mỏ, ngoan ngoãn không yêu cầu nữa.
Trước đây con bé ở nhà ông bà nội thì hầu như nó đòi cái gì ông bà đều cho nó cái đó, không cho nó sẽ khóc quấy một lúc lâu, có được rồi mới ngoan ngoãn nghe lời. Chu Nguyên có kinh nghiệm đối phó với trẻ con nhiều hơn, đương nhiên hiểu được tính khí của gấu con, chỉ cần bạn có ước pháp tam chương với nó trước đó, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời bạn nói. Đối với mấy đứa không tuân lý lẽ bình thường, vậy bạn lập ra quy tắc với nó, cam đoan hữu hiệu.
*Editor cũng cam đoan cho ông xã Chu =))
Nhìn con bé không đòi hỏi nữa mà chạy qua Ôn Lương xin kem, Chu Nguyên mới thu hồi ánh mắt, Chu Hoàn đem trà sữa đã ngâm xong cho mỗi người một ly, lại đi lấy dao cắt trái cây rồi sau đó ngồi bên cạnh vợ.
"Buổi tối uống trà sữa sẽ ngủ ngon, mọi người yên tâm uống đi." Ông ôn hòa cười cười, quay qua đùa với mọi người.
Lạc Lạc ngồi bên cạnh Chu Nguyên nhìn ly trà sữa có màu sắc khá xinh, lại nhìn ly sữa trắng trước mặt mình và Nhuận Nhuận, vươn cánh tay nhỏ bé chỉ vào ly trà sữa của Chu Nguyên, hỏi Chu Hoàn, "Gia gia, con cũng uống cái này có được không?"
Chu Hoàn nhìn tiểu khách quen nhà mình, híp mắt cười, "Có thể, vậy gia gia đi pha cho con một ly." Dứt lời, định đứng dậy.
"Không cần phiền cha đâu, em ấy uống của con là được rồi." Chu Nguyên ngăn cản, nàng bưng ly trà sữa của mình lên, đưa đến miệng Lạc Lạc, "Chậm một chút, còn hơi nóng."
Lạc Lạc đem bánh kem của mình đặt lên bàn, Chu Nguyên đưa ly tới trước mặt, nhẹ nhàng dùng môi đụng mép ly, chậm rãi nhấp từng ngụm. Chu Nguyên thấy nó uống xong, dời ly đi, quay qua Lạc Lạc đang cẩn thận nuốt trà sữa trong miệng xuống, hỏi, "Thế nào, có ngon không?"
"Ngon." Chiếc đầu nhỏ gật mạnh một cái!
"Muốn uống nữa không?" Chu Nguyên thấy bộ dạng này của nó, cũng không ngăn được mình cười.
"Muốn!" Nở một nụ cười thật to, con bé lanh lẹ nói ra đáp án của mình.
Ôn Lương ở đối diện đang vẽ mặt mèo cho Nhuận Nhuận, thấy Chu Nguyên đút Lạc Lạc uống trà sữa, suy nghĩ trong lòng lại càng thêm rõ ràng. Đứa trẻ này tuyệt đối nàng từng gặp qua rồi, nhìn thế nào cũng cảm thấy tương tác của hai người này giống như đã từng quen biết mà. . . nàng nhìn thoáng qua Tô Mộc Nhiễm đang thấp giọng nói chuyện với Dung Thanh, thì lên tiếng, "Dung tỷ tỷ ơi, tỷ còn nhớ lần trước chúng ta ra quảng trường tản bộ gặp phải đứa trẻ kia chứ?"
"Hả? Em nói đứa trẻ ôm đùi con út gọi nó baba ấy hả?" Dung Thanh quay đầu đối diện với Ôn Lương, hỏi ngược lại.
"Ừm, nó đó! Tỷ có thấy con bé đó rất giống Lạc Lạc không?" Ôn Lương nhìn Dung Thanh, vẻ mặt cầu đồng minh.
Nguyên bản còn đang kinh ngạc với xưng hô của Ôn Lương và Dung Thanh, Tô Mộc Nhiễm nghe đến lời Ôn Lương nói thì vô thức quay đầu nhìn về phía Lạc Lạc. . . chẳng lẽ, đúng thật là con bé sao?
"Rất giống hả? Sao tỷ không nhớ được ta. Cũng không phải lần đầu tiên con út bị người ta gọi baba. . ." Đại mù mặt Dung Thanh bày tỏ nhận không ra, không chút nào để ý.
"Đúng đúng đúng, năm nay Chu Nguyên ở trạm xe lửa còn bị một đứa trẻ không quen biết ôm chân gọi baba a." Nói tới đây, Ôn Lương và Dung Thanh như lại nhớ tới cái gì, cười há há.
Dung Thanh cười nghiêng người ngã vào lòng ông xã của mình, vui vẻ kể với Tô Mộc Nhiễm, "Mộc Nhiễm em đừng thấy con bé này bình thường luôn làm bộ dạng mặt lạnh nghiêm túc không phản ứng với người khác, thật ra duyên tốt lắm. Năm nay ở trạm xe lửa thành phố khác, nó bị một đứa nhỏ ôm chân gọi baba a. Lần trước cũng vậy, chị và Ôn Lương ra quảng trường tản bộ cũng nhìn thấy nó bị một đứa bé ôm chân gọi baba. . . em nói xem có phải con bé này quá gọi trẻ con thích không, tại sao tụi nhỏ đều thích gọi nó là baba. . ."
"Vậy à. . ." Nhớ đến tình cảnh lần đầu gặp gỡ ở trạm xe, Tô Mộc Nhiễm xấu hổ, chỉ phải cứng ngắc trả lời. . .
"Vấn đề không phải là duyên tốt hay không, mà là, tại sao chúng nó đều gọi là baba mà không phải mama, rõ ràng Chu Nguyên là con gái. . ." Ôn Lương cười phỉ nhổ. . .
"Có lẽ do chiều cao, lại để tóc ngắn. . . nhìn sơ thật đúng là rất giống con trai. . ." Sau khi Huyên Minh Thụy cười xong, vuốt cằm chém thêm một dao.
". . ."
Ba người phụ nữ ngươi một câu ta một câu, trong trong ngoài ngoài phỉ nhổ Chu Nguyên một lần. Chu Hoàn nhìn con gái bị phỉ nhổ như thế cũng chỉ đành bất lực, nhìn vợ nằm trong lòng mình cười như điên, cũng hiểu vợ mình lại lên cơn rồi, bày tỏ không chen miệng vào được nên ông chỉ yên lặng uống trà.
Tô Mộc Nhiễm đành thỉnh thoảng trả lời vài tiếng, lúc nghe đến câu quá mức khoa trương kia, vô thức quay đầu lại liếc nhìn phản ứng của Chu Nguyên. . .
Vừa nhìn qua thì thấy nàng đặt ngón trỏ lên môi, dùng khẩu hình miệng nói, đừng để ý.
Không cần để ý sao? Mấy đứa trẻ ở tuổi này bị người ta đem ra trêu chọc đều phản kháng đúng không, đứa trẻ này lại thản nhiên như thế. Nàng nhìn Chu Nguyên bưng ly trà sữa, chăm chú đút cho Lạc Lạc uống, mỗi một động tác đều thể hiện ra gia đình đã giáo dục nàng ưu nhã thong dong.
Dù có chật vật bất cứ lúc nào cũng duy trì thái độ nhẹ nhàng, bình tĩnh thong dong. Nên nói là không quan tâm hay là nói đủ thản nhiên. . . đứa trẻ này trải qua những gì để có tính khí và tính tình như hôm nay.
Khiến người khác thấy, giống như một hồ nước vô bờ, gió xuân thổi qua, yên bình không gì sánh được.
===
Muốn để Lạc Lạc gọi là ông nội luôn cơ~~~ ;A;)/ nhưng chưa phải lúc ;A;)/ bành tễnh bành tễnh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook