Baba 17 Tuổi
-
Chương 45: Tiệc chúc mừng và này nọ
Đệ tứ thập ngũ chương: Tiệc chúc mừng và này nọ
Từ mộng cảnh đến hiện thực chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt.
Chu Nguyên ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn bầu trời bị tấm rèm cửa sổ ngăn trở. Mặt trời còn chưa mọc lên, giá rét thuộc về mùa thu xuyên qua khe hở của bức rèm tiến vào trong gian phòng, lạnh lẽo cứ như thế tập kích. Đưa tay mò lấy chiếc đồng hồ đeo tay nằm trên đầu giường, nhìn thoáng qua thời gian, còn chưa tới 6 giờ. Hừm. . . nghiêng đầu nhìn qua Nhuận Nhuận bên cạnh chỉ thấy nó đưa lưng về phía nàng, ôm mền ngủ say.
Thức hay là tiếp tục ngủ, cũng là một vấn đề.
Quên đi, khí trời hôm nay tốt như vậy có lẽ nên rời giường. Lo lắng mình ngủ tiếp sẽ ngủ thẳng đến trễ giờ, Chu Nguyên xốc chăn lên nhẹ nhàng xuống giường.
Buổi sáng mùa thu có chút lạnh, thế nhưng mặc áo ngủ vẫn có thể chống chịu được, độ cao ở tầng thứ 17 khiến nàng không nghe được tiếng động ầm ĩ ở bên ngoài, trong hoàn cảnh vắng vẻ như vậy tiếng nước chuyển động trong khoang miệng trở nên đặc biệt rõ ràng, âm thanh rất nhỏ bị phóng đại trong phòng tắm, Chu Nguyên súc hết ngụm cuối cùng, lấy khăn mặt bên cạnh lên, thấm nước, vắt khô, lau sạch bọt bên khóe miệng. Mang theo chiếc khăn Chu Nguyên tỉ mỉ nhìn gương mặt trắng nõn của bản thân, thì lại thấy một dúm ngốc mao* vô cùng rõ ràng trên trán. . .
*Cái cọng tóc như mấy nhân vật anime ý, hình móc câu dựng lên trời
Đưa tay sờ sờ dúm ngốc mao, lại nhìn mái tóc sắp che hết gương mặt cùng rối tung mất trật tự trên đầu vai, đứng trước gương cau mày đánh giá dáng vẻ đã có nét lôi thôi, ừ, tóc dài quá rồi. . .
Nhíu mày suy nghĩ một chút, treo khăn mặt lên giá, cầm lược ra chải cho chỉnh tề sau đó lấy dây thun buộc mái tóc trước trán lên đỉnh đầu, lộ cái trán trơn bóng, lúc này mới thỏa mãn lượn ra phòng tắm.
Về phòng thay đồ, đi ra phòng khách quả nhiên cha vẫn chưa thức, lấy chiếc tạp dề treo trên vách bếp Chu Nguyên bắt đầu làm bữa sáng. . .
Muốn quên đi suy nghĩ thì phải không ngừng làm việc khác. . . di chuyển hay đứng yên nàng vẫn không có được đáp án, cho nên, chỉ còn có thể mắc kẹt ở đây. . .
Từ sau ngày thành phố Z chuyển lạnh thì vẫn duy trì thêm vài ngày nổi gió, nhưng mà hôm nay hiếm khi trời quang, đối với Chu Nguyên mà nói đây là chuyện nàng khá là thích gặp. Dù sao nàng là thuộc team đạp xe, dù sau chiều nay còn có trận thi đấu, chỉ là. . .
Huyên Minh Thụy nhìn dúm tóc vô cùng bắt mắt Chu Nguyên buộc trên đỉnh đầu, tựa trên lan can hành lang cười không dậy nổi, "Ha ha. . . ha ha, Chu Nguyên, ngốc mao của cậu. . . ngốc mao của cậu. . . ai ui, cười chết tớ rồi."
". . ." Chu Nguyên nhìn Huyên Minh Thụy kêu tên nàng rồi như ăn phải thuốc cười không thở nổi, chân mày giật giật. Có buồn cười đến vậy sao, nàng chỉ cột mái tóc trước trán lên thôi mà.
"Ha ha. . . ha ha. . . cậu đừng nói, nghìn vạn lần đừng nói gì, cậu mở miệng tớ đã muốn cười. Phì, ha ha ha. . ." Huyên Minh Thụy che miệng, tựa vào lan can cười đến nước mắt cũng chảy ra, mái tóc vàng vô cùng chói mắt lung lay dưới ánh nắng, chói đến Chu Nguyên khó chịu, diện vô biểu tình cho đối phương một dao, "Nín ngay, không phải bảo đi ăn sao, nhanh lên!"
"Ha ha. . . ha ha. . ." Như bị điểm phải huyệt cười đối phương hoàn toàn không nghe được lời nàng, che miệng cười không ngừng lại được, "Không được, không được, bụng đau quá."
". . ." Đau quá còn cười, đáng đời cậu. . .
Hít sâu một hơi Huyên Minh Thụy ép mình quên đi cơn buồn cười Chu Nguyên khi nãy, khôi phục tâm trạng của mình. Chỉ là vừa rồi cười hơi nhiều, bụng co thắt làm thế nào cũng không có sức lực, mở miệng nói cũng có chút yếu ớt, "Tự dưng buộc tóc lên vậy, còn buộc kiểu này, dù có muốn buộc cũng đừng buộc thành như vậy a. . ." Cảm nhận một chút, bạn nối khố của nàng lúc để tóc dài thẳng thì cao quý lãnh diễm, cắt ngắn thì đẹp trai chói mắt, coi như mấy lúc rất buồn cười cũng không có. . . đáng yêu như thế này. Trên đầu Chu Nguyên dựng một cây dừa, quả thật càng đáng yêu càng bắt mắt hơn.
Chăm chú nhìn cây dừa trên đỉnh đầu đối phương, Huyên Minh Thụy đưa tay muốn nắm lấy, lại bị Chu Nguyên nhanh tay lẹ mắt bắt được móng vuốt không yên phận kia, Chu Nguyên nắm lấy cổ tay cũng mảnh khảnh đó, cau mày hỏi, "Muốn làm gì?"
Huyên Minh Thụy tránh khỏi trói buộc của đối phương, nhún vai, "Xì, đề phòng như vậy làm gì, tớ chỉ muốn đụng thử ngốc mao của cậu coi cậu có thể hóa rồ không thôi."
". . ." Chu Nguyên mím môi, muốn chửi thề nhưng mà lại không nói nên lời, nàng nhìn Huyên Minh Thụy, đen mặt, "Không phải nói đi ăn cơm sao, còn không nhanh."
Huyên Minh Thụy nhìn sắc mặt nàng không tốt, cười hì hì vỗ vai nàng, "Được rồi được rồi, chúng ta xuất phát thôi." Nàng đưa tay về phía trước, dáng vẻ bễ nghễ, "Mục tiêu phố ẩm thực, tiến lên."
". . ." Chu Nguyên thừa nhận mình sai rồi, nàng đánh giá thấp Huyên Minh Thụy, nàng vẫn cho rằng đối phương còn tiểu học năm 5, không ngờ lại là trung học năm 2!
*Ý bảo tưởng Thụy trẻ con ai ngờ Thụy trẻ trâu cơ
Đi cùng Huyên Minh Thụy đến đó thì Chu Nguyên nhìn thấy Lương Hiểu Thần sớm đã gọi đầy một bàn thức ăn, ngồi sẵn đó chờ. Đây là, cái gì a? Nàng đứng bên cạnh bàn nhìn Lương đại soái kéo ghế cho nàng ngồi xuống, trên bàn đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ người đến mà thôi, Chu Nguyên ngồi ở đầu bàn nhìn Lương Hiểu Thần đang mở nắp chai đồ uống, hỏi, "Hôm nay có tiệc hả?"
"Ừ." Lương Hiểu Thần cười gật đầu, Huyên Minh Thụy đẩy ly đến cho Lương Hiểu Thần rót nước, vừa quay qua Chu Nguyên giải thích, "Cuối tuần sau không phải sinh nhật cậu sao, hôm đó Lương đại ca bận thi giữa kỳ, gần đây cũng bận học bài, cho nên liền tụ hội sớm một chút, tóm lại, chúc mừng sinh nhật cậu."
". . ." Chu Nguyên nhìn hai người bận lên bận xuống này, trong đáy lòng thấy cảm động.
Huyên Minh Thụy đưa tay đẩy ly nước đến trước mặt Chu Nguyên, "Ừ, đừng nói gì hết, cạn trước một chén, nâng ly. . ." Lương Hiểu Thần cũng nâng ly theo Huyên Minh Thụy, nhìn Chu Nguyên, "Quen nhau cũng chục năm rồi, đây là lần thứ 2 tổ chức mừng sinh nhật cậu, dù bất đắc dĩ phải tổ chức sớm hơn, nhưng mà hôm nay vẫn nên vui vẻ trải qua. Nào, chúng tớ chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Huyên Minh Thụy cười cong cả mắt, "Sinh nhật vui vẻ ha."
Bọn họ chỉ nói đơn giản nhưng Chu Nguyên vẫn có thể nghe ra sự quan tâm và để ý của họ, dù biết nhau hơn mười năm rồi, nhưng chỉ vài năm gần đây mới thân thiết, nguyên nhân là vì tính cách của Chu Nguyên và cả chuyện trong nhà, lúc tốt nghiệp năm ngoái bọn họ mới biết được sinh nhật của Chu Nguyên. Nhưng năm ngoái Chu Hoàn tổ chức sinh nhật 17 rất lớn cho nàng, bọn họ không có cơ hội tụ họp riêng với Chu Nguyên, vài người cùng nhau như thế này, đây là lần thứ hai. Chu Nguyên nhìn bọn họ, cười, "Được." Nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Buông ly, Huyên Minh Thụy nhìn đồ ăn trên bàn, càu nhàu, "Nếu như Trình Dĩnh không chạy tới bên kia đại dương thì tốt rồi, đông đủ người."
"Ha ha, phải vậy, khó có thể tổ chức sinh nhật cho Chu Nguyên, vậy mà lại không đủ người. Được rồi không nói nữa, ăn thôi ăn thôi. . ." Lương đại ca gắp thức ăn cho hai người, bắt đầu nói chuyện phiếm. . .
Dường như không có gì khác biệt, khi ăn cùng nhau vẫn thích nói những chuyện vụn vặt xảy ra gần đây, phát biểu ý kiến của mình. Chỉ là, trên cằm người con trai ngây ngô đã có vài sợi râu, mà người con gái ngây ngô tùy ý cho sợi tóc tung bay trước trán giờ cũng đã trưởng thành. . . buổi chiều bốn người thong dong trở thành ba người cùng nói chuyện phiếm. Hình như đã lâu không có thời khắc thoải mái như thế này rồi nhỉ. Bắt đầu từ nhà trẻ, tiểu học, trung học, đều cùng một lớp, từ lúc không ai biết ai, bắt đầu từng chút từng chút trở nên thân thuộc. Đầu tiên là Trình Dĩnh, sau đó là Lương Hiểu Thần, sau đó là Huyên Minh Thụy, dần dần, Chu Nguyên cũng quên bắt đầu từ khi nào, bốn người đã dính lấy nhau, cũng dần dần, không biết bắt đầu từ khi nào, đều tự tách ra. . . nghe hai người kia nói chuyện, đột nhiên Chu Nguyên sinh ra cảm giác cảnh còn người mất.
"Ế, Chu Nguyên người kia hình như là mẹ cậu thì phải?" Nói một hồi, mắt sắc Lương Hiểu Thần thấy bên hướng 3 giờ Dung Thanh và một người phụ nữ không rõ tên đang ngồi ăn cơm với nhau, "Người ngồi đối diện dì là ai? Rất đẹp a. Lão sư trường hai cậu sao?"
Chu Nguyên nhìn qua theo phương hướng hắn nói, quả thật gặp được mẹ của mình, còn có. . . con ngươi nàng co rút lại, kinh ngạc nhìn người đối diện Dung Thanh —— Tô Mộc Nhiễm? Từ khi nào mà mẹ nàng và Tô Mộc Nhiễm lại thân thiết như vậy, còn cùng ăn cơm?
Huyên Minh Thụy nghe thế vội vàng ngẩng đầu, "Chỗ nào chỗ nào." Tìm một hồi rốt cuộc cũng thấy được Dung Thanh, giống như là phản xạ có điều kiện, cả người run một phát, "Ừ, là dì thật." Dứt lời, quay đầu qua cười nói với Lương Hiểu Thần, "Người xinh đẹp ngồi đối diện dì là nữ thần khoa ngoại ngữ của tụi này, Tô lão sư. Đại ca có Quả Nhi tỷ rồi, nữ thần hay này nọ đừng có nghĩ tới à."
"Sặc. . ." Lương Hiểu Thần bị nàng nói thế thì nghẹn, nhất thời nói không ra lời.
"Sặc cái gì mà sặc, đàn ông a đều cùng một loại. Nếu như Quả Nhi tỷ tỷ ở đây, không trừng trị cậu một trận. . ." Huyên Minh Thụy không chút nào cho đối phương mặt mũi, bĩu môi coi thường.
"Rồi rồi rồi, cậu nói đúng, tớ không nhìn là được." Hảo hảo tiên sinh* Lương Hiểu Thần nhưng thật ra không ngại thảng thương**, nói tóm lược lời đối phương.
*Ý chỉ người muốn sống yên bình
**Ý là nằm đâu cũng ăn phải đạn
"Hừ. . . à mà hình như tớ thấy dì và Tô lão sư đi ăn cùng nhau nhiều lần rồi. Này." Nàng dùng cánh tay huých Chu Nguyên, vẻ mặt nhiều chuyện, "Từ khi nào mà dì thân với Tô lão sư thế. Gần đây cùng ra cùng vào như khuê mật a."
". . ." Cậu hỏi tớ thì tớ hỏi ai đây? Tớ cũng muốn biết có được không? Nàng quay đầu, nhìn Tô Mộc Nhiễm ở bên kia. Vì vấn đề tầm nhìn Chu Nguyên chỉ có thể thấy được sườn gương mặt của mẹ, nhưng lại có thể thấy được rõ ràng Tô Mộc Nhiễm ở đối diện. Tô Mộc Nhiễm nhẹ nghiêng đầu, tay phải phủ lên mặt ngăn không cho tóc rũ xuống, hình ảnh mái tóc đen che lấp gương mặt trắng nõn rơi vào trong mắt Chu Nguyên, động tác nàng nhẹ vén sợi tóc lên cứ như thế từng giọt từng giọt phóng đại trong lòng Chu Nguyên. Nhìn, nhìn, cứ như thế thất thần. . . âm thanh quanh nàng trở nên huyên náo, huyên náo đến nàng không nghe được bất cứ thứ gì, thứ duy nhất có thể tồn tại trong đầu nàng, đó là người cách nàng vài bàn, phủ tay lên mái tóc, nghiêng đầu nhìn thực đơn - Tô Mộc Nhiễm. . .
"Này, Chu Nguyên." Đợi mãi không nhận được câu trả lời, Huyên Minh Thụy lại huých Chu Nguyên, nâng cao giọng lên một chút.
Bị nàng huých Chu Nguyên mới tỉnh ra, nàng nhìn Huyên Minh Thụy, mím môi không lộ ra biểu tình gì.
Rốt cuộc cũng có phản ứng, nàng nhìn Chu Nguyên hỏi, "Tớ nói có muốn qua đó bắt chuyện với dì không." Thật là, cái tên này khi nãy hoàn toàn không có nghe a. . .
Chu Nguyên hít một hơi, cầm lấy đũa nhẹ giọng trả lời, "Không cần, có lẽ không nên đến quấy rầy."
"Cũng được." Huyên Minh Thụy gật đầu tán thành, một lần nữa bắt đầu nói chuyện phiếm.
Chu Nguyên nhìn đĩa sườn chua ngọt nằm trên bàn, nhớ đến lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau dáng vẻ Tô Mộc Nhiễm chỉ vào khóe miệng nàng, khẽ nhoẻn miệng cười.
Vì một nụ cười của người mà cười, vì phiền não của người mà phiền não, vì hiếu kỳ nên theo đuổi, vì hiếu kỳ nên để ý? . . . đây là? Thích. . .
Vậy sáng sớm hôm nay, nàng vì ngày nhớ nên đêm mơ sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook