Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái
-
Chương 72: Chuẩn bị tốt để ăn đòn
Đường Nại lạnh lùng đảo mắt, ánh mắt nguy hiểm mà lạnh lẽo nhìn Mông Chỉ Nghi,.
“Còn chưa qua đây, cần anh ôm em chắc!”
Giọng lành lạnh nói với Mông Chỉ Nghi, nhưng vẫn không nỡ nói quá nặng lời.
Nghe thấy lời của Đường Nại, sắc mặt Mông Chỉ Nghi không khỏi đỏ lên, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng lộ ra chút băng lạnh kiều diễm, quyến rũ hồn người.
Nhấc chân bước đến bên cạnh Đường Nại, lại bị Dạ Sát bên cạnh giữ lại.
Tốt xấu gì cũng là chị đẹp còn thân hơn chị ruột của mình, sao có thể dễ dàng để người đàn ông trước mắt này lừa mất chứ, lần đầu gặp mặt, mặt mũi và nội hàm (*) bắt buộc phải giành lại.
“Chờ đã, tôi nói rồi, muốn chị ấy qua đấy cũng được, chờ anh thắng tôi rồi nói, thế nào, có dám đấu hay không?”
Dạ Sát dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Đường Nại, khuôn mặt vênh vênh thích thể hiện, khuôn mặt trẻ con đáng yêu lắc lắc trong làn gió, dường như muốn làm mù vô số cặp mắt chó xung quanh!
Đôi mắt nguy hiểm của Đường Nại lạnh lùng nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay Mông Chỉ Nghi của Dạ Sát, quanh thân không giấu nổi sát khí và sự tức giận vừa lạnh lẽo vừa tràn đầy u ám.
Nhiệt độ trong không khí không khỏi thấp đi vài phần, còn mang theo một mùi chua nhàn nhạt.
Bất ngờ là trên người người đàn ông lạnh lùng cao ngạo nào đó lại tỏa ra mùi chua nồng nặc, tên là… ghen tuông!
Hú hú hú, đệ nhất thiếu gia Kinh đô cao quý nho nhã – công tử nhà họ Đường ghen tuông nha!
“Vậy cậu cứ chuẩn bị tốt để ăn đòn đi!”
Đường Nại lạnh lùng nhìn đôi tay nắm chặt kia, sự lạnh lùng u ám và hung ác dưới đáy mắt ngày càng mãnh liệt, lạnh lùng nhìn Dạ Sát, uy hiếp.
“Xí, ai đánh ai cũng chưa chắc đâu!” Dạ Sát cười ngạo mạn, buông tay Mông Chỉ Nghi ra, trên khuôn mặt trẻ con đáng yêu tràn đầy ý cười.
“Mông Dạ, không được càn quấy!”
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng lộ ra ý phản đối, đáy mắt lạnh lùng nguy hiềm nhìn Dạ Sát bên cạnh, cả mặt tỏ vẻ không đồng ý.
Dạ Sát là ai chứ?
14 – 15 tuổi đã dựa vào thực lực tuyệt đối trở thành sát thủ xếp hàng thứ nhất danh sách tử thần toàn thế giới, đừng thấy anh còn nhỏ tuổi, lại có khuôn mặt trẻ con nhìn có vẻ mãi mãi không bao giờ lớn.
Nhưng thân thủ của anh, nếu không tính cô thì coi như tốt nhất trong Đế quốc Ám Dạ, đến Đông Phương là người đánh cận chiến giỏi nhất cũng không phải đối thủ của Dạ Sát.
Lúc này, Dạ Sát lại yêu cầu đánh tay đôi với Đường Nại, không khỏi khiến Mông Chỉ Nghi lo lắng.
Đường Nại thân là người cầm quyền Đế quốc Đường thị, mặc dù cũng có vài phần bản lĩnh, nhưng cô chưa từng thấy anh ấy ra tay, càng không biết thực lực của Đường Nại thế nào, vả lại, bất luận thế nào có lẽ cũng không thể vượt qua Dạ Sát.
Dạ Sát nhìn chằm chằm Mông Chỉ Nghi, tận đáy lòng có cảm giác hận rèn sắt không thành thép.
“Em mới không có càn quấy, là người đàn ông của chị, em có quyền này!”
Lời này Mông Chỉ Nghi nghe thì không có gì, nhưng Đường Nại nghe thấy lại cực kì không thoải mái.
Cái gì mà người đàn ông của chị, người đàn ông của chị, người đàn ông chân chính của Mông Chỉ Nghi chỉ có Đường Nại anh!
Ánh mắt nguy hiểm đáng sợ ngày càng phát ra ánh nhìn lạnh lẽo buốt xương, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Sát.
Một tên là kẻ điên cuồng bảo vệ chị, đối với Dạ Sát, hạnh phúc của chị đẹp quan trọng hơn bất cứ ai!
Một tên là kẻ điên cuồng chiều vợ, đối với Đường Nại, một đời một kiếp này của Mông Chỉ Nghi đều chỉ có thể có một dấu mốc là Đường Nại anh, người khác đừng hòng chiếm lấy nửa phần, khoảng cách một sợi lông cũng không được!
Một người tà ác vênh váo, một người lãnh khốc vô tình!
Hai thân ảnh thon dài đứng đối mặt nhau, chỉ vừa thấy mặt, khí tức giữa hai người đã tràn đầy mùi thuốc súng.
Chỉ trong thời gian một chớp mắt, hai bóng người mãnh mẽ đối chọi, bóng tay dáng chân liên tục lướt qua, hai bóng người thon dài giống như ma quỷ mà công kích.
Quanh người Tiêu Nại tràn đầy bá khí hoàn toàn tự nhiên, đó là một loại tôn quý phát ra từ trong xương cốt.
Thế lực cường đại càng không cần nghi ngờ, mỗi chiêu mỗi thức đều thong dong thuần thục, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh lại ẩn giấu khí phách mạnh mẽ khiếp người, cho dù là Dạ Sát cũng không khỏi ngạc nhiên không thôi.
Vốn Dạ sát cũng chỉ muốn thử dũng khí và thân thủ của Đường Nại mà thôi.
Chỉ là vừa giao phong, thật sự khiến Dạ Sát ngạc nhiên không nhỏ, bản lĩnh như cao thủ tuyệt đỉnh kia đến anh cũng không khỏi thu lại ý đùa giỡn trong lòng, bất tri bất giác bị Đường Nại ép phải toàn lực ứng phó.
Vốn Đường Nại không định bỏ qua cho Dạ Sát.
Không thể không nói, cái tên thiếu niên có gan dám xưng là người đàn ông của Mông Mông nhà anh này đã triệt để dấy lên lửa giận và sự ghen tuông trong lòng Đường Nại, mặc dù ra tay có phần thu liễm, nhưng vẫn cực kì hung ác.
Đây là lần đầu Mông Chỉ Nghi thấy thân thủ của Đường Nại, vốn cô cũng nghĩ nếu Dạ Sát đã ra tay, nhất định sẽ giữ lại vài phần, sẽ không làm Đường Nại bị thường, chỉ là lúc này thấy thân thủ của Đường Nại vẫn không nhịn được hơi ngạc nhiên.
Chỉ là cùng với ngạc nhiên, cô cũng không khỏi nhíu mày, cảm thấy thân thủ và cách ra đòn khi đối chiến với Dạ Sát của Đường Dạ quen mắt như thế, dường như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó.
Nhíu mày, trong đầu nhớ mãi cũng không nhớ ra từng gặp Đường Nại ở nơi nào, không khỏi lắc lắc đầu.
Xem ra gần đây thật sự yêu đương đến phát ngốc rồi!
Dạ Sát ra tay vừa nhanh vừa ác vừa chuẩn, chỉ nhớ nguyên tắc của một sát thủ, mỗi chiêu đều cực kì nhanh và mạnh, sát ý đằng đằng!
Một chiêu tay không bổ ngang hướng về phía Đường Nại, ánh mắt Đường Nại lạnh xuống, khí thế chấn động, mạnh mẽ duỗi tay bắt lấy, phá vỡ đòn đánh của Dạ Sát, hai tay liền ấn xuống điểm yếu trên cổ tay Dạ Sát.
Dạ Sát nhận ra ý đồ của Đường Nại, ánh mắt lạnh đi, thân người nhanh nhẹn bất thình lình xoay tròn, nhanh chóng thu tay lại, nhanh chóng đạp ngược một cước về phía Đường Nại.
Đường Nại gặp chiêu phá chiêu, lấy tĩnh chế động, thấy cú đá sắp đánh tới liền nhanh chóng né đi, cả người hơi nghiêng, tránh qua một cước Dạ Sát đá tới, rồi vung mạnh nắm đấm đánh tới phần dưới nách Dạ Sát.
Dạ Sát cũng không kém chút nào, hai người đánh qua đánh lại đã vài chiêu.
Đáy lòng Dạ Sát ngạc nhiên, Đường Nại cũng nhíu mày suy nghĩ y hệt.
Từ lúc nào nước Z lại xuất hiện một thiếu niên lợi hại thế này, rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với Mông Mông nhà anh, thân thủ như này, nếu người gặp phải không phải là anh mà là người đàn ông khác, sợ là đến 5 chiêu cũng không qua được.
Khó trách La Vu Duyệt bị đánh thảm như thế, thì ra cũng không phải là không có lý!
Đường Nại nhíu chặt mày, nhìn thiếu niên đối chiến với mình, nghi vấn trong đáy mắt ngày càng lớn.
Quyền phong tứ phía, bóng cước như bay!
Thời gian hai người quyền đi cước lại đã được 10 phút, cuối cùng Dạ Sát rơi vào thế hạ phong dưới cú đánh vòng của Đường Nại, bàn tay thon dài của Đường Nại duỗi ra, đánh về mệnh mạch của Dạ Sát, long trảo thủ nắm mạnh lại!
Chỉ trong chớp mắt, cổ họng yếu ớt của Dạ Sát bị Đường nại nắm trong lòng bàn tay.
“Dừng tay!”
Sắc mặt Mông Chỉ Nghi đột nhiên trầm xuống, không nói chuyện Đường Nại thắng Dạ Sát, thấy suýt chút nữa Dạ Sát bị thương, liền lạnh lùng quát một tiếng.
Đường Nại cả người tràn đầy sát khí tử vong, thật sự suýt chút nữa bóp gãy cổ Dạ Sát, bỗng nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của Mông Chỉ nghi mới tỉnh táo lại, đồng thời, sắc mặt lạnh lùng cũng ngày càng xấu đi.
(*) Nguyên gốc là “lý tử”. Mặt mũi là những thứ bên ngoài của con người, lý tử là chỉ nội tâm, nội tình, nội hàm bên trong con người.
“Còn chưa qua đây, cần anh ôm em chắc!”
Giọng lành lạnh nói với Mông Chỉ Nghi, nhưng vẫn không nỡ nói quá nặng lời.
Nghe thấy lời của Đường Nại, sắc mặt Mông Chỉ Nghi không khỏi đỏ lên, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng lộ ra chút băng lạnh kiều diễm, quyến rũ hồn người.
Nhấc chân bước đến bên cạnh Đường Nại, lại bị Dạ Sát bên cạnh giữ lại.
Tốt xấu gì cũng là chị đẹp còn thân hơn chị ruột của mình, sao có thể dễ dàng để người đàn ông trước mắt này lừa mất chứ, lần đầu gặp mặt, mặt mũi và nội hàm (*) bắt buộc phải giành lại.
“Chờ đã, tôi nói rồi, muốn chị ấy qua đấy cũng được, chờ anh thắng tôi rồi nói, thế nào, có dám đấu hay không?”
Dạ Sát dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Đường Nại, khuôn mặt vênh vênh thích thể hiện, khuôn mặt trẻ con đáng yêu lắc lắc trong làn gió, dường như muốn làm mù vô số cặp mắt chó xung quanh!
Đôi mắt nguy hiểm của Đường Nại lạnh lùng nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay Mông Chỉ Nghi của Dạ Sát, quanh thân không giấu nổi sát khí và sự tức giận vừa lạnh lẽo vừa tràn đầy u ám.
Nhiệt độ trong không khí không khỏi thấp đi vài phần, còn mang theo một mùi chua nhàn nhạt.
Bất ngờ là trên người người đàn ông lạnh lùng cao ngạo nào đó lại tỏa ra mùi chua nồng nặc, tên là… ghen tuông!
Hú hú hú, đệ nhất thiếu gia Kinh đô cao quý nho nhã – công tử nhà họ Đường ghen tuông nha!
“Vậy cậu cứ chuẩn bị tốt để ăn đòn đi!”
Đường Nại lạnh lùng nhìn đôi tay nắm chặt kia, sự lạnh lùng u ám và hung ác dưới đáy mắt ngày càng mãnh liệt, lạnh lùng nhìn Dạ Sát, uy hiếp.
“Xí, ai đánh ai cũng chưa chắc đâu!” Dạ Sát cười ngạo mạn, buông tay Mông Chỉ Nghi ra, trên khuôn mặt trẻ con đáng yêu tràn đầy ý cười.
“Mông Dạ, không được càn quấy!”
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng lộ ra ý phản đối, đáy mắt lạnh lùng nguy hiềm nhìn Dạ Sát bên cạnh, cả mặt tỏ vẻ không đồng ý.
Dạ Sát là ai chứ?
14 – 15 tuổi đã dựa vào thực lực tuyệt đối trở thành sát thủ xếp hàng thứ nhất danh sách tử thần toàn thế giới, đừng thấy anh còn nhỏ tuổi, lại có khuôn mặt trẻ con nhìn có vẻ mãi mãi không bao giờ lớn.
Nhưng thân thủ của anh, nếu không tính cô thì coi như tốt nhất trong Đế quốc Ám Dạ, đến Đông Phương là người đánh cận chiến giỏi nhất cũng không phải đối thủ của Dạ Sát.
Lúc này, Dạ Sát lại yêu cầu đánh tay đôi với Đường Nại, không khỏi khiến Mông Chỉ Nghi lo lắng.
Đường Nại thân là người cầm quyền Đế quốc Đường thị, mặc dù cũng có vài phần bản lĩnh, nhưng cô chưa từng thấy anh ấy ra tay, càng không biết thực lực của Đường Nại thế nào, vả lại, bất luận thế nào có lẽ cũng không thể vượt qua Dạ Sát.
Dạ Sát nhìn chằm chằm Mông Chỉ Nghi, tận đáy lòng có cảm giác hận rèn sắt không thành thép.
“Em mới không có càn quấy, là người đàn ông của chị, em có quyền này!”
Lời này Mông Chỉ Nghi nghe thì không có gì, nhưng Đường Nại nghe thấy lại cực kì không thoải mái.
Cái gì mà người đàn ông của chị, người đàn ông của chị, người đàn ông chân chính của Mông Chỉ Nghi chỉ có Đường Nại anh!
Ánh mắt nguy hiểm đáng sợ ngày càng phát ra ánh nhìn lạnh lẽo buốt xương, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Sát.
Một tên là kẻ điên cuồng bảo vệ chị, đối với Dạ Sát, hạnh phúc của chị đẹp quan trọng hơn bất cứ ai!
Một tên là kẻ điên cuồng chiều vợ, đối với Đường Nại, một đời một kiếp này của Mông Chỉ Nghi đều chỉ có thể có một dấu mốc là Đường Nại anh, người khác đừng hòng chiếm lấy nửa phần, khoảng cách một sợi lông cũng không được!
Một người tà ác vênh váo, một người lãnh khốc vô tình!
Hai thân ảnh thon dài đứng đối mặt nhau, chỉ vừa thấy mặt, khí tức giữa hai người đã tràn đầy mùi thuốc súng.
Chỉ trong thời gian một chớp mắt, hai bóng người mãnh mẽ đối chọi, bóng tay dáng chân liên tục lướt qua, hai bóng người thon dài giống như ma quỷ mà công kích.
Quanh người Tiêu Nại tràn đầy bá khí hoàn toàn tự nhiên, đó là một loại tôn quý phát ra từ trong xương cốt.
Thế lực cường đại càng không cần nghi ngờ, mỗi chiêu mỗi thức đều thong dong thuần thục, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh lại ẩn giấu khí phách mạnh mẽ khiếp người, cho dù là Dạ Sát cũng không khỏi ngạc nhiên không thôi.
Vốn Dạ sát cũng chỉ muốn thử dũng khí và thân thủ của Đường Nại mà thôi.
Chỉ là vừa giao phong, thật sự khiến Dạ Sát ngạc nhiên không nhỏ, bản lĩnh như cao thủ tuyệt đỉnh kia đến anh cũng không khỏi thu lại ý đùa giỡn trong lòng, bất tri bất giác bị Đường Nại ép phải toàn lực ứng phó.
Vốn Đường Nại không định bỏ qua cho Dạ Sát.
Không thể không nói, cái tên thiếu niên có gan dám xưng là người đàn ông của Mông Mông nhà anh này đã triệt để dấy lên lửa giận và sự ghen tuông trong lòng Đường Nại, mặc dù ra tay có phần thu liễm, nhưng vẫn cực kì hung ác.
Đây là lần đầu Mông Chỉ Nghi thấy thân thủ của Đường Nại, vốn cô cũng nghĩ nếu Dạ Sát đã ra tay, nhất định sẽ giữ lại vài phần, sẽ không làm Đường Nại bị thường, chỉ là lúc này thấy thân thủ của Đường Nại vẫn không nhịn được hơi ngạc nhiên.
Chỉ là cùng với ngạc nhiên, cô cũng không khỏi nhíu mày, cảm thấy thân thủ và cách ra đòn khi đối chiến với Dạ Sát của Đường Dạ quen mắt như thế, dường như đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó.
Nhíu mày, trong đầu nhớ mãi cũng không nhớ ra từng gặp Đường Nại ở nơi nào, không khỏi lắc lắc đầu.
Xem ra gần đây thật sự yêu đương đến phát ngốc rồi!
Dạ Sát ra tay vừa nhanh vừa ác vừa chuẩn, chỉ nhớ nguyên tắc của một sát thủ, mỗi chiêu đều cực kì nhanh và mạnh, sát ý đằng đằng!
Một chiêu tay không bổ ngang hướng về phía Đường Nại, ánh mắt Đường Nại lạnh xuống, khí thế chấn động, mạnh mẽ duỗi tay bắt lấy, phá vỡ đòn đánh của Dạ Sát, hai tay liền ấn xuống điểm yếu trên cổ tay Dạ Sát.
Dạ Sát nhận ra ý đồ của Đường Nại, ánh mắt lạnh đi, thân người nhanh nhẹn bất thình lình xoay tròn, nhanh chóng thu tay lại, nhanh chóng đạp ngược một cước về phía Đường Nại.
Đường Nại gặp chiêu phá chiêu, lấy tĩnh chế động, thấy cú đá sắp đánh tới liền nhanh chóng né đi, cả người hơi nghiêng, tránh qua một cước Dạ Sát đá tới, rồi vung mạnh nắm đấm đánh tới phần dưới nách Dạ Sát.
Dạ Sát cũng không kém chút nào, hai người đánh qua đánh lại đã vài chiêu.
Đáy lòng Dạ Sát ngạc nhiên, Đường Nại cũng nhíu mày suy nghĩ y hệt.
Từ lúc nào nước Z lại xuất hiện một thiếu niên lợi hại thế này, rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với Mông Mông nhà anh, thân thủ như này, nếu người gặp phải không phải là anh mà là người đàn ông khác, sợ là đến 5 chiêu cũng không qua được.
Khó trách La Vu Duyệt bị đánh thảm như thế, thì ra cũng không phải là không có lý!
Đường Nại nhíu chặt mày, nhìn thiếu niên đối chiến với mình, nghi vấn trong đáy mắt ngày càng lớn.
Quyền phong tứ phía, bóng cước như bay!
Thời gian hai người quyền đi cước lại đã được 10 phút, cuối cùng Dạ Sát rơi vào thế hạ phong dưới cú đánh vòng của Đường Nại, bàn tay thon dài của Đường Nại duỗi ra, đánh về mệnh mạch của Dạ Sát, long trảo thủ nắm mạnh lại!
Chỉ trong chớp mắt, cổ họng yếu ớt của Dạ Sát bị Đường nại nắm trong lòng bàn tay.
“Dừng tay!”
Sắc mặt Mông Chỉ Nghi đột nhiên trầm xuống, không nói chuyện Đường Nại thắng Dạ Sát, thấy suýt chút nữa Dạ Sát bị thương, liền lạnh lùng quát một tiếng.
Đường Nại cả người tràn đầy sát khí tử vong, thật sự suýt chút nữa bóp gãy cổ Dạ Sát, bỗng nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của Mông Chỉ nghi mới tỉnh táo lại, đồng thời, sắc mặt lạnh lùng cũng ngày càng xấu đi.
(*) Nguyên gốc là “lý tử”. Mặt mũi là những thứ bên ngoài của con người, lý tử là chỉ nội tâm, nội tình, nội hàm bên trong con người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook