Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái
-
Chương 66: Ngứa tay
“Trời ạ, hai chị em các người điên rồi. Ban ngày ban mặt như vậy muốn thi đấu sao? Đây là tòa nhà mấy chục tầng đấy!”
Nhìn Dạ Sát đã không thấy bóng dáng, Đông Phương Thế Kiêu kinh hô.
Mông Chi Nghi cười lạnh, ánh mắt kiêu ngạo tản ra khí tức lạnh lẽo.
“Ngứa tay!”
Lạnh lùng nhả ra hai chữ, Mông Chi Nghi cũng nhún người nhảy qua cửa sổ, trước khi nhảy vẫn còn có thể nghe được tiếng gió truyền đến âm thanh lạnh lẽo của Mông Chi Nghi.
“Chuyện camera giám sát giao cho cậu đó!”
“Haizzz, hai kẻ điên này!”
Đông Phương Thế Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một hơi. Đúng là chị nào em đấy. Bọn họ hoàn toàn không phải chị em máu mủ ruột thịt, vậy mà tính cách lại giống hệt nhau.
Ngước mắt nhìn camera giám sát ẩn ở một góc trước mặt, Đông Phương Thế Kiêu đành phải động thủ.
Chỉ trong nháy mắt liền phá hỏng mấy chiếc camera giám sát, nhân tiện còn chạy về hướng phòng giám sát, đem những cảnh tượng vừa nãy xóa sạch sẽ, hơn nữa còn đảm bảo không hề lộ ra chút dấu vết gì.
Mông Chi Nghi vươn người nhảy xuống giống như một con đại bàng đang vươn cánh, thuận theo đường ống nước mà xuống, tốc độ cực nhanh, cơ thể vô cùng linh hoạt, chỉ nhảy mấy cái đã xuống được mặt đất.
Mái tóc đen bị gió lớn thổi khiến cho chúng trở nên hỗn loạn nhưng lại tăng thêm vài phần quyến rũ.
Vừa chạm đất, Mông Chi Nghi không ngừng chạy về hướng cổng hầm để xe, thân hình linh hoạt cộng thêm tốc độ quỷ dị. Nếu như có người khác nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc
Cũng may Mông Chi Nghi ở phía này khá là khuất, bình thường có có ít người có thể thấy, ngược lại Dạ Sát ở bên kia lại không may mắn như vậy.
Móc sắt trên đồng hồ được đóng chặt chẽ vào bức tường đối diện, cả người thuận theo đầu dây mà trượt xuống, tốc độ hạ cánh quá nhanh khiến cậu có một khoái cảm tốc độ.
Giữa hai bức tường có một con đường nhỏ chỉ đủ một chiếc xe đi, vài người đi đường nhìn trên đỉnh đầu bỗng nhiên có một bóng đen rớt xuống liền kinh hãi hô lên.
“A! Đó là gì vậy?”
“Không hay rồi, có người nhảy lầu, mau báo cảnh sát!”
“Aaaa, không phải nhảy lầu, đẹp trai quá, anh ta là siêu nhân sao?”
“Nằm mơ giữa ban ngày sao? Trên thế giới này làm gì có siêu nhân. Không phải trộm đấy chứ! Mau mau, nhanh báo cảnh sát!”
Người đi đường ở phía dưới ngày một nhiều, nhìn điểm đen từ phía trên hạ xuống càng ngày càng rõ rệt. Mãi cho đến khi nhìn rõ ràng hình người, đám đông vây quanh kia sớm đã có người báo cảnh sát, chỉ cần chờ cảnh sát đến.
Dạ Sát liếc nhìn tốp năm tốp ba bên dưới, khuôn mặt biến sắc, hào quang nơi đáy mắt xẹt qua, thân hình cao đẹp trai đột nhiên chuyển mình, dùng lực kéo sợi dây chão sang một bên khác.
“Người đó sang bên kia rồi, mau, mau đuổi theo!”
Nhìn thấy người bóng người đột nhiên biến mất, đám người vây xem không khỏi hét lên một tiếng. Mọi người sôi nổi chạy về hước Dạ Sát biến mất.
Dạ Sát vừa tiếp đất, ngón tay ấn một cái, sợi dây chão trong tay liền lập tức thu hồi lại. Nghe thấy đằng sau lưng truyền đến tiếng chạy càng ngày càng gần, khuôn mặt búp bê xinh đẹp đáng yêu không kiềm chế được mà nở một nụ cười lạnh, chỉ nhảy vài cái liền không thấy bóng dáng.
Chạy liền một mạch đến cổng bãi đỗ xe, trong lòng Dạ Sát hưng phấn không kiềm chế được.
Hihi, lần này mình thắng chắc rồi, chị xinh đẹp, chị chờ đem AG-8 dâng cho em thôi!
Đáy lòng Dạ Sát vẫn còn đang hưng phấn, trên khuôn mặt càng không nhịn được mà lộ ra vẻ vui mừng. Vậy mà khi nhìn thấy Mông Chi Nghi đang cười nhạt nhìn về phia mình, khuôn mặt Dạ Sát ngay lập tức cứng ngắc.
Cái quái gì vậy?
“Chị, chị đừng nói với em chị cố ý đứng đây để chờ em!”
Dạ Sát giật giật khóe miệng, khuôn mặt tràn đầy sự mất mát.
Thực lực của bản thân trong bảng xếp hạng thử thần là người xuất sắc nhất không ai có thể vượt qua. Nhưng ai có thể nói cho cậu biết tại sao cậu vẫn thua chị xinh đẹp.
“Đúng vậy, chị đứng đây chờ em để nói cho em một tiếng, AG-8 là của chị!”
Chân mày Mông Chi Nghi khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo mà lạnh lùng lộ ra sự kiêu ngạo, cười nhìn khuôn mặt buồn khổ của Dạ Sát.
“Chị, chị có thể nói cho em biết, chị tổng cộng đã dùng mấy phút?”
Dạ Sát vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
“Vài phút á? Để chị tính, hình như năm mươi giây thôi!” Vẻ mặt của Mông Chi Nghi đầy vẻ chế nhạo mà cười.
“Chị không phải là người!”
Đáy lòng Đạ Sát bị đả kích.
Cậu từ phía trên xuống dưới ước chừng một phút mười lăm giây. Đương nhiên nếu như không có đám người đó vây quanh, tốc độ của cậu có thể ít đi mười giây. Vậy cũng cần đến một phút năm giây đó!
“Em hiện tại mới biết sao?”
Mông Chi Nghi lạnh lùng quét qua Dạ Sát. Cô nhún người nhảy xuống lan can, vẻ mặt kiều diễm mang theo khí tức nóng bỏng xinh đẹp, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Dạ Sát vừa muốn đuổi theo nhưng một chiếc xe màu đen tốc độ rất nhanh lao tới.
Người đàn ông trên ghế lái không phải người bọn họ muốn tìm thì là ai? Ngay lập tức bọn họ đuổi theo chiếc xe màu đen, nhưng mà chiếc xe đi với tốc độ cao, rẽ vào một ngã rẽ.
Chính lúc Dạ Sát đang ủ rũ, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng còi xe cỡ lớn.
“Bíp bíp…”
Dạ Sát quay người về phía sau, vừa hay nhìn thấy Mông Chi Nghi không biết kiếm ở đâu kiếm được một chiếc xe hạng nặng, dùng ở ngay đằng sau cậu, lạnh lùng nhả ra hai tiếng: “Lên xe!”
Thân người Dạ Sát nhún một cái, trong nháy mắt liền nhảy được vào ghế hậu. Không đợi cậu ổn định, chiếc xe hạng nặng đã nhanh chóng đuổi cheo chiếc xe chiếc xe màu đen phí như bay, biến mất không thấy bóng dáng ở phía trước.
Chỉ khoảng vài phút sau đã nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe màu đen trước mặt.
Hai người Mông Chi Nghi và Dạ Sát đi với tốc độ tối đa, không nhanh không chậm đuổi sát đằng sau chiếc xe màu đen.
Chiếc xe màu đen trước mặt đột nhiên có bước chuyển biến lớn, tốc độ ngay lập tức nhanh hơn.
“Hắn phát hiện ra rồi, có cần em dùng súng giải quyết hắn không?”
Dạ Sát lạnh lẽo nhìn chiếc xe màu đen đằng trước đột nhiên tăng tốc độ, lạnh giọng mở miệng.
“Không được, đây là đường chính, lượng xe cũng nhiều và nhanh, hơn nữa những giao lộ này cơ bản đều có camera giám sát, dễ dàng ngộ thương!”
Ánh mắt Mông Chi Nghi thản nhiên quét qua lượng xe bốn phía, đồng thời tăng tốc đuổi theo chiếc xe đen kia.
Hai chiếc xe một chạy một đuổi, phi như bay trên tuyến đường chính.
Chủ nhân chiếc xe đen trươc mặt không ngừng nhìn bóng dáng chiếc xe hạng nặng đằng sau thông qua gương chiếu hậu, trên trán mồ hôi chảy không ngừng, đến đôi tay đang nắm lấy vô lăng đều run lên, sợ hãi bị chiếc xe đằng sau đuổi kịp.
Bởi vì sợ hãi cho nên cả chiếc xe rung lắc theo, tuyến đường lái cũng lắc lư đi lắc lư lại, khiến cho không ít lái xe trên đường chính oán than chửi thành tiếng.
“Rẽ rồi, hắn ra rẽ vào đó rồi!”
Ở một lối rẽ đằng trước, chiếc xe màu đen cấp tốc ngoặt xe, rẽ vào chiếc cầu bên tay phải.
“Ngồi vững nhé!”
Mông Chi Nghi lạnh lùng nhìn con xe màu đen đã lái lên cầu, đáy mắt lạnh lùng đột nhiên nghiêm nghị, nắm chặt lấy vô lăng, quay hai vòng để tăng tốc.
Nhìn Dạ Sát đã không thấy bóng dáng, Đông Phương Thế Kiêu kinh hô.
Mông Chi Nghi cười lạnh, ánh mắt kiêu ngạo tản ra khí tức lạnh lẽo.
“Ngứa tay!”
Lạnh lùng nhả ra hai chữ, Mông Chi Nghi cũng nhún người nhảy qua cửa sổ, trước khi nhảy vẫn còn có thể nghe được tiếng gió truyền đến âm thanh lạnh lẽo của Mông Chi Nghi.
“Chuyện camera giám sát giao cho cậu đó!”
“Haizzz, hai kẻ điên này!”
Đông Phương Thế Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một hơi. Đúng là chị nào em đấy. Bọn họ hoàn toàn không phải chị em máu mủ ruột thịt, vậy mà tính cách lại giống hệt nhau.
Ngước mắt nhìn camera giám sát ẩn ở một góc trước mặt, Đông Phương Thế Kiêu đành phải động thủ.
Chỉ trong nháy mắt liền phá hỏng mấy chiếc camera giám sát, nhân tiện còn chạy về hướng phòng giám sát, đem những cảnh tượng vừa nãy xóa sạch sẽ, hơn nữa còn đảm bảo không hề lộ ra chút dấu vết gì.
Mông Chi Nghi vươn người nhảy xuống giống như một con đại bàng đang vươn cánh, thuận theo đường ống nước mà xuống, tốc độ cực nhanh, cơ thể vô cùng linh hoạt, chỉ nhảy mấy cái đã xuống được mặt đất.
Mái tóc đen bị gió lớn thổi khiến cho chúng trở nên hỗn loạn nhưng lại tăng thêm vài phần quyến rũ.
Vừa chạm đất, Mông Chi Nghi không ngừng chạy về hướng cổng hầm để xe, thân hình linh hoạt cộng thêm tốc độ quỷ dị. Nếu như có người khác nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc
Cũng may Mông Chi Nghi ở phía này khá là khuất, bình thường có có ít người có thể thấy, ngược lại Dạ Sát ở bên kia lại không may mắn như vậy.
Móc sắt trên đồng hồ được đóng chặt chẽ vào bức tường đối diện, cả người thuận theo đầu dây mà trượt xuống, tốc độ hạ cánh quá nhanh khiến cậu có một khoái cảm tốc độ.
Giữa hai bức tường có một con đường nhỏ chỉ đủ một chiếc xe đi, vài người đi đường nhìn trên đỉnh đầu bỗng nhiên có một bóng đen rớt xuống liền kinh hãi hô lên.
“A! Đó là gì vậy?”
“Không hay rồi, có người nhảy lầu, mau báo cảnh sát!”
“Aaaa, không phải nhảy lầu, đẹp trai quá, anh ta là siêu nhân sao?”
“Nằm mơ giữa ban ngày sao? Trên thế giới này làm gì có siêu nhân. Không phải trộm đấy chứ! Mau mau, nhanh báo cảnh sát!”
Người đi đường ở phía dưới ngày một nhiều, nhìn điểm đen từ phía trên hạ xuống càng ngày càng rõ rệt. Mãi cho đến khi nhìn rõ ràng hình người, đám đông vây quanh kia sớm đã có người báo cảnh sát, chỉ cần chờ cảnh sát đến.
Dạ Sát liếc nhìn tốp năm tốp ba bên dưới, khuôn mặt biến sắc, hào quang nơi đáy mắt xẹt qua, thân hình cao đẹp trai đột nhiên chuyển mình, dùng lực kéo sợi dây chão sang một bên khác.
“Người đó sang bên kia rồi, mau, mau đuổi theo!”
Nhìn thấy người bóng người đột nhiên biến mất, đám người vây xem không khỏi hét lên một tiếng. Mọi người sôi nổi chạy về hước Dạ Sát biến mất.
Dạ Sát vừa tiếp đất, ngón tay ấn một cái, sợi dây chão trong tay liền lập tức thu hồi lại. Nghe thấy đằng sau lưng truyền đến tiếng chạy càng ngày càng gần, khuôn mặt búp bê xinh đẹp đáng yêu không kiềm chế được mà nở một nụ cười lạnh, chỉ nhảy vài cái liền không thấy bóng dáng.
Chạy liền một mạch đến cổng bãi đỗ xe, trong lòng Dạ Sát hưng phấn không kiềm chế được.
Hihi, lần này mình thắng chắc rồi, chị xinh đẹp, chị chờ đem AG-8 dâng cho em thôi!
Đáy lòng Dạ Sát vẫn còn đang hưng phấn, trên khuôn mặt càng không nhịn được mà lộ ra vẻ vui mừng. Vậy mà khi nhìn thấy Mông Chi Nghi đang cười nhạt nhìn về phia mình, khuôn mặt Dạ Sát ngay lập tức cứng ngắc.
Cái quái gì vậy?
“Chị, chị đừng nói với em chị cố ý đứng đây để chờ em!”
Dạ Sát giật giật khóe miệng, khuôn mặt tràn đầy sự mất mát.
Thực lực của bản thân trong bảng xếp hạng thử thần là người xuất sắc nhất không ai có thể vượt qua. Nhưng ai có thể nói cho cậu biết tại sao cậu vẫn thua chị xinh đẹp.
“Đúng vậy, chị đứng đây chờ em để nói cho em một tiếng, AG-8 là của chị!”
Chân mày Mông Chi Nghi khẽ nhíu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo mà lạnh lùng lộ ra sự kiêu ngạo, cười nhìn khuôn mặt buồn khổ của Dạ Sát.
“Chị, chị có thể nói cho em biết, chị tổng cộng đã dùng mấy phút?”
Dạ Sát vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
“Vài phút á? Để chị tính, hình như năm mươi giây thôi!” Vẻ mặt của Mông Chi Nghi đầy vẻ chế nhạo mà cười.
“Chị không phải là người!”
Đáy lòng Đạ Sát bị đả kích.
Cậu từ phía trên xuống dưới ước chừng một phút mười lăm giây. Đương nhiên nếu như không có đám người đó vây quanh, tốc độ của cậu có thể ít đi mười giây. Vậy cũng cần đến một phút năm giây đó!
“Em hiện tại mới biết sao?”
Mông Chi Nghi lạnh lùng quét qua Dạ Sát. Cô nhún người nhảy xuống lan can, vẻ mặt kiều diễm mang theo khí tức nóng bỏng xinh đẹp, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Dạ Sát vừa muốn đuổi theo nhưng một chiếc xe màu đen tốc độ rất nhanh lao tới.
Người đàn ông trên ghế lái không phải người bọn họ muốn tìm thì là ai? Ngay lập tức bọn họ đuổi theo chiếc xe màu đen, nhưng mà chiếc xe đi với tốc độ cao, rẽ vào một ngã rẽ.
Chính lúc Dạ Sát đang ủ rũ, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng còi xe cỡ lớn.
“Bíp bíp…”
Dạ Sát quay người về phía sau, vừa hay nhìn thấy Mông Chi Nghi không biết kiếm ở đâu kiếm được một chiếc xe hạng nặng, dùng ở ngay đằng sau cậu, lạnh lùng nhả ra hai tiếng: “Lên xe!”
Thân người Dạ Sát nhún một cái, trong nháy mắt liền nhảy được vào ghế hậu. Không đợi cậu ổn định, chiếc xe hạng nặng đã nhanh chóng đuổi cheo chiếc xe chiếc xe màu đen phí như bay, biến mất không thấy bóng dáng ở phía trước.
Chỉ khoảng vài phút sau đã nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe màu đen trước mặt.
Hai người Mông Chi Nghi và Dạ Sát đi với tốc độ tối đa, không nhanh không chậm đuổi sát đằng sau chiếc xe màu đen.
Chiếc xe màu đen trước mặt đột nhiên có bước chuyển biến lớn, tốc độ ngay lập tức nhanh hơn.
“Hắn phát hiện ra rồi, có cần em dùng súng giải quyết hắn không?”
Dạ Sát lạnh lẽo nhìn chiếc xe màu đen đằng trước đột nhiên tăng tốc độ, lạnh giọng mở miệng.
“Không được, đây là đường chính, lượng xe cũng nhiều và nhanh, hơn nữa những giao lộ này cơ bản đều có camera giám sát, dễ dàng ngộ thương!”
Ánh mắt Mông Chi Nghi thản nhiên quét qua lượng xe bốn phía, đồng thời tăng tốc đuổi theo chiếc xe đen kia.
Hai chiếc xe một chạy một đuổi, phi như bay trên tuyến đường chính.
Chủ nhân chiếc xe đen trươc mặt không ngừng nhìn bóng dáng chiếc xe hạng nặng đằng sau thông qua gương chiếu hậu, trên trán mồ hôi chảy không ngừng, đến đôi tay đang nắm lấy vô lăng đều run lên, sợ hãi bị chiếc xe đằng sau đuổi kịp.
Bởi vì sợ hãi cho nên cả chiếc xe rung lắc theo, tuyến đường lái cũng lắc lư đi lắc lư lại, khiến cho không ít lái xe trên đường chính oán than chửi thành tiếng.
“Rẽ rồi, hắn ra rẽ vào đó rồi!”
Ở một lối rẽ đằng trước, chiếc xe màu đen cấp tốc ngoặt xe, rẽ vào chiếc cầu bên tay phải.
“Ngồi vững nhé!”
Mông Chi Nghi lạnh lùng nhìn con xe màu đen đã lái lên cầu, đáy mắt lạnh lùng đột nhiên nghiêm nghị, nắm chặt lấy vô lăng, quay hai vòng để tăng tốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook