Hạ Mạt Lâm dở khóc dở cười mà dùng cái muỗng nhẹ nhàng gõ đầu cô một cái, nói: “Con đứa nhỏ này……”

Hạ Úc Huân lập tức kiến nghị: “Ba, nhẹ, đánh quá nhẹ……”

Ba cô ôn nhu lên so với phát hỏa còn dọa người hơn, lại còn đưa cơm cho cô, lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng ấm áp, làm hại cô thiếu chút nữa bị dọa đến vỡ mật.

“Ba đánh con làm cái gì? Thật sự nên đánh một người khác!” Hạ Mạt Lâm tức giận nói.

“Khụ khụ…… Ba, đôi mắt gấu trúc kia của tổng giám đốc con có phải hay không do ba vẽ lên?” Hạ Úc Huân hỏi.

“Là ta đánh thì như thế nào? Ai cho cậu ta khi dễ con gái của ta!”

“Ba, người thật là lợi hại!” Hạ Úc Huân vẻ mặt sùng bái mà bay qua, nói: “Ba, con yêu ba……”

Đối với sự thân mật bất thình lình của Hạ Úc Huân, Hạ Mạt Lâm thần sắc có chút sững sờ, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt từ ái, bất đắc dĩ mà thở dài nói: “Con nha đầu này, một chút đều không để người khác bớt lo, con nói xem nếu con xảy ra chuyện gì, cha làm sao ăn nói với mẹ con!”

Hạ Úc Huân thần sắc ảm đạm, nói: “Mẹ bà ấy sẽ không để ý……”

Hạ Mạt Lâm lộ vẻ không vui, nói: “Nói bậy gì đó! Mẹ sao lại không để ý đến con!”

Hạ Úc Huân lập tức vui cười, nói: “Hắc hắc, không quan hệ! Nhưng con vẫn yêu mẹ! Thực sự yêu rất yêu……”

“Thực xin lỗi! Các người không thể đi vào! Uy uy —— các người đừng xông loạn!”

“Các người còn như vậy, tôi phải kêu bảo an!”

“Tiên sinh! Tiên sinh……”

……

Ngoài cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

Ngay sau đó mấy người đàn ông xông vào.

Hạ Úc Huân nhìn mấy người hùng hổ, nỗ lực nhớ lại một chút, nhớ tới bọn họ là mấy phóng viên bị cô đập cameras đuổi đi ra ngoài.

“Hạ tiểu thư! Đây là đơn kiện gửi tòa án! Chúng ta ngày mai gặp nhau trên tòa! Cô uy hiếp ẩu đả phóng viên, đập vỡ thiết bị nhiếp ảnh, tôi sẽ dùng pháp luật đòi lại công đạo cho nghề nghiệp của tôi!”

Phóng viên cầm đầu vóc dáng cao lớn hung tợn đem tờ đơn ném vào giường của Hạ Úc Huân.

“Chúng ta đi!”

Đoàn người mênh mông đến rồi lại đi.

Hạ Úc Huân xiết chặt lá đơn trong tay.

“Úc huân…… Rốt cuộc sao lại thế này?” Hạ Mạt Lâm lo lắng hỏi.

“Ba, ngài đừng lo lắng, không có chuyện gì.”

“Tối hôm qua con một đêm không về, hôm nay lại có tin con bệnh tình nguy kịch thiếu chút nữa mất mạng, tất cả mọi chuyện ba đều là người biết cuối cùng, úc huân! Con có coi ta là ba con hay không?”

Hạ Mạt Lâm lúc này đây là thật sự tức giận không ít.

Đôi mắt Hạ Úc Huân lộ ra một tia quyết tuyệt, nói: “Ba, ngài đừng nói nữa, con cam đoan, đây là lần cuối cùng…… Thật sự là lần cuối cùng……”

-

Tập đoàn Lãnh thị, văn phòng tổng giám đốc.

“Anh, chuyện này kỳ thật rất dễ giải quyết, những người đó đơn giản chính là vì tiền! Nhưng, có một phóng viên cố tình không cần tiền, yêu cầu nhất định phải đuổi việc tiểu huân, nếu không tuyệt không bỏ qua.” Lãnh Tư Triệt nôn nóng mà đi qua đi lại.

Lãnh Tư Thần vẻ mặt có chút thất thần, đầu óc đều là lời nói hôm trước của Nam Cung Lâm.

Nếu không cưới để che chở cô ấy, liền đem cô đuổi đi thật xa, ngàn vạn đừng không xa không gần mà chơi trò mập mờ! Nếu không, không phải cô ấy bị cậu hại chết, chính là cậu bị cô ấy hại chết……

Sau một lúc lâu, Lãnh Tư Thần rốt cuộc mở miệng: “Như vậy đi! Những người khác cho tiền, để bọn họ huỷ bỏ tố tụng, còn nữa…… Đuổi việc Hạ Úc Huân.”

Lãnh Tư Triệt không thể tin nổi mà nhìn anh, nói: “Anh! Sao anh lại có thể làm như vậy? Vậy đối với tiểu huân thực không công bằng! Anh có biết hay không, lần này nếu không có tiểu huân ổn định thế cục, những ảnh chụp đó phát tán ra, toàn bộ Lãnh thị sẽ phải nhận lấy bao nhiêu là trùng kích, bao gồm chính anh đều sẽ thân bại danh liệt!”

Lãnh Tư Thần tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, nói: “Tư Triệt, anh đã quyết định.”

Lãnh Tư Triệt đang muốn nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên, Annie đi đến.

“Tổng giám đốc……”

“Chuyện gì?”

“Cái này……” Annie đưa qua một tờ giấy.

“Đây là cái gì?” Lãnh Tư Thần khó hiểu.

“Là đơn từ chức của Tiểu Hạ, tôi đi bệnh viện thăm cô ấy, cô ấy gửi tôi mang qua đây.” Annie nơm nớp lo sợ mà trả lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương