Lời mỉa mai của Lâm Nhã Khiết đã khiến bầu không khí trở nên nặng nề.
Hai cô gái, kẻ ngồi người đứng đối diện nhau, thoạt nhìn qua đã biết là không cùng đẳng cấp, vì trông Lâm Nhã Khiết sang trọng, quý phái bao nhiêu thì nhìn qua Lâm Nhã Tịnh lại tầm thường bấy nhiêu.
Nhưng cô lại không vì điều đó mà mặc cảm bản thân, cũng không hề cảm thấy kiêng dè trước người con gái ấy.

Cô vẫn ngẩng cao đầu, mặt đối mặt với Lâm Nhã Khiết mà đáp trả:
"Theo phép tắc thì trước tiên phải chào người lớn trước, chẳng lẽ chị không biết câu thành ngữ "Kính lão đắc thọ" hay sao? Vả lại tôi chỉ mới chào ba, còn chưa kịp nhìn thấy chị thì sao chị biết tôi sẽ không chào?"
"Mày..."
Lâm Nhã Khiết bị Lâm Nhã Tịnh nói đến giận đỏ cả mặt, lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn cô.

Nhưng Nhã Tịnh vẫn trơ trơ ra đó, không hề nao núng chút nào.
"Thôi được rồi.

Phía sau còn chuyện quan trọng phải nói, bỏ qua chút chuyện cỏn con đó đi.

Tiểu Khiết, ngồi xuống đi con."
Bấy giờ Lâm Duệ Minh cũng lên tiếng hòa giải đôi bên, nhưng Lâm Nhã Khiết căn bản là nuốt không trôi cục tức này.
"Ba...!Nó sỉ nhục con đó, sao mà bỏ qua được."

"Con bình tĩnh, mau ngồi xuống đi."
Lâm Duệ Minh lại nghiêm giọng, cuối cùng cũng khiến cô nàng đanh đá đó phải buộc lòng ngồi xuống trong cơn hậm hực.
Lúc này ánh mắt của người đàn ông mới chuyển về phía Lâm Nhã Tịnh, sâu trong ánh mắt ấy luôn tồn tại một chút xem thường, khinh rẻ.
"Chẳng phải hôm qua kiên nghị lắm sao, dứt khoát chối từ.

Thế hôm nay lại đến đây là thế nào?"
Lòng tự tôn đang bị xem thường khiến Lâm Nhã Tịnh cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nghĩ đến mẹ mình thì cô lại cắn răng nhẫn nhịn.
"Con đến để nói, con đồng ý với những gì ba muốn."
"Đồng ý chuyện gì? Nhiều chuyện quá ta không nhớ nổi, con nhắc lại xem."
Bàn tay của người thiếu nữ đã siết chặt thành quyền, lời nói sao thật khó khăn để thoát ra khỏi cổ họng.
"Con đồng ý gả thay chị Nhã Khiết."
"Là cam tâm tình nguyện?"
"Dĩ nhiên con cũng có điều kiện riêng."
Ánh mắt của người con gái vẫn nhìn thẳng vào mặt Lâm Duệ Minh mà trả lời từng câu hỏi một, biểu cảm ấy cũng đủ biết con người cô quật cường thế nào.

Chỉ là quá bất lực trước hoàn cảnh hiện tại nên mới phải hạ mình nhún nhường.
"Điều kiện gì con cứ nói, miễn là nằm trong khả năng của ta."
Người đàn ông nhún vai, điềm nhiên trả lời.
"Con muốn ba trả hết nợ cho mẹ, rồi lo cho bà ấy có được một cuộc sống sung túc."
"Đúng là hoang đường, mày làm như con người mày có giá lắm không bằng.

Sáng ra đường có soi gương không mà tự tin quá vậy?"
Lâm Duệ Minh còn chưa nói gì thì Lâm Nhã Khiết đã ngạo nghễ chen ngang, trề môi nhúng mép với thái độ cực kỳ xem thường Lâm Nhã Tịnh, nhưng điều đó vẫn không thể nào làm sắc mặt cô gái ấy thay đổi.
"Có giá hay không thì ông ấy mới là người biết rõ.

Nếu là một món lợi nhỏ nhoi thì chắc gì ba đã phải gạt bỏ sỉ diện đến tìm tôi.

Lâm Nhã Tịnh tôi bề ngoài tuy có bần hèn nhưng thâm tâm ắt sáng giá hơn rất nhiều người."
"Con khốn, mày đang nói đểu tao đấy à?"
Lại một lần nữa Lâm Nhã Khiết bị chọc cho tức giận đến mức phải đứng bật dậy mắt mở trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Nhã Tịnh.
"Tôi nói bâng quơ thôi, tại chị chột dạ nên mới nghĩ là mình ấy chứ."

"Đồ con hoang, hôm nay tao nhất định sẽ dạy cho mày một bài học nhớ đời."
"Thôi."
Lâm Nhã Khiết thét ra lửa giận, sỗ sàng định lao tới đánh người thì đã bị tiếng hét của Lâm Duệ Minh làm cho khựng lại.
"Ba...!ba không nghe cái con mất dạy đó nó mắng con hả? Hôm nay ba làm sao vậy, cứ bênh vực nó là sao?"
"Con lên phòng đi, để ba giải quyết."
"Ba..."
"Ngoan, nghe lời ba lên phòng đi."
Nói qua nói lại, nũng nịu, ấm ức đủ kiểu nhưng cuối cùng Lâm Nhã Khiết vẫn phải mang cục tức dùng dằng bỏ đi.

Lúc lướt ngang Lâm Nhã Tịnh vẫn không quên lườm cô một cái sắc lạnh.
Bấy giờ phòng khách chỉ còn lại hai người.

Lâm Duệ Minh lúc này mới đưa ra đáp án từ lời yêu cầu trước đó của Lâm Nhã Tịnh.
"Yêu cầu của con ta có thể đồng ý.

Nhưng con cũng phải biết điều, ngoan ngoãn nghe theo lời ta sắp đặt."
"Nếu tôi đã đến đây chứng tỏ đã chấp nhận thỏa hiệp.

Nhưng trước khi bị gả đi, tôi muốn thấy ba đứng ra trả hết số nợ mà mẹ đang mắc."
"Được thôi.

Nhưng ta cũng có một yêu cầu."

Đôi bên lần lượt đi thẳng vào từng vấn đề trọng tâm, ai cũng muốn đưa ra yêu cầu của mình trong một cuộc giao dịch được đánh đổi bằng hạnh phúc của cả một đời người.
"Chấp nhận gả thay rồi, vậy mà vẫn còn yêu cầu gì thêm sao?"
"Con đừng căng thẳng, chuyện này rất đơn giản.

Chỉ là trước khi gả đi con phải xóa hình xăm sau bả vai."
"Sao ba biết trên người con có hình xăm?"
Lâm Nhã Tịnh cau mày, hình xăm trên cơ thể cô là ở vị trí khá kín, nếu không mặc hở thì sẽ không nhìn thấy, nhưng sao Lâm Duệ Minh lại biết được?
"Dĩ nhiên ta sẽ điều tra xem con có những gì không phù hợp với tiêu chuẩn hay không mới được chứ.

Ta còn biết hình xăm đó là để che đi vết bớt.

Và người bắt con xăm lại chính là mẹ của con, còn với mục đích là gì thì chắc con không muốn nhắc tới đâu đúng không?"
Lời mà Lâm Duệ Minh nói chứa đầy ẩn ý, và những câu nói ấy vô tình lại khiến sắc mặt Lâm Nhã Tịnh thoáng chút biến đổi, vì đâu đó những chuyện mà cô luôn muốn quên đi lại đang được âm thầm khơi dậy.
Xăm với mục đích gì sao? Còn không phải là vì trong lần bán thân mẹ cô sợ vết bớt ấy quá xấu sẽ khiến khách hàng chê bai, nên mới bắt cô dùng hình xăm để che đi.
Những chuyện không vui đột nhiên xuất hiện khiến tâm trạng cô gái có chút biến đổi, nhưng rất nhanh sau đã lấy lại được vẻ điềm tĩnh như trước.
"Chỉ là một hình xăm, xóa đi cũng không phải vấn đề gì lớn lao, cứ tùy ba sắp xếp.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương