Bà Xã Mua Được
-
Chương 6: Cùng nhau
Chiêu Đệ nhìn ba người vẻ mặt kinh ngạc, chỉ cảm thấy trên mặt nóng hơn, cô cúi đầu, lại chắc chắn khẳng định trả lời: “dạ, cháu biết.”
“Chiêu Đệ, vì sao Tiểu Trí bỗng nhiên đổi sang mặc bộ quần áo này? Dì nhớ nó cũng không thích bộ quần áo này mà, sau khi mua về chỉ nhìn thoáng qua, một lần cũng chưa mặc.” Thật ra Hạ Cầm có chút không tin lời Chiêu Đệ nói, con bé mới đến đây một buổi tối mà thôi, ở giữa Tiểu Trí còn chưa từng nói chuyện với con bé, làm sao có thể biết chuyện mà ngay cả bọn họ - người ở bên cạnh Tiểu Trí lâu như vậy cũng không biết, sao con bé lại biết chứ?
“Cái áo hôm qua cháu mặc trên tay áo có hai miếng vá, vừa rồi trên quần áo Tiểu Trí mặc khi vào phòng cũng có, vị trí miếng vá cũng không khác nhau lắm.” Thật ra Chiêu Đệ cũng có chút khó hiểu, cô là vì trường kỳ làm việc ống tay áo mới có thể bị rách, cho nên phải vá lại, nhưng nhà chú Trần có tiền như vậy, vì sao lại cho Tiểu Trí mặc quần áo vá đây?”
Hạ Cầm cẩn thận nhớ lại kiểu dáng của bộ quần áo này, cái này là mấy năm trước bà tự mình đi mua, lúc đó đang lưu hành phong cách trên khủy tay thêm hai miếng vải khác màu, bà nghĩ cho tới bây giờ Tiểu Trí chưa từng mặc quần áo thời thượng như vậy, luôn là áo phông phối quần jeans hoặc áo sơ mi phối quần jeans, cho nên muốn thằng bé thay đổi phong cách một chút. Nhưng mua về rồi, bà cao hứng phấn chấn vội mang ra cho Tiểu Trí nhìn, Tiểu Trí chỉ liếc mắt một cái liền quay mắt đi, dưới tình huống bà luôn truy hỏi mới nói hai chữ ‘bị rách’. Lúc đó bà còn lật qua lật lại kiểm tra quần áo, tưởng lúc mình mua không nhìn cẩn thận, thật sự mua quần áo bị rách. Nhìn thật lâu cũng không phát hiện một chút khuyết điểm nào, nhưng thấy Tiểu trí là thật lòng không thích, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói qua, người có chứng tự bế chỉ thích lặp lại một cái gì đó, không thích thay đổi, trình độ nhận thức sự việc mới tương đối thấp. Cho nên bà đặt quần áo vào trong tủ quần áo của Tần Trí xong rất nhanh cũng đã quên mất chuyện này rồi.
Hôm nay nghe Chiêu Đệ nói như vậy, bà mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Tiểu Trí nói chỗ bị rách chính là hai miếng vải khác màu ở chỗ khủy tay. Điểm này, đứa bé Chiêu Đệ này và Tiểu Trí thật đúng là giống, bởi vì bọn họ đều không hiểu thời thượng cho nên ánh mắt nhìn bộ quần áo này cũng rất đơn giản. Hai miếng vải này ở trong mắt bọn họ chính là miếng vá, đã là quần áo có miếng vá tự nhiên chính là hỏng. Mà bà lại bị cái gọi là trào lưu che mờ hai mắt, cho nên thế nào cũng đều không lý giải được ý tứ Tiểu Trí muốn biểu đạt lúc đó. Xem ra, lão Trần tìm người con dâu này thật sự là đúng người rồi, có lẽ chỉ có người đơn thuần mới có thể lý giải một người đơn thuần khác.
Tối hôm qua lúc trước khi ngủ lão Trần còn cùng bà nói, nếu Chiêu Đệ không đồng ý gả cho Tiểu Trí, coi như bọn họ mời Chiêu Đệ làm quản lý, đừng miễn cưỡng con bé. Nhưng nhìn tình huống hôm nay, bà lại càng thêm kiên định quyết tâm muốn để Chiêu Đệ gả cho Tiểu Trí, bà và lão Trần khác nhau, so với lương tâm đ*o đức bà lại càng để ý đến Tiểu Trí được hạnh phúc hơn. Nếu Tiểu Trí và Chiêu Đệ đã hợp nhau như vậy, bà nhất định phải giúp Tiểu Trí lấy được con bé.
“Bạn nói là vì Tiểu Trí nhìn thấy bạn mặc quần áo có miếng vá nên mới cố ý đổi bộ quần áo này sao?” Từ Lan cảm thấy không thể tin được, Tiểu Trí trở nên săn sóc từ khi nào vậy, cô nhiều năm đuổi lạnh sưởi ấm cũng chưa đổi lấy được một câu ân cần hỏi thăm của cậu, thế nhưng bây giờ mới gặp Chiêu Đệ một lần cậu đã tốt như vậy, đàn ông quả nhiên đều là kẻ thấy sắc quên nghĩa.
“Chắc vậy, có thể là Tiểu Trí cảm thấy mình mặc quần áo vá rất đáng thương, cho nên mới muốn cùng mình giống nhau.” Tuy rằng cô biết Tiểu Trí thay quần áo là vì muốn giống cô, nhưng đến cùng là vì nguyên nhân gì mà anh muốn giống cô, cô cũng không biết cho nên cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán.
“Không, Chiêu Đệ, không phải Tiểu Trí đang thương hại cháu, ở trong khái niệm của nó không có ý nghĩ mặc quần áo vá là có thể thương yêu”. Trần Chung sau khi nghe lời nói của Chiêu Đệ vẫn đang đứng ở một bên trầm tư, lúc này lại mở miệng phủ nhận suy đoán của Chiêu Đệ. Tuy Tiểu Trí không thích cái gì bị rách, nhưng tuyệt đối sẽ không cảm thấy người khác mặc quần áo vá là có thể thương yêu, giống như ông không cảm thấy người nào đeo vàng bạc là rất giỏi, từ đầu ông đã không có khái niệm địa vị cao thấp thế nào.
“Vậy thì vì sao Tiểu Trí lại muốn mặc bộ quần áo này?” Chiêu Đệ không hiểu nhìn Trần Chung, trừ nguyên nhân vừa đoán ra cô thật đúng là không nghĩ ra khả năng nào khác.
“Khụ, haha, Chiêu Đệ, cái này có khả năng là vì một số lời dì Trần cháu nói với Tiểu Trí.” Trần Chung xấu hổ cười, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Cầm đang không rõ chân tướng, lúc này mới có chút mất tự nhiên giải thích cho mọi người biết: “Lúc trước dì Trần cháu luôn cùng Tiểu Trí nói, cháu là vợ nó, sẽ cùng nó cười, cùng nó khóc, làm chuyện gì cũng sẽ cùng người kia làm, chú nghĩ là Tiểu Trí ngay cả mặc quần áo cũng muốn giống như cháu, cho nên mới đi đổi chiếc áo khoác này.”
Chiêu Đệ vừa nghe lời giải thích này lập tức cúi đầu không dám lại nhìn mọi người, chỉ sợ nhìn thấy tất cả mọi người đều là vẻ mặt ái muội. Mà Trần Chung sau khi nói xong lời này cũng cảm thấy xấu hổ, ông đều đã là người có tuổi, cùng một cô bé nói chuyện này, thật sự có chút già mà không kính. Ai kêu người khởi xướng chuyện này mơ mơ màng màng, một chút cũng không rõ lắt léo trong chuyện này đây. Lúc này, Hạ Cầm cũng có chút đỏ mặt, dù sao Chiêu Đệ cũng còn chưa có gả cho Tiểu Trí đâu, bà đã sau lưng mở miệng bảo con bé là vợ, bây giờ thế nhưng còn bị giáp mặt nói ra, chuyện này bảo bà sao có thể không chột dạ đây?
Trong bốn người này, chỉ sợ người duy nhất có vẻ mặt tự nhiên chính là Từ Lan, cô không cần thẹn thùng cũng không cần xấu hổ, lại càng không nghĩ xấu. Cho nên lúc này đang suy nghĩ lời nói của Trần Chung, càng suy nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, Tiểu trí này cũng quá có ý tứ đó, nếu cô đoán không sai, có phải sau này Tiểu trí ăn cơm, ngủ, đi toilet toàn bộ đều phải kéo Chiêu Đệ đi cùng không. Cô vừa nghĩ đến Chiêu Đệ hai má đỏ bừng đứng ở bên cạnh Tiểu Trí nhìn cậu đi toilet, không nhịn được nhìn ‘phụt’ một tiếng bật cười, xong rồi, xong rồi, bây giờ trong đầu cô toàn bộ đều là hình ảnh buồn cười đó, haha, cười chết cô rồi.
“Cháu quỷ nha đầu này, nghĩ cái gì đấy, cười đến sắp rút gân rồi.” Trần Chung nhìn Từ Lan cười hỏi, cuối cùng cũng tìm thấy một chuyện có thể hóa giải xấu hổ.
“Phật nói rằng, không thể nói, không thể nói, chúng ta vẫn nên mau xuống lầu đi, một mình Tiểu trí ở dưới lầu cũng không biết đang làm gì đây?”
Thẳng đến khi Từ Lan nhắc tới chuyện này bọn họ mới phát hiện Trần Trí đã xuống lầu một hồi lâu. Đến bây giờ, bọn họ thế nhưng một chút tiếng vang cũng không nghe thấy, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ? Vừa nghĩ đến loại khả năng này, Hạ Cầm liền dẫn đầu thu liễm ý cười, bước nhanh đi xuống lầu, ba người khác cũng cấp tốc đi theo xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, Hạ Cầm lập tức đi về phía nhà ăn, bởi vì vừa rồi lúc đi qua phòng khách cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Trí, vậy cũng chỉ có nhà ăn sẽ là nơi nó đi.
Quả nhiên, Tiểu Trí đã ngồi trên vị trí của bản thân, đang từng miếng từng miếng cắn một cái bánh bao thịt to, nghe thấy động tĩnh phía sau, chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, lại chuyên tâm ăn bánh bao.
Chờ sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Từ Lan mới chậm một bước đi đến chỗ ngồi đã ngồi ngày hôm qua, mà khi cô vừa nhìn thấy phần bữa sáng đặt trước mặt cô, lập tức nổi trận lôi đình, mạnh mẽ quay đầu nhìn Trần Trí bên cạnh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt liếc sang của cậu. Chuyện này, cô căn bản không cần hỏi cũng biết là kiệt tác của ai, hơn nữa tuyệt đối sẽ không oan uổng người nọ.
“Cậu Chung, cậu nhìn Tiểu trí xem, có ai bắt nạt người như nó à? Thật không phúc hậu rồi.” Từ Lan nhìn phần bánh bao thuộc về cô ở trước mặt, từng cái từng cái đều bị chọc một cái lỗ, nước canh ngon trong bánh bao đều bị chảy ra ngoài, vốn là canh bánh bao hấp một giọt canh cũng không còn. Tiểu Trí biết rõ nguyên nhân cô thích ăn bánh bao chính là bởi vì có thể dùng ống hút cắm vào trong bánh bao hút nước canh, nó thế nhưng lại dùng chiêu này đối phó với cô.
“Tiểu Trí, đây là con không đúng, mau mau xin lỗi Lan nha đầu nào.” Trần Chung làm chủ nhà không thể trắng trợn bao che ‘tội phạn’, chỉ có thể ý tứ một chút. Nhưng giọng điệu mềm nhẹ không giống như bảo người ta xin lỗi, mà là đang khích lệ hơn.
Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí cúi đầu vẻ mặt không biểu cảm, anh một chút ý tứ muốn mở miệng nói xin lỗi cũng không có, lại nhìn Từ Lan vẫn đang tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Trí, sợ cô ấy thật sự muốn tức giận, cho nên lặng lẽ ở dưới bàn kéo góc áo Tiểu Trí, chờ khi anh hơi hơi nghiêng mặt qua, nhẹ giọng khuyên bảo anh: “Tiểu Trí, xin lỗi Từ Lan đi, bằng không cô ấy sẽ tức giận.”
Trần Trí nghe xong quay đầu lại, lại cắn mấy miếng bánh báo thịt vào trong miệng, mới nói một câu mơ hồ không rõ: “nha đầu lười, xin lỗi.”
“Em bảo chị cái gì, cậu Chung, mợ Chung, Chiêu Đệ, mọi người đều nghe thấy đúng không, nó thế nhưng bảo cháu là nha đầu lười. Phản, chọc thủng bánh bao canh của cháu, còn gọi cháu là nha đầu lười, còn bảo cháu nhận sai với nó, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng.” Từ Lan vừa nghe lời này, cả người lập tức nhảy dựng lên, giống như bọ chó nhảy dựng bên cạnh Tiểu Trí.
Lúc đầu Chiêu Đệ cũng có chút bị dọa đến, còn tưởng rằng Từ Lan thật sự tức giận, nhưng vừa thấy Trần Chung và Hạ Cầm ở đối diện đều là vẻ mặt trấn định, lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Trí, phát miệng khóe miệng anh thế nhưng đang nhếch lên, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, Từ Lan đây là đang cố ý đùa Tiểu Trí vui vẻ.
Chờ tâm tình kinh hoàng bình tĩnh trở lại, Chiêu Đệ mới đột nhiên ý thức được, Tiểu Trí nói chuyện. Từ ngày hôm qua bắt đầu từ lúc cô bước vào nhà này, cô vẫn luôn chưa nghe thấy giọng nói của Tiểu Trí, cô còn tưởng rằng Tiểu Trí không thể nói chuyện hoặc cho dù có thể nói cũng chỉ mơ hồ không rõ, cho nên anh không đồng ý mở miệng. Bây giờ nghe như vậy cô mới phát hiện giọng nói của anh rất dễ nghe, tuy rằng có chút không ra gì, nhưng ít nhất anh biết dùng lời nói để diễn tả ý tứ của mình. Tình huống như vậy đã muốn tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô, có lẽ về sau cô có thể thường xuyên đùa anh nói chuyện, chậm rãi anh có thể nói lưu loát.
Chiêu Đệ nhìn Từ Lan vừa hô vừa nhảy ở bên cạnh, cảm thấy có chút không đành lòng, cho nên gắp ba cái bánh bao canh trong đĩa của mình sang đĩa của Từ Lan.
Tiểu Trí nhìn chằm chằm Chiêu Đệ gắp bánh bao đi qua trước mặt anh ba lần, hơi chuyển đầu qua nhìn cái đĩa trước mặt Chiêu Đệ, sau đó lại nhìn chằm chằm cái đĩa trước mặt mình một hồi lâu, mày càng nhíu chặt hơn. Sau đó vẻ mặt không vui đặt bánh bao thịt to trong tay mình xuống, cầm đũa lên thong thả lại không tha cũng gắp ba cái bánh bao canh trong đĩa của mình cho Từ Lan. Gắp xong anh mới lần nữa buông đũa xuống, cầm lấy bánh bao ban đầu ăn nốt, khóe mắt còn thời thời khắc khắc chú ý động tác của Chiêu Đệ. Chờ đến khi nhìn thấy tay cầm chiếc đũa của Chiêu Đệ lại có dấu hiệu động về bên phía anh, khóe miệng của anh bắt đầu hơi hơi trùng xuống, sau đó lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn Từ Lan đang có vẻ mặt khiếp sợ.
Từ Lan đột nhiên bị trừng, oan uổng chỉ muốn khóc, rất muốn kéo tay Tiểu Trí giải thích một phen, chuyện này thật sự không phải cô mở miệng muốn, là Chiêu Đệ đáng thương cô mới chủ động cho cô mà.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, lần này Chiêu Đệ không gắp cho Từ Lan mà là đặt bánh bao canh xuống đĩa của Tiểu Trí.
Trần Trí nhìn đĩa của mình nhiều hơn một cái bánh bao canh, lại quay đầu nhìn Chiêu Đệ, sau đó nhỏ giọng nói ra bốn chữ, “Không giống nữa rồi.”
Chiêu Đệ vốn cho rằng Tiểu Trí sẽ vì mình chia bánh bao cho anh mà vui vẻ, không nghĩ tới anh không có chút vui vẻ nào, ngược lại giống như có chút buồn rầu.
“Không sao, Tiểu Trí, con ăn luôn hai cái sẽ lại giống Chiêu Đệ, đây là một phần tâm ý của Chiêu Đệ với con, con phải nói ‘cảm ơn’ biết không?” Trần Chung nhìn Chiêu Đệ vẻ mặt xấu hổ, vội vàng lên tiếng dặn Trần Trí.
Mà Tiểu Trí luôn nghe lời Trần Chung lần này lại không nghe lời ăn luôn hai cái bánh bao, mà gắp lại cái bánh bao kia sang cho Chiêu Đệ, đến khi nhìn thấy số lượng bánh bao trong hai đĩa bằng nhau mới ngẩng đầu lên cho Chiêu Đệ một nụ cười, nói một tiếng ‘cám ơn”.
Khi nghe thấy hai chữ này, hốc mắt Chiêu Đệ có chút nóng lên, nhiều năm như vậy, cô đã có thói quen thoái nhượng, thói quen kính dâng, mặc dù biết những gì cô trả giá ba mẹ và em trai đều ghi tạc trong lòng. Nhưng thẳng đến khi nghe Trần Trí nói hai chữ này cô mới biết được hóa ra cô khát vọng cũng chỉ là có ai đó nói với cô hai chữ ‘cán ơn’.
Mà đồng dạng để cô cảm động chính là Tiểu Trí rõ ràng có thể lựa chọn ăn luôn bánh bao, làm số lượng bánh bao của bọn họ giống nhau, nhưng anh không làm vậy, mà tự bản thân làm chủ gắp trở về, đây không phải là tỏ vẻ mà là Tiểu Trí quan tâm cô, anh sợ cô ăn không đủ no.
Hạ Cầm nhìn hành động liên tiếp của Tiểu trí, trong lòng vừa vui mừng vừa ghen tỵ. Vui chính là, Tiểu Trí tuy rằng ngây thơ nhưng biết thương vợ, làm bà ghen tỵ chính là Tiểu Trí rõ ràng đối tốt với vợ hơn người mẹ là bà. Nhiều năm trước, bác sĩ đã từng báo cho bà và lão Trần biết, có lẽ là trong lòng Tiểu Trí, bọn họ sẽ không tốt hơn người xa lạ bao nhiêu. Nhưng dưới sự quan tâm chăm sóc nhiều năm của bà và lão Trần, bà biết Tiểu Trí đối với bọn họ là không giống nhau. Để trong lòng bà có chút không cân bằng chính là, Chiêu Đệ đến đây mới bao lâu, sao địa vị lại cao hơn bọn họ chứ?
Trần Chung thấy được biểu cảm rất nhỏ của Hạ Cầm, làm vợ chồng hai mươi mấy năm, ông tự nhiên biết trong lòng bà đang nghĩ cái gì, cho nên ông ghé sát vào tai bà nhẹ giọng nói câu: “Đừng hẹp hòi, con trai lớn, vốn là thân với vợ con hơn thân với ba mẹ. Huống chi Tiểu Trí khó có thể gặp được một người làm thằng bé thích nhanh như vậy, chúng ta nên thấy vui mừng mới phải.”
“Tôi biết, chỉ là nhất thời không chuyển được, ông đừng nói như tôi là người ác không bằng ấy. Tiểu Trí thích Chiêu Đệ, ta cũng rất vui mừng.” Hạ Cầm bị Trần Chung nói vậy, mặt trắng xanh lập tức đỏ lên, bà đâu có keo kiệt như vậy. Con trai nuôi nhiều năm, bà ăn chút dấm chua cũng là bình thường đúng không? Có người nào làm mẹ mà không ăn loại dấm chua này chứ.
“Ai ui, Tiểu Trí, chừng nào thì em cũng săn sóc chị như vậy đây? Chẳng sợ em săn sóc chị bằng một nửa Chiêu Đệ, chị cũng sẽ cảm động đến muốn khóc.” Từ Lan nhìn bộ dáng Chiêu Đệ và Tiểu Trí anh nhường em, em nhường anh, không nhịn được liền mở miệng chế nhạo.
“Chị không phải vợ tôi.” Tiểu Trí lẳng lặng đưa mắt nhìn Từ Lan, sau đó nhỏ giọng nói một câu như vậy.
Chiêu Đệ nghe Tiểu Trí trả lời như vậy, càng cúi đầu thấp hơn, hận không thể chui xuống gầm bàn. Trong lòng thầm nghĩ, sao lúc anh nói đến chuyện này một chút cũng không thẹn thùng đây, anh có biết vợ là gì hay không?
“Em, em là đồ không có lương tâm, chỉ có vợ mới muốn săn sóc sao? Chị cũng phải săn sóc biết không?” Từ Lan chưa từ bỏ ý định tiếp cận Tiểu Trí, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiểu Trí bởi vì Từ Lan tiếp cận mà cau chặt mày, anh rất cố gắng ngửa thân thể mình ra sau, toàn thân và tâm đều suy nghĩ xem làm thế nào mới kéo ra cự ly với Từ Lan, lại hoàn toàn không chú ý tới lưng mình đã dựa vào tay trái Chiêu Đệ.
“Nha đầu lười, tránh ra không biết.” Bị buộc thật sự nóng nảy, Tiểu Trí chỉ muốn Từ Lan mau chóng lui về phía sau, thế này mới mở miệng nói ra mấy chữ.
Lúc này đây, không cần người khác hỗ trợ giải thích, Chiêu Đệ lập tức hiểu rõ ý tứ mà Tiểu Trí muốn biểu đạt. Đầu tiên ‘nha đầu lười, tránh ra’ tự nhiên là nói với Từ Lan, sau đó ‘không biết’ chính là nói anh không biết chị cũng phải săn sóc.
Theo Từ Lan tiếp cận càng ngày càng gần, Chiêu Đệ có thể cảm giác được sau lưng Tiểu Trí đã bắt đầu cứng ngắc, cô ngẩng đầu nhìn Trần Chung và Hạ Cầm ở đối diện, lại phát hiện bọn họ vẻ mặt tươi cười nhìn hai chị em họ đùa giỡn, dường như cũng không phát hiện Tiểu Trí không vui.
Trên thực tế, Trần Chung và Hạ Cầm quả thật là không phát hiện thấy Tiểu Trí không vui. Đổi lại trước đây, có lẽ bọn họ đã sớm chú ý tới, nhưng hôm nay Tiểu Trí biểu hiện là rất tốt. Hơn nữa lúc này anh cũng đang dựa vào trên người Chiêu Đệ, cho nên bọn họ tưởng Tiểu Trí cũng không kháng cự Từ Lan tiếp cận. Sở dĩ lui về phía sau, chắc là cũng muốn cùng Từ Lan đùa giỡn.
“Từ Lan, bạn đừng đùa Tiểu Trí nữa, mau ăn bánh bao đi, sắp lạnh.” Dưới điều kiện tiên quyết sau khi biết để Trần Chung và Hạ Cầm ra mặt nói chuyện đã là vô vọng, Chiêu Đệ chỉ có thể kiên trì mở miệng. Trước khi nói lời này, trong lòng cô rối rắm rất lâu, cô vừa mới đến nhà này, cũng không đặc biệt hiểu rõ Từ Lan. Tuy rằng biết cô ấy sáng sủa nhiệt tình, nhưng không biết Từ Lan có để ý phương thức cô nói chuyện hay không. Nhưng nếu như không nói, Tiểu Trí sẽ khó chịu, cho nên cân nhắc cẩn thận cô vẫn lựa chọn ưu tiên cảm thụ của Tiểu Trí, dù sao cô là vì Tiểu Trí mới đến đây.
Từ Lan nghe thấy lời nói của Chiêu Đệ, lúc này mới lui trở lại chỗ ngồi của mình, cô khó được cơ hội trêu Tiểu Trí có phản ứng, thật sự là có chút luyến tiếc cứ như vậy buông tha cậu, nhưng nhìn trên phần Chiêu Đệ bao che khuyết điểm, hôm nay đến đây là ngừng thôi.
Nhìn thấy Từ Lan trở lại chỗ ngồi của mình, Trần Trí mới thở dài nhẹ nhõm.
Đợi đến khi mọi người ăn xong bữa sáng, lúc muốn đứng dậy dời bàn Chiêu Đệ lại phát hiện góc áo mình bị người kéo lại, cô cúi đầu nhìn thì thấy lôi kéo góc áo cô không phải ai khác, mà chính là Tiểu Trí ngồi bên cạnh cô.
Cô không hiểu nhìn Tiểu Trí, lại chỉ nhìn thấy đỉnh đầu anh, cho nên cô chỉ có thể lại ngồi xuống, để mình có thể cùng anh nhìn thẳng.
“Tiểu Trí, anh kéo em lại, là muốn cùng em nói chuyện gì sao?”
Tiểu Trí dùng ngón tay quấn quấn góc áo Chiêu Đệ, lúc này mới ngẩng đầu lên, lần đầu tiên chống lại ánh mắt Chiêu Đệ, nhưng chỉ kiên trì như vậy một lát, lại quay đầu đi.
“Muốn cùng nhau.” Đây là lời nói khi anh quay đầu sang chỗ khác nói.
Lúc này Chiêu Đệ cũng bởi vì nhìn thấy ánh mắt đen láy của Tiểu Trí mà ngây người, nên không thể lý giải Tiểu Trí nói là có ý gì.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí là muốn cháu bồi nó vào phòng nghe CD, cháu bồi nó đi đi, chúng ta ở dưới lầu ngồi một lát.” Trần Chung nhìn biểu hiện của con trai, còn câu nói kia của cậu, rất nhanh liền hiểu rõ ý của cậu, vì thế mở miệng giải thích cho Chiêu Đệ nghe.
“A, được.” Thẳng đến khi nghe được lời nói của Trần Chung, Chiêu Đệ mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng lên tiếng đồng ý. Lúc này mới nắm lấy bàn tay kéo góc áo cô của Trần Chí, cùng nhau đi lên lầu.
“Chiêu Đệ, vì sao Tiểu Trí bỗng nhiên đổi sang mặc bộ quần áo này? Dì nhớ nó cũng không thích bộ quần áo này mà, sau khi mua về chỉ nhìn thoáng qua, một lần cũng chưa mặc.” Thật ra Hạ Cầm có chút không tin lời Chiêu Đệ nói, con bé mới đến đây một buổi tối mà thôi, ở giữa Tiểu Trí còn chưa từng nói chuyện với con bé, làm sao có thể biết chuyện mà ngay cả bọn họ - người ở bên cạnh Tiểu Trí lâu như vậy cũng không biết, sao con bé lại biết chứ?
“Cái áo hôm qua cháu mặc trên tay áo có hai miếng vá, vừa rồi trên quần áo Tiểu Trí mặc khi vào phòng cũng có, vị trí miếng vá cũng không khác nhau lắm.” Thật ra Chiêu Đệ cũng có chút khó hiểu, cô là vì trường kỳ làm việc ống tay áo mới có thể bị rách, cho nên phải vá lại, nhưng nhà chú Trần có tiền như vậy, vì sao lại cho Tiểu Trí mặc quần áo vá đây?”
Hạ Cầm cẩn thận nhớ lại kiểu dáng của bộ quần áo này, cái này là mấy năm trước bà tự mình đi mua, lúc đó đang lưu hành phong cách trên khủy tay thêm hai miếng vải khác màu, bà nghĩ cho tới bây giờ Tiểu Trí chưa từng mặc quần áo thời thượng như vậy, luôn là áo phông phối quần jeans hoặc áo sơ mi phối quần jeans, cho nên muốn thằng bé thay đổi phong cách một chút. Nhưng mua về rồi, bà cao hứng phấn chấn vội mang ra cho Tiểu Trí nhìn, Tiểu Trí chỉ liếc mắt một cái liền quay mắt đi, dưới tình huống bà luôn truy hỏi mới nói hai chữ ‘bị rách’. Lúc đó bà còn lật qua lật lại kiểm tra quần áo, tưởng lúc mình mua không nhìn cẩn thận, thật sự mua quần áo bị rách. Nhìn thật lâu cũng không phát hiện một chút khuyết điểm nào, nhưng thấy Tiểu trí là thật lòng không thích, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói qua, người có chứng tự bế chỉ thích lặp lại một cái gì đó, không thích thay đổi, trình độ nhận thức sự việc mới tương đối thấp. Cho nên bà đặt quần áo vào trong tủ quần áo của Tần Trí xong rất nhanh cũng đã quên mất chuyện này rồi.
Hôm nay nghe Chiêu Đệ nói như vậy, bà mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Tiểu Trí nói chỗ bị rách chính là hai miếng vải khác màu ở chỗ khủy tay. Điểm này, đứa bé Chiêu Đệ này và Tiểu Trí thật đúng là giống, bởi vì bọn họ đều không hiểu thời thượng cho nên ánh mắt nhìn bộ quần áo này cũng rất đơn giản. Hai miếng vải này ở trong mắt bọn họ chính là miếng vá, đã là quần áo có miếng vá tự nhiên chính là hỏng. Mà bà lại bị cái gọi là trào lưu che mờ hai mắt, cho nên thế nào cũng đều không lý giải được ý tứ Tiểu Trí muốn biểu đạt lúc đó. Xem ra, lão Trần tìm người con dâu này thật sự là đúng người rồi, có lẽ chỉ có người đơn thuần mới có thể lý giải một người đơn thuần khác.
Tối hôm qua lúc trước khi ngủ lão Trần còn cùng bà nói, nếu Chiêu Đệ không đồng ý gả cho Tiểu Trí, coi như bọn họ mời Chiêu Đệ làm quản lý, đừng miễn cưỡng con bé. Nhưng nhìn tình huống hôm nay, bà lại càng thêm kiên định quyết tâm muốn để Chiêu Đệ gả cho Tiểu Trí, bà và lão Trần khác nhau, so với lương tâm đ*o đức bà lại càng để ý đến Tiểu Trí được hạnh phúc hơn. Nếu Tiểu Trí và Chiêu Đệ đã hợp nhau như vậy, bà nhất định phải giúp Tiểu Trí lấy được con bé.
“Bạn nói là vì Tiểu Trí nhìn thấy bạn mặc quần áo có miếng vá nên mới cố ý đổi bộ quần áo này sao?” Từ Lan cảm thấy không thể tin được, Tiểu Trí trở nên săn sóc từ khi nào vậy, cô nhiều năm đuổi lạnh sưởi ấm cũng chưa đổi lấy được một câu ân cần hỏi thăm của cậu, thế nhưng bây giờ mới gặp Chiêu Đệ một lần cậu đã tốt như vậy, đàn ông quả nhiên đều là kẻ thấy sắc quên nghĩa.
“Chắc vậy, có thể là Tiểu Trí cảm thấy mình mặc quần áo vá rất đáng thương, cho nên mới muốn cùng mình giống nhau.” Tuy rằng cô biết Tiểu Trí thay quần áo là vì muốn giống cô, nhưng đến cùng là vì nguyên nhân gì mà anh muốn giống cô, cô cũng không biết cho nên cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán.
“Không, Chiêu Đệ, không phải Tiểu Trí đang thương hại cháu, ở trong khái niệm của nó không có ý nghĩ mặc quần áo vá là có thể thương yêu”. Trần Chung sau khi nghe lời nói của Chiêu Đệ vẫn đang đứng ở một bên trầm tư, lúc này lại mở miệng phủ nhận suy đoán của Chiêu Đệ. Tuy Tiểu Trí không thích cái gì bị rách, nhưng tuyệt đối sẽ không cảm thấy người khác mặc quần áo vá là có thể thương yêu, giống như ông không cảm thấy người nào đeo vàng bạc là rất giỏi, từ đầu ông đã không có khái niệm địa vị cao thấp thế nào.
“Vậy thì vì sao Tiểu Trí lại muốn mặc bộ quần áo này?” Chiêu Đệ không hiểu nhìn Trần Chung, trừ nguyên nhân vừa đoán ra cô thật đúng là không nghĩ ra khả năng nào khác.
“Khụ, haha, Chiêu Đệ, cái này có khả năng là vì một số lời dì Trần cháu nói với Tiểu Trí.” Trần Chung xấu hổ cười, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Cầm đang không rõ chân tướng, lúc này mới có chút mất tự nhiên giải thích cho mọi người biết: “Lúc trước dì Trần cháu luôn cùng Tiểu Trí nói, cháu là vợ nó, sẽ cùng nó cười, cùng nó khóc, làm chuyện gì cũng sẽ cùng người kia làm, chú nghĩ là Tiểu Trí ngay cả mặc quần áo cũng muốn giống như cháu, cho nên mới đi đổi chiếc áo khoác này.”
Chiêu Đệ vừa nghe lời giải thích này lập tức cúi đầu không dám lại nhìn mọi người, chỉ sợ nhìn thấy tất cả mọi người đều là vẻ mặt ái muội. Mà Trần Chung sau khi nói xong lời này cũng cảm thấy xấu hổ, ông đều đã là người có tuổi, cùng một cô bé nói chuyện này, thật sự có chút già mà không kính. Ai kêu người khởi xướng chuyện này mơ mơ màng màng, một chút cũng không rõ lắt léo trong chuyện này đây. Lúc này, Hạ Cầm cũng có chút đỏ mặt, dù sao Chiêu Đệ cũng còn chưa có gả cho Tiểu Trí đâu, bà đã sau lưng mở miệng bảo con bé là vợ, bây giờ thế nhưng còn bị giáp mặt nói ra, chuyện này bảo bà sao có thể không chột dạ đây?
Trong bốn người này, chỉ sợ người duy nhất có vẻ mặt tự nhiên chính là Từ Lan, cô không cần thẹn thùng cũng không cần xấu hổ, lại càng không nghĩ xấu. Cho nên lúc này đang suy nghĩ lời nói của Trần Chung, càng suy nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, Tiểu trí này cũng quá có ý tứ đó, nếu cô đoán không sai, có phải sau này Tiểu trí ăn cơm, ngủ, đi toilet toàn bộ đều phải kéo Chiêu Đệ đi cùng không. Cô vừa nghĩ đến Chiêu Đệ hai má đỏ bừng đứng ở bên cạnh Tiểu Trí nhìn cậu đi toilet, không nhịn được nhìn ‘phụt’ một tiếng bật cười, xong rồi, xong rồi, bây giờ trong đầu cô toàn bộ đều là hình ảnh buồn cười đó, haha, cười chết cô rồi.
“Cháu quỷ nha đầu này, nghĩ cái gì đấy, cười đến sắp rút gân rồi.” Trần Chung nhìn Từ Lan cười hỏi, cuối cùng cũng tìm thấy một chuyện có thể hóa giải xấu hổ.
“Phật nói rằng, không thể nói, không thể nói, chúng ta vẫn nên mau xuống lầu đi, một mình Tiểu trí ở dưới lầu cũng không biết đang làm gì đây?”
Thẳng đến khi Từ Lan nhắc tới chuyện này bọn họ mới phát hiện Trần Trí đã xuống lầu một hồi lâu. Đến bây giờ, bọn họ thế nhưng một chút tiếng vang cũng không nghe thấy, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ? Vừa nghĩ đến loại khả năng này, Hạ Cầm liền dẫn đầu thu liễm ý cười, bước nhanh đi xuống lầu, ba người khác cũng cấp tốc đi theo xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, Hạ Cầm lập tức đi về phía nhà ăn, bởi vì vừa rồi lúc đi qua phòng khách cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Trí, vậy cũng chỉ có nhà ăn sẽ là nơi nó đi.
Quả nhiên, Tiểu Trí đã ngồi trên vị trí của bản thân, đang từng miếng từng miếng cắn một cái bánh bao thịt to, nghe thấy động tĩnh phía sau, chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, lại chuyên tâm ăn bánh bao.
Chờ sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Từ Lan mới chậm một bước đi đến chỗ ngồi đã ngồi ngày hôm qua, mà khi cô vừa nhìn thấy phần bữa sáng đặt trước mặt cô, lập tức nổi trận lôi đình, mạnh mẽ quay đầu nhìn Trần Trí bên cạnh, vừa vặn bắt gặp ánh mắt liếc sang của cậu. Chuyện này, cô căn bản không cần hỏi cũng biết là kiệt tác của ai, hơn nữa tuyệt đối sẽ không oan uổng người nọ.
“Cậu Chung, cậu nhìn Tiểu trí xem, có ai bắt nạt người như nó à? Thật không phúc hậu rồi.” Từ Lan nhìn phần bánh bao thuộc về cô ở trước mặt, từng cái từng cái đều bị chọc một cái lỗ, nước canh ngon trong bánh bao đều bị chảy ra ngoài, vốn là canh bánh bao hấp một giọt canh cũng không còn. Tiểu Trí biết rõ nguyên nhân cô thích ăn bánh bao chính là bởi vì có thể dùng ống hút cắm vào trong bánh bao hút nước canh, nó thế nhưng lại dùng chiêu này đối phó với cô.
“Tiểu Trí, đây là con không đúng, mau mau xin lỗi Lan nha đầu nào.” Trần Chung làm chủ nhà không thể trắng trợn bao che ‘tội phạn’, chỉ có thể ý tứ một chút. Nhưng giọng điệu mềm nhẹ không giống như bảo người ta xin lỗi, mà là đang khích lệ hơn.
Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí cúi đầu vẻ mặt không biểu cảm, anh một chút ý tứ muốn mở miệng nói xin lỗi cũng không có, lại nhìn Từ Lan vẫn đang tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Trí, sợ cô ấy thật sự muốn tức giận, cho nên lặng lẽ ở dưới bàn kéo góc áo Tiểu Trí, chờ khi anh hơi hơi nghiêng mặt qua, nhẹ giọng khuyên bảo anh: “Tiểu Trí, xin lỗi Từ Lan đi, bằng không cô ấy sẽ tức giận.”
Trần Trí nghe xong quay đầu lại, lại cắn mấy miếng bánh báo thịt vào trong miệng, mới nói một câu mơ hồ không rõ: “nha đầu lười, xin lỗi.”
“Em bảo chị cái gì, cậu Chung, mợ Chung, Chiêu Đệ, mọi người đều nghe thấy đúng không, nó thế nhưng bảo cháu là nha đầu lười. Phản, chọc thủng bánh bao canh của cháu, còn gọi cháu là nha đầu lười, còn bảo cháu nhận sai với nó, khinh người quá đáng, khinh người quá đáng.” Từ Lan vừa nghe lời này, cả người lập tức nhảy dựng lên, giống như bọ chó nhảy dựng bên cạnh Tiểu Trí.
Lúc đầu Chiêu Đệ cũng có chút bị dọa đến, còn tưởng rằng Từ Lan thật sự tức giận, nhưng vừa thấy Trần Chung và Hạ Cầm ở đối diện đều là vẻ mặt trấn định, lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Trí, phát miệng khóe miệng anh thế nhưng đang nhếch lên, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, Từ Lan đây là đang cố ý đùa Tiểu Trí vui vẻ.
Chờ tâm tình kinh hoàng bình tĩnh trở lại, Chiêu Đệ mới đột nhiên ý thức được, Tiểu Trí nói chuyện. Từ ngày hôm qua bắt đầu từ lúc cô bước vào nhà này, cô vẫn luôn chưa nghe thấy giọng nói của Tiểu Trí, cô còn tưởng rằng Tiểu Trí không thể nói chuyện hoặc cho dù có thể nói cũng chỉ mơ hồ không rõ, cho nên anh không đồng ý mở miệng. Bây giờ nghe như vậy cô mới phát hiện giọng nói của anh rất dễ nghe, tuy rằng có chút không ra gì, nhưng ít nhất anh biết dùng lời nói để diễn tả ý tứ của mình. Tình huống như vậy đã muốn tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô, có lẽ về sau cô có thể thường xuyên đùa anh nói chuyện, chậm rãi anh có thể nói lưu loát.
Chiêu Đệ nhìn Từ Lan vừa hô vừa nhảy ở bên cạnh, cảm thấy có chút không đành lòng, cho nên gắp ba cái bánh bao canh trong đĩa của mình sang đĩa của Từ Lan.
Tiểu Trí nhìn chằm chằm Chiêu Đệ gắp bánh bao đi qua trước mặt anh ba lần, hơi chuyển đầu qua nhìn cái đĩa trước mặt Chiêu Đệ, sau đó lại nhìn chằm chằm cái đĩa trước mặt mình một hồi lâu, mày càng nhíu chặt hơn. Sau đó vẻ mặt không vui đặt bánh bao thịt to trong tay mình xuống, cầm đũa lên thong thả lại không tha cũng gắp ba cái bánh bao canh trong đĩa của mình cho Từ Lan. Gắp xong anh mới lần nữa buông đũa xuống, cầm lấy bánh bao ban đầu ăn nốt, khóe mắt còn thời thời khắc khắc chú ý động tác của Chiêu Đệ. Chờ đến khi nhìn thấy tay cầm chiếc đũa của Chiêu Đệ lại có dấu hiệu động về bên phía anh, khóe miệng của anh bắt đầu hơi hơi trùng xuống, sau đó lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn Từ Lan đang có vẻ mặt khiếp sợ.
Từ Lan đột nhiên bị trừng, oan uổng chỉ muốn khóc, rất muốn kéo tay Tiểu Trí giải thích một phen, chuyện này thật sự không phải cô mở miệng muốn, là Chiêu Đệ đáng thương cô mới chủ động cho cô mà.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, lần này Chiêu Đệ không gắp cho Từ Lan mà là đặt bánh bao canh xuống đĩa của Tiểu Trí.
Trần Trí nhìn đĩa của mình nhiều hơn một cái bánh bao canh, lại quay đầu nhìn Chiêu Đệ, sau đó nhỏ giọng nói ra bốn chữ, “Không giống nữa rồi.”
Chiêu Đệ vốn cho rằng Tiểu Trí sẽ vì mình chia bánh bao cho anh mà vui vẻ, không nghĩ tới anh không có chút vui vẻ nào, ngược lại giống như có chút buồn rầu.
“Không sao, Tiểu Trí, con ăn luôn hai cái sẽ lại giống Chiêu Đệ, đây là một phần tâm ý của Chiêu Đệ với con, con phải nói ‘cảm ơn’ biết không?” Trần Chung nhìn Chiêu Đệ vẻ mặt xấu hổ, vội vàng lên tiếng dặn Trần Trí.
Mà Tiểu Trí luôn nghe lời Trần Chung lần này lại không nghe lời ăn luôn hai cái bánh bao, mà gắp lại cái bánh bao kia sang cho Chiêu Đệ, đến khi nhìn thấy số lượng bánh bao trong hai đĩa bằng nhau mới ngẩng đầu lên cho Chiêu Đệ một nụ cười, nói một tiếng ‘cám ơn”.
Khi nghe thấy hai chữ này, hốc mắt Chiêu Đệ có chút nóng lên, nhiều năm như vậy, cô đã có thói quen thoái nhượng, thói quen kính dâng, mặc dù biết những gì cô trả giá ba mẹ và em trai đều ghi tạc trong lòng. Nhưng thẳng đến khi nghe Trần Trí nói hai chữ này cô mới biết được hóa ra cô khát vọng cũng chỉ là có ai đó nói với cô hai chữ ‘cán ơn’.
Mà đồng dạng để cô cảm động chính là Tiểu Trí rõ ràng có thể lựa chọn ăn luôn bánh bao, làm số lượng bánh bao của bọn họ giống nhau, nhưng anh không làm vậy, mà tự bản thân làm chủ gắp trở về, đây không phải là tỏ vẻ mà là Tiểu Trí quan tâm cô, anh sợ cô ăn không đủ no.
Hạ Cầm nhìn hành động liên tiếp của Tiểu trí, trong lòng vừa vui mừng vừa ghen tỵ. Vui chính là, Tiểu Trí tuy rằng ngây thơ nhưng biết thương vợ, làm bà ghen tỵ chính là Tiểu Trí rõ ràng đối tốt với vợ hơn người mẹ là bà. Nhiều năm trước, bác sĩ đã từng báo cho bà và lão Trần biết, có lẽ là trong lòng Tiểu Trí, bọn họ sẽ không tốt hơn người xa lạ bao nhiêu. Nhưng dưới sự quan tâm chăm sóc nhiều năm của bà và lão Trần, bà biết Tiểu Trí đối với bọn họ là không giống nhau. Để trong lòng bà có chút không cân bằng chính là, Chiêu Đệ đến đây mới bao lâu, sao địa vị lại cao hơn bọn họ chứ?
Trần Chung thấy được biểu cảm rất nhỏ của Hạ Cầm, làm vợ chồng hai mươi mấy năm, ông tự nhiên biết trong lòng bà đang nghĩ cái gì, cho nên ông ghé sát vào tai bà nhẹ giọng nói câu: “Đừng hẹp hòi, con trai lớn, vốn là thân với vợ con hơn thân với ba mẹ. Huống chi Tiểu Trí khó có thể gặp được một người làm thằng bé thích nhanh như vậy, chúng ta nên thấy vui mừng mới phải.”
“Tôi biết, chỉ là nhất thời không chuyển được, ông đừng nói như tôi là người ác không bằng ấy. Tiểu Trí thích Chiêu Đệ, ta cũng rất vui mừng.” Hạ Cầm bị Trần Chung nói vậy, mặt trắng xanh lập tức đỏ lên, bà đâu có keo kiệt như vậy. Con trai nuôi nhiều năm, bà ăn chút dấm chua cũng là bình thường đúng không? Có người nào làm mẹ mà không ăn loại dấm chua này chứ.
“Ai ui, Tiểu Trí, chừng nào thì em cũng săn sóc chị như vậy đây? Chẳng sợ em săn sóc chị bằng một nửa Chiêu Đệ, chị cũng sẽ cảm động đến muốn khóc.” Từ Lan nhìn bộ dáng Chiêu Đệ và Tiểu Trí anh nhường em, em nhường anh, không nhịn được liền mở miệng chế nhạo.
“Chị không phải vợ tôi.” Tiểu Trí lẳng lặng đưa mắt nhìn Từ Lan, sau đó nhỏ giọng nói một câu như vậy.
Chiêu Đệ nghe Tiểu Trí trả lời như vậy, càng cúi đầu thấp hơn, hận không thể chui xuống gầm bàn. Trong lòng thầm nghĩ, sao lúc anh nói đến chuyện này một chút cũng không thẹn thùng đây, anh có biết vợ là gì hay không?
“Em, em là đồ không có lương tâm, chỉ có vợ mới muốn săn sóc sao? Chị cũng phải săn sóc biết không?” Từ Lan chưa từ bỏ ý định tiếp cận Tiểu Trí, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiểu Trí bởi vì Từ Lan tiếp cận mà cau chặt mày, anh rất cố gắng ngửa thân thể mình ra sau, toàn thân và tâm đều suy nghĩ xem làm thế nào mới kéo ra cự ly với Từ Lan, lại hoàn toàn không chú ý tới lưng mình đã dựa vào tay trái Chiêu Đệ.
“Nha đầu lười, tránh ra không biết.” Bị buộc thật sự nóng nảy, Tiểu Trí chỉ muốn Từ Lan mau chóng lui về phía sau, thế này mới mở miệng nói ra mấy chữ.
Lúc này đây, không cần người khác hỗ trợ giải thích, Chiêu Đệ lập tức hiểu rõ ý tứ mà Tiểu Trí muốn biểu đạt. Đầu tiên ‘nha đầu lười, tránh ra’ tự nhiên là nói với Từ Lan, sau đó ‘không biết’ chính là nói anh không biết chị cũng phải săn sóc.
Theo Từ Lan tiếp cận càng ngày càng gần, Chiêu Đệ có thể cảm giác được sau lưng Tiểu Trí đã bắt đầu cứng ngắc, cô ngẩng đầu nhìn Trần Chung và Hạ Cầm ở đối diện, lại phát hiện bọn họ vẻ mặt tươi cười nhìn hai chị em họ đùa giỡn, dường như cũng không phát hiện Tiểu Trí không vui.
Trên thực tế, Trần Chung và Hạ Cầm quả thật là không phát hiện thấy Tiểu Trí không vui. Đổi lại trước đây, có lẽ bọn họ đã sớm chú ý tới, nhưng hôm nay Tiểu Trí biểu hiện là rất tốt. Hơn nữa lúc này anh cũng đang dựa vào trên người Chiêu Đệ, cho nên bọn họ tưởng Tiểu Trí cũng không kháng cự Từ Lan tiếp cận. Sở dĩ lui về phía sau, chắc là cũng muốn cùng Từ Lan đùa giỡn.
“Từ Lan, bạn đừng đùa Tiểu Trí nữa, mau ăn bánh bao đi, sắp lạnh.” Dưới điều kiện tiên quyết sau khi biết để Trần Chung và Hạ Cầm ra mặt nói chuyện đã là vô vọng, Chiêu Đệ chỉ có thể kiên trì mở miệng. Trước khi nói lời này, trong lòng cô rối rắm rất lâu, cô vừa mới đến nhà này, cũng không đặc biệt hiểu rõ Từ Lan. Tuy rằng biết cô ấy sáng sủa nhiệt tình, nhưng không biết Từ Lan có để ý phương thức cô nói chuyện hay không. Nhưng nếu như không nói, Tiểu Trí sẽ khó chịu, cho nên cân nhắc cẩn thận cô vẫn lựa chọn ưu tiên cảm thụ của Tiểu Trí, dù sao cô là vì Tiểu Trí mới đến đây.
Từ Lan nghe thấy lời nói của Chiêu Đệ, lúc này mới lui trở lại chỗ ngồi của mình, cô khó được cơ hội trêu Tiểu Trí có phản ứng, thật sự là có chút luyến tiếc cứ như vậy buông tha cậu, nhưng nhìn trên phần Chiêu Đệ bao che khuyết điểm, hôm nay đến đây là ngừng thôi.
Nhìn thấy Từ Lan trở lại chỗ ngồi của mình, Trần Trí mới thở dài nhẹ nhõm.
Đợi đến khi mọi người ăn xong bữa sáng, lúc muốn đứng dậy dời bàn Chiêu Đệ lại phát hiện góc áo mình bị người kéo lại, cô cúi đầu nhìn thì thấy lôi kéo góc áo cô không phải ai khác, mà chính là Tiểu Trí ngồi bên cạnh cô.
Cô không hiểu nhìn Tiểu Trí, lại chỉ nhìn thấy đỉnh đầu anh, cho nên cô chỉ có thể lại ngồi xuống, để mình có thể cùng anh nhìn thẳng.
“Tiểu Trí, anh kéo em lại, là muốn cùng em nói chuyện gì sao?”
Tiểu Trí dùng ngón tay quấn quấn góc áo Chiêu Đệ, lúc này mới ngẩng đầu lên, lần đầu tiên chống lại ánh mắt Chiêu Đệ, nhưng chỉ kiên trì như vậy một lát, lại quay đầu đi.
“Muốn cùng nhau.” Đây là lời nói khi anh quay đầu sang chỗ khác nói.
Lúc này Chiêu Đệ cũng bởi vì nhìn thấy ánh mắt đen láy của Tiểu Trí mà ngây người, nên không thể lý giải Tiểu Trí nói là có ý gì.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí là muốn cháu bồi nó vào phòng nghe CD, cháu bồi nó đi đi, chúng ta ở dưới lầu ngồi một lát.” Trần Chung nhìn biểu hiện của con trai, còn câu nói kia của cậu, rất nhanh liền hiểu rõ ý của cậu, vì thế mở miệng giải thích cho Chiêu Đệ nghe.
“A, được.” Thẳng đến khi nghe được lời nói của Trần Chung, Chiêu Đệ mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng lên tiếng đồng ý. Lúc này mới nắm lấy bàn tay kéo góc áo cô của Trần Chí, cùng nhau đi lên lầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook