Bà Xã Mua Được
Chương 10: Chim và cá

Ở trên đường trở về, tất cả mọi người đều cảm thấy được Tiểu Trí tinh thần sa sút, Chiêu Đệ biết vì sao Tiểu Trí buồn, nhưng lại không biết vì sao Hạ Cầm vừa tới liền vẻ mặt chột dạ bảo cô dẫn Tiểu Trí đi. Dù Tiểu Trí không muốn dùng năm đồng mà dùng một trăm đồng, chuyện này cũng không phải là rất bình thường à? Về chuyện này, rõ ràng là ông chủ sạp báo vô lý, động không động liền hô đánh hô giết, vì sao ngược lại là bọn họ phải nói xin lỗi chứ? Chỉ là Hạ Cầm cũng đã nói về nhà sẽ giải thích với cô, bây giờ cô cũng không tốt hỏi nhiều.

Buổi sáng hôm nay lúc ra ngoài bọn họ đều tính toán sau khi lĩnh chứng xong sẽ ở bên ngoài ăn một bữa ngon, sáng sớm đã nói với thím Phúc hôm nay cho bà nghỉ một ngày, cho nên khi bọn họ mở cửa vào nhà, trong phòng là không khí yên tĩnh.

Tiểu Trí nhìn chân Chiêu Đệ vài lần, sau khi xác nhận không có chuyện gì liền yên lặng lên lầu, chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy tiếng đàn truyền ra từ phòng luyện đàn.

“Chiêu Đệ, lại đây ngồi đi, cháu nhất định rất khó hiểu về chuyện vừa rồi đúng không. Vừa rồi Tiểu Trí ở đây, dì không tiện giải thích, bây giờ có thể tỉ mỉ giải thích cho cháu nghe rồi.” Hạ Cầm vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, vẫy tay bảo Chiêu Đệ đi lại ngồi xuống, đồng thời cũng nháy mắt ra hiệu với Trần Chung, để ông cũng ngồi xuống đối diện dự thính.

“Dì Trần, chuyện vừa rồi, tuy rằng lúc đầu Tiểu Trí lấy nhầm tiền, nhưng người nọ bán cũng quá đắt, một chai nước muốn năm đồng, khẳng định là Tiểu Trí cho rằng ông ấy sai rồi, nước này vẫn giống như bình thường là một đồng một chai. Sau đó lấy một trăm nguyên ra để đối phương trả lại tiền, đây là không sai mà, vì sao chúng ta phải xin lỗi chứ? Xin lỗi như vậy ngược lại làm cho người ta cảm thấy Tiểu Trí làm sai cái gì, Tiểu Trí đứng ở một bên nhìn có bao nhiêu xấu hổ.” Vừa ngồi xuống Chiêu Đệ liền nói ra tất cả những gì cô nghĩ trong lòng.

“Ha ha, Chiêu Đệ à, sao cháu còn gọi dì là dì Trần nhỉ? Cháu và Tiểu Trí cũng đã kết hôn, nên sửa miệng thôi, đến, gọi một câu nghe một chút.” Nghe được lời Chiêu Đệ nói, Hạ Cầm cũng không sốt ruột trả lời vấn đề của cô, ngược lại mỉm cười sửa chữa xưng hô của cô.

Chiêu Đệ chỉ ngại ngùng một lát liền mở miệng gọi một tiếng ‘mẹ’, sau đó lại chuyển hướng nhìn về phía Trần Chung gọi một tiếng ‘ba’. Mở miệng gọi hai người mới ở chung chưa được bao lâu là ba mẹ, nói thật lòng, trong lòng thế nào cũng có chút khó chịu, nhưng đã gả cho Tiểu Trí, cô có nghĩa vụ phải gọi bọn họ như vậy, cũng thật tình coi bọn họ như ba mẹ ruột mà hiếu thuận.

Trân Chung nhìn đôi mẹ chồng con dâu ngồi đối diện, cũng là vẻ mặt vui mừng, chân mày vẫn luôn cau lại vì lo lắng cho Tiểu Trí lúc này không tự giác giãn ra.

“Ai~~ ha ha, thật sự là bé ngoan, cho, đây là lì xì ba mẹ cho con đổi cách xưng hô, đây là quy củ ở đây của chúng ta, chính là không thể từ chối, nếu không nhận sẽ không may mắn.” Hạ Cầm vừa nhìn thấy khóe miệng Chiêu Đệ giật giật liền đoạt trước nói ra lời này, đây là tâm ý của bà và lão Trần, thế nào cũng hi vọng Chiêu Đệ có thể nhận lấy.

Chiêu Đệ thấy Hạ Cầm đều đã nói như vậy, lại nhìn Trần Chung gật đầu ý bảo cô nhận lấy, lúc này mới không lại nói thêm gì nữa, hai tay nhận lì xì trên tay Hạ Cầm.

“Chiêu Đệ, vừa rồi chắc chắn là con cũng thấy được Tiểu Trí luôn lấy tiền nhầm đưa người ta, thật ra chuyện này không thể trách người khác thái độ không tốt. Dù là con có để Tiểu Trí lấy lại tiền thêm mấy lần nữa, rất có khả năng nó vẫn không thể lấy đúng tiền, đây không phải là nó cố ý làm khó dễ người, mà là nó thật sự không biết tiền này lớn hay nhỏ. Hoặc là nói, Tiểu Trí đối tất cả những gì mang chữ số đều không thể phân biệt rõ, đặc biệt là chữ số như 5 và 3. Dù là con để nó nhìn rồi chép lại, nó cũng sẽ đảo ngược hai số này với nhau.” Hạ Cầm mỉm cười nhìn Chiêu Đệ một lúc lâu, sau đó mới trở lại câu hỏi phía trước của cô, dùng tốc độ thong thả nói rõ ngọn nguồn, trong giọng nói là vô vàn bất đắc dĩ.

“Làm sao có thể, buổi sáng ngày hôm qua Tiểu Trí còn đếm bánh bao canh, con gắp ba cái cho Từ Lan, anh cũng gắp ba cái, sau đó con lại gắp một cái cho anh ấy, anh ấy đã biết số lượng không đúng mà.” Chiêu Đệ thật đúng là không thể lý giải loại tình huống mà Hạ Cầm nói, rõ ràng buổi sáng ngày hôm qua trên bàn còn xảy ra một màn kia mà.

“Không sai, nó biết, nhưng cái đó chỉ giới hạn trong vòng mười chữ số, hơn nữa nó chỉ biết viết một hai ba bốn, nếu con viết ra, nó vẫn sẽ không biết, đây là nguyên nhân vì sao nó biết đếm ba cái bánh bao canh lại không biết số một trên tiền xu và một trăm trên tiền giấy.”

“Vậy, vậy Tiểu Trí đánh đàn làm sao bây giờ? Lúc trước con nhìn cô giáo trong trường đánh đàn, trên bản nhạc đều là chữ số mà?” Chiêu Đệ vẫn không tin, Tiểu trí rõ ràng đánh đàn tốt như vậy, nếu như không biết chữ số, anh muốn đánh đàn thế nào?

“Bản nhạc còn có khuông nhạc mà, chữ ở trên mặt không nhiều lắm, chính là mẹ cũng không thể xác định rốt cuộc Tiểu Trí có biết khuông nhạc hay không. Từ nhỏ đến lớn nó đánh đàn cũng chưa từng dùng khuông nhạc, bản nhạc cũng là nó xem người diễn tấu trên đĩa CD rồi theo đó mà đàn. Nhiều năm như vậy, bất luận nó đàn khúc nào, trên giá đựng bản nhạc vẫn luôn đều là một bản nhạc, cũng chưa từng lật giấy.” Nói đến đây Hạ Cầm thật sự không biết nên kiêu ngạo hay đau lòng. Không nhìn bản nhạc, chỉ trông vào thính lực, Tiểu Trí có thể đàn ra một bản nhạc giống y như đúc, cái này thuyết minh trên phương diện âm nhạc nó có thiên phú kinh người. Nhưng giống vậy, nó không cách nào soạn ra âm nhạc thuộc về bản thân, không có bản nhạc lưu truyền ra ngoài, làm sao có thể để cho người khác biết nó có thiên phú trên phương diện âm nhạc đây?

Trước cô nghe Trần Chung nói một ít những việc Tiểu Trí từng trải qua, ấn tượng sâu nhất chính là bác sĩ nói để Tiểu trí tiếp xúc nhiều với trẻ con cùng tuổi có thể trợ giúp anh cải thiện tình hình, nhưng Tiểu Trí ngược lại bệnh càng thêm nghiêm trọng. Cô tin tưởng, khẳng định rằng Trần Chung cũng nghĩ đến khả năng Tiểu Trí ở trường học bị bắt nạt, nhưng bởi vì ông không có chứng cứ nên không thể làm gì, chỉ có thể đón Tiểu trí về nhà tự bọn họ chăm sóc, buông tha cho ý niệm để anh tiếp tục đến trường.

“Mẹ, nghe người nói như vậy con đều đã hiểu rõ, về sau con sẽ chú ý tránh cho tình huống như hôm nay xảy ra lần nữa.” Khi ngẩng đầu lần nữa, Chiêu Đệ nghiêm túc nói cam đoan, cô chưa từng nghĩ qua muốn thử để Tiểu Trí đi nhẫn thức chữ số lần nữa. Cô tin tưởng, Trần Chung và Hạ Cầm làm ba mẹ Tiểu Trí chắc chắn đã vô cùng dụng tâm thử qau, ngay cả bọn họ đều đã buông tha, thuyết mình rằng chướng ngại này cơ bản là không có khả năng loại bỏ. Nếu vậy cô liền không nhất thiết lại miễn cưỡng Tiểu Trí đi nếm thử, chuyện này sẽ chỉ làm anh càng thêm thất bại, không có lợi với việc cải thiện chứng tự bế của anh. Hơn nữa, về sau bên cạnh Tiểu Trí có cô, anh không biết chữ số, cô có thể giúp anh nhận thức, cần gì phải ép anh đi làm chuyện anh không biết đây? Cho dù anh có thể nhận biết chữ số, cái này và bây giờ lại có cái gì khác nhau, chỉ là để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân, làm cho khi người ta nói đến nói lời dễ nghe chút, nói cô gả cho người không ngốc đến mức như vậy.

Hiển nhiên Trần Chung đối thái độ như vậy của Chiêu Đệ rất là hài lòng, thật ra vừa rồi ông có chút lo lắng Chiêu Đệ sẽ yêu cầu Tiểu Trí lỗ lực học nhận biết chữ số. Cô là vợ đưa ra yêu cầu như vậy không có gì đáng trách, nhưng ông đã từng trải qua đoạn thời gian Tiểu Trí học chữ số, biết Tiểu Trí buồn nản khi một lần lại một lần vẫn không nhớ được chữ số, ông thật sự không đành lòng để Tiểu Trí trải qua chuyện đó một lần nữa.

“Chiêu Đệ, con không biết rằng Tiểu Trí học nhận biết chữ số sẽ tốt hơn sao?” Tuy rằng Hạ Cầm cũng vui mừng khi thấy Chiêu Đệ có thể thông cảm cho Tiểu Trí, lại vô cùng tò mò đến cùng là Chiêu Đệ nghĩ như thế nào, dưới tình huống chung, làm vợ không phải là càng hi vọng chồng mình có khả năng càng tốt à?

“Mẹ, trước kia cô giáo Tiểu Trần đã từng dạy con có nói qua một câu, lúc đó con nghe xong cảm thấy rất khó hiểu, sau này càng nghĩ càng cảm thấy cô ấy nói có đạo lí. Cô nói ‘tất cả chim chóc đều cảm thấy đưa cá lên trời không phải là một loại việc thiện, nhưng lại đối nước mắt của cá nhìn mà không thấy’. Rất nhiều người chúng ta đều cho rằng bản thân cảm thấy tốt, với người khác liền nhất định cũng là tốt. Nhưng một loại gạo nuôi trăm loại người, tiêu chuẩn tốt của mỗi người đều không giống nhau. Hôm nay xem bộ dáng của Tiểu Trí, chỉ biết anh thật sự rất để ý chuyện chữ số gây thất bại cho anh, Tiểu trí đã không cần nhìn bản nhạc cũng có thể đánh đàn, cần gì phải học đây? Tiểu trí vui vẻ mới là quan trọng nhất, không phải sao?”

“Đúng, đúng, con nói rất đúng. Chiêu Đệ à, có con ở bên cạnh Tiểu Trí, mẹ an tâm, về sau Tiểu trí đều nhờ vào con rồi.” Hạ Cầm càng nghe Chiêu Đệ nói chuyện càng thêm vui vẻ, có một người khéo hiểu lòng người như vậy ở bên cạnh Tiểu Trí, nói chút lời xấu, dù là ngày mai bà và lão Trần có đi, cũng có thể yên tâm nhắm mắt.

Lúc Chiêu Đệ vào phòng luyện đàn, Tiểu Trí vẫn còn đang không ngừng đánh đàn, dù không hiểu piano nhưng cô vẫn có thể nghe ra đè nén và khổ sở trong một loạt tiếng đàn như gió táp mưa rào, cô nhẹ nhàng đến phía sau anh, chậm rãi nắm lấy bờ vai anh.

“Tiểu Trí, nghỉ ngơi một lát đi, anh cũng đàn rất lâu rồi.”

Tiểu Trí cũng không quay đầu, nhưng nghe lời dừng động tác trong tay, hai người một người ngồi một người đứng cứ im lặng như vậy một lúc lâu.

"Tiểu Trí, anh đi mua nước uống cho em, em rất vui vẻ. Tiểu Trí thật thông minh, ta cũng không nói em khát nước, đã bị anh nhìn ra rồi." Chiêu Đệ cảm giác được anh thả lỏng bờ vai mới đi bên cạnh anh, ngồi xuống một nửa ghế anh cố gắng chừa ra.

"Tiểu Trí làm việc gì sai, người kia mắng anh, còn nói muốn đánh anh." Khi nói những lời này, trong giọng nói của anh tràn ngập ủy khuất, nói xong anh lại ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn vẻ mặt Chiêu Đệ: "Anh không phải một người chồng tốt."

"Ai nói, Tiểu Trí là người chồng tốt nhất thế giới này, Chiêu Đệ khát nước cũng không biết đi đâu mua nước, Tiểu Trí đều biết đến, đúng hay không. Người kia chửi là ông ấy không phân rõ phải trái, chúng ta không học ông ấy đối người phải có lễ phép mới được. Anh xem, người kia đối Tiểu Trí không lễ phép, Tiểu Trí liền rất khổ sở, hơn nữa ông ấy chửi trước mặt em, Tiểu Trí cũng cảm thấy mất mặt lắm đúng không? Về sau đó, người khác cùng Tiểu Trí nói chuyện, chúng ta phải lễ phép trả lời người ta, được không? Bằng không, người khác cũng sẽ đau lòng khổ sở." Nhân cơ hội này, Chiêu Đệ nhanh chóng dạy Tiểu Trí phải đúng lúc lễ phép trả lời người khác.

Tiểu Trí cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, thế này mới hơi hơi gật đầu, thật ra trong lòng anh vẫn có chút không rõ, bản thân lại không mắng chửi người, lại càng không đánh người, tuy rằng không thích nói chuyện, vẫn có thể biểu đạt ra ý tứ mà bản thân muốn biểu đạt, vì sao bọn họ lại xem không hiểu. Chỉ có điều Chiêu Đệ đã nói không trả lời người khác, người khác cũng sẽ khổ sở giống như anh bây giờ, vậy về sau anh nói chuyện là được, anh không muốn người khác khổ sở đau lòng.

"Tiểu Trí, vừa rồi anh ở trên lầu hờn dỗi một mình, ba mẹ dưới lầu đều rất lo lắng cho anh, hơn nữa cũng sắp đến giờ ăn trưa, chúng ta đi xuống hỗ trợ được không?"

"Anh không biết nấu cơm." Tiểu Trí cúi đầu xuống lại bắt đầu không tự giác vặn vẹo ngón tay. Chiêu Đệ phát hiện mỗi lần lúc anh cảm thấy luống cuống đều thích vặn vẹo, không phải vặn ngón tay chính là vặn góc áo hoặc chính là hai mũi chân cứ cọ sát nhau.

"Em cũng không biết làm, chúng ta để ba mẹ dạy chúng ta được không. Chúng ta đều là người lớn, phải hiểu được chăm sóc bản thân, đúng không?" Chiêu Đệ dùng hai tay nâng đầu Tiểu Trí lên cùng cô nhìn thẳng, cho dù có thể anh vẫn sẽ không đồng ý cùng cô đối diện, nhưng thế nào cũng cho anh biết ngẩng đầu lên nói chuyện là cảm giác gì, có lẽ anh sẽ chậm rãi thích loại cảm giác này cũng không chừng.

Mặc dù thời gian cô và Tiểu Trí ở chung rất ngắn, nhưng Chiêu Đệ phát hiện thật r Tiểu Trí biết săn sóc người khác hơn cả trong tưởng tượng của cô. Anh cũng thích cảm giác chăm sóc người khác, có lẽ là bởi vì cảm giác này sẽ làm anh cảm thấy bản thân còn có tác dụng. Cho nên trên cơ bản đều là Chiêu Đệ tận lực hạ thấp vị trí của bản thân, để Tiểu Trí cảm thấy thân thể cô còn yếu đuối hơn anh, là người vợ cần anh bảo vệ. Loại nhân vật yếu đuối này có lẽ chỉ có cô sắm vai mới thích hợp, ba mẹ từ nhỏ đã có thói quen nhét Tiểu Trí vào cánh chim của bọn họ để bảo vệ, bảo vệ quá mức lại hoàn toàn làm Tiểu Trí mất đi cơ hội trưởng thành.

Qủa nhiên, sau khi Chiêu Đệ vừa nói xong lời này, Tiểu Trí rất phối hợp đứng lên đi theo Chiêu Đệ xuống dưới lầu.

Hạ Cầm vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi lên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm liền nhìn thấy con trai và con dâu xuất hiện ở đầu cầu thang. Mà buồn rầu và chán nản trải rộng trên mặt Tiểu Trí vừa rồi lúc này đã biến mất vô tung vô ảnh, bà ngầm liếc mắt ra hiệu cho Trần Chung đang ngồi trên ghế sofa, hai người trong lòng hiểu mà không nói nở nụ cười. Bà vốn còn có chút lo lắng Chiêu Đệ sẽ giận Tiểu Trí, muốn đi lên lầu nhìn xem lại bị Trần Chung ngăn cản. Ông khuyên bà, nói "Chiêu Đệ còn thông tuệ hơn so với trong tưởng tượng của bà rất nhiều, hơn nữa con bé rất giỏi về quan sát bản chất của người và sự việc. Con bé mới gặp Tiểu Trí bao lâu, hai người đã ở chung tốt như vậy, nhiều năm như vậy, bà từng nhìn thấy Tiểu Trí đối với ai tốt như vậy sao?"

Nghe xong lời nói của Trần Chung, bà mới nửa tin nửa ngờ vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Bây giờ nhìn biểu cảm của Tiểu Trí bà ngươc lại thật sự là không thể không bội phục Chiêu Đệ. Trong lòng cũng hiểu rõ vì sao Trần Chung lại đổi ý không cần Chiêu Đệ gả cho Tiểu Trí. Nói lời lương tâm, đứa nhỏ Chiêu Đệ này nếu gia đình có hoàn cảnh tốt hơn một chút, thật đúng là không có người đàn ông nào có thể xứng với cô, lần này, Tiểu Trí có thể lấy được con bé, thật là Bồ Tát phù hộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương