Trương Cảnh nhắm mắt lại, giao mình cho hắn, theo hắn phập phồng phập phồng.

Cho đến khi cửa bị đột nhiên đang lúc mở ra.

Khúc Trì Nghiêu cùng Trương Cảnh đồng thời giật mình

Khúc Trì Nghiêu bất mãn nghiêng đầu, mang theo ánh mắt phẫn nppj nhìn người đi tới.

”Tôi không thấy gì hết, các người cứ tiếp tục...” Lâm Dật cũng không nghĩ tới chính mình sẽ quấy rầy đến chuyện tốt của người khác, cũng may hắn cũng đủ bình tĩnh, trấn định đóng cửa lại mời hai người tiếp tục.

Khúc Trì Nghiêuvẫn chưa thõa mãn muốn tiếp tục, Trương Cảnh còn có thể tiếp tục nữa thì không phải là Trương Cảnh,vừa xấu hổ vừa sợ giật mình, hai tay cuống quít đẩy ở trước ngực hắn, ngay cả trên lỗ tai đềuđỏ bừng, như thế nào cũng không chịu phối hợp.

Khúc Trì Nghiêu hai tay cố định trụ đầu của cô, lấy cái trán chống đỡ, hô hấp đập vào mặt, bất mãn hừ một tiếng, “Mặc kệ hắn.” Nói xong lại muốn đè lên.

Trương Cảnh vội vàng đẩy ở đầu của hắn, thở khẽ, “Lâm Dật còn ở bên ngoài, hẳn là có chuyện gì.”

Khúc Trì Nghiêu cứ như vậy duy trì nguyên trạng bất mãn trừng cô hồi lâu, đột nhiên ôm chặt cô, cúi đầu gặm một cái trê xương quai xanh của cô, “Trước ghi nợ đã.”

Trương Cảnh cực nhanh thoát khỏi hắn, một lần nữa mở cửa.

”Lâm Dật sao anh lại tới đây?” Không trách Trương Cảnh hỏi như vậy, cô ở với Trình Linh lâu như vậy, cũng ít khi thấy hắn tới đây.

Khuôn mặt lạnh muôn thưở lại cso chút ngại ngùng, ánh mắt dao động không chừng, “Trình Linh có ở đây không, điện thoại của cô ấy điện không được.”

”Cô ấy đi xuống lầu mua đồ ăn, rất mau sẽ quay lại

, nếu không anh vào đợi cô đi.”

Lâm Dật gật gật đầu.

Trương Cảnh nghiêng đi thân thể, chờ hắn sau khi vào nhà, cúi đầu mới phát hiện áo mình vừa rồi bị Khúc Trì Nghiêu chà đạp, đã nhiều nếp nhăn, nút áo ở cổ bị mở ra, da thịt trước ngực như ẩn như hiện.

Máu cô dâng trào, vô ý thức trước hết cài nút nút áo. Quay đầu liếc một cái Khúc Trì Nghiêu, so với cô cũng không tốt hơn chỗ nào, thay đổi chật vật chính là, cô rõ ràng còn có thể trông thấy phía dưới còn nổi lên cái lều nhỏ Người sáng suốt vừa thấy cũng biết xảy ra chuyện gì.

Nhìn lại Lâm Dật, mặc dù đủ trấn định, nhưng khóe miệng một nụ cười không thể khống chế xuống được, ngồi trên sô pha giống như cười mà như không nhìn xem Khúc Trì Nghiêu.

Có thể cô cùng Khúc Trì Nghiêu rõ ràng bất đồng chính là, Khúc Trì Nghiêu như cảnh thường thấy, mi cũng không ngẩng đầu, không nhanh không chậm vuốt chiếc áo bị nhăn.

Trương Cảnh thực tại không mặt mũi ở cái phòng khách nhỏ này, cũng không để ý lễ phép, rón ra rón rén từ Lâm Dật đằng sau vòng qua, vào nhà thay quần áo.

”Các cậu hiện tại tiến triển rất nhanh sao.” Lâm Dật dựa vào ghế sô pha, trong thanh âm rõ ràng mang theo trêu tức. Hắn đột nhiên có chút cảm khái, Tiểu Cảnh là cô gái tốt, làm sao lại đụng với người đàn ông nham hiểm như Khúc Trì Nghiêu, với hiểu biết về Khúc Trì Nghiêu của hắn hiểu rõ, biết rõ từ nay về sau, Tiểu Cảnh sau này sẽ rất thua thiệt.

”Cậu không mau sao.” Khúc Trì Nghiêu liếc xéo hắn một cái, ý hữu sở chỉ.

Lâm Dật thuận cầm lên cốc nước khoáng trên bàn trà, mở nắp uống một ngụm, nghi ngờ nói, “Nghe nói người nào đó muốn đàm hôn luận gả, tôi sao có thể so với qua được người nào đó?”

”Không dám, khả năng đến lúc đó còn muốn thỉnh người nào đó một nhà ba người đến uống rượu mừng.” Khúc Trì Nghiêu lời này vừa nói ra, nổ bối rối Lâm Dật.

”Cái gì?” Cuối cùng ngửi ra một tia không tầm thường, Lâm Dật mạnh ngồi dậy, “ nói thẳng ra đi, cần phải quanh co lòng vòng, cậu có ý gì.”

Khúc Trì Nghiêu lại một lần nữa mở miệng, có chút không có hảo ý, “Vừa rồi có người nói đi xuống mua đồ, không biết phân cao thấp không tốt đối với thai phụ, bất quá cho dù lại không cẩn thận cũng nhiều lắm là sinh non nhi?”

Lâm Dật cứ như vậy cứng đờ, gương mặt tuấn tú thay đổi trong nháy mắt, hồi lâu, mạnh mẽ đứng dậy, ở liên tiếp đụng phải khay trà, chân đá phải ghế sô pha, đụng tới bình nước suối khoáng, hung hăng bỏ lại một câu 'shit', vội vã rời đi.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động liên tiếp, Trương Cảnh thay xong T-shirt quần lửng mở cửa đi ra, đã không thấy Lâm Dật, chỉ có Khúc Trì Nghiêu vẫn thanh thản dựa vào ở ngồi trên sofa.

Trương Cảnh nhịn không được hiếu kỳ nói, “Lâm Dật đâu? Đi nhanh như vậy, Trình Linh còn chưa có trở lại đây.”

Khúc Trì Nghiêu quay đầu, đứng dậy đi về phía cô, cô còn chưa kịp phản ứng người đã bị Khúc Trì Nghiêu nâng lên, hai chân bị buộc kẹp ở bên hông hắn, trên người dán chặt cùng một chỗ, Khúc Trì Nghiêu đôi mắt sâu tối tăm, “Yên tâm, bọn họ đều không trở lại, hiện tại chúng ta có chuyện trọng yếu hơn phải làm.”

Ở cô còn không kịp phản ứng thời điểm, Khúc Trì Nghiêu đã ngăn chặn miệng của cô.

Trương Cảnh mở mắt thật to.

Khúc Trì Nghiêu thoáng buông ra một chút, khàn khàn nói ra một câu, “Nhắm mắt.”

con mắt Trương Cảnh vẫn là mở thật to, có lẽ là không nghe rõ.

Khúc Trì Nghiêu dứt khoát một tay nâng cô, một tay che kín đôi mắt cô, tiếp tục sâu hơn nụ hôn này, cùng lúc trước bất đồng, hôm nay hắn có chút vội vàng.

Trương Cảnh đáp ứng không xuể, không biết như thế nào cho phải.

Mặc dù hiện ở nhà không có ai, có thể cô không dám cam đoan Trình Linh có thể hay không cùng Lâm Dật rồi trở về, nếu là lại bị đụng gặp một lần, công khai ở trước mặt bọn họ biểu diễn ảnh cấm, vậy thì mất hết cả mặt.

Ngay tại lúc cô nghĩ ngợi lung tung, đầu lưỡi bị hắn nhẹ nhàng gặm nuốt, có điểm đau nhức, cái mông càng thì bị hắn nặng nề nhéo.

Hắn đây là đang trừng phạt cô không chuyên tâm.

Có thể duới tình huống như thế cô sao có thể chuyên tâm? Tim của cô đập đã sớm đập nhanh vượt qua bình thường, nóng lòng phía dưới cô giật nhẹ hắn vạt áo, “em mắc tiểu.”

Người có tam cấp, như vậy bình thường, đang lúc, nguyên vẹn lý do, lường trước hắn cũng không thể nói gì hơn.

Khúc Trì Nghiêu vẫn là cúi đầu, hôn liên tục dừng lại ở bên tai cô về sau trở về ma sát, nơi đó là điểm mẫn cảm của Trương Cảnh, cô chỉ cảm thấy một luồng điện tràn qua toàn thân bay thẳng khi đến mặt, ẩm ướt hâm nóng, lần này cô là thật cảm giác nghĩ muốn đi nhà vệ sinh.

Trương Cảnh nóng nảy, một tay bấu víu ở bờ vai của hắn, một tay đẩy ra đầu của hắn, “Em nói thật, thật sự mắc tiểu, không bài tiết i sẽ bị sỏi thận!”

Khúc Trì Nghiêu hít sâu một hơi, đậu ở chỗ đó bất động, nửa ngày mới đặt cô xuống đến, thở hổn hển ngoan ngoan nói, “cô ngốc này, em như vậy sẽ làm xảy ra án mạng.”

Trương Cảnh ngẫm lại, vẫn là giải thích, “Khúc Trì Nghiêu, kỳ thật em là sợ hãi mang thai, hôm nay không phải là kỳ an toàn, em không muốn chưa kết hôn mà có đứa bé.”

Bên kia nửa ngày không có phản ứng.

Hắn cần phải tức giận, đàn ông gặp phải chuyện như vậy, trong lòng luôn không thoải mái.

Trương Cảnh do dự nửa ngày, nhỏ giọng nói câu, “Nếu không em giúp anh.”

Bên kia có phản ứng, “Em sẽ sao?”

”Em sẽ học anh.” Trương Cảnh nói rất dứt khoát.

Cô lại không có kinh nghiệm, cũng là bác sĩ, đối với cơ thể người quen thuộc, huống chi năm đó lúc cô học đại học, bạn cùng phòng lôi kéo cô cùng nhau xem qua phim AV. Bất quá, cô bình thường xem không quá lâu, bởi vì quá trực tiếp, cảm giác cùng súc sinh không có gì khác biệt, hơn nữa bên trong phim âm thanh quá ồn.

Khúc Trì Nghiêu đang nhìn chằm chằm cô, trong mắt bốc lên ánh sang xanh mơn mởn.

Trương Cảnh nhắm mắt lại, cắn răng một cái liền sờ lên, trong lòng còn đang suy nghĩ, thứ này còn rất nhiệt rất thô thật cứng rắn.

Thật lâu, bên kia cắn răng nghiến lợi truyền đến một câu, “Em Thật coi anh như vật thí nghiệm.”

Trương Cảnh xem chừng là phương pháp của mình không đúng, căn cứ khiêm tốn thỉnh giáo nguyên tắc, ý vị thỉnh giáo, phảng phất hắn chính là thầy giáo

Khúc Trì Nghiêu không thể nhịn được nữa, bắt lấy cổ tay của cô, “Buông tay, cám ơn.”

”Không cần cám ơn, cái này em làm còn không được.” Cô cái này ngược lại học mau.

”Lại không buông tay, ạnh nhưng muốn tới thật.” Sau khi nói xong, Khúc Trì Nghiêu đều cảm giác mình quá uất ức, mang thai thì thế nào, kia tốt hơn, nhất cử vài được. Nữ nhân của mình, liền ở bên người, thấy được, lại ăn không được. Truyền đi, thanh danh một đời anh có thể toàn bộ phá hủy.

Trương Cảnh vừa nghe, hù dọa vội vàng buông tay.

Đúng như Khúc Trì Nghiêu lời nói, cô cũng đã tắm sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ, Trình Linh vẫn chưa về, Trương Cảnh nghĩ gọi điện thoại cho cô, bị Khúc Trì Nghiêu ngăn lại ở, “em muốn quấy rầy chuyện tốt của người ta ư?”

Đương nhiên không nghĩ.... Trương Cảnh yên lặng đem di động cất đi.

Trình Linh là chưa có trở về, có thể Khúc Trì Nghiêu không muốn đi, tự lo đi tới toilet, hồi lâu từ bên trong truyền ra tiếng, “ Đồ sạch của em ở đâu?”

Trương Cảnh bất đắc dĩ đi tới đi, yên lặng chỉ chỉ một hang bên trái, thuận tiện lại tìm ra một cái khăn tắm chưa bao giờ dùng đưa cho hắn

Nằm ở trên giường, cô có chút mệt mỏi, thật muốn ngã đầu đi nằm ngủ. Có thể vừa nhắm mắt lại, từng chuyện ban ngày ở nhà Khúc Trì Nghiêu liền nổi ở trong đầu, chuyển không ngừng.

Từ khi biết Khúc Trì Nghiêu đến bây giờ, Một Khúc Trì Nghiêu trong nội tâm có được ôn hòa tươi cười, cử chỉ ưu nhã, bên cạnh một Khúc Trì Nghiêu khi thì giảo hoạt, đa mưu túc trí, vẫn là con người ở Nông thôn Cống Châu có thể thuần thục làm việc nhà nông, đến cùng cái nào mới thật là hắn đây? Trương Cảnh hoang mang.

Ngay tại lúc cô nghĩ ngợi lung tung, tầm mắt không cẩn thận phiết đến người mới vừa từ trong phòng tắm đi ra chỉ vây quanh khăn tắm, phản xạ có điều kiện đem chăn kéo lên, che lại đầu, trong lòng mặc niệm: Ta ngủ thiếp đi, ta ngủ thiếp đi.

Khúc Trì Nghiêu vén chăn lên, chui vào, mắt nhìn chằm chằm vào cô

Trương Cảnh nhắm chặt hai mắt, vờ ngủ.

”Tiểu Cảnh, nằm trên gối ngủ.” Khúc Trì Nghiêu hô một tiếng.

Trương Cảnh làm bộ như không nghe thấy.

Khúc Trì Nghiêu đột nhiên vươn tay vuốt trán của cô, thấy cô lông mi khẽ run, thấp giọng nói câu, “anh nói không đụng thì như thế nào cũng sẽ không, ngủ đi, dùng chăn mền che mặt, đối với thân thể không tốt.”

Nói xong đưa tay thuận tiện đem đèn bàn lạch cạch một tiếng tắt, gian phòng tối.

Trương Cảnh mở mắt ra, đi lên xê dịch, đầu kề đến trên gối đầu, có thể vốn là mệt mỏi thân thể vừa giống như bị đánh thuốc kích thích, lại lai kính.

Trương Cảnh xoay người đưa lưng về phía hắn, nhìn một chút đem thân thể hướng về bên hắn dời đi, cảm nhận được hắn ấm áp hơi thở, lại dời đi, dán lưng của hắn, thanh âm nho nhỏ, mang theo thử dò xét tính, “Khúc Trì Nghiêu,anh đã ngủ chưa?”

”Không có, không ngủ được.” Khúc Trì Nghiêu thanh âm cũng là cúi đầu.

”Anh nói nếu mẹ em vẫn không đồng y thì sao?” Nghĩ đến phản ứn mẹ cô ngày đó, cô trên miệng nói chờ mẹ hết giận một chút thgì trở về, thật ra chính là đi về, cô có thể nói cái gì đó có thể làm cho mẹ đáp ứng chứ.

Ước chừng cách nửa phút, bên kia mới truyền đến thanh âm, “Yên tâm, có anh ở đây.”

”Còn có, em có chút lo lắng về sau làm không tốt ai trò người vợ, mẹ anh...” Trương Cảnh giọng buồn buồn lần nữa truyền đến, từ xưa đến nay đều là tốt nhất không chung đụng, mẹ Khúc Trì Nghiêu vừa nhìn cũng không phải là đối tượng có thể cư xử khéo léo

Khúc Trì Nghiêu lật người, tay một cách tự nhiên khoác lên trên eo cô,“Đừng nghĩ nhiều như vậy, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, huống chi chúng ta về sau không ở chung chỗ với họ.”

Trương Cảnh đem đầu hướng trước ngực hắn để liễu để, cảm nhận được cơ ngực hắn bền bỉ

Tâm lúc này mới an tĩnh

Ngày hôm sau, Trương Cảnh tan việc trở về nhà mẹ, buổi tối về đến nhà, trong nhà ngoài ý muốn yên tĩnh.

Chỉ có mẹ Lưu Tố Vân một người ngồi trên sô pha bên cạnh xem ti vi bên cạnh là chiếc áo len lông.

”Mẹ, Tiểu Thành cùng Thải Hà bọn nó đâu?”

”Chắc ra ngoài tản bộ.”

Trương Cảnh cẩn thận ngồi ở ghế sô pha đối diện, nhìn xem mẹ đan áo lông, áo lông dùng là là đặc biệt biệt hiệu châm, vừa nhìn chính là đan cho đứa bé.

Đồng hồ treo tường chỉ hướng tám giờ, đây là thời điểm phim truyền hình luân lý, bình thường đều là mẹ lúc xem truyền hình, lúc này trong phim truyền hình tập thứ ba bắt đầu mở, cô gái đang khóc sướt mướt xin bạn trai, “Đừng bỏ lại em, em mang thai đứa con của anh.”

Người đàn rất tỉnh táo nói ra hai chữ, “Bỏ đi.”

Lưu Tố Vân trong lúc đó tắt đi ti vi, xem kỹ nhìn con gái nửa ngày,“Tiểu Cảnh, ngươi thật sự quyết định muốn cùng Khúc Trì Nghiêu ở một chỗ?”

Trương Cảnh không hiểu mẹ vì sao trong lúc đó hỏi như vậy, nhưng vẫn là kiên định gật đầu, “con nghĩ cùng anh ấy một chỗ, không hối hận.”

Lưu Tố Vân giống như là ở xem cô, lại hình như là xuyên thấu qua cô đang nhìn người nào đó, ánh mắt từ xa xôi nơi nào đó thu hồi tiêu cự, “Hôm nay Khúc Trì Nghiêu đã tới, nói với ta nhà bọn họ muốn tìm cái thời gian quyết định sự tình.”

Cô ngược lại là không nghĩ tới Khúc Trì Nghiêu hôm nay liền sẽ đến, không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Lưu Tố Vân thở dài một tiếng, “Nữ đại bất trung lưu, cô đã chết sống đều nguyện ý, tôi đã không còn gì để nói, tôi còn là câu nói kia, đường là cô chọn, về sau có ủy khuất gì đừng trở về tìm tôi khóc lóc kể lể.”

”Mẹ.....” Mẹ đột nhiên xuất hiện đáp án ngoài ý liệu của cô, nhưng là cô vẫn là không hiểu mẹ vì sao như trước sẽ như vậy, “Mẹ, mẹ vì cái gì không thích Khúc Trì Nghiêu, hoặc là nói là không thích người nhà Khúc Trì Nghiê?”

Lưu Tố Vân thanh âm nhàn nhạt, “Tôi chỉ là sợ cô về sau sẽ không thích ứng với cuộc sống nhà bọn họ, không còn gì cả.”

Lại là lý do này, cô cũng sẽ không đơn giản liền tin như vậy, không sai, Khúc Trì Nghiêu cùng cô nhà chênh lệch là rất lớn, nhưng trước cô cũng có nhiều người như vậy, trong đó cũng có điều kiện tốt, kia một lần mẹ không muốn cho cô nắm chặt cơ hội, một lần không phải là nhìn trúng vật chất điều kiện đối phương? Hiện tại thì ngược lại chỉ nói là sợ cô không thích ứng được cái loại đó cuộc sống, trình diễn mẹ con tình thâm.

”Mẹ, có phải hay không người của Khúc gia đã có đụng chạm đến cha?” Trước mắt cô chỉ có thể nghĩ như vậy, bất quá phản ứng của Khúc tư lệnh lại không giống như là như vậy.

Lưu Tố Vân bắt đầu có chút bực mình, hoặc là vội vã nghĩ che dấu những thứ gì, cầm trong tay len sợi thu thập một tý, đứng dậy, “quan hệ gì cũng không có, tôi mệt mỏi, đi ngủ trước.”

Tác giả có lời muốn nói: Buổi tối tiếp tục cùng một đám người hủ bại đi, hủ bại kết quả chính là thức đêm gõ chữ phải hay không!!! A a a a.... Ngày mai còn muốn tiếp tục 24h, tên ăn mày sắp mệt mỏi hỏng mất....

Xem ở ta đây vất vả gõ chữ phân thượng, khóc lóc om sòm lăn lộn cầu cất giữ, cầu bình luận, cầu nhắn lại, ta đây tích lũy đưa không ra, ngứa tay phải hay không!!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương