Bà Xã Đừng Trốn Nữa!
29: Anh Có Thể Tha Thứ Cho Em Không


Mạc Cẩm Thiên lắc đầu: "Không phải, là chú ấy đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện.

"
Tô Tích Cầm nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn nhóc con kia, Mạc Cẩm Thiên bị nhìn, lớn mật thay Bạch Diễn Sâm nói chuyện: "Tô Tô, sau này mẹ khỏe lại phải cảm ơn chú ấy thật tốt đấy.

"
Trong lòng Tô Tích Cầm dâng lên chút lo lắng, nói: "Cẩm Thiên, chuyện này không được nói với người khác, biết không?"
Mạc Cẩm Thiên như hiểu như không gật gật đầu, sau đó dường như nghĩ tới cái gì đó, há miệng nói: "Thật ra Tô Tô, lần đó con làm bẩn giày của chú ấy, là con không cẩn thận, chú ấy không bảo con bồi thường, nói như vậy, con người chú ấy cũng không tệ lắm, hơn nữa giờ còn nể mặt con, tìm bác sĩ giúp mẹ, cho nên, Tô Tô, con muốn kết bạn với chú ấy, mẹ không được phản đối đâu đó.

"
Tô Tích Cầm vuốt trán, nhưng sau đó cô lại nghĩ tới gì đó, lập tức hỏi: "Cẩm Thiên, lúc chú ấy tới có người khác nhìn thấy không?"
"Có bà dì thấy ạ, bà dì còn tới hỏi chú ấy là ai, con nói là bạn của con.

"
Nói xong, tròng mắt đen láy của Mạc Cẩm Thiên khóa chặt Tô Tích Cầm: "Tô Tô, sao vậy ạ?"
Tô Tích Cầm nghe thấy câu hỏi của con trai, lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không có gì.

"
Mạc Cẩm Thiên nghe xong, gật gật đầu, hiện tại trong đầu cậu chỉ muốn gặp Bạch Diễn Sâm, nói với anh ý định muốn kết giao bạn bè này của cậu, nhưng không có phương thức liên lạc của anh, lúc ấy cậu quá lo cho Tô Tô mà nhất thời quên nói một tiếng cảm ơn với anh!
Làm sao đây?
Mạc Cẩm Thiên cố gắng tìm cách liên lạc với Bạch Diễn Sâm, một mình ngồi ở một bên vắt hết óc suy nghĩ, mà Tô Tích Cầm bên cạnh đã cầm lấy điện thoại di động, gọi điện cho Thiệu Chính Dương.

"Luật sư Thiệu, buổi chiều tôi không thể qua được, chúng ta đổi thời gian khác đi!" Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô nói.


"Tô tiểu thư, cô cứ yên tâm dưỡng thương đi, vừa rồi Bạch tổng đã gọi điện cho tôi, chờ cô có thời gian rồi chúng ta hẹn lại.

" Giọng điệu của Thiệu Chính Dương bên kia cũng trở nên khách sáo.

Tô Tích Cầm nghe xong, đối với hành động của Bạch Diễn Sâm cô càng không hiểu nổi, lần đó ở Vận Đường, anh đưa ra quy tắc ngầm với cô, sau đó ở trong xe lại muốn cưỡng hôn cô, giờ anh lại bắt đầu từ Mạc Cẩm Thiên, làm chuyện giúp cô, trong đó rốt cuộc là có tính toán gì?
Chẳng lẽ lần đó lúc đụng xe, những gì Mạc Tây Cố nói anh đều nghe thấy, cho nên cho cô là người phụ nữ tùy tiện, cho nên dùng những cách này để khuất phục cô?
Không, không có khả năng, loại người có thân phận như Bạch Diễn Sâm, không có khả năng coi trọng một người phụ nữ đã có gia đình như cô, đặc biệt còn là người phụ nữ đã có con?
Chẳng lẽ anh muốn kéo cô từ Mạc thị đến Trác Thịnh, dù sao số doanh nghiệp muốn kéo cô cũng không ít, các loại hành động kỳ lạ cô cũng không phải chưa từng thấy qua, có lẽ Bạch Diễn Sâm muốn lợi dụng loại thủ đoạn này để đạt được mục đích của anh.

Nói cho cùng, Tô Tích Cầm cho dù muốn rời khỏi Mạc thị cũng là có ý vô lực, bởi vì cô đã ký hợp đồng mười năm với Mạc thị, trừ khi Mạc thị kia tự động giải trừ hợp đồng với cô, nếu không cô không có lựa chọn, hơn nữa cô cũng không có ý định nhảy việc trong đầu.

- - -
Tô Tích Cầm cuối cùng vẫn ở lại bệnh viện một đêm, buổi tối, Mạc Tĩnh Hàn và Phó Minh Hà đến bệnh viện thăm cô.

Mạc Cẩm Thiên đã được Đường Tịch đưa về trước, nhưng nhóc con đó nói buổi tối phải tới ở với cô.

Lúc Mạc Tĩnh Hàn và Phó Minh Hà đến, chỉ có mình cô, thấy hai người đi vào, cô muốn ngồi dậy.

"Tích Cầm, cứ nằm đi.

" Mạc Tĩnh Hàn nhanh chóng hô một tiếng, nhưng Tô Tích Cầm vẫn là nằm nửa người.


"Tích Cầm, thật xin lỗi, bố cũng không biết sẽ ném trúng, khiến con thành bộ dáng này.

"
Mạc Tĩnh Hàn mang bộ dạng áy náy, Tô Tích Cầm biết việc này không thể trách người nói được.

"Bố, đây là ngoài ý muốn, hơn nữa con cũng không sao, vốn định chiều nay xuất viện, nhưng bác sĩ nói phải quan sát một đêm, cho nên con cũng ở lại.

"
"Đương nhiên phải quan sát rồi, tốt nhất nên ở thêm vài ngày nữa.

"
"Ở đây không quen ạ, với cả đứa nhỏ Cẩm Thiên này mỗi ngày đều đi lại ở bệnh viện, cũng không tốt.

"
Mạc Tĩnh Hàn nghĩ đến cháu trai, cũng không còn gì để nói, đột nhiên nhớ tới, lại hỏi: "Tây Cố không tới sao?"
Tô Tích Cầm bị hỏi vậy, ngập ngừng nhìn Mạc Tĩnh Hàn, từ lúc cô tỉnh lại cũng không có nhìn thấy bóng dáng Mạc Tây Cố, nhưng nghĩ đến hai người đã xé rách da mặt với nhau, gặp lại cũng chỉ tìm khó chịu cho mỗi người mà thôi.

Sắc mặt Mạc Tĩnh Hàn trầm xuống, qua biểu cảm trên mặt cô, đáp án quá rõ ràng, Mạc Tây Cố căn bản là không ở trong bệnh viện chăm sóc Tô Tích Cầm.

Thật ra, sau khi gặp Tô Tích Tuyết ở cửa bệnh viện, Mạc Tây Cố đã kinh ngạc một lúc.

Năm năm trước, cô ta biến mất vô tung vô ảnh, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.


"Anh rể.

" Một giọng nói mềm mại giống như tiếng gọi truyền đến từ xa.

Anh ta nhìn Tô Tích Tuyết trang điểm tinh xảo, vẫn xinh đẹp như trước, thậm chí còn xinh đẹp và trẻ trung hơn trước kia, cả người tỏa ra một sức sống thanh xuân, đây là sức sống không thể tìm thấy trên người Tô Tích Cầm, Tô Tích Cầm chỉ có một vẻ lạnh lùng ít nói, không thể phủ nhận, Tô Tích Tuyết như vậy giống như một cỗ máu tươi, anh ta nhất thời sững sờ.

Tô Tích Tuyết đi tới trước, trên mặt đầy tươi cười: "Anh rể, không ngờ lại gặp anh ở đây.

"
Nhìn Tô Tích Tuyết đi lên phía trước, Mạc Tây Cố nhíu mày một cái, nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, sau đó cất bước lướt qua cô ta.

"Anh rể, anh rể.

" Tô Tích Tuyết cản anh ta lại.

"Anh đang giận em sao?" Giọng Tô Tích Tuyết rất chua xót, nhưng lộ ra sự mềm mại.

Nhìn người trước mặt, Mạc Cố rất lãnh đạm nói: "Mấy năm nay, cô đã đi đâu?" Giọng trầm thấp dường như đang kìm nén điều gì đó.

"Anh rể.

" Tô Tích Tuyết cúi đầu, một bộ biểu tình điềm đạm đáng thương.

"Trả lời tôi, mấy năm nay cô đã đi đâu vậy? Vì cái gì đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh?" Thanh âm Mạc Tây Cố mang theo vài phần uất hận, cũng có vài phần thống hận.

Tô Tích Tuyết rũ mắt xuống: "Mấy năm nay em ở Mỹ, nguyên nhân lúc trước em không nói một lời nào đã biến mất anh không phải cũng rõ sao? Em không có mặt mũi nào để đối mặt với chị em.


"
"Không mặt mũi nào đối mặt với chị gái cô, vậy cô chết tiệt vì sao phải trèo lên giường tôi?" Giọng nói của Mạc Tây Cố đè nén tức giận.

Dứt lời, Mạc Tây Cố hất Tô Tích Tuyết ra, đi về phía trước, Tô Tích Tuyết cắn răng, đuổi theo.

Sau khi Mạc Tây Cố lên xe, Tô Tích Tuyết như cái đuôi đi theo lên ghế lái phụ, hai mắt yêu kiều nhìn chằm chằm Mạc Tây Cố: "Anh rể, trong lòng em yêu anh, nhưng chị ấy lại là chị gái của em, mà anh lại thích chị, muốn cưới chị ấy, em cũng không còn cách nào khác.

"
Anh ta không nhìn cô ta, ánh mắt dừng lại phía trước, lộ ra vẻ mặt châm chọc, nhưng cũng không khởi động xe.

"Anh rể, trong lòng anh vẫn luôn chỉ có chị, đêm đó em rất đau khổ, em muốn thổ lộ với anh, ai ngờ về sau sẽ phát sinh chuyện như vậy, sau đó, bị mẹ em khiển trách, em cảm thấy không còn mặt mũi nào quay về, cho nên mới rời đi.

"
Đột nhiên, Tô Tích Tuyết cúi đầu, trầm mặc, ánh mắt tối tăm, Mạc Tây Cố nhìn vào gương sau xe, thu vào trong mắt vẻ mặt của cô ta, ánh mắt dần trở nên u ám và lạnh lùng.

"Nếu đã thế, vậy vì sao còn muốn xuất hiện trước mặt tôi.

" Giọng của Mạc Tây Cố lạnh như băng.

"Anh rể, em thật sự rất nhớ anh, em hết cách nên em mới trở về.

Anh rể, anh còn có thể tha thứ cho em không?" Tô Tích Tuyết đột nhiên hỏi ngược lại.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương