“Xe quá nhỏ, hay là chúng ta đi xuống đi?” Cửa xe còn chưa đóng lại, Tân Đồng vừa mới lên xe nhìn Trương Lôi Lôi cùng ba người đang đứng ngây ngô ngoài cửa đề nghị.

“Cũng đã lớn như vậy rồi, không thể đi bộ được sao?” Trâu Thần ngồi ở ghế phụ nhắm mắt nói “Lái xe đi!” Giọng nói như đang ra lệnh.

Ai người trong xe rất thức thời im miệng không nói gì, mặc dù Trương Lôi Lôi không biết người ngồi cạnh tài xế là ai nhưng khí thế không nhỏ, ngay cả Tân Đồng không sợ trời không sợ đất cũng bị khí thế của anh áp bức, cô vẫn nên giả bộ không biết thì hơn.

Tân Đồng bất mãn, giơ nắm đấm sau gáy ai đó, trong lòng giận dữ lẩm bẩm, độc tài! Cường quyền! Anh ta cũng đã lớn như vậy rồi sao lại không thể lùi hai bước chứ?

Bãi bắn của học viện xây dựa vào núi, diện tích rộng lớn, tầm nhìn rộng rãi.
Tân Đồng cùng mọi người vừa mới xuống xe, chờ đợi mấy chiến sĩ chạy tới, giảng dạy, sau đó lần lượt lấy đồ.

Tân Đồng hít sâu một hơi, đứng dưới bầu trời xanh mây trắng, cảm giác phiền muộn trong lòng cô dần tiêu tan, khóe miệng khẽ nở nụ cười, nếu như ngày nào tâm trạng cũng thế này thì tốt biết mấy.

“Cơ thể cô như vậy có thể cầm được súng sao?” Giọng nói tràn đầy nghi vấn, Trâu Thần nhét hai tay vào túi nhìn cái bia ở phía xa, dưới ánh sáng mặt trời, cơ thể anh mặc bộ quân phục màu xanh đen cực kỳ nổi bật, nhất là đôi mắt thâm thúy nhìn về phía xa kia giống như mang theo sự mê hoặc làm cho người ta không thể dời mắt.

Bất cứ ai cũng có thể không dời mắt, duy chỉ có Tân Đồng là không, bởi vì khoảng thời gian này cô sống chung với anh mới biết vẻ mê hoặc chỉ là bề ngoài, nội tâm anh ta cực kỳ ác liệt, cô tâm niệm muốn làm thế nào để thoát khỏi anh hoàn toàn, đánh bại anh “Không cần anh quan tâm, anh thật phiền” cô cũng học anh nhìn về phía xa, nhìn qua rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại không yên, rõ ràng nội tâm đột nhiên bị kích thích làm cho tức giận “Có dám thi đấu với tôi không?”

Anh thu hồi ánh mắt lơ đãng nhìn cô, không trả lời, chỉ quay đầu mang theo chút cảm xúc quay đầu đi về phía Thiệu Lâm đang nói chuyện với quân lính, thật ra thì vừa rồi anh chỉ muốn trao đổi cách luyện tập gieo trồng, anh đã trả lại súng lục cho bọn họ nhưng cô nhóc này......

Nhìn chằm chằm bóng lưng anh đi xa, Tân Đồng cảm thấy trong lòng có giọng nói, lên, lên không được, xuống, xuống cũng không xong, rất bực bội, bình thường bị anh ta làm cho tức nói không nên lời, hận không thể dùng loại keo kiên cố nhất dán lên lưng anh nhưng lúc này đối mặt với anh không nói gì, lại cảm thấy như mình đang bị khinh thường.

Tân Đồng sau khi đấu với Trâu Thần liền ỉu xìu, bắn mục tiêu cố định cùng bắn mục tiêu chuyển động đều bị đánh cho phờ phạc rã rượi, thảm đến nỗi cô không dám nhìn vòng đếm cùng với ánh mắt của bọ Lý Thần, hiếm thấy khi nào cô lại ngồi an phận trong khu nghỉ ngơi hành hạ đám cỏ trên mặt đất.

“Làm gì vậy?” Trương Kiến Quốc nhìn thấy Tân Đồng, vui vẻ chạy tới ngồi cạnh cô.

“Sao đột nhiên anh lại tới đây? Không sợ hai tên kia tính sổ anh sao?” Cô cố ý giương mắt nhìn hai chàng trai cách đó không ca đang giành nhau đạn bắn.

“Lý Thần sẽ không, có Lý Thần thì Trịnh Đào sẽ không.” Cậu nhìn theo ánh mắt của cô, những chuyện này đều là chuyện lúc nhỏ của bọn họ, bởi vì thời gian ở chung quá lâu, nên bọn họ nhanh chóng quên rằng mình đã lớn, không còn là những đứa trẻ suốt ngày đuổi nhau hò hét so ai lớn hơn, không vừa mắt liền đánh người đó “Người kia chính là người mà ông nội Tân chọn sao?” Ánh mắt cậu ta dời đi, di chuyển đến bóng dáng ưu nhã cách đó không xa, không khống chế được cười đến nghẹn “Anh có thể xác định nhiệm vụ của anh đến đây là kết thúc?” Cậu ta gãi gãi đầu, bộ mặt hưng phấn vì biết mình được giải thoát.

“Anh cứ như vậy không muốn gặp em sao?” Cô nhìn bộ dáng ngu ngốc của cậu không nhịn được vui vẻ, nghiêng người đối diện với cậu, một tay khoác lên ghế từ từ tới gần, bộ dáng bất mãn như muốn ép hỏi, chỉ là nụ cười trên miệng làm thế nào cũng không thể che giấu “Xem như ban đầu chúng ta bề ngoài thì nói làm theo ý người lớn, trên thực tế muốn làm sao thì làm, anh cũng không cần gấp gáp muốn thoát khỏi em như vậy? Vừa nghe thấy em có người rước liền cứ như vậy vội vã chạy tới xác nhận,anh cũng quá có thành ý đi!” Nói xong liền ấn xuống cái trán của cậu ta tỏ rõ sự bất mãn của mình.

“Làm gì có!” Cậu ta cũng vui vẻ, vì sự vội vàng của mình nhất thời cảm thấy mất tự nhiên, xoa xoa tay che giấu cảm xúc của mình “Không phải anh sợ mình sẽ làm cái cây cản đường của hai người sao, chỉ là anh đặc biệt cảm ơn cây đại thụ kia.” Nói xong nở nụ cười chế nhạo cô sau đó hướng về phía Trâu Thần “Cuối cùng cũng giải cứu cái cây nhỏ là anh đây, nếu không sang năm anh lại giống như một cái tháp nghiêng bị em rút cả gốc lên!” Nói xong cũng tự giác cách xa một chút, nở nụ cười ha ha.

“Cút sang một bên, tìm Lôi Lôi nhà anh đi, chẳng qua em nói cho anh biết, cẩn thận một chút, chị ấy có thể có tin tức nội gián, đừng để đến lúc hối hận không kịp mới nhớ tới em!” Nói xong còn giả bộ muốn đứng dậy gọi Trương Lôi Lôi.

“A! Đừng, cậu là em gái tớ, là em gái thân yêu còn không được sao?” Vừa nhìn thấy Trương Lôi Lôi muốn nhìn qua đây, cậu ta lập tức xin tha, vội vàng kéo áo Tân Đồng quay về chỗ ngồi “Vậy em nhớ giải quyết vấn đề b aem, hôm qua ba em còn tìm ba anh bàn chuyện gì đó! Em nói xem sao bọn họ lại nhìn trúng chúng ta chứ!”

“Ba em xác định anh ngu ngốc, hết sức ngu ngốc! Nếu anh khôn khéo một chút, ba em tuyệt đối sẽ không để em xoay anh!” Tân Đồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng gõ xuống đầu anh.

Hai người bên này nói chuyện rất bình thường nhưng ở phía xa người khác nhìn vào càng xem càng giống như hai người đang liếc mắt đưa tình? Trong trường học có Vu Phi, trong quân đội còn có một Trương Kiến Quốc, Trâu Thần càng ngày ông nội giao cho anh một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, mặc dù anh không chào đón cô nhóc kia nhưng nói thế nào cũng là nhà họ Trâu thiếu nợ nhà họ Tân, dù thế nào anh cũng không thể không để ý tới những chuyện tình này, dù sao để cô ở bên cạnh anh vẫn tốt hơn là để anh ở chung với Mạnh Phỉ! Nghĩ tới liền xoay người đi về phía hai người.

“Chúng ta đấu một trận đi!” Cắn răng nghiến lợi nói, mặc dù theo lời Tân Đồng nói hết lần này đến lần khác nói chuyện như gió nhạt mây xanh, nhưng Trâu Thần lại khiến cho Trương Kiến Quốc sửng sốt, đôi mắt thâm thúy kia làm cho người ta nhịn không được khẽ lui về phía sau.

“Được!” Tân Đồng đang lo mình không có chỗ để phát tiết, đối phương vừa chủ động đi tới cô sẽ không nương tay “Người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện!” Cô không tin cô không có chiêu để anh biến khỏi tầm mắt trong phạm vi của mình!

“Được!” Anh cũng không di chuyển đầu, khẽ liếc nhìn cô, xem như cô thông minh không có đề cập điều kiện là gì, nếu không anh sẽ khiến cho cô khóc lóc tìm tới cửa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương