“Tôi nói, cậu quay về lâu như vậy rồi hôm nay mới nhớ tới tôi sao?” Lương Thiệu Lâm vừa lái xe vừa nhìn Trâu Thần ngồi ở bên cạnh, “Nhớ tới tôi lại muốn lôi tôi đi bắn súng? Sao vậy, tôi giống đạn hay giống bia mà lại khiến cậu chào đón tôi như vậy?” Nói xong đôi mắt hướng về phía Trâu Thần với điện áp mười nghìn vôn.

“Cút sang một bên!” Trâu Thần mặc kệ anh ta, trong đầu đang suy nghĩ xem rốt cuộc là mình là đã phạm lỗi gì, lại phải hẹn bạn cùng đi, một tay chống lên cửa sổ xe, cằm miễn cưỡng đè lên tay mình, đôi mắt mê ly nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

“Ở Bắc Kinh lâu như vậy, sao cậu vẫn còn cái tính này chứ?” Thiệu Lâm đưa tay lên xoa tóc Trâu Thần, cố ý ồn ào không để cho anh yên tĩnh.

“Cậu vẫn còn mặt mũi nói chuyện sao?” Trâu Thần không vui đẩy bàn tay anh ta ra “Lúc đầu không phải nói gặp nhau ở Bắc Kinh sao? Tôi cũng nghe nói ông nội cậu điều lệnh rồi, sao đột nhiên lại không đi?” Anh ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn về phía trước, giống như đang tìm mục tiêu, lúc này bọn họ đã đi vào khu quân sự, tới trạm kiểm soát khiến tốc độ xe dần dần chậm lại, thỉnh thoảng còn có mấy sĩ quan đi tới cạnh xe, ánh mắt của anh lập tức liền tập trung lên người mấy sĩ quan kia.

“Đừng nói nữa, ban đầu tôi vì chuyện này mà không ít buồn bực.” Thiệu Lâm nghe tới đó liền ỉu xìu, không có dáng vẻ hưng phấn như lúc nãy “Ông cụ vốn đã chuẩn bị di chuyển, kết quả......Cậu biết Chu đoàn trưởng chỗ tôi chứ? Cả ngày lẫn đêm đều nói sự tích anh hùng kháng mỹ của ông cụ.”

“Thế nào?” Không biết thấy gì mà hai mắt Trâu Thần đột nhiên sáng lên.

“Sau khi ông nội cậu điều ông ấy đến Bắc Kinh liền chuyển đến Thạch gia trang, vốn vĩ rất vui vẻ, rất gần thủ đô, hơn nữa nơi đó còn rất thích hợp để dưỡng lão, kết quả......” Nói đến đây Thiệu Lâm không nhịn được bật cười “Kết quả, hôm nay có một người họ dàng dẫn một con lừa đến chỗ ông, sáng mai lại có một người vội vàng đưa một bầy dê tới, cuối cùng tầng hai lại biến thành vườn thú khiến cho vợ ông giận thiếu chút nữa muốn dỡ nóc nhà ra.”

“Sao lại vậy?” Trâu Thần cũng khẽ cười, dần dần thu hồi ánh mắt của mình, anh nhớ ông già kia, nói giọng Hà Bắc, rất nhiệt tình, với ai cũng thân thiện, lúc bé mấy đứa trẻ bọn anh đều đến nhà ông ăn chực.”

“Thạch gia trang ở gần quê ông ấy, đều ở Hà Bắc, người thân trong nhà vừa nghe thấy trong nhà có một quân nhân, đều rất vui, tất cả đều muốn đến tìm nơi nương tựa, cậu nói xem ai mà chịu nổi, nghe nói các loại gia súc cùng nước tiểu của gia súc còn có căn nhà trở nên dơ bẩn, vợ ông ấy tức điên liền trở về nhà mẹ đẻ, ông ấy cũng ảo não chạy theo. Cho nên ông nội mình vừa nghe thấy, ba mẹ tôi đều ở đó, nếu đi không phải sẽ rất ầm ĩ sao.” Cuối cùng anh ta cũng đậu xong xe.

“Lý Thần, Trịnh Đào sao vẫn còn chưa tới?” Trương Lôi Lôi một tay chống nạnh, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ trên tay còn lại, cô ấy vốn dĩ cao gầy, đôi mắt to, chân mày rậm, lúc này lại mặc một bộ đồ rần ri, không biết lấy đâu được quân hàm ba sao đeo trên vai, trông giống như một sĩ quan mạnh mẽ, hơn nữa còn tỏa sáng.

“Chị Lôi Lôi, hay là chúng ta vào trước đi.” So với Trương Lôi Lôi, lúc này Tân Đồng mặc bộ đồ rằn ri nhỏ, hơn nữa vẻ mặt còn mếu máo có vẻ tủi thân, toàn bộ nhìn qua giống như bộ dáng bị lừa.

“Không được......lúc đầu đã dặn rồi, nếu chỉ có hai chúng ta, số lượng đạn nhất định sẽ bị cắt giảm xuống, lại nói chỉ có hai chúng ta thì sẽ không chống đỡ được.” Trương Lôi Lôi nghiêng đầu nhìn chiếc xe đậu trước trạm kiểm soát, đôi mắt liên tục di chuyển, không biết đang có ý đồ gì.

Bên trong xe.

“Tôi thật sự nhìn không ra.” Thiệu Lâm nhìn hai bóng dáng quen thuộc bên ngoài, trên mặt lập tức lộ ra một vẻ mặt bát quái, nhìn Trâu Thần nở nụ cười trêu chọc “Thì ra cậu có ý đồ như vậy, thế nào, muốn cùng thanh mai trúc mã khôi phục tình cũ sao?” Đôi mắt nhỏ chớp rồi lại nháy, người không biết chuyện nhìn thấy lại tưởng mắt anh ta có vấn đề.

“Khôi phục cái đầu cậu, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ lung tung!” Trâu Thần hung hăng gõ đầu anh ta, sau đó lại dùng một ngón tay đẩy đầu anh ta ra, mở cửa đi xuống xe, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên mà chưa từng ai thấy.

“Sao anh lại tới đây! Không phải nghi ngờ mà là chất vấn, lúc Tân Đồng nhìn thấy Trâu Thần bước xuống xe, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác, hoàn toàn trái ngược với hình tượng lúc nãy, quả thật bộ dáng giống như gà mẹ......Đôi mắt to ngập nước trừng mắt nhìn Trâu Thần, chỉ là người ngoài nhìn vào lại giống như liếc mắt đưa tình, lực sát thương của đôi mắt kia quả thật là......Quá yếu......”

“Chỗ này là nhà cô mở sao?” Trâu Thần không sao hỏi lại, cô với anh chiến tranh lạnh một tuần, cơm cũng về nhà ăn, sao vẫn còn tức giận chứ? Sau đó anh cẩn thận nhớ lại, lúc ấy hình như chỉ nói về việc nối dõi tông đường, sao cô lại có thể liên tưởng đến dáng vẻ heo mẹ chứ?

“Hai người có xin phép sao?” Trả lời vấn đề đó, Tân Đồng hả hê nhìn đội cảnh vệ vừa mới đưa hóa đơn ra.

“Chào!”

Lương Thiệu Lâm vừa từ trên xe đưa ra, tất cả cảnh vệ đều đứng nghiêm chào, giống như lúc Trương Lôi Lôi xuất hiện, tất cả cảnh vệ cũng chào như vậy.....Tân Đồng chứng kiến Lương Thiệu Lâm như vậy thì có một loại cảm giác xấu, quả nhiên, người lúc nãy đưa hóa đơn cho anh ta liền lập tức chạy ra......

Đứng nghiêm chào “Giáo viên Lương, đây là giấy phê duyệt mà anh đăng ký, bởi vì thời gian eo hẹp, chỉ có thể phê duyệt cho anh 20 viên đạn.” Nói xong hai tay cung kính trình văn kiện lên.

“Ừ, được, cảm ơn.” Lương Thiệu Lâm cũng không khách sáo, cầm giấy xoay người lên xe, cuối cùng nhìn hai cô gái cùng Trâu Thần đang đứng nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là hạ cửa xe xuống “Còn lo lắng làm gì? Tất cả lên xe đi! Trương Lôi! Đưa cô gái bướng bỉnh nhà cô lên xe đi, cứ đứng nhìn nhau vậy đến lúc nào chứ?” Trong nhóm này tuổi của anh ta lớn nhất, hơn nữa lại ở quân đội cho nên nói chuyện rất uy nghiêm, mà Tân Đồng lại là người nhỏ tuổi nhất, hơn nữa trưởng bối lại là người quyền uy nhất học viện này, cho nên cô cũng không thể nói không, chỉ có Trương Lôi Lôi cũng mấy người kia là bạn thân của cô.

“Anh Lương” Trương Lôi Lôi khó xử “Còn có Lý Thần cũng Trịnh Đào.”

“Bọn mình ở đây!” Xa xa truyền đến tiếng của Trịnh Đào “Tới rồi, tới rồi, giữa đường gặp Trương Kiến Quốc nên mới đến muộn.” Theo tiếng nói, bốn người ở trạm kiểm soát nhìn ba bóng người đang đi về phía này.

Trâu Thâng trừ Lương Thiệu Lâm cùng Tân Đồng ra thì không thân lắm với những người kia, nhìn mấy người đang đi tới kia anh liền lên xe trước “Mấy người bọ họ thân lắm sao?”

Thiệu Lâm quay đầu nhìn anh “Trương Kiến Quốc là đứa bé được nhà Tân Đồng chọn để làm thông gia sau khi nhà cậu chuyển đi.” Anh ta chie nói một câu như vậy liền nói vậy trọng tâm

Sau khi nghe Trâu Thần không hài lòng trừng mắt nhìn anh ta, sau đó liền im lặng……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương