Thượng Quan Ngọc lái xe tới phía Bắc thành phố, tiến vào một khu rừng ngập trong sương mù. Đây là đại bản doanh mới xây dựng của Thiên Ma, và cũng là khu huấn luyện lớn nhất của tổ chức.

Hai vệ sĩ tiến lên, lạnh nhạt yêu cầu:

- Xin hỏi cô tìm ai?

Cô mỉm cười nói, không tỏ biểu hiện bất thường nhưng sát khí vô hình vẫn từ từ lan tỏa:

- Tôi đến tìm Đường chủ Tư Đồ Kiệt.

- Vậy đề nghị cô xuất trình giấy thông hành. - Họ đã được rèn luyện kĩ càng về thái độ và cách ứng xử nên rất nghiêm túc, không có lấy một điểm thừa thãi.

Thượng Quan Ngọc lục lọi túi áo, rút ra một tấm thẻ, vẻ vô tội hua hua trước mặt hai người vệ sĩ:

- Tôi không biết giấy thông hành mà các anh nói là cái gì, chỉ có thứ này tạm sử dụng được, có đủ tư cách chứ?

Đám vệ sĩ tái mét mặt mũi, vội thì thầm với nhau gì đó, rồi một tên chạy vào phòng bảo vệ. Lúc sau từ bên trong có một toán người áo đen đi ra, cầm đầu là ba nam tử rất đẹp trai, theo nhiều phong cách khác nhau: nam tử đi bên trái nở nụ cười dịu dàng ấm áp, tuyệt đối sáng láng như ánh mặt trời; người ở giữa tiêu sái phúc hắc, giống hệt một con sói săn mồi; Người còn lại phía bên phải phóng túng rực rỡ, như ngọn lửa cuồng nhiệt muốn thiêu rụi phụ nữ.

Ba người đi tới trước mặt cô, đồng loạt cúi chào chỉnh tề:

- Đại tẩu! Nghe danh đã lâu giờ mới gặp.

Cô điểm chỉ từng người, cất giọng đánh giá không chút khách sáo:

- Các anh chải chuốt nhiều quá rồi đấy. Anh quá ẻo lả, còn anh nham hiểm khôn lường. Tên này thì... đích thị là yêu râu xanh.

Oa ha ha ha... Một trận cười nổ ra trong đoàn người. Từ trước đến nay chưa ai dám chửi thẳng mặt ba vị Đại Đường chủ như vậy. Khẩu vị của lão đại cũng quá là khác người đi?

"Chiếc mặt nạ" của ba người kia có dấu hiệu rạn nứt, nhưng vẫn cố gượng cười vớt vát chút sĩ diện:

- Đại tẩu, tẩu nhận xét lệch lạc rồi. Chúng tôi được đích thân lão đại tuyển chọn, vượt qua tinh phong huyết vũ mới đứng được ở đây, nào có tâm tư chải chuốt cho mình chứ? Nhiệm vụ bắt buộc chúng tôi phải làm thế thôi mà...

Thượng Quan Ngọc nhướn mày, lười cãi nhau với họ, xuống xe:

- Đưa tôi tới khu đặc huấn.

Mấy người đó ngạc nhiên. Khu đặc huấn chẳng phải là nơi huấn luyện nguy hiểm nhất ở đây sao? Chỗ ấy chỉ có những sát thủ cấp cao mới được vào, bởi vì... họ có khả năng sống sót trở ra.

Khu đặc huấn, còn có tên gọi khác là rừng Tử Thần. Trong đó có vô số quái thú hoang dã, các loại độc vật và bẫy rập. Mười phân khu riêng biệt chứa đặc tính cụ thể lần lượt được chia ra phù hợp với năng lực của từng người. Một sát thủ chuẩn sẽ phải vượt qua tất cả mười cửa ải này.

Người đàn ông phóng túng mở miệng hỏi:

- Đại tẩu, tẩu muốn tới nơi điên rồ ấy làm gì? Lỡ gặp chuyện bất trắc thì chúng tôi phải ăn nói thế nào với lão đại bây giờ?

- Ngu ngốc! Ta chỉ vận động tay chân một chút, có chết ai mà kêu la om sòm vậy hả? - Cô bĩu môi - Mà các người còn chưa giới thiệu mình đâu đó.

Ba người lúc này mới nhớ ra chuyện giới thiệu tên họ. Anh chàng "ẻo lả" lên tiếng:

- Xin lỗi đại tẩu. Tôi là Vương Ngạo Thiên, phụ trách về kinh doanh, cũng là phụ tá cho lão đại, Tổng Giám đốc tập đoàn Liberty. Đây là Tư Đồ Kiệt, biệt danh Kelvin, hacker nổi tiếng, chuyên về tình báo của tổ chức. Còn cậu "yêu râu xanh" này là Nhạc Chính Dương, trùm xã hội đen, quản lý phần hắc đạo và là người thường xuyên lộ diện trước những tình huống mà các chỉ huy không thể không xuất hiện.

Nghe xong, cô gật đầu nhận xét:

- Tên tuổi các cậu tôi đều đã nghe qua. Rất hân hạnh được gặp, tôi là Hàn Lãnh Dạ, tên hiện tại là Thượng Quan Ngọc. Chắc các cậu chưa từng được biết nhỉ?

Họ đồng loạt lắc đầu. Thượng Quan Ngọc mỉm cười:

- Vậy có biết đến Hắc Hồ, thủ lĩnh Huyết Lôi không?

- Chỉ cần là người của hắc đạo, ai cũng từng nghe qua cái tên Hắc Hồ này một lần. Trong sự nể phục và sợ hãi. - Tư Đồ Kiệt nói.

- Tôi là Hắc Hồ.

Nói rồi cô quay lại nhìn biểu cảm vô cùng phong phú của mấy người này. Cằm Nhạc Chính Dương suýt nữa rơi xuống đất, Vương Ngạo Thiên lùi lại hai bước, vẻ mặt khiếp sợ, cơ hàm của Tư Đồ Kiệt giật giật, sự phúc hắc không giữ được bao nhiêu.

Tất cả không ai hẹn ai đồng thanh:

- Không thể nào!

Thượng Quan Ngọc cười khẽ, hỏi họ:

- Tại sao lại không thể? Thế mọi người cho rằng người đứng bên cạnh Phong cần có năng lực như thế nào? Tôi chưa đủ mạnh à? Ai muốn thử không?

Tư Đồ Kiệt xoa cằm như đang suy nghĩ, rồi nhìn thẳng vào cô, giọng nhát gừng:

- Thật có thể thử? Thua thì tẩu không méc lão đại chứ?

Cô gật đầu vẻ chắc chắn. Anh nhận được câu trả lời như ý, quay lưng đi:

- Theo tôi, chúng ta tới lôi đài. Những kẻ khác mau đi làm việc.

Năm người bước vào khu tập luyện thông thường. Trong đó có một lôi đài lớn nền gỗ. Tư Đồ Kiệt trèo lên đài, ngoắc tay với cô. Thượng Quan Ngọc nhảy lên, nụ cười nhẹ thường trực lại càng thêm đậm. 

Vương Ngạo Thiên hô to, không giấu được sự thích thú trên gương mặt:

- BẮT ĐẦU!

Cô nghiêng đầu nhìn đối phương, thấy anh cũng đang quan sát mình:

- Lần đầu tiếp kiến, Phong nói cậu rất giỏi dùng ám khí, mong cậu không làm tôi thất vọng. 

Vừa dứt lời, bóng người đàn ông tuấn mỹ trước mặt biến mất. Thượng Quan Ngọc mím môi, nhắm mắt lại nghe ngóng. Dựa vào sự lưu thông của không khí, cô đã xác định được vị trí và cả quãng đường anh di chuyển.

Vút... Tư Đồ Kiệt phóng ra hàng loạt chiếc kim châm sắc nhọn. Ánh bạc lóe lên trong không trung, mục tiêu là cô. Nhạc Chính Dương kêu khẽ một tiếng, lòng hồi hộp thay cho cô.

Thượng Quan Ngọc tung mình xoay vòng tránh công kích của ám khí, thoắt cái đã biến đi không còn dấu vết. Ba người căng tai lắng nghe, vẫn chẳng hề cảm nhận được bất kỳ âm thanh nào phát ra từ cô, cứ như cô không còn ở đây nữa vậy.

Soạt... Tư Đồ Kiệt bị điểm huyệt, buộc phải đứng yên tại chỗ, tứ chi cứng ngắc.

Người con gái xuất hiện sau lưng anh từ lúc nào, môi nhếch lên cười gian xảo:

- Thế nào? Còn ai muốn thách thức tôi không?

Hai người phía dưới lắc đầu. Họ không thể để mình mất hình tượng như tên Tư Đồ Kiệt kia được.

Thượng Quan Ngọc hài lòng, giải huyệt cho anh. Vừa tự do một chút, anh ta quỳ xuống:

- Đại tẩu, là tôi thất lễ, xin tẩu hãy trách phạt.

Cô ngạc nhiên, khó hiểu, hết nhìn Tư Đồ Kiệt đang quỳ rồi lại nhìn hai anh chàng ngơ ngác đứng cạnh. Một hồi sau, Tư Đồ Kiệt không chịu nổi nữa, lên tiếng:

- Là tẩu bảo tôi đừng làm tẩu thất vọng, nhưng tôi hận mình không đủ mạnh để làm tẩu vừa lòng. Với tẩu, có lẽ tôi còn chẳng bằng một món đồ chơi giết thời gian.

Thượng Quan Ngọc bật cười, đưa tay kéo anh đứng dậy:

- Người như cậu cũng rất tốt rồi. Xem cách đối phó, tôi đoán cậu không phải là sát thủ chuyên nghiệp nhỉ? - Chờ anh ta gật đầu xong, cô tiếp - Một người là hacker mà tinh thông cả ẩn thân và ám khí thì quá xuất sắc. Chẳng mấy ai làm được thế.

Rồi cô quay sang đối diện Nhạc Chính Dương, nhẹ nhàng mở miệng:

- Cậu là phần tử hắc đạo chắc cũng biết, khi ẩn thân, hơi thở có thể bị người ở cảnh giới cao hơn phát hiện?

- Đúng vậy. Kiệt, đại tẩu vốn là đệ nhất thiên hạ sát thủ, há lại để cho cậu qua mặt chứ? Không có một chiêu đánh gục là may mắn rồi đó. - Nhạc Chính Dương vừa giải thích vừa đùa giỡn làm cả nhóm cười ha hả.

Chợt nhìn đồng hồ, cô nàng kêu lên:

- Trời đất, đã gần 4 rưỡi rồi à? Đến lúc phải về nhà thôi. Mau dẫn tôi đi lấy xe.

- Sao tẩu vội vàng thế? Sớm mà? - Vương Ngạo Thiên hỏi, dẫn đường cho cô.

Thượng Quan Ngọc nhanh chân bước theo:

- Hôm nay tôi đã hứa nấu canh rong biển cho hắn nên giờ phải đi mua nguyên liệu mới kịp. Không thì trễ mất!

- Lão đại á?  - Tư Đồ Kiệt ngớ người nhìn cô lấy xe.

- Phải. Hắn coi vậy mà nhiều khi trẻ con lắm, tôi không thắng được đâu. - Cô lái xe ra, cười - Hôm nào có dịp tôi sẽ mời mọi người đến ăn cơm nhà tôi. Sẵn tiện nếm thử mùi vị đồ ăn lão đại nhà các cậu làm. Giờ tôi đi nha!

Tất cả đơ ra, nhìn nhau:

- Lão đại nấu ăn? Đùa hoài! Ai tin?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương