Bà Xã Đại Nhân Của Tổng Tài Thê Nô
-
32: Tài Năng
Sorry mn -.- Do có việc nên đăng hơi trễ ạ~~~~~~ Huhu hông phải do mik đâu.
????????????????????????????????????????????????
@@@@@@@@@@@@@@@@@@
-Tôi muốn cậu cho tôi vào bang nhưng không được cho Hàn Phong biết.
- Không được - Mạnh Kiệt và Minh Khang đồng thanh nói
- Vậy nếu cậu không cho tôi vào thì tôi sẽ vào bang khác.
Lúc đó các cậu không bảo vệ được tôi thì ....!- Cô uy hiếp
Minh Khang đổ mồ hôi lạnh muốn lập tức quỳ xuống lạy cô.
- Chị dâu à !!! Em lạy chị luôn đó.
Huhu @@
- Tôi muốn kết quả ! Nhanh.
Được hay không ?
Minh Khang mím môi không nói gì.
Mạnh Kiệt mở miệng :
- Được.
- Tôi không muốn Hàn Phong biết chuyện này.
- Tôi cũng có một điều kiện là nếu có chuyện gì thì bọn tôi sẽ bị ăn hành nên tôi muốn chị đứng ra nói rõ.
- Minh Khang
- Được thôi.
Giao dịch xong, cùng lúc đó cửa phòng mở ra.
Phẫu thuật thành công, Hàn Phong được chuyện qua phòng bệnh thường.
Cô cùng Minh Khang và Mạnh Kiệt cùng đi vào.
Thấy Hàn Phong đang nằm trên giường.
Cô nhanh chóng đi đến ngồi cạnh.
Nắm lay tay anh, đang định nói gì thì nhìn qua hai cái bóng đèn sáng chói kia.
Hai cái bóng đèn hiểu ý nhanh chóng cuốn gói ra ngoài.
Cô mới quay lại nhìn hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay chai sần do cầm súng nhiều.
Cô ngồi được một lúc thì nghĩ hắn sẽ không vui khi thấy mình buồn.
Thế là ai kia ngồi nghĩ trò vui để phá và cô cũng muốn uy hiếp hai tên kia bọn họ không dám phản bội cô.
Cô lon ton đi kiếm cây bút lông đen.
Chạy đến bên giường tô hai con mắt hắn như panda.
Cô nghĩ hắn sẽ thích điều này.
Kkkkk ^^
Đang định vẽ thêm mấy đường mà thấy người trên giường có động tĩnh liền nhanh chóng nhét cây bút vào túi áo quay lại ghế bắt đầu diễn sâu.
Cô không quên nhắn tin cho hai cái bóng đèn tới thưởng thức kiệt tác.
Hắn từ từ mở mắt, nhìn thấy người con gái đang nắm lấy tay hắn khuôn mặt buồn bã, lòng hắn bất giác hạnh phúc.
Nhưng hắn đâu biết mình bị chơi một vố đau.
Cô nhìn hắn tỉnh dậy vẻ mắt đột nhiên mừng rỡ.
Lúc này cô cảm thấy tiếc nuối vì tài năng diễn suất này.
Nhìn khuôn mặt gấu trúc mà cô nhịn cười đến run người.
Vậy mà hắn tưởng cô khóc.
Cửa phòng mở ra, hai cái bóng đèn bước vào nhìn thấy kiệt tác của thượng đế thì nằm cười như hai tên điên.
Hắn bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Ngồi thẳng dậy, ôm cô vào lòng.
Tay sờ hai bên túi áo.
Đúng như dự đoán, hắn sờ được một cây bút.
Hắn liền tức giận để cô ngồi trên giường mà đi xuống rửa mặt.
Nhìn vết thương hắn còn chưa lành mà đi xuống giường cô nhíu mày kéo hắn lại.
Lon ton chạy vào giặt khăn lau mặt cho hắn.
Thấy hai tên điên đó còn cười mình.
Hắn chiếu đôi mắt hình viên kẹo khiến hai tên ớn lạnh ngậm mồm.
Cô nhẹ nhành lau mặt cho hắn vừa ra vẻ đáng thương nói :
- Thật ra em cũng đâu có muốn phá anh đâu.
Tại hai tên đó nói em không nên buồn nên em mới làm thế chứ lúc đầu em định ngồi chăm sóc anh mà >.<
Hai tên bị đổ oan nhảy đành đạch khán nghị.
>..<
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook