Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
-
8: Rất Mạnh
"Vậy nội công thì sao? Hàng Long Thập Bát Chưởng? Trường Sinh Quyết? Thiên Ma đại pháp?" Hứa Thanh tiếp tục hỏi.
Khương Hòa vẻ mặt mờ mịt, nhíu mày nói: "Đó là cái gì?"
"Cô...!Công phu luyện thế nào?"
"Từ nhỏ đã luyện tập."
"Cô xem tôi có thể học được không?"
Hứa Thanh đứng thẳng người khoa tay múa chân một chút, chờ mong nhìn cô.
"Anh tuổi quá lớn." Khương Hòa nhìn anh từ trên xuống dưới một lát, lắc đầu nói: "Cho dù có quyết tâm có nghị lực, cũng sẽ không có thành tựu gì."
"Có thể mà! Có thể mà! Không cầu bao nhiêu thành tựu, có thể học là tốt rồi, tôi bái cô làm sư?"
"..."
"Những thứ như sư thừa này có phải rất nghiêm khắc hay không?" Hứa Thanh vỗ vỗ trán, "Là tôi đường đột, không sao, trước..."
"Không phải.
Đều là những người có võ thức giang hồ, làm gì có sư thừa gì."
Khương Hòa nhìn bộ dáng anh, không đành lòng từ chối, suy nghĩ một chút lui về phía sau hai bước, trầm hông thu bụng bày ra một tư thế, nói: "Luyện võ luyện eo trước, luyện eo luyện cọc trước, phát lực từ mặt đất khởi..."
"Chờ một chút...!Bắt đầu từ bây giờ?" Hứa Thanh trợn mắt há hốc mồm.
Lực hành động cũng quá mạnh mẽ rồi.
"Anh vốn đã lớn tuổi, luyện võ lại là một chuyện lâu dài, đều dựa vào tích lũy từng chút một."
"Vậy không luyện cọc được không?""Không luyện cọc tập võ như thế nào?" Khương Hòa kỳ quái hỏi.
"..."
Hứa Thanh nghẹn một chút: "Cái cọc này phải luyện bao lâu?"
"Ba năm đi."
"Khụ...!Cái y phục kia cô đi thử trước một chút, nếu như không thích hợp tôi mang về trong tiệm đổi." Hứa Thanh như không có việc gì xoay người thu dọn túi trên ghế sô pha, đưa cho Khương Hòa: "Cái khác...!Cô suy nghĩ một chút, thật sự không hiểu tôi sẽ nghĩ biện pháp dạy cô."
"Không tập võ nữa?"
"Lần sau nhất định."
Ba năm cọc...!Nếu hắn có thể đứng vững, lúc trước đã đi làm lính.
Hứa Thanh thất vọng nhìn kiếm trên bàn, chưa từ bỏ ý định lại hỏi tới: "Có thể trực tiếp học kiếm pháp không?"
"Tay không theo kịp mắt, mắt không theo kịp tay, chỉ có thể học cái dáng vẻ đẹp."
"Được rồi."
Cửa phòng đóng, Khương Hòa trốn vào trong phòng thử quần áo, Hứa Thanh ngồi ở trên sô pha, nhàm chán cầm lấy kiếm rút ra xem, thật sự rất nặng, hắn tùy tiện đùa giỡn hai tư thế sau đó lại thả về, thở dài một hơi.
Mộng ảo võ hiệp đã bị diệt.
Không được, chờ sau khi quen thuộc thì phải móc ra ít nhiều bí tịch gì đó.Yên lặng chờ một lát, Khương Hòa từ trong phòng đi ra, đã thay một cái áo khoác dài tay màu trắng muốt, phối hợp quần jean, tóc dùng dây buộc ở sau ót, nhìn qua sạch sẽ lưu loát, làm cho hai mắt Hứa Thanh sáng ngời.
Người cần nhờ trang phục, cô gái cổ đại thay đổi trang phục bình thường, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
"Đều thử qua, rất vừa người, đa tạ...!Hứa Thanh." Khương Hòa vẫn cảm thấy quần áo này có chút không được tự nhiên, ngón tay không tự nhiên kéo góc áo, sau đó nói ra lời nói làm cho mình càng khó chịu.
Hứa Thanh vui vẻ xua tay: "Tiện tay mà thôi!"
Dừng một chút, anh lại cẩn thận đánh giá Khương Hòa hai mắt, sờ cằm như có điều suy nghĩ: "Em đừng nhúc nhích...!Đi vòng anh xem một chút."
"Anh quên mua cho em một sợi dây thừng, sợi dây cột tóc của em là lạ, không phối hợp, trước tiên thả tóc ra đi."
Nhìn Khương Hòa cởi sợi dây thừng trên tóc, một đầu tóc đen xõa ra, Hứa Thanh hài lòng gật gật đầu, một chút cảm giác không hài hòa còn sót lại kia cũng biến mất không thấy gì nữa.
Lấy hình tượng hiện tại này đi ra ngoài, chỉ cần không mở miệng không loạn động, cơ bản không có sơ hở gì lớn."Chờ buổi tối tôi dẫn cô ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua một sợi dây thừng mới, đừng quên nhắc nhở tôi." Hứa Thanh dặn dò một câu, liền lấy ra hạng mục chú ý cùng chờ giải quyết vấn đề hôm qua trên giấy sửa sang lại một lần nữa.
Khương Hòa rất phối hợp, để cho anh —— nói đúng ra là để cho hai người bọn họ đều bớt đi không ít chuyện.
Hứa Thanh thích giao tiếp với người thông minh, đây chính là nguyên nhân, không cần phí quá nhiều tinh lực ở trên những chuyện không hiểu ra sao...!May mắn, cô gái cổ đại này kém chỉ là nhận thức, mà không phải chỉ số thông minh.
...
Đảo mắt đã là buổi chiều.
"Anh đang làm gì đấy?"
Nghe được động tĩnh bên ngoài, Khương Hòa trong phòng mở ra một khe cửa nhìn một cái, do dự một chút đi ra phòng khách đứng sau lưng Hứa Thanh, nhìn về phía đồ vật kỳ quái trước mặt anh.
"Cái này gọi là máy tính."
Hứa Thanh ấn tạm dừng, trong lòng vẫn còn sợ hãi chuyện cô hủy diệt TV, nghiêm túc giới thiệu một lần tác dụng của nó, cùng với tình huống có thể sẽ xuất hiện người.
Tivi cũng chỉ có mấy trăm tệ, cái máy tính này có giá mười cái TV, xem như là vật phẩm siêu cấp quý giá.
"Sách kia...!đọc có khó khăn không?" Anh thấy Khương Hòa có chút sa sút, không khỏi đặt câu hỏi.
"Ừm, rất khó."Khương Hòa trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi sẽ chậm rãi xem."
"Từ từ sẽ đến, không vội...!Dù sao việc này ai cũng chưa từng gặp qua, nếu như để nó ở trên người tôi, tôi có thể còn không bằng cô." Hứa Thanh an ủi một chút, xác định cô sẽ không đột nhiên nổi điên đá nát máy tính của mình, mới tiếp tục xem.
"Đây là cái gì?" Khương Hòa lại hỏi.
"Giải thích rất khó khăn...!Cô có thể xem nó như thiên lý nhãn, chuyện xảy ra ở ngoài ngàn dặm, tôi có thể nhìn thấy ở trên đây."
Hứa Thanh cầm bút trong tay, trước máy tính đặt laptop, trên màn hình là tin tức phát sóng —— hôm qua, bởi vì TV bị Khương Hòa đập hỏng, khiến cho hắn chưa kịp xem, chỉ có thể hôm nay bổ sung một chút.
Nói tới đây, không thể không nhắc tới nghề nghiệp của Hứa Thanh, tuy còn chưa tìm được công việc, nhưng hắn ở đại học nhàn rỗi nhàm chán liền cắt nối biên tập các loại phim, từ hứng thú phát triển thành một cái app nhỏ, một tháng kiếm không nhiều cũng có thể đảm bảo sinh hoạt.
Mà tin tức được phát sóng...!Đương nhiên không phải dùng để cắt nối biên tập tư liệu, chỉ đơn thuần là nhìn mà thôi.
Không sai, hắn vẫn là một chiến sĩ đủ tư cách, hơn nữa còn là rau hẹ.Trong bản tin thời sự, trên máy bay đã xuất hiện một cảnh nhạt nhẽo ngắn ngủi vài giây.
Ngày hôm sau Phù Lãng trực tiếp ngừng thổi, máy vi tính này chính là lúc đó có thể kiếm được.
Người thường đi ra ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, buổi tối mỗi ngày bảy giờ ngồi vào trước TV sớm đã trở thành thói quen của anh.
Khương Hòa không quấy rầy anh nữa, đứng ở một bên yên lặng nhìn, hơn mười phút sau thông báo kết thúc, Hứa Thanh chỉnh lý mấy tin tức ghi trên sổ tay một chút, thu bút vào trong, cô mới mở miệng lần nữa: "Anh không cần làm việc sao?"
"Đây chính là làm việc đó." Hứa Thanh cười cười, giải thích: "Kiếm tiền ở thế giới này là cần đầu óc."
"Thương nhân?"
"Ừm...!Không quá chính xác, nhưng cũng có thể hiểu như vậy, chờ sau khi cô quen thuộc thế giới này, tự nhiên sẽ hiểu."
Anh thao tác máy tính leo lên tài khoản chính của mình, nhìn số liệu hậu trường, vừa nói: "Trước mắt thứ cô cần hiểu không phải những thứ này, từ thứ cơ bản nhất bắt đầu hiểu rõ, tốt nhất là xem lịch sử, lịch sử phát triển cận đại một chút —— để cô quen thuộc một chút cũng rất khó khăn, trước tiên có một cái hiểu biết đại khái đi."
Khương Hòa im lặng, trong lòng càng thêm xác định đây là một địa chủ lão tài, công tử nhà giàu."Đúng rồi, Đại đương gia các ngươi có võ công thế nào?" Hứa Thanh nhìn đoạn phim cắt nối biên tập hậu đài tài khoản, đột nhiên hỏi.
"Rất mạnh."
"Rất mạnh à..."
Anh gật gật đầu, lắc chuột mở ra bản Tiếu Ngạo Giang Hồ của Lý Liên Kiệt, trong ánh mắt kinh dị của Khương Hòa bắt đầu phát.
Bản cắt biên tập, bất quá cao trào hơn sáu phút, uy lực Tú Hoa Châm trong tay Lâm Thanh Hà dời núi lấp biển lại chấn động Khương Hòa không nhẹ.
Thiên lý nhãn...!Chuyện xảy ra ngoài ngàn dặm.
Hứa Thanh bị bộ dáng chấn động của cô chọc cười, thu liễm vẻ mặt, ra vẻ nghiêm túc hỏi:
"Mạnh như vậy sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook