Bà Xã Của Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
4: Có Thể Giao Lưu Là Tốt Nhất


Khương Hòa một thân ướt đẫm dựa lưng vào cửa phòng, tóc hỗn độn dính ở bên mặt, tay trái nắm kiếm, tay phải đỡ ở trên cửa, nhìn Hứa Thanh lâm vào trầm mặc.

Cô không ngốc, chỉ là thiếu khuyết nhận thức.

Mặc dù không biết Hứa Thanh nói có phải thật hay không, hoặc là trong lời nói thật có lẫn lộn lời nói dối hay không, nhưng từ lần đầu tiên bắt đầu, cô đã nhìn ra người này không có ác ý gì.

Chỉ là bình thường về nhà, gặp được cô, thấy bên ngoài trời sắp tối, liền mượn ô để cô rời đi.

"Vì sao giúp tôi?" Cô hỏi lần thứ hai.

Hứa Thanh vò đầu, nữ hiệp này không dễ lừa.

"Nói thật...có chút mới lạ, dù sao chuyện như vậy cũng quá thần kỳ, tôi..." Hứa Thanh khoa tay múa chân một chút: "Cô hẳn là có thể hiểu được chứ?...!Như vậy đi, nếu tôi chạy tới thời đại của các cô, gặp được cô, cô nhìn thấy một nam nhân đến từ hơn một ngàn năm sau, có phải cũng cảm thấy rất thần kỳ hay không, sau đó..."

"Xuất hiện một người không hiểu ra sao, chỉ có thể bị Đại đương gia giết chết."

"..."

"..."

Không khí bỗng nhiên trầm mặc, mang theo chút xấu hổ.

"Thời đại khác nhau, chỗ chúng tôi không thể tùy tiện giết người, tất cả mọi người đều yêu thích hòa bình." Sau lưng Hứa Thanh có chút lạnh lẽo, lại một lần nữa xoắn xuýt có nên giữ cô ta lại hay không.Lưu lại đi, quá nguy hiểm, không lưu lại, quá mức tiếc nuối.

Đây là một cổ nhân sống sờ sờ.

Tiếp tục trầm mặc một lát.

"Tôi không biết cô làm sao tới được đây, nếu như có thể tìm ra nguyên nhân, nói không chừng còn có thể trở về, nhưng trước đó, cô phải học được cách sống ở thế giới này —— điều thứ nhất, chính là không thể tùy tiện đả thương người."

Hứa Thanh quay đầu nhìn TV đã hỏng trên tường, bổ sung: "Cũng không thể tùy tiện hủy hoại đồ vật."


Dừng một chút, anh hướng cửa đưa tay làm ra một động tác mời, "Nếu có thể làm được, tôi muốn giúp cô.

Hoặc là cô bây giờ có thể đi...!Đúng rồi, ở bên ngoài tốt nhất đừng thương tổn người, hiện tại quan sai khắp nơi đều có, hơn nữa rất lợi hại."

Bên ngoài sắc trời đã tối, mưa nhỏ dần, tiếng mưa rơi tí tách từ ngoài cửa sổ truyền vào.

Khương Hòa ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên nóc nhà, hé miệng xoắn xuýt.

Cô hoàn toàn không biết gì về nơi này, quần áo trang phục cũng khác với tất cả mọi người, khả năng ngay cả thành cũng không ra được, nếu như rời đi, thật sự không biết đi đâu.

Ục ục...

Bụng lại kêu hai tiếng.

Hứa Thanh nhìn cô một lát, quay người lại sô pha cầm lấy điện thoại di động, "Nếu đồng ý, buông thanh kiếm xuống, tôi giúp cô gọi một phần cơm, chính là bảo người đưa cơm tới."Nói thật, tôi thu lưu cô cũng là mạo hiểm, hơn nữa còn mạo hiểm hai mặt, không chỉ đề phòng cô bị những người khác phát hiện, còn lo lắng có hiểu lầm cô một kiếm chém tôi, cho nên...!Cô hiểu chưa?"

Khương Hòa suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu, liếc nhìn kiếm trên tay mình, dừng một lát ném nó sang một bên.

Sưu sưu sưu sưu.

Thanh kiếm sắt thật sự rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang, khóe miệng Hứa Thanh nhẹ nhàng cong lên một chút, cầm điện thoại di động quay đầu lại, nói: "Bình thường cô ăn cái gì? Đồ ở đây có lẽ cô ăn không quen, để tôi xem có quen thuộc với cô hay không."

"Hồ bánh."

"..."

Hắn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Thôi đi, giúp cô gọi một phần cháo và bánh bao đi —— toàn thân ướt nhẹp, cô có thể đi tắm trước, đợi lát nữa đi ra là có thể ăn...!Này, cô có thể dùng nội công sấy khô quần áo hay không?"

Khương Hòa nghi hoặc nhìn hắn, có chút không rõ hắn đang nói cái gì, "Tắm...!ở đâu?"

"Bên này."


Hứa Thanh không xoắn xuýt nội công của cô, dù sao đợi chút nữa sẽ có thời gian, dẫn cô đến nhà vệ sinh theo đèn sáng, nói: "Thế giới này có rất nhiều thứ thần kỳ, cô không nên ngạc nhiên, trong lòng luôn cảm thấy có người muốn hại cô...!Ít nhất tôi sẽ không hại cô, cô yên tâm, nhìn cái này."Hắn vặn vòi hoa sen, dòng nước ào ào từ trong đài sen phun ra, Khương Hòa chỉ giật mình, nhìn hắn thao tác.

"Đi bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh, đè xuống chính là ngừng, vặn lên là nước ra, đến cô thử xem."

Hứa Thanh dạy đơn giản một chút, để cho chính cô đến thao tác, may mà cổ nhân này chỉ là chưa thấy qua, cũng không phải ngốc, chỉ nhìn hắn biểu diễn một lần cũng đã học được thao tác, trên mặt không che được sự hiếu kỳ.

"Đây là rửa tóc...!Đặt ở đây sẽ đi ra, bôi lên tóc sẽ có bong bóng, bình thường, rửa sạch bong bóng là được rồi.

Sau đó dùng để rửa người, cũng là thoa lên là được..."

Bạn bè cổ đại Hứa Thanh giáo quen biết một lần, thuận tiện tùy tiện nói cách dùng của bồn cầu một chút, thấy cô gật đầu, liền tự giác lui ra ngoài.

Hắn gãi đầu ngồi lên ghế sô pha, quay đầu lại nhìn, bên trong đèn sáng nhưng không có tiếng nước của vòi sen, suy nghĩ một chút rồi trở lại phòng ngủ, từ trong tủ quần áo tìm ra quần áo của mình ôm qua.

Khương Hòa còn đứng ở nơi đó, quần áo êm đẹp mặc ở trên người, nhìn Hứa Thanh bỗng nhiên lại đi vào, trong mắt hiện ra một tia cảnh giác.

"Trong nhà không có quần áo phụ nữ, trước tiên mặc vào, ngày mai tôi ra ngoài mua giúp cô hai bộ."Trong lòng Hứa Thanh hơi hồi hộp một chút, sơ sót, thế mà quên mất cô sẽ không khóa cửa.

Hắn giả bộ như không có chuyện gì đặt y phục sang một bên, nắm lấy tay canh cửa nói: "Lại đây tôi sẽ dạy cô làm sao để khóa cửa."

May mà Khương Hòa còn chưa bắt đầu cởi, bằng không khẳng định sẽ máu tươi phun tại chỗ.

Giáo Khương Hòa khóa trái cửa phòng tắm, hắn mới có chút sợ hãi một lần nữa lui ra ngoài, ngồi ở trên ghế sa lon yên tĩnh trong chốc lát, nghe được tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm yên lòng.

Nhặt được một cổ nhân, còn là nữ hiệp...

Thật không phải đang nằm mơ sao?

Hứa Thanh dùng sức véo đùi một cái, lắc hai cái đầu, nhẹ nhàng nhón chân nhặt kiếm trên mặt đất lên, chậm rãi rút ra.


Thân kiếm phản chiếu ra hàn mang lạnh lẽo, trong rãnh máu còn có chút dơ bẩn màu nâu đen, mang theo từng tia từng tia tanh của sắt thép.

Thật là một người.

Có cơ hội để lão đầu tử giám định một chút, thứ đồ chơi này rốt cuộc có tính là đồ cổ hay không...

...

...

Lúc Khương Hòa đi ra, Hứa Thanh đang nằm trên bàn trước sô pha viết cái gì đó, cô quay đầu nhìn, kiếm của mình vẫn đặt ở tại chỗ, chỉ là TV trên tường đã bị tháo xuống, tiêu hình thoi khảm ở giữa TV cũng bị gỡ xuống, đặt ở một góc bàn.

"Anh đang viết cái gì?"

"Hả?"Hứa Thanh quay đầu lại, chỉ thấy Khương Hòa mặc áo sơ mi rộng thùng thình và quần jean, tóc ướt sũng, lọn tóc nhỏ giọt xuống nước, ngược lại có chút bộ dáng người hiện đại.

"Cái này, sửa sang lại một chút vấn đề cần giải quyết trước mắt." Hắn lắc lắc tờ giấy trên tay: "Cô biết chữ không?"

Khương Hòa nhìn kỹ hai mắt, nói: "Có chút kỳ quái, rất khó nhận ra."

"Ồ, lát nữa tôi viết xong tập hợp một chút, nói cho cô nghe."

"Quần áo này cũng rất quái lạ." Cổ áo bị kéo căng ra của cô rất khó chịu.

"Man đẹp đấy...!Khụ, tập tục chỗ chúng tôi, khen người đẹp là rất bình thường, sẽ không bị cô coi là đùa giỡn hạ lưu gì đó chứ?"

"Tốt nhất đừng nói mấy lời ngả ngớn."

"Được."

Hứa Thanh tôn trọng quan niệm của cổ nhân, khiến cô không thể sửa đổi ngay được.

"Ở đó có dép, vứt cái giày rách nát này đi, ngày mai tôi đi mua một đôi mới về."

Khương Hòa nhìn theo hướng hắn chỉ một cái, cúi đầu nhìn giày rơm của mình, ngón chân động hai cái ở bên trong, không nói gì, đi qua thay dép lê.


Cốc cốc cốc.

Cửa phòng vang lên, Hứa Thanh còn chưa kịp phản ứng, cô đã lắc mình một cái đến sát sau cửa.

"Đưa cơm, cô không cần căng thẳng."

Hứa Thanh an ủi đứng dậy, đáy lòng sinh ra một chút tư vị khó hiểu.Cô bé này cảnh giác và cẩn thận, không kém gì mèo hoang không nhà để về.

Từ khe cửa tiếp nhận shipper, từng món từng món bày lên bàn, hắn ra hiệu với Khương Hòa một chút.

"Ăn đi."

Cháo xanh, bánh bao, còn có một đĩa dưa muối nhỏ.

Khương Hòa đứng ở trước bàn, chưa lập tức động đũa, trầm mặc chốc lát bỗng nhiên nói: "Tôi nhớ tới Nhị đương gia thường nói một câu."

"Cái gì?" Hứa Thanh tò mò.

"Không có việc gì mà ân cần, không phải gian tức là đạo tặc."

Hai người nhìn nhau một lát, Khương Hòa nở nụ cười.

"Nhưng ngươi là người tốt."

"Đương nhiên."

Hứa Thanh mỉm cười: "May mà cô không rút kiếm nữa."

"Nếu rút rồi thì sẽ thế nào?"

"Tôi cũng không biết."

Dù sao đánh không lại, nhưng cũng không thể ở lại —— giải thích nhiều như vậy, có thể trao đổi bình thường là cơ bản nhất, không có cách nào giao lưu là không thể được.

Mèo hoang cắn người, đáng đời lưu lạc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương