Bà Xã, Anh Yêu Em
Chương 7

Hứa bá đưa cô tới cổng công ty rồi mới dời đi. Nam Tuệ một mình tiến vào công ty, bởi vì chưa bao giờ tới đây, cho nên cô giống như lần đầu đến công viên vậy, xem cái gì cũng thấy mới mẻ, thú vị. Chỉ vì như thế mà cô hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, làm cho bảo vệ chú ý tới cô.

“Xin hỏi cô có việc gì không?” Bảo vệ tiến lại gần cô, khách khí hỏi.

“Vâng, tôi là đến tìm Trử Lực Ngự tiên sinh.” Nam Tuệ đối với hành vi quê mùa của mình cảm thấy có chút xấu hổ, cô gật đầu trả lời anh bảo vệ.

Gọi cả họ cả tên của tổng giám đốc Trử Lực Ngự, bảo vệ nhịn không được mở to mắt nhìn cô, sau đó mới chỉ dẫn cho cô. “Cô vui long đến bàn lễ tân, sẽ có người tìm giúp cô.”

“Được, cám ơn anh.” Cô lại gật đầu với bảo vệ, rồi mới xoay người đến bàn lễ tân đi đến.

“Xin chào.” Đi đến bàn lễ tân, cô mở miệng chào.

Nghe thấy tiếng nói, hai cô gái mặc đồng phục đang ngồi ở bàn lễ tân, ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đó có một bộ mặt quen thuộc làm Nam Tuệ nhịn không được ngạc nhiên mở to hai mắt.

“Vu Giai Giai!” Cô không tự chủ được thốt to thành tiếng, đồng thời gian cũng nghe thấy đối phương kêu tên mình.

“Nam Tuệ!”

Vu Giai Giai là bạn học đại học của cô, bộ dạng có vài phần xinh đẹp, cô ta luôn tự cho mình là hoa khôi, mỗi ngày khi đến trường đều ăn mặc rất kiểu cách, hôm nay bàn về chủ đề LV, ngày mai lại đề cập đến Gucci, ngày mốt lại đổi lại chủ đề LV. Vì thế mà Vu Giai Giai rất ghét những học sinh nghèo phải đi làm thêm để kiếm tiền trả học phí như cô. Cô cũng chả ưa gì cô ta.

Sau khi tốt nghiệp, cô đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không tái gặp lại cô ta nữa, dù sao cũng có thể nói hai người sinh hoạt ở 2 thế giới khác nhau, Nam Tuệ là người muốn học thật tốt để sau đó có thể công tác kiếm tiền, mà cô ta chỉ cần có cái văn bằng để cho cha mẹ cô ta thấy, sau khi tốt nghiệp liền muốn tìm một nam nhân có tiền. Không nghĩ tới câu nói “oan gia ngõ hẹp” quả nhiên là nói rất đúng, hai người lại gặp lại nhau tại đây, thật sự là rất vui nha.

“Cô tới đây làm cái gì?” Vu Giai Giai khẩu khí không thân thiện, trừng mắt hỏi cô.

“Tìm người.”

“Tìm ai?”

“Cậu làm việc ở trong này sao? Lạ nhỉ, tôi còn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ kết hôn cơ mà, sao vẫn còn vất vả công tác ở đây vậy?” Nam Tuệ không có trả lời vấn đề của cô ta, mà là hỏi lại cô ta.

“Tiểu thư đây là một người danh giá, rất nhiều nam nhân muốn lấy tôi, tôi còn đang lo lắng xem nên gả cho ai.” Vu Giai Giai nói xong trào phúng nhìn cô cười. “Còn cô thì sao, vẫn còn làm việc tại quán bar, bán nụ cười sao? Tôi nghĩ rằng cậu chỉ có thể kết hôn với những kẻ luôn say rượu mà thôi.”

“Thật ra việc ấy không cần cậu phải lo lắng, bởi vì tôi đã kết hôn, hơn nữa ông xã của tôi tuyệt không phải là người luôn say rượu.” Nam Tuệ lộ ra vẻ mặt tươi cười, mỉm cười trả lời cô ta.

Vu Giai Giai có điểm kinh ngạc, nhưng là nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.

“Không phải người nghiện rượu, vậy thì sẽ là dạng người như thế nào? Chắc là một người đã kết hôn với rất nhiều nữ nhân khác.” Vu Giai Giai nhạo báng cô.

“Là người như thế nào, tự cậu có thể xem, bởi vì tôi tới đây tìm ông xã của tôi, anh ấy làm việc ở trong này, cậu nói đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không?” Nam Tuệ nở nụ cười.

“Làm việc ở trong này?” Vu Giai Giai hừ hừ, vẻ mặt không tin. “Anh ta tên là gì, làm ở phòng nào, nói cho tối biết xem nào!”

“Anh ấy tên Trử Lực Ngự, tôi không biết vị trí điều hành trong công ty được phân bố ở phòng nào, cậu có thể nói cho tôi biết được không?” Nam Tuệ mỉm cười, cố ý hỏi.

Vu Giai Giai há mồm trừng mắt nhìn cô, cô ta bị điên rồi sao.

“Cô đang nói hươu nói vượn cái gì đây? Khoe khoang cũng phải biết suy nghĩ chứ, nếu chồng của cô là giám đốc điều hahf của chúng tôi, thì chồng của tôi chính chủ tịch!” Cô hừ lạnh, khinh thường, tức giận mắng. Bởi vì công việc của Trử Lực Ngự rất bề bộn, nên cho đến nay mọi người trong công ti đều chưa tận mắt trông thấy vị hôn thê mới của anh.

“Giai Giai, cậu đừng như vậy, nếu vị tiểu thư này đúng là Trử phu nhân như lời nói……” Một đồng nghiệp bất an mở miệng nói, lại bị Vu Giai Giai chặn ngang.

“Trử phu nhân? Là cô ta sao?” Vu Giai Giai khinh thường cười lạnh, “Cậu không biết mười tám tuổi cô ta đã làm việc tại quán bar bán lộng phong tình, làm trò ong bướm sao chứ? Rõ ràng so với ai đều thấy mất mặt, lại còn luôn luôn ra vẻ thanh cao, làm cho người ta nghĩ đến đã muốn nôn mửa.”

“Tại quán bar bán lộng phong tình, giở trò ong bướm, so với ở trường học bán lộng phong tình, giở trò ong bướm thì cái nào tốt hơn?” Nam Tuệ nhìn thẳng cô ta nói.

“Ai ở trường bán lộng phong tình, giở trò ong bướm? Cô căn bản chính là ghen tị với tôi mà thôi.”

“Quên nó đi, không có thời gian nói chuyện với cậu.” Nam Tuệ lắc đầu, không nghĩ sẽ lãng phí thời gian cùng cô ta ở đây làm chuyện vô nghĩa.

“Phiền cô giúp tôi thông báo một tiếng, nói cho Trử Lực Ngự tiên sinh rằng tôi đã tới, tôi tên gọi Nam Tuệ.” Nam Tuệ xoay người đối mặt với cô gái bên cạnh nói.

“Không cần để ý đến cô ta, cô ta đang có triệu chứng của bệnh hoang tưởng, là cái bệnh thần kinh.” Vu Giai Giai nói chuyện với đồng nghiệp.

“Cô ah, nhờ cô thông báo dùm.” Nam Tuệ không thèm để ý đến Vu Giai Giai.

“Bảo vệ, cô gái này là kẻ điên, nhanh đến đem cô ta đuổi đi ra ngoài.” Vu Giai Giai đột nhiên cất giọng quát to.

“Vu Giai Giai, cô bị điên sao?” Nam Tuệ khó có thể tin nhìn về phía cô ta.

“Ngươi điên chính là cô, tự dưng chạy đến công ty của người khác nói lung tung, gây náo loạn.” Vu Giai Giai hừ thanh cười lạnh, “Bảo vệ, phiền toái anh nhanh đến đem cô ta đuổi đi ra ngoài.”

Bảo vệ do dự nhìn về phía Nam Tuệ, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy cô gái này mắc bệnh điên. Nhưng là nghĩ lại tình huống vừa nãy, rất ít người đem cả tên họ của giám đốc điều hành ra gọi như vậy, hơn nữa vừa rồi cô ấy tiến vào cửa thì hết nhìn Đông tới nhìn Tây, aizz, có lẽ cô gái này thực có vấn đề.

“Cô ah, phiền cô rời khỏi đây có được không?” Bảo vệ khách khí nói, tay chỉ về phía cửa chính của công ty.

Nam Tuệ quả thực không biết nói gì để chống đỡ.

“Tôi thực sự là đến tìm người, là Trử Lực Ngự bảo tôi đến, nếu không tin, mọi người có thể gọi điện thoại lên lầu xác nhận.” hắn lấy phi thường tự chế mà nghiêm túc ngữ khí nói.

“Giám đốc điều hành của chúng tôi vì sao lại tìm cô, mà tìm cô có chuyện gì, danh thiếp đâu? Ngay cả đến danh thiếp cô còn không có, vậy mà cũng dám bịa chuyện để nói? Cô cho rằng tất cả chúng tôi là lũ ngu sao?” Vu Giai Giai đưa ra những hoài nghi, không quên điểm thêm một chút hỏa.

“Cô ah, phiền toái cô rời đi có được không?” Bảo vệ lại mở miệng nói, ngữ khí so với lúc trước có vẻ cường ngạnh.

Nam Tuệ đang muốn mở miệng nói, bên cạnh truyền đến một giọng nói.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói quen thuộc làm cho Nam Tuệ nhẹ nhõm thở một hơi, cứu binh đã đến đây. Nghe thấy tiếng nói, mọi người quay đầu lại, bảo vệ, Vu Giai Giai và cô đồng nghiệp lập tức tôn kính gọi: “Giám đốc điều hành.”

Nhưng giám đốc của bọn họ, trong mắt không có nhìn thấy sự tồn tại của bọn họ, toàn bộ sự chú ý tập trung tại bóng người ở đằng sau bảo vệ, chỉ lộ ra cái đầu lấp ló.

Anh nhanh chóng đi lên phía trước.

“Em đang làm gì ở đây? Lúc nãy Hứa bá gọi điện thoại nói cho anh biết đã đưa em tới công ty. Anh ở trên tầng chờ lâu như vậy, còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì, không có việc gì chứ?” Trử Lực Ngự lo lắng hỏi Nam Tuệ.

“Không có việc gì, chúng ta đi thôi.” Nam Tuệ trả lời nhanh.

Nói như vậy, chắc chắn vừa rồi có chuyện phát sinh rồi. “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì.” Cô không muốn dùng quyền lực để đối phó với người ta.

Trử Lực Ngự không tin, anh quay đầu nhìn về phía bàn lễ tân, có ba người, chỉ thấy bọn họ đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cùng với biểu hiện bất an, giống như bộ dạng có tật giật mình.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh trầm giọng hỏi. Ba người không ai dám mở miệng nói chuyện. “Tôi đang hỏi ba người.” Anh nhíu mày, giọng nói cùng ngữ khí không có thay đổi, nhưng lại có thể làm cho ba người kia sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Không có gì đâu, anh hỏi cái gì, đi thôi.” Nam Tuệ ôm lấy cánh tay anh, kéo anh đi. Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây rồi.

“Đột nhiên anh bảo em tới nơi này làm cái gì?” Cô hỏi, chuyển hướng sự chú ý của anh.

Trử Lực Ngự nhìn chằm chằm cô, “Em đang muốn chuyển sự chú ý của anh sang việc khác.”

“Biết như thế là được rồi, rốt cuộc anh tìm em đến đây làm cái gì?” Cô hào phóng thừa nhận, rồi lại hỏi anh.

“Tục ngữ nói quả nhiên không sai.” Anh có chút đăm chiêu nhìn cô, đột nhiên nói một câu kì lạ.

“Cái gì tục ngữ?” Nam Tuệ vẻ mặt tò mò.

“Không được sủng bà xã quá nhiều.”

Cô nháy nháy mắt, lộ ra vẻ mặt buồn cười. “Cho nên, anh quyết định không sủng em nữa?”

“Cả cuộc đời này sẽ không bao giờ có chuyện đó.” Anh không hề cảnh báo, đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô. Cô trừng mắt nhìn anh, mặt đỏ ửng lên, không nghĩ tới anh lại làm như vậy, bởi vì bọn họ còn đang ở đại sảnh, mà ba người kia khẳng định vẫn còn đang quan sát bọn họ. Tuy nhiên, cô tin tưởng rằng về sau cho dù cô có muốn đi thăm quan cả công ty này, đại khái cũng không ai dám ngăn cản cô.

Thực chỉ sợ Vu Giai Giai tức hộc máu mà chết. Ông trời phù hộ cho cô ta.

Nam Tuệ cùng Trử Lực Ngự đi vào văn phòng của anh, cô hoàn toàn không có cơ hội cùng ông xã của mình nói chuyện, bởi vì bọn họ mới đi ra khỏi thang máy, đã có người chờ ở đây, Trử Lực Ngự giới thiệu cô cùng bọn họ, sau đó liền bắt đầu đối thoại, nói những gì cô có nghe cũng không hiểu, bởi đó toàn là những thuật ngữ chuyên nghiệp.

Không nghĩ quấy rầy công việc của anh, Nam Tuệ tự đi thám hiểm văn phòng của anh. Sau khi Trử Lực Ngự nói chuyện với người kia xong, còn phải nhận hai cuộc điện thoại, sau đó lại tiếp nhận văn kiện từ nữ thư ký đưa đến cho anh, cho tới bây giờ anh vẫn đang rất bận rộn.

Chồng cô trông thật đẹp trai. Nhưng mà, anh kêu cô đến đây, sẽ không phải chỉ vì muốn cô nhìn thấy bộ dáng thực đẹp trai của anh khi làm việc chứ? “Anh bảo em đến đây để cho em nhìn thấy bộ dáng lúc đang làm việc của anh sao?” Thấy anh rốt cục cũng gác điện thoại, Nam Tuệ thừa dịp mở miệng khích.

“Thực xin lỗi, chờ anh mười phút nữa thôi, chúng ta sẽ cùng đi ăn cơm.” Trử Lực Ngự ngẩng đầu lên mỉm cười xin lỗi cô.

“Anh tìm em đến là vì muốn cùng đi ăn cơm?” Cô nhíu nhíu mi, “Anh nhiều việc như vậy, chỉ mười phút sau, anh có biện pháp thoát thân sao?”

“Được rồi, trước tiên chúng ta sẽ đi ăn cơm, chờ khi trở lại anh sẽ xử lý nốt công việc.” Anh có chút đăm chiêu suy tư một chút, đột nhiên gấp lại văn kiện, quyết định.

“Dừng lại, em không muốn làm chậm trễ công việc của anh. Muốn ăn cơm rất đơn giản mà, mỗi ngày đều có cơ hội. Nếu hôm nay anh nhiều việc, chúng ta để hôm khác đi.”

“Không được, nhất định phải là hôm nay.”

“Vì sao? Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Đừng nới với em là ngày kỷ niệm hai tháng chúng ta cưới nhau nha.”

“Hai ngày nữa mới đến ngày kỉ niệm hai tháng chúng ta cưới nhau, anh cũng đã đặt nhà hàng rồi. Nói trước một tiếng cho em biết, tránh để đến lúc đó em lại đột nhiên chạy mất không thấy bóng người.” Anh mặc áo khoác, với tay lấy cái chìa khóa xe rồi đi về phía cô.

“Anh nói thật sao?”

“Đương nhiên.” Trử Lực Ngự vòng tay ôm lấy eo của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Đừng náo loạn, kỉ niệm một tháng kết hôn đã đủ khoa trương rồi, anh không cần tổ chức kỉ niệm hai tháng kết hôn cho em đâu.” Nam Tuệ dở khóc dở cười.

“Em không thích đi ăn cơm cùng với ông xã của mình sao?”

“Ăn cơm không có vấn đề gì, nhưng là anh không cần phải nghĩ ra những ngày kỉ niệm như vậy, như vậy rất buồn cười.」

“Anh nghĩ phụ nữ đều thích ngày kỉ niệm.”

“Đây là thành kiến.” Nam Tuệ nghiêm chỉnh kháng nghị.

Trử Lực Ngự cười cười, lại hôn cô một cái, rồi mới nắm tay cô cùng nhau đi ra khỏi văn phòng.

“Lúc trước ở đại sảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi lại chuyện lúc nãy.

Nam Tuệ than nhẹ một tiếng. “Chỉ là em đụng phải bạn học học ngày xưa, cùng nhau tán gẫu một chút mà thôi.” Cô nói tránh đi – nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Không khí lúc đó không giống là đang nói chuyện phiếm.”

“Đó là bởi vì từ xưa em và cô ấy đã hay đối đầu.” Nam Tuệ trả lời.

“Đối đầu?” Trử Lực Ngự nhíu mày lặp lại.

“Em cùng cô ấy không thể nói chuyện với nhau quá một câu, nghĩ đến sau khi tốt nghiệp sẽ không gặp lại nhau nữa, không nghĩ tới lại gặp lại ở đây, thật sự là nghiệt duyên. Quên đi, không nói nữa. Anh muốn dẫn em đi ăn gì đây?” Cô lắc lắc đầu, trực tiếp thay đổi đề tài.

“Đến nơi em sẽ biết.” Trử Lực Ngự vẻ mặt thần bí nói.

***

Tại nhà hàng, bầu không khí có điểm ngột ngạt, Nam Tuệ cùng An Danh Lị mặt đối mặt, lại đều cúi đầu nhìn mặt bàn, trầm mặc không nói.

Trử Lực Ngự cùng Phí Tị Ngân hai người vừa rời khỏi đây, trước khi đi còn dặn dò hai người cứ nói chuyện thoải mái, vui vẻ.

Nam Tuệ không đoán được Trử Lực Ngự lại gạt cô, sắp xếp một bữa cơm như vậy. Đi vào nhà ăn, liếc thấy Danh Lị đang ngồi đó, không có chuẩn bị tâm lí, làm cho cô đột nhiên ngây người, mà tựa hồ Danh Lị cũng giống như vậy. Dùng cơm xong, hai ngưoif nam nhân kia đều lôi rất nhiều chuyện ra để nói, tựa hồ muốn đem không khí ở bàn ăn trở nên sôi động hơn, nhưng bởi vì cô rất ngạc nhiên và bất an nên không có biện pháp dung nhập được câu chuyện của bọn họ, cho nên cô cùng Danh Lị đều im lặng, điều này càng làm cho cô cảm thấy bất an hơn.

Danh Lị đang suy nghĩ cái gì, vì sao không nói một lời nào?

Có phải là cô ấy không thể hiểu được vì sao cô lại thay thế cô ấy kết hôn?

Có phải là cô ấy không có biện pháp tha thứ cho hành động bộc phát của cô?

Có phải là cô ấy nghe nói Trử Lực Ngự kỳ thật rất thương yêu vợ mình, bởi vậy cô ấy oán hận cô? Bởi vì cô đã đoạt mất tất cả những gì vốn thuộc về cô ấy? Nam Tuệ thực sự sợ hãi rằng Danh Lị sẽ nghĩ như vậy, cho dù chỉ là ý nghĩ chợt lóe rồi biến mất cũng làm cho cô rất sợ hãi.

Ở bàn ăn, không khí vẫn trầm lặng, Nam Tuệ cảm thấy thật khó thở. Cô không thể để tình trạng thế này tiếp tục xảy ra được, chuyện gì đến sẽ đến thôi, cô phải tìm ra đề tài để nói chuyện, nếu không cô sẽ bị bầu không khí này bóp nghẹn mà chết.

“Gần đây cậu sống có được không?” Cô mở miệng hỏi.

An Danh Lị nhìn về phía cô.

Cô ấy rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn cô! Nam Tuệ nhất thời xúc động, nhịn không được, liên tiếp giải thích. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Cô không ngừng nói, nước mắt nhanh chóng chảy ra.

“Không, là tớ không đúng, nên nói xin lỗi phải là tớ.”

Nam Tuệ ngạc nhiên nhìn Danh Lị, trước mặt cô, khuôn mặt của Danh Lị bao phủ đầy nước mắt.

“Danh Lị?”

“Thực xin lỗi, Nam Tuệ.” Danh Lị gắt gao nắm lấy tay Nam Tuệ

“Vì sao cậu lại xin lỗi tớ?” Nam Tuệ nhanh chóng lắc đầu, “Nên nói xin lỗi là tớ mới đúng!”

“Không phải cậu, là tớ.” An Danh Lị nhanh chóng nói.

“Là tớ.”

“Là tớ.”

Một lần nữa, ánh mắt của hai người giao nhau, đột nhiên không ai nói gì nữa.

Hai người nhìn nhau không chớp mắt, tựa như có thể biết được tất cả tâm tư của đối phương, giật mình hiểu ra được một sự kiện, thì ra các cô chưa bao giờ trách cứ đối phương, hai người là đang tự trách chính mình. Các cô tất cả đều là vì áy náy mới không dám liên lạc với đối phương, cũng không phải là do giận dỗi hay không thể tha thứ cho nhau, đáng nhẽ phải sớm thông suốt được điều này mới đúng.

“Danh Lị, sau khi kết hôn, tớ thật sự rất hạnh phúc, Trử Lực Ngự đối với tớ tốt lắm, cho nên cậu không cần đổ lỗi cho bản thân đâu.” Nam Tuệ nắm chặt tay của Danh Lị, giọng nói khàn khàn.

“Tớ biết cậu thực hạnh phúc, đấy là do bố tớ uống say rồi mắng tớ, Trử Lực Ngự đã bỏ tiền ra để trợ cấp cho công ty của ông ấy, tất cả là nhờ vào cậu, vậy mà bọn họ sao có thể nói những lời đó?” An Danh Lị thổn thức khóc.

“Tớ không phải giúp bọn họ, tớ chỉ giúp cậu thôi.”

“Chính là như vậy mới làm tớ càng cảm thấy thẹn với cậu. Nếu không phải vì tớ, cậu sẽ không bị mắc kẹt trong việc này? Cậu có nguyên tắc sống của cậu, và tớ là người đã hủy hoại nó.”

“Không phải là hủy hoại nó, mà là khai sáng đến một con đường tốt đẹp hơn.” Nam Tuệ lắc đầu nói. “Nhờ có việc kết hôn này, tớ mới có được hạnh phúc như hiện tại. Danh Lị, tớ nên cám ơn cậu mới đúng, còn có thực xin lỗi, tớ đã đoạt đi hạnh phúc vốn thuộc về cậu.”

“Thuộc về tớ? Cậu đang nói cái gì?”

“Nếu không phải bởi vì tớ cùng Trử Lực Ngự kết hôn nhân, thì chính cậu mới là người có được niềm hạnh phúc này.”

“Cậu sai lầm rồi, nếu lúc trước cùng Trử Lực Ngự kết hôn là tớ, hiện tại cậu sẽ thấy một cặp vợ chồng không hạnh phúc.”

“Nhưng là!”

“Trử Lực Ngự thích cậu” An Danh Lị chặn ngang nói, “Ngay sau khi kết hôn với cậu, sau khi phát hiện cậu mất tích, anh ấy đã đến An gia tìm tớ, không phải để giải thích về cuộc hôn nhân đó, mà là muốn tớ đưa điện chỉ của cậu cho anh ấy. Lúc ấy tớ đã có cảm giác, Trử Lực Ngự thực sự thích cậu.”

“Đó là bởi vì hai người chưa từng ở chung thôi.”

“Như thế nào không có? Trước khi kết hôn, tớ cùng anh ta đã gặp nhau ba lần, mỗi lần đều làm cho tớ cảm thấy giống như ở Bắc Cực vậy.”

“Hai người đã từng gặp mặt? Vậy tại sao anh ấy lại không biết người cần lấy là An Danh Lị, chứ không phải An Dĩnh Huệ?” Nam Tuệ nhíu mày, khó hiểu.

“Bởi vì ngay từ đầu tớ lấy tên là An Dĩnh Huệ cùng anh ta gặp mặt.”

“Cái gì?!” Cô mở to mắt.

“Thực xin lỗi, đã giấu cậu vấn đề này.” An Danh Lị xin lỗi và nói, “Bởi vì người mà anh ta muốn lấy chính là An Dĩnh Huệ chứ không phải tớ, gia đình tớ đã lừa anh ấy.”

“Bọn họ sao có thể làm như vậy?” Cô nghĩ thấy khó có thể tin.

“Cậu đã biết vì sao nếu tớ là người lấy anh ta thì sẽ không hạnh phúc đi? Bởi vì để có được số tiền tài trợ, tớ và bọn họ, ngay từ đầu đã lừa gạt Trử Lực Ngự.” An Danh Lị nói.

Nam Tuệ đột nhiên không biết phải nói gì, hoàn toàn không biết nên nói cái gì đó.

“Cho dù là cậu hay Trử Lực Ngự, tớ đều nghĩ thấy thật có lỗi, căn bản là không có mặt mũi đứng trước mặt hai người.” An Danh Lị tiếp tục nói, “Tớ không biết Phí Tị Ngân lại tự tiện sắp đặt bữa cơm này, nếu biết trước, tớ căn bản là không có dũng khí tới đây để gặp hai người.”

“Đừng nói như vậy, Danh Lị.” Nam Tuệ nghiêm mặt nói, “Tớ cùng Trử Lực Ngự còn phải cảm ơn cậu nhiều chứ, bởi vì nếu không phải nhờ có cuộc hôn nhân đó, chúng tớ làm sao có được ngày hôm nay? Cậu có thể được gọi là bà mối của chúng tớ, cho nên không cần nói cái gì xin lỗi, được không?” Cô nắm chặt tay của Danh Lị, ánh mắt lộ ra thỉnh cầu.

An Danh Lị trầm mặc trong chốc lát, sau đó cúi đầu xuống, một giọt nước mắt rơi xuống. “Được.” Cô trả lời. Nước mắt của Nam Tuệ tự nhiên cũng chảy theo, cô nhịn không được lấy tay lau nước mắt cho Danh Lị.

Nhìn thấy đối phương, hai người không tự chủ được phốc một tiếng, cười to ra tiếng, hai người lau nước mắt cho nhau, cho đến khi trên khuôn mặt không còn một giọt nước mắt nào, trên mặt chỉ còn lại nụ cười, hai người mới tiếp tục nói chuyện.

“Cậu có vẻ béo lên nha, Trử Lực Ngự đối với cậu cũng không tệ lắm, đúng hay không?” An Danh Lị thiệt tình quan sát dò xét Nam Tuệ.

“Anh ấy đối tốt với tớ lắm.” Nam Tuệ khẽ cười một tiếng, gật đầu nhìn Danh Lị cam đoan.

“Thế còn con gái của anh ta? Có hay không rất khó dạy bảo?”

“Con bé giống như một thiên sứ.”

“Đối với cậu mà nói, trẻ con đều là thiên sứ. Xem cậu chăm sóc những đứa trẻ nghịch như quỷ ở cô nhi viện là tớ biết rồi.” An Danh Lị nói.

“Cậu không tin, hôm nào chúng ta gặp lại, tớ sẽ mang con bé đến.”

“Được nha. Tớ có điểm tò mò về con bé, dù sao suýt chút nữa con bé chính là con gái của tớ.”

“Nếu cậu thích con bé, cậu có thể nhận con bé làm con gái.”

“Ý kiến hay, nhưng là vẫn phải chờ xem nhân duyên của tớ và con bé là như thế nào.”

Nam Tuệ gật đầu đồng ý.

“Cậu cùng Phí Tị Ngân là như thế nào?” Cô hỏi.

“Cái gì như thế nào?” An Danh Lị đột nhiên trở nên có chút lung túng.

“Ê. Có quỷ sao?.”

“Rõ ràng là ban ngày, làm sao lại có quỷ?”

“Cái này phải hỏi cậu, làm sao đột nhiên mặt lại trở nên ửng hồng như vậy.”

“Tớ không có đỏ mặt!”

“Ở túi xách của tớ có gương, có muốn xem một chút không?”

An Danh Lị trừng mắt liếc về phía cô.

“Hai người quen nhau như thế nào?” Nam Tuệ hỏi.

Nghe vậy, mặt của An Danh Lị lại tiếp tục ửng đỏ.

“Oa, là như thế nào phát sinh, nhanh lên nói cho tớ, Danh Lị.” Nam Tuệ vẻ mặt hưng phấn, nhịn không được kêu lên.

“Không có gì hay đâu.” An Danh Lị mặt càng đỏ hơn nữa, thấp giọng nói.

“Như thế nào lại không có gì, nói mau, nói mau, nói cho tớ nghe!” Nam Tuệ chuyển sang ghế bên cạnh Danh Lị

An Danh Lị bị Nam Tuệ bức đến nỗi phải đem tất cả sự việc kể cho cô nghe, tổng giám đốc thực yêu tớ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương