Bá Võ (Dịch)
-
Chương 42
Hai người đi về phía lối ra của thị trấn, mà khi Sở Hi Thanh trông thấy tình hình ở đầu phố thì không khỏi cau chặt mày lại.
Đầu phố đã có hơn mười người đàn ông cao to lực lưỡng ngăn chặn, người người đều mang đao kiếm, ánh mắt sắc bén mà quan sát dòng người qua lại.
Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm một chút, liền quay đầu hỏi Lục Loạn Ly: “Bảo tiêu (vệ sĩ) đại nhân, ngươi đường đường là cao thủ thất phẩm, giải quyết đám người kia rất đơn giản nhỉ?”
Lục Loạn Ly sửng sốt một lát, mới ý thức được ‘bảo tiêu’ trong miệng Sở Hi Thanh là bản thân mình.
“Dễ như trở bàn tay.” Nàng lắc đầu, mắt hiện lên ý chống cự: “Có điều, nếu ta ra tay ở trước mặt mọi người thì sẽ bại lộ thân phận, không có lời.”
Sở Hi Thanh không khỏi chậc một tiếng, thầm nghĩ vị bảo tiêu này quả thực là có cũng như không.
Hắn không thể không trở lại đường cũ, cố gắng đổi một con đường khác để rời đi, nhưng những con đường khác cũng đã bị chặn lại rồi.
Sở Hi Thanh không thử nữa, hắn bắt đầu đi về phía nơi sâu xa nhất trong thị trấn.
Trên đường đi, hắn phát hiện có ba người đang bám đuôi, hiển nhiên là thay đổi quần áo cũng không có tác dụng, vẫn bị bọn họ nhìn chằm chằm.
Sở Hi Thanh không khỏi sinh lòng tức giận.
Một lần trong Tàng Kinh Lâu còn chưa đủ, giờ còn muốn đến lần thứ hai, Long gia trong nội thành này nhất định phải đuổi tận giết tuyệt mới bằng lòng bỏ qua?
Nhưng đúng lúc này, thần sắc Sở Hi Thanh bỗng nhiên hơi động, hắn phát hiện màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt mình có chút dị thường.
Trên cột trạng thái của hắn, phía sau chữ Lục Âm Hoàn Hồn Chú, bỗng nhiên có thêm hai chữ Nhai Tí.
Sở Hi Thanh nhìn chằm chằm vào hai chữ này, trong đầu hắn bỗng nhiên có thêm một đoạn tin tức.
Một cơm chi đức phải đền, Nhai Tí có oán tất báo: Ngươi nhận được ác ý của kẻ địch, tất phải báo thù, xúc động Nhai Tí đao ý, khi xuất đao có thể mang theo xung kích tinh thần.
Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng! Uy lực của xung kích tinh thần dựa theo số lượng và cường độ ác ý của kẻ địch. Địch càng nhiều, ác ý càng lớn, đao ý của ngươi cũng càng mạnh hơn.
Sở Hi Thanh không khỏi nhướn mày, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Lúc này, Lục Loạn Ly cảm thấy hơi khó hiểu: “Ngươi muốn đi đâu? Nơi này đã gần đến miệng Hỏa Cốt Quật.”
Nơi trung tâm nhất của thị trấn này, chính miệng quật Hỏa Cốt Quật.
Làm cho nàng đau đầu chính là, đã có hai mươi mấy người bám theo phía sau bọn họ.
Sắc mặt Lục Loạn Ly phiền muộn, đã đến nước này, nàng không muốn ra tay cũng phải ra tay.
Nàng cũng không thể nhìn Sở Hi Thanh bị đám người Long gia giết chết.
“Chính là muốn tiến vào Hỏa Cốt Quật.” Mặt Sở Hi Thanh thản nhiên như không: “Cái này gọi là phương pháp trái ngược, bọn họ không cho chúng ta đi ra ngoài, vậy chúng ta liền đi vào trong. Tiến vào Hỏa Cốt Quật, ngươi không cần kiêng kị nữa, đúng không?”
Ánh mắt Lục Loạn Ly sáng ngời, lòng thầm nói cái biện pháp này rất tốt.
Hoàn cảnh bên trong Lục Loạn Ly âm u sâu thẳm, rất khó nhìn rõ. Chỉ cần nàng cẩn thận một chút khi ra tay, thì không ai sẽ biết được.
Mà Hỏa Cốt Quật còn có rất nhiều lối ra.
Người và cự thần là cùng một tộc loại, huyết mạch tương hệ. Ngươi có cửu khiếu, cự thần cũng có cửu khiếu.
Tổng cộng chín cái cửa ra vào, Long gia phải dùng bao nhiêu người mới có thể ngăn chặn hết chín lối ra?
“Ngươi đúng là rất thông minh!”
Ngay khi nàng tán dương Sở Hi Thanh, hai người bọn họ đã đi đến trung ương thị trấn, đó là một cái miệng quật rất lớn.
Sở Hi Thanh lưu ý địa hình nơi này một chút, hắn phát hiện hình dáng của miệng quật này hơi giống hình miệng người, trên miệng quật còn có hai hàng cột đá bén nhọn, giống như là hàm răng người.
Có điều, nếu như Hỏa Cốt Quật này thật sự là do thi thể của cự thần hóa thành, vậy cái thân thể ấy phải khổng lồ đến mức khiến người ta kinh ngạc, nói không chừng thân thể này có thể dài hơn ba mươi dặm, tương đương với bốn thành phố ở thời hiện đại.
Đây chính là viễn cổ cự thần, là thủy tổ của nhân loại ở thế giới này.
Ngay khi hai người đi đến nơi sâu xa nhất, Sở Hi Thanh nhìn thấy có năm người mặc giáp da tiến lên nghênh đón.
Hắn trông thấy đám người này cũng có hình xăm sói hoang ở dưới ống tay áo.
“Đứng lại!” Người cầm đầu có thân hình vừa lùn vừa cơ bắp, mày rậm mắt to, ánh mắt hung ác: “Không biết mấy ngày nay Hỏa Cốt Quật cấm ra vào sao? Các ngươi là ai? Mau bỏ áo tơi ra!”
Sở Hi Thanh không những không bỏ áo tơi ra, trái lại còn bước nhanh hơn.
Hắn chỉ dùng hai bước để rút ngắn khoảng cách của song phương xuống còn sáu thước, Bách luyện Khinh cương đao ở bên hông đồng thời ra khỏi vỏ, ‘sặc’ một tiếng.
“Ngươi muốn chết.”
Hán tử cầm đầu kia cau mày, sắc mặt dữ tợn.
Hắn và Sở Hi Thanh gần như là rút đao cùng một lúc, nhưng mà trong mắt người này lập tức hiện lên vẻ kinh hãi.
Đao của Sở Hi Thanh nhanh hơn hắn tưởng tượng quá nhiều, ít nhất cũng nhanh hơn hắn!
Điều càng làm người ta giật mình chính là, theo ánh đao ở đối diện lóe lên, đầu óc của hắn giống như đang bị một cây búa nện mạnh, làm cho ý thức của hắn choáng váng.
Vì thế mà thanh Nhạn Linh Đao trong tay hán tử lùn cầm đầu kia bị chậm một nhịp.
Một chớp mắt tiếp theo, hắn liền cảm thấy cổ họng mình đau xót, một lượng máu tươi tuôn ra, cả người hắn cũng không còn sức lực.
Sau khi Bách luyện Khinh cương đao của Sở Hi Thanh lướt qua cổ họng của người kia, lại gọn gàng và đơn giản mà bứt lên phía trước, mượn ưu thế của độ dài thân đao, hắn dùng một đao xuyên thủng cổ họng của người còn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook