Bá Võ (Dịch)
-
Chương 39
“Các ngươi rất tốt.” Lâm phó tiêu đầu lắc đầu, trong lời nói còn ngậm vài phần áy náy: “Sở tiểu muội ngươi thì không cần nói rồi, pháp thuật rất tốt, bây giờ còn tu thành Linh Chủng, thực lực càng tăng thêm một bậc. Ta cũng rất coi trọng Hi Thanh, tuy bây giờ hắn còn nhỏ tuổi, còn có bệnh trên người, nhưng một tay khoái đao lại cực kỳ không tầm thường, mà hắn làm người cẩn thận và chu toàn, mạnh hơn đám nhóc con vắt mũi chưa sạch trong tiêu cục nhiều lắm.”
“Có điều, dường như hai huynh muội các ngươi đã đắc tội với Long gia trong nội thành? Bên kia đã chào hỏi, không muốn các ngươi tiếp tục làm ở tiêu cục nữa. Ngươi phải biết rằng, làm cái nghề tiêu cục này, phải dựa vào hòa khí thì mới có thể phát tài.”
Sở Vân Vân nghe thấy mấy chữ ‘Long gia trong nội thành’ thì đã hiểu ra.
Ngày đó, Sở Hi Thanh chém gần đứt tay Long Thắng, hôm sau Long gia đã thuê người, muốn đánh gãy tay gãy chân Sở Hi Thanh ở trong Tàng Kinh Lâu.
Cái Long gia này, quá hùng hổ dọa người mà!
Trong mắt nàng hiện lên một vệt lạnh lẽo, sau đó nàng tiếp nhận túi tiền ở trong tay đối phương.
Túi tiền vừa vào tay, Sở Vân Vân lập tức cảm thấy không đúng. Bên trong khá nặng, số lượng phải khoảng mười lăm lượng.
Nàng không khỏi cảm kích mà chắp tay nói: “Lâm tiêu đầu trượng nghĩa.”
“Dễ nói!” Lâm phó tiêu đầu cũng thi lễ một cái: “Chuyện hôm nay, thực sự là tiêu cục của chúng ta không đúng, chỉ là chút lễ mọn, kính xin Sở tiểu muội thứ lỗi cho.”
Sở Vân Vân lại lắc đầu, khi hai huynh muội bọn họ mới đến thành Tú Thủy, là tiêu cục Tứ Thông cho bọn họ một miếng cơm ăn.
Khi tiêu cục bị ép đuổi bọn họ thì vẫn cho thêm chút lương bổng, lại biếu tặng hai bình thuốc trị giá ba lượng bạc ròng, thật sự là không có gì sai cả.
Lúc này, Lâm phó tiêu đầu lại tỏ vẻ chần chờ, nói: “Đúng rồi, không biết Sở tiểu ca đi đâu rồi? Khoảng thời gian này, huynh muội các ngươi đừng rời khỏi thành Tú Thủy. Nghe nói Long gia đã nói là sẽ không giảng hòa đâu.”
“Thời gian gần đây, đại thiếu Long Hành của Long gia vừa trở về Tú Thủy, người này cường thế lại bá đạo, thủ đoạn độc ác. Hắn về được ba ngày thì đã tấn công phân đường của Thiết Kỳ Bang bên Hỏa Cốt Quật rồi, có người nói Thiết Kỳ Bang đã chết hơn sáu mươi người, còn có rất nhiều người hái thuốc bị liên lụy.”
Sở Vân Vân nhất thời rùng mình một cái, hôm nay Sở Hi Thanh muốn đi Hỏa Cốt Quật.
“Đa tạ Lâm tiêu đầu đã báo cho.”
Sau khi nàng cảm ơn Lâm phó tiêu đầu, liền quay người chạy ra khỏi tiêu cục, rồi vội vã chạy về phía đông thành.
Lúc này, thậm chí nàng đã không lo che giấu, bước chân tựa như chậm mà rất nhanh, như khói như sương.
Sở Vân Vân chỉ hy vọng Sở Hi Thanh có thể bình yên vô sự khi mình chạy đến nơi. . .
. . .
Cửa phía đông của thành Tú Thủy có rất nhiều người, nhốn nháo, rộn rộn ràng ràng.
Phía dưới cửa thành, đoàn người và các loại súc vật đi qua đi lại, bọn họ cảm nhận được mùi hôi thối và tanh tưởi bốc lên mũi.
Sở Hi Thanh chạy một vòng qua mấy nhà chở hàng bằng xe ngựa ở cửa thành, chẳng mấy chốc đã tìm được một chiếc xe ngựa đi đến Hỏa Cốt Quật.
Trên xe vừa hay còn có hai chỗ ngồi, phu xe ra giá một trăm đồng tiền, lại bị Sở Hi Thanh chém xuống còn sáu mươi.
Trong xe có mười mấy người thanh niên trai tráng, mùi vị trong xe cũng thực sự là khó diễn tả bằng lời.
Lục Loạn Ly bịt mũi đi vào toa xe, lại lấy một cái khăn gấm để lót xuống ghế ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Lục Loạn Ly lại bắt đầu cau mày.
Nàng phát hiện đám hành khách trong xe đều đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nếu như chỉ nhìn thì cũng thôi, ánh mắt của đám người này còn rất không đúng, cả đám đều ác như sói, không chỉ ngậm lấy ý dâm loạn, mà còn pha tạp một chút dục vọng muốn rục rịch ra tay.
Ngay khi ánh mắt Lục Loạn Ly hơi trầm xuống, nắm một tấm phù lục ở trong tay áo, thì nàng lại nghe thấy một tiếng ‘sặc’.
Đó chính là Bách luyện Khinh cương đao của Sở Hi Thanh, nó bỗng nhiên hóa thành một tia ánh sáng lóng lánh.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, ánh đao kia đã vào vỏ.
Đến tận giờ phút này, cái tẩu thuốc trong miệng người trung niên kia mới rơi xuống đất.
Cái tẩu thuốc này có vỏ bằng đồng, thế mà chỉ chớp nhoáng đã bị Sở Hi Thanh chém thành hai đoạn.
Người trung niên này vốn là người không kiêng dè nhất, ánh mắt của hắn vẫn luôn đảo qua mông và bộ ngực của Lục Loạn Ly.
Lúc này, tên này đã sợ hãi không thôi, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh lại, hắn trừng mắt nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Đao của huynh đệ thật nhanh, nhưng ta đắc tội với ngươi bao giờ vậy?”
Sở Hi Thanh cảm thấy buồn cười, hắn chỉ chỉ tay vào hai mắt của mình, nói: “Con mắt của ngươi đắc tội ta.”
Sở Hi Thanh thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Lục Loạn Ly, tay đè đao quét mắt nhìn đám người ngồi trong xe: “Đây là nữ quyến nhà ta, mọi người đều hiểu quy củ giang hồ, nên các ngươi cẩn thận một chút, có thể nhìn, nhưng đừng nhìn lung tung.”
Ngay sau đó, tất cả người trong xe đều chuyển ánh mắt qua chỗ khác, không ai dám nhìn vào mắt Sở Hi Thanh.
Sắc mặt người trung niên kia âm trầm xuống, ánh mắt lúc sáng lúc tối, nhưng khi tầm mắt của hắn chạm đến tay đè đao của Sở Hi Thanh, thì hắn không tự chủ được mà sinh ra vài phần kiêng kị.
Cuối cùng, hắn hừ lạnh một tiếng, cũng chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm vài câu: “Đám tiểu thư và thiếu gia các ngươi không biết tự thuê xe riêng à? Tại sao phải chen chúc với đám người khốn khổ như chúng ta? Đã nhét chung một chỗ mà còn không cho người ta nhìn.”
Tiếng oán giận của người trung niên này không nhỏ, nhưng Sở Hi Thanh lại như không nghe thấy.
Lục Loạn Ly thì lại mỉm cười, thả tấm phù lục trong tay áo ra.
Nàng hơi di chuyển thân thể, cố gắng dựa vào Sở Hi Thanh, dùng thân thể của Sở Hi Thanh để ngăn cản tầm mắt của đám hành khách kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook