Bá Võ (Dịch)
-
Chương 35
Sở Hi Thanh lại không tìm thấy Sở Vân Vân ở trong phòng.
Khi hắn đang cảm thấy kỳ quái, liền nghe thấy âm thanh từ phía sân sau, lúc này hắn cau mày bước đi về phía phát ra âm thanh.
Đến khi Sở Hi Thanh đi đến sân sau, hắn liền trong thấy Sở Vân Vân đang đứng ở trước một cái bếp đất, nàng ngẩng đầu lên từ chiếc nồi sắt, mặt đèn xì xì mà nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của Sở Vân Vân vô cùng lúng túng, lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà ném cái xẻng cơm vào bên trong.
“Ta về hơi muộn, nhà ăn đã đóng cửa. Nên đã mua một vài thứ về để tự nấu cho mình ăn, nhưng ta đã xào cháy hết khoai rồi.”
Sở Hi Thanh nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của nàng, nhất thời bật cười thành tiếng, đúng là cười trên sự đau khổ của người khác.
Nhưng hắn chợt nhìn thấy mấy mảnh vải màu xanh đang được phơi ở trên dây phơi quần áo, chúng nó đang lắc lư theo gió.
Mà hắn lại rất quen thuộc với mấy mảnh vải này. . .
Sở Hi Thanh không cười nổi nữa, mặt của hắn nhất thời trầm xuống: “Ngươi lại giặt quần áo? Ngươi gây họa cho mình thì cũng thôi, sao lại động vào quần áo của ta?”
“Nhìn thấy ở trong phòng ngươi, nên tiện tay giặt luôn.” Sở Vân Vân dùng ngón tay gãi gãi mặt, chột dạ mà nhìn qua chỗ khác: “Đừng nhìn ta như vậy, vá một chút là vẫn có thể mặc. Còn hai cái yếm và nội khố kỳ lạ kia của ngươi, ngày mốt ta sẽ đi một chuyến tiêu rồi bồi thường cho ngươi là được.”
Nàng đã ngưng tụ Linh Chủng, cảm giác khống chế năng lực đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Khi đó, Sở Vân Vân tự tin hơn gấp trăm ngàn lần, nàng cho rằng mình đã tốt rồi, nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn là mình quá ngây thơ rồi.
Rõ ràng là khi nàng chém giết tranh đấu với người khác thì không có vấn đề gì. . .
Da mặt Sở Hi Thanh co quắp vài cái: “Ngươi còn giặt hỏng quần lót và áo lót của ta?”
Nam tử cổ đại đều mặc yếm, nhưng Sở Hi Thanh thật sự không thích ứng nổi, cho nên đã mua một miếng vải về để tự cắt tự may.
Đáng thương cho một thạc sĩ, cả đời đều chưa động vào kim chỉ như hắn, vì chế tác mấy bộ đồ lót này mà phải nghiên cứu vài ngày.
Sở Hi Thanh tức giận, lại phát hiện mình không làm gì Sở Vân Vân.
Chẳng lẽ còn có thể đánh nàng một trận sao?
Không bị Sở Vân Vân đánh thì đã phải đốt hương cúng bái rồi.
Hắn hít một hơi, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cầm dao thái rau lên: “Đi nấu nước rửa mặt đi, để ta làm cơm.”
Hắn nhìn thấy còn không ít nguyên liệu nấu ăn ở bên cạnh.
Về phần cái bếp đất này, là khi bọn họ mới dọn đến, Sở Hi Thanh tự mình chỉ huy, còn Sở Vân Vân thì tự tay xây lên.
Bây giờ nhìn lại, vẫn còn một số chỗ lộ lửa bốc khói, còn phải sửa lại, nhưng tạm thời vẫn sử dụng được.
Sở Hi Thanh cầm một củ khoai đã được rửa sạch lên, bắt đầu cắt, hắn càng nghĩ lại càng giận, liền cầm dao chặt mạnh lên thớt gỗ, phát ra một tiếng ‘rầm.’
“Sở Vân Vân! Ta cho ngươi biết, sau này không được ta cho phép, thì ngươi không được đụng vào quần áo của ta, bằng không. . .”
Sở Vân Vân đã cầm đòn gánh ở góc tường, nàng nghe thấy thế liền nhìn về phía Sở Hi Thanh với vẻ nghi ngờ và khó hiểu.
Sở Hi Thanh đột nhiên rùng mình một cái.
Cô muội muội tiện nghi này vừa cầm đòn gánh ngoái đầu nhìn lại, tựa như là có uy thế khí thôn vạn dặm, giương đao cưỡi ngựa.
Đòn gánh ở trong tay nàng cũng như là một tuyệt thế hung khí, có thể sánh vai với Thanh Long Yểm Nguyệt Đao của Quan nhị gia.
Sở Hi Thanh nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng ngăn chặn sự kinh sợ của mình.
Hắn tuyệt đối không thể tỏ vẻ kinh sợ ở trước mặt Sở Vân Vân, bằng không nữ nhân này sẽ càng vô pháp vô thiên, sau này hắn phải sống kiểu gì.
Sở Hi Thanh suy nghĩ thật nhanh, cố gắng tỏ ra khí thế mà trợn mắt nhìn qua: “Có tin ta nửa tháng. . . không, một tháng không làm món khoai tây xào ớt xanh không?”
Sợ chưa?
Sở Vân Vân thích ăn món này nhất, mỗi lần đều ăn đến hạt ớt xanh và miếng khoai tây cuối cùng mới thôi.
Sở Vân Vân nở nụ cười, lại bĩu môi một cái, lúc này mới cầm thùng đựng nước đi ra ngoài.
Một khắc sau, hai huynh muội ngồi ở trước bàn, trên bàn chỉ có một đĩa khoai tây xào, một đĩa trứng xào rau hẹ, cộng thêm mấy cái bánh bao nhân thịt.
Khi Sở Hi Thanh cắt gọt món ăn, hắn mới phát hiện ra Sở Vân Vân nấu cơm cũng bị cháy hơn phân nửa.
Hắn lười nấu cơm tiếp, vừa hay hắn còn chưa ăn hết mấy cái bánh bao nhân thịt mang vào Tàng Kinh Lâu, giờ hấp lên là có thể ăn được.
Hiện giờ là tháng bảy, thời tiết khô nóng, đám bánh bao nhân thịt này để ba ngày là đã hơi thiu.
Sở Hi Thanh lại không nỡ vứt đi, tốt xấu gì cũng mua tận một lượng bạc. Bình thường bọn họ chỉ ăn bánh bao chay, chứ không nỡ ăn bánh bao nhân thịt này.
“Rốt cuộc bức Nhai Tí Đồ trong Tàng Kinh Lâu có lai lịch gì?”
Sở Hi Thanh nói với giọng hàm hồ, hắn cũng đã đói đến điên rồi, vừa ăn như hổ như sói vừa hỏi: “Bên trong đó còn ẩn giấu đao ý.”
Sở Vân Vân đang gắp thức ăn liền dừng lại, giật mình nhìn Sở Hi Thanh một chút.
Có điều, nàng vẫn nghiêm túc ăn cơm nước xong, sau khi đặt bát đũa xuống mới trả lời Sở Hi Thanh: “Ngươi có thể cảm nhận được đao ý? Xem ra ngộ tính của ngươi tốt hơn ta nghĩ nhiều.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook