— Cậu lúc nào cũng không hề che giấu mà nói “Thích Tiểu Sách, thích Tiểu Sách”, hóa ra đó cũng là một loại dũng cảm. —

﹋﹋﹋﹋

Hình ảnh kia, Tăng Thác có lẽ sẽ khó lòng mà quên được.

Còn chưa vào phòng bệnh, chỉ đứng nhìn xuyên qua tấm kính ngăn cách, đã nhìn thấy một thanh niên vừa được cứu về từ ranh giới sống chết đang an tĩnh nằm trên giường, nơi cổ tay bị thương được quấn băng gạc thật dày, dáng vẻ yếu ớt đến như vậy. Bác sĩ nói rằng cảm xúc của cậu ta không ổn định, như là bị rối loạn thần kinh nhẹ. Những vết tiêm hụt, trên mu bàn tay trái vẫn còn để lại mờ nhạt.

Nam nhân nằm trên giường bệnh tỉnh lại, trước khi Tăng Thác đi vào đã nhìn thấy hắn trước.

Ánh mắt của cậu vẫn nhìn Tăng Thác, xuyên qua lớp kính, không muốn dời đi.

Tăng Thác nhìn mặt cậu, có chút không dám tin. Cậu trước đây đã từng thuộc về mình, là một thanh niên kiêu ngạo thế kia, vậy mà…

Ngồi xuống bên giường y, Tăng Thác trầm mặc, khi cúi đầu tầm mắt vừa vặn rơi xuống phần cổ tay quấn đầy băng gạc.

“Tại sao ?”

Nam nhân trên giường dường như nở nụ cười, như là tự giễu, “Sớm biết vậy, đã vào phòng tắm. Người ta nói, nếu ngâm mình trong nước nóng, máu sẽ không thể ngừng chảy.”

“Tại sao ?” Hắn lại hỏi ra một lần nữa. Nghe người trước mắt nói như vậy, Tăng Thác chỉ cảm thấy lồng ngực buồn khó tả.

“Anh sẽ đau lòng chứ ?” Người nọ nhìn Tăng Thác, giọng nói chuyện rất nhẹ, “Nếu em chết, anh có cảm thấy đau lòng hối hận không ?”

“Cậu cho là nhìn cậu như vậy tôi sẽ vui lắm sao ? Tạ Tử Minh, cậu đừng khăng khăng làm chuyện ngu xuẩn nữa.”

Đã lâu lắm rồi không kích động nói chuyện thế này, cũng đã thật lâu không gọi lên cái tên đó.

Tạ Tử Minh.

Đã từng hao hết tâm tư muốn vãn hồi quan hệ của cả hai, một người mình không muốn buông tay hơn tất cả.

Nhưng chuyện đời trêu người. Cậu lại chọn ngay lúc mọi hối tiếc đã chấm dứt, ngay lúc tôi đã quên được cậu thì cầu xin tôi quay lại.

“Em đã bỏ thuốc lá, mỗi ngày đều quét tước nhà ở hai lần, cũng ăn uống đầy đủ, em đã nghĩ là mình sẽ trải qua rất tốt… Nhưng thủy chung vẫn không vui, em luôn nhớ tới lúc chúng ta còn ở bên nhau nó vui biết nhường nào. Em lấy đi những tấm ảnh của chúng ta lúc trước, cả ngày nhớ đến anh, chờ anh, nhưng tại sao anh không đến ?”

Nghe cậu miên man nói, Tăng Thác chỉ thấy trong lòng một mảnh tĩnh mịch, “Không uống thuốc đầy đủ đúng không.”

Cậu không trả lời, chỉ là dường như vẫn hoài niệm mà tự nói: “… Lúc lưỡi dao đặt lên cổ tay, thì ra nó chẳng đau tí nào. Khi nhìn thấy máu chảy ra mới biết được, thì ra làm như vậy sẽ ức chế được nước mắt. Anh biết vì sao em lại cắt tay phải không, bởi vì trước đây anh luôn lôi kéo nó, mà hiện tại…”

“Đủ rồi.” Tăng Thác cau mày cắt lời, “Tôi hỏi cậu có uống thuốc hay không.”

Ánh mắt Tạ Tử Minh hơi sáng tối, “Đúng vậy a, đều bị em vứt hết rồi. Uống cũng vậy, không uống cũng vậy, cũng không đợi được anh.”

Tăng Thác khó thở, thanh âm áp chế không được nâng cao: “Tạ Tử Minh, trước đây cậu đã đáp ứng tôi thế nào ! ?”

Cậu có một chứng trầm cảm nhỏ, sau khi chia tay hình như càng tăng thêm nghiêm trọng. Tăng Thác dẫn cậu đi khám, lấy một lọ thuốc rồi để ở nơi cậu dễ thấy nhất. ‘Mỗi ngày đều ăn cơm thật ngon, uống thuốc đầy đủ.’, đây là lời đáp ứng mà cậu đã từng nói với hắn.

Nghe thấy lời Tăng Thác, Tạ Tử Minh chỉ yếu ớt nói: “Nhưng anh lúc trước cũng đã đáp ứng, anh nói sẽ vĩnh viễn không rời xa.”

Cậu khóc, vô cùng thương tâm.

Khi yêu nhau mỗi một lời Tăng Thác nói, cậu một câu cũng không quên.

Chỉ có điều là cậu không nhớ rõ cái đạo lý ‘vô hiệu lực’ của lời hứa. Những hứa hẹn như vậy, chưa bao giờ có thể trở thành gông xiềng. Tăng Thác rất ít khi hứa điều gì, chỉ duy nhất có một lần nên ai đó có thể ghi tạc thật kỹ.

“Xin cậu yên tĩnh một chút.” Còn chưa khóc đã, y tá đã đi tới muốn tiêm thuốc an thần.

Tăng Thác đành đứng lên tính đi, nhưng chợt nghe người phía sau khóc nói: “Anh đừng đi, em cầu anh.” Bàn tay trái đang cắm kim tiêm của cậu cố hết sức nhấc lên.

Cậu ta không phải là như vậy, cậu ta chỉ là do bị bệnh.

Nhìn cậu như thế, bất kì ai cũng đều cảm thấy thương cảm. Tăng Thác đi tới, giang hai tay giống như muốn dỗ một đứa trẻ, “Được rồi, ngủ một hồi đi, tôi sẽ ngồi đây một lát.”

Nam nhân trên giường bệnh cũng giang hai tay dùng hết toàn lực ôm lấy Tăng Thác, lời nói cũng bởi vì khóc mà trở nên không rõ: “Chúng ta bắt đầu lại được không… Em muốn anh, muốn được lần nữa ở bên anh, chúng ta sẽ rất vui vẻ, cũng giống như trước đây vậy… Em thật sự sẽ không rời bỏ anh…”

Nghĩ đến trên hành lang còn có những y tá bác sĩ khác, Tăng Thác vỗ vỗ lưng cậu, “Cậu nghỉ ngơi trước đi, chuyện đó chúng ta nói sau.” Hiện tại, không thể kích động tâm tình của người này thêm nữa.

Rồi cứ thế, hắn ngồi bên giường hồi lâu.

Tăng Thác nhìn đồng hồ, cách giờ ăn cơm tối ước định với bọn Gia Y đã rất trễ.

Lúc đứng dậy rời đi, người trên giường bệnh hơi chớp mi mở mắt nhìn hắn, “… Ngày mai, có thể đến thăm em không ?”



Cảnh tượng trước đó cứ như nước trong vòi phun ra, không thể ức chế mãnh liệt tràn đến.

Nếu chuyện tình cảm cũng giống như việc chẩn bệnh cho một người, vừa thấy có thể hiểu được ngay, vậy thì hắn cũng sẽ không cảm thấy buồn rầu, không cảm thấy đau khổ nữa.

Tăng Thác vào lúc tảng sáng bấy giờ, suy nghĩ tỉnh táo đến kỳ lạ.

Người nằm bên cạnh ngủ khò khò. Mỗi lần làm xong, cậu đều ngủ đặc biệt sớm, có lẽ là vì mệt mỏi.

Người yêu rõ ràng đang nằm bên cạnh, nhưng vì sao vẫn cảm thấy không an lòng, cảm thấy bất định.

Tăng Thác nhìn khuôn mặt đang hít thở đều đặn của Gia Y, nhớ tới cậu lúc nào cũng không hề che giấu nói “Thích Tiểu Sách, thích Tiểu Sách”, liệu đó phải chăng cũng là một loại dũng cảm ? Chuyện gì cũng đều suy nghĩ cho hắn, muốn tận khả năng vì hắn mà làm nhiều việc nhất có thể.

Người này, đã cẩn thận dè dặt đi bên cạnh mình, và đã từng nói: “Cho dù chỉ có thể gặp nhau mỗi ngày thứ sáu cũng thật thỏa mãn. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, Tiểu Sách nếu anh có thể dành cho tôi chỉ năm mươi hai ngày thôi tôi cũng đã rất vui sướng. Nhưng nếu có thể chiếm được mỗi một ngày mỗi một năm của anh, tôi nhất định là vui đến chết mất.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương