— Con người ta một khi bùng nổ lòng tự trọng, thì một người hiền lành cũng trở nên đáng sợ. Nhiều khi, muốn âm thầm lặng lẽ, không tranh không đoạt, lại cứ không thể buông bỏ lòng tự trọng của bản thân, buộc lòng phải ra mặt tranh đấu một phen . —

﹋﹋﹋

Giữa trưa một hôm thứ sáu ở bệnh viện, vầng thái dương ấm áp rọi nắng vào, chiếu lên tấm lưng của Tăng Thác. Dù vậy, Trịnh Dịch Tắc vẫn cảm nhận được từng trận khí lạnh.

“Tút — tút —” Sau khi điện thoại được gọi đi, Tăng Thác dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân. Đột ngột, trong điện thoại truyền đến một giọng nói: “Xin lỗi, số điện thoại bạn đang liên lạc hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau…”

Đã là cuốc thứ ba… Cả tuần nay bị Gia Y trực tiếp cắt liên lạc.

Trương Mân không biết có chuyện gì mà tươi phơi phới, vừa đi vào văn phòng thì ngay lập tức đánh hơi được hơi thở âm trầm không bình thường của Tăng Thác. Vừa thấy hắn bình tĩnh đặt di động xuống liền giở cái thói nhiều chuyện ra, “Ái chà, chuyện gì đây ?”

Trịnh Dịch Tắc ngồi đối diện vuốt trán. Cái tên Trương Mân này nói chuyện không biết suy nghĩ gì hết, tới đây chắc cũng chả có chuyện tốt lành gì, “Chán sống rồi hả ? Rảnh rỗi quá hay sao…”

Trương Mân cợt nhả từ đâu đó lấy ra mấy trái quýt để lên bàn, tự mình lột một trái bỏ vô miệng, “Nào có. Tới thăm bọn cậu một lát thôi mà ~ Ôi dào ăn quýt đi ~ Tăng Thác, cùng ăn nào.”

“Cậu ta không có tâm trạng…” Trịnh Dịch Tắc nhỏ giọng trả lời thay Tăng Thác.

“Tại sao ?” Trương Mân híp mắt, nhắm về phía thùng rác xa xa, chuẩn xác quăng vỏ quýt vào không chệch một độ, “Chuyện gì ? Có bệnh nhân nào cho cậu ăn thuốc nổ hả ?”

Tăng Thác không nói chữ nào.

Hắn thường ngày hận nhất là lúc tâm tình không được tốt mà còn có người ở bên cạnh lỗ tai lải nhải. Đã vậy còn trùng hợp chính là, khuyết điểm lớn nhất của tên Trương Mân là không biết xem sắc mặt người khác. Trong số những bạn bè của Tăng Thác, Trịnh Dịch Tắc với Trương Mân trước mặt có thể xem như “gà mẹ” nhất, nhưng Trịnh Dịch Tắc còn hiểu chuyện hơn Trương Mân: Lúc hắn trương bản mặt khó chịu ra, cậu ta còn biết điều mà câm miệng.

Giờ khắc này, Tăng Thác bị Trương Mân liên tục lảm nhảm mấy lời vô nghĩa mà tâm trạng càng thêm không vui.

Ba cuốc điện thoại. Gọi một cuốc tắt một lần. Phó Gia Y, em cũng lì thật. Tăng Thác lạnh lùng nhếch miệng, như là trào phúng.

Bình thường không cần biết tên kia ra sao, nhưng sau khi bị từ chối liên tiếp ba cuốc điện thoại, trong lòng bỗng nhiên phát hoảng, làm gì mà vẫn chưa hết giận.

Trương Mân cũng không quan tâm sự khó chịu của Tăng Thác, tiếp tục lải nhải sang tới Trịnh Dịch Tắc: “Ê biết gì không ? Có tin tức tốt !”

“Hửm ?” Trịnh Dịch Tắc sửa sang lại các thứ trên bàn cho có lệ.

“Còn nhớ Gia Nhất lần trước ở căn tin không…”

“Ớ ?” Trịnh Dịch Tắc vừa há miệng chữ O, cặp mắt lạnh băng như có thể giết chết người khác của Tăng Thác cũng đồng thời phóng tới, nhìn về bên này.

“Đều quên rồi sao ? Chính là mỹ nữ thực tập sinh Trình Gia Nhất trong khoa chúng ta ấy !”

“Ặc…” Trịnh Dịch Tắc hít vào một hơi, trong lòng nhẹ nhõm hẳn: Hóa ra không phải nói tới người kia của Tăng Thác, nếu không có lỡ mà vuốt ngược vảy lân, Trương Mân cậu cứ chờ nhặt xác đi.

Ánh mắt của Tăng Thác lại một lần nữa hạ xuống, không thèm để ý tới nữa.

“Nè, tôi nói, tối nay mỹ nữ đi ăn tối với tôi đó.” Hẹn lâu rồi mới thành công a ! Trong giọng điệu của Trương Mân mang theo chút kiêu ngạo.

Hẹn được mỹ nữ cùng ăn tối, tất nhiên phải là chuyện đáng tự hào nhất rồi, chẳng qua hai người không có tâm tình thôi. Một tên thì đang thắm thiết với bạn gái, còn tên kia, thì đang bị cho ra rìa mà bực tức.

“Các người thật đúng là chả thú vị gì hết… Cuối tuần này là giao thừa rồi đó, một chút cũng không buồn high…” Trương Mân khó hiểu nhún nhún vai.

Giao thừa.

Tăng Thác nghe tới hai chữ này, Trương Mân vừa rồi nói như vô tình nhưng lại giống như cố ý.

Hắn nghĩ nghĩ, quả thật là vậy, hết hôm nay, đến cuối tuần đã là ngày 31.

Nghĩ đến đây, chân mày hắn lại nhíu chặt, dưới góc độ khó có ai có thể phát hiện bực dọc lầm bầm: Còn nói cái gì là giao thừa, thế mà ngay cả điện thoại cũng không muốn bắt. Rốt cuộc là sao nữa đây ? Tôi mỗi ngày chỉ lo sống nghiêm túc đàng hoàng, chẳng lẽ có thể đắc tội em điểm nào sao, nếu thật sự có thì cứ đơn giản nói ra đi cần gì ôm trong lòng như thế ?

Tăng Thác càng nghĩ càng nghiến răng. Chỉ cảm thấy mình hệt như một oán phu. Hắn “Sách” một tiếng, vươn tay lấy điện thoại qua: Gọi thêm lần nữa, chỉ một lần cuối cùng !

Còn chưa ấn gọi thì lại không chút luyến tiếc thả điện thoại lại trên bàn: Hừ tôi không làm gì sai thì sao tôi phải gọi cho em nhiều lần như vậy bị em xoay mòng mòng như vậy.

Những điều trên tuy đọc là thế, nhưng đều là âm thầm xảy ra dưới lớp da mặt không chút biểu cảm của hắn.

Hắn cũng có lòng tự trọng mà, cư nhiên lại vì một tên không có phân lượng khiến cho đau đầu thành thế này.

Hắn nhìn lên trần nhà khinh thường một cái, nhìn đến tường cũng muốn thủng một lỗ mới cầm ly nước buồn bực đi ra văn phòng. Chỉ để lại Trương Mân còn đang đần mặt, ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi Trịnh Dịch Tắc: “… Này, cậu ta hôm nay bị sao vậy ?”

Tăng Thác mặc áo blu dài đi trên hành lang nhỏ hẹp của bệnh viện có lẽ vẫn chưa nhận thức được, nhiều khi một con người hiền lành cũng có thể trở nên đáng sợ. Muốn âm thầm lặng lẽ, không tranh không đoạt, cho dù có biết rõ người kia đối xử với mình rất tốt, xem mình là người quan trọng nhất, nhưng vẫn buộc lòng ra mặt tranh đấu một phen.

Có điều Gia Y mà biết Tiểu Sách trong lòng mắng mình nhiều lần như vậy, có lẽ cũng sẽ không giận mà ngược lại còn cảm thấy thích thú, nhỉ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương