Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật
-
Chương 22
— Tính cách của anh chính là như thế, quen càng lâu sẽ càng cảm nhận được. Người khác có thể không hiểu anh, nhưng chỉ cần tôi hiểu là đủ rồi. Kỳ thật yêu cũng rất đơn giản, được nghe giọng nói của anh, hoặc chỉ ở một bên trộm nhìn anh làm việc cũng đã là một loại hạnh phúc. Tôi không hy vọng xa vời gì cả, của mình thì vĩnh viễn là của mình thôi. Tôi có thể chờ. —
~~~~~
Ngày vẫn trôi qua như thường lệ.
Gia Y đang chạy xe máy băng qua mỗi một đoạn đường, mỗi một con phố lớn nhỏ.
Qua tháng này cậu sẽ không còn làm nữa.
Trác Dật vừa nghe tin này, điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay suýt nữa rớt xuống đất. Cuống quýt nghiền nghiền đầu thuốc, hỏi: “Cậu nói sao ?”
Gia Y dựa vào xe, híp mắt, hai tay đút trong túi, “Tôi nói, làm xong tháng này sẽ không làm nữa.”
“Còn Trác Dật tôi thì sao?” (đoán bừa ___ _”)
Mỗi lần Trác Dật quýnh lên thì liền nói giọng Thượng Hải. Gia Y nghe miết cũng hiểu được, “Mở cửa hàng thôi mà, tôi sắp thương lượng xong rồi.”
“Nhanh vậy ? Ở đâu ?”
“Đường Hành Sơn.”
“Fuck, cậu thật sự định mở cửa hàng…” Dưới cái nắng sau giờ ngọ, Trác Dật hiếm có mà phì cười.
Gia Y không biết gã vì sao lại chửi một chữ “Fuck” kia, chỉ cảm thấy đó là câu cửa miệng của gã, vô tâm nói: “Đúng vậy, sau này nhớ đến mua giúp hội nha, tôi sẽ bó kĩ lưỡng cho cậu.”
Trác Dật không nói gì, gã đứng thẳng người lại, không biết đang nghĩ gì.
Qua thật lâu, gã mới mở miệng: “Ê, tiểu tử thối ! Cuối tháng này tôi mời cậu ăn cơm.”
“Thật sao ?” Gia Y hí hửng, “Mì thịt bò hả ? Ha ha.”
Cậu đứng dưới ánh mặt trời nở nụ cười, trông quả thật rất vui vẻ. Nhưng không hiểu sao, Trác Dật lại cười không nổi.
Quán mì thịt bò kia là nơi bọn hắn lần đầu thật sự nói chuyện, là nơi bọn hắn làm quen nhau. Đó chính là nơi bắt đầu của bọn hắn. Không, có lẽ phải nói, bọn hắn chưa bao giờ có bắt đầu, và cũng sẽ không có.
Nhìn đơn đặt hàng từng cái được giao đến, Trác Dật chớp chớp mắt, vờ như không có việc gì, vỗ vỗ vai Gia Y, “Làm việc đi.”
Gã đội mũ bảo hiểm lên, trên lưng quải bao hàng nóng hổi, nổ xe phóng đi. Chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Gia Y đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của gã. Mời ăn cơm… ? Hình như, chỉ là cái cớ.
Cậu nhớ tới người kia từ hôm thứ sáu đã không liên lạc với mình nữa, đảo mắt lại là thứ sáu, chẵn một tuần rồi. Muốn gặp anh, rất muốn gặp anh.
Bản thân trăm phương ngàn kế muốn gọi điện cho bên kia, nhưng không may lại không tìm ra lý do nào.
Trong lúc chạy xe trên đường, cậu nhịn không được lén chạm đến điện thoại. Trong đầu liền hiện lên bộ dáng hung tợn của quản lí, bởi vì trên đường giao đồ ăn không được phép gọi điện riêng, miễn cho quán ăn lúc muốn liên lạc với bọn họ lại liên lạc không được.
Gia Y chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gọi đến phím số 1. Đó chính phím gọi tắt cậu mới lưu gần đây. Chỉ cần ấn số 1, là có thể gọi ngay đến Tiểu Sách.
Âm thanh chờ đợi vang lên chưa được mấy cái liền được bắt.
Nam nhân dùng giọng nói lạnh như băng trả lời: “A lô ?”
“Tiểu Sách… Là tôi nè.”
“Chuyện gì?”
Gia Y nhìn đèn xanh, rẽ một cái sang phải, nói tiếp: “Anh đang bận sao ?”
Hệt như suy đoán: “Ừ. Có chuyện gì ?”
“À không có gì, tôi chỉ muốn mời anh…”
Còn chưa nói hết câu, đầu bên kia liền gấp gáp nói: “Chờ một chút, lát nữa tôi gọi lại cho cậu.” Vừa nói xong, điện thoại nhanh chóng bị ngắt.
Gia Y tức giận phanh gấp trước đèn đỏ, hậm hực đá một cú vô bánh xe trước, “Chết tiệt !” —— hậu quả còn bị đau chân mình ! Để ý thấy ánh mắt tò mò từ xe bên cạnh, Gia Y chỉnh chỉnh lại nón bảo hiểm hơi bị chệch, khi đèn xanh vừa sáng liền quay sang hung hăng liếc mắt, “Nhìn cái gì hả !”
Cũng không lâu sau, điện thoại một lần nữa rung lên.
Gia Y ấn nút nghe máy, tự quyết nói: “Coi như chưa gọi điện, tiểu gia đây miễn cưỡng tha thứ cho anh đấy.”
Tăng Thác rõ ràng không kịp phản ứng trước những lời này, sửng sốt một lát mới hoàn hồn: “… A, ừ. Vừa rồi có việc. Muốn nói gì ?”
“Ờ, tôi nói tôi muốn mời anh ăn cơm.” Thật ra là muốn hỏi tại sao anh cả tuần nay không thèm liên lạc đó ! Nếu tôi có đủ kiên định… nhất định tôi sẽ hỏi như thế.
“Vì sao ?”
“Không vì sao hết a, để ăn mừng tôi làm hết tháng này sẽ nghỉ việc !”
“Ừm, vậy chúc mừng.”
“…” Tiểu Sách, sao anh không hỏi mấy câu đại loại như, “Vậy em định làm gì ?”, nói nhiều một chút sẽ chết sao ! ? Tức đến thở không ra hơi hô tên hắn: “Tăng Thác !”
“A, tôi đang nghe.” Giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước.
“…” Tắt thở, vùng dậy tranh cãi với hắn, “Anh cũng không thèm hỏi xem tôi kế tiếp muốn làm gì sao ?”
“Chẳng phải cậu đang định nói với tôi sao ?”
Gia Y dừng lại dưới lầu ở địa chỉ giao cơm, khóa xe lại, “Không nghe anh nói nữa, tôi phải làm việc đây. Dù sao cũng đã quyết định, thời gian địa điểm tối nay tôi sẽ nói với anh sau.”
Đang định ngắt điện thoại, lại nghe Tăng Thác hỏi: “Cậu đang trên đường giao hàng ?”
“Đúng vậy, nhưng mà đến nơi rồi.” Khẩu khí chả thèm quan tâm, bước lên lầu.
“Ai cho cậu nói chuyện điện thoại trên đường.” Hắn hung tợn nói một câu.
Gia Y đang đi trên cầu thang, chợt dừng lại, “… Ai mượn anh lo a.” Lời vừa ra khỏi miệng liền sửng sốt.
“Vậy thôi, tôi cúp.” Nam nhân nói xong thì tắt điện thoại ngay.
Gia Y lưng đeo bao hàng, đứng trên cầu thang. Tiểu Sách anh lo lắng cho em sao…
~~~~~
Ngày vẫn trôi qua như thường lệ.
Gia Y đang chạy xe máy băng qua mỗi một đoạn đường, mỗi một con phố lớn nhỏ.
Qua tháng này cậu sẽ không còn làm nữa.
Trác Dật vừa nghe tin này, điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay suýt nữa rớt xuống đất. Cuống quýt nghiền nghiền đầu thuốc, hỏi: “Cậu nói sao ?”
Gia Y dựa vào xe, híp mắt, hai tay đút trong túi, “Tôi nói, làm xong tháng này sẽ không làm nữa.”
“Còn Trác Dật tôi thì sao?” (đoán bừa ___ _”)
Mỗi lần Trác Dật quýnh lên thì liền nói giọng Thượng Hải. Gia Y nghe miết cũng hiểu được, “Mở cửa hàng thôi mà, tôi sắp thương lượng xong rồi.”
“Nhanh vậy ? Ở đâu ?”
“Đường Hành Sơn.”
“Fuck, cậu thật sự định mở cửa hàng…” Dưới cái nắng sau giờ ngọ, Trác Dật hiếm có mà phì cười.
Gia Y không biết gã vì sao lại chửi một chữ “Fuck” kia, chỉ cảm thấy đó là câu cửa miệng của gã, vô tâm nói: “Đúng vậy, sau này nhớ đến mua giúp hội nha, tôi sẽ bó kĩ lưỡng cho cậu.”
Trác Dật không nói gì, gã đứng thẳng người lại, không biết đang nghĩ gì.
Qua thật lâu, gã mới mở miệng: “Ê, tiểu tử thối ! Cuối tháng này tôi mời cậu ăn cơm.”
“Thật sao ?” Gia Y hí hửng, “Mì thịt bò hả ? Ha ha.”
Cậu đứng dưới ánh mặt trời nở nụ cười, trông quả thật rất vui vẻ. Nhưng không hiểu sao, Trác Dật lại cười không nổi.
Quán mì thịt bò kia là nơi bọn hắn lần đầu thật sự nói chuyện, là nơi bọn hắn làm quen nhau. Đó chính là nơi bắt đầu của bọn hắn. Không, có lẽ phải nói, bọn hắn chưa bao giờ có bắt đầu, và cũng sẽ không có.
Nhìn đơn đặt hàng từng cái được giao đến, Trác Dật chớp chớp mắt, vờ như không có việc gì, vỗ vỗ vai Gia Y, “Làm việc đi.”
Gã đội mũ bảo hiểm lên, trên lưng quải bao hàng nóng hổi, nổ xe phóng đi. Chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Gia Y đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của gã. Mời ăn cơm… ? Hình như, chỉ là cái cớ.
Cậu nhớ tới người kia từ hôm thứ sáu đã không liên lạc với mình nữa, đảo mắt lại là thứ sáu, chẵn một tuần rồi. Muốn gặp anh, rất muốn gặp anh.
Bản thân trăm phương ngàn kế muốn gọi điện cho bên kia, nhưng không may lại không tìm ra lý do nào.
Trong lúc chạy xe trên đường, cậu nhịn không được lén chạm đến điện thoại. Trong đầu liền hiện lên bộ dáng hung tợn của quản lí, bởi vì trên đường giao đồ ăn không được phép gọi điện riêng, miễn cho quán ăn lúc muốn liên lạc với bọn họ lại liên lạc không được.
Gia Y chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gọi đến phím số 1. Đó chính phím gọi tắt cậu mới lưu gần đây. Chỉ cần ấn số 1, là có thể gọi ngay đến Tiểu Sách.
Âm thanh chờ đợi vang lên chưa được mấy cái liền được bắt.
Nam nhân dùng giọng nói lạnh như băng trả lời: “A lô ?”
“Tiểu Sách… Là tôi nè.”
“Chuyện gì?”
Gia Y nhìn đèn xanh, rẽ một cái sang phải, nói tiếp: “Anh đang bận sao ?”
Hệt như suy đoán: “Ừ. Có chuyện gì ?”
“À không có gì, tôi chỉ muốn mời anh…”
Còn chưa nói hết câu, đầu bên kia liền gấp gáp nói: “Chờ một chút, lát nữa tôi gọi lại cho cậu.” Vừa nói xong, điện thoại nhanh chóng bị ngắt.
Gia Y tức giận phanh gấp trước đèn đỏ, hậm hực đá một cú vô bánh xe trước, “Chết tiệt !” —— hậu quả còn bị đau chân mình ! Để ý thấy ánh mắt tò mò từ xe bên cạnh, Gia Y chỉnh chỉnh lại nón bảo hiểm hơi bị chệch, khi đèn xanh vừa sáng liền quay sang hung hăng liếc mắt, “Nhìn cái gì hả !”
Cũng không lâu sau, điện thoại một lần nữa rung lên.
Gia Y ấn nút nghe máy, tự quyết nói: “Coi như chưa gọi điện, tiểu gia đây miễn cưỡng tha thứ cho anh đấy.”
Tăng Thác rõ ràng không kịp phản ứng trước những lời này, sửng sốt một lát mới hoàn hồn: “… A, ừ. Vừa rồi có việc. Muốn nói gì ?”
“Ờ, tôi nói tôi muốn mời anh ăn cơm.” Thật ra là muốn hỏi tại sao anh cả tuần nay không thèm liên lạc đó ! Nếu tôi có đủ kiên định… nhất định tôi sẽ hỏi như thế.
“Vì sao ?”
“Không vì sao hết a, để ăn mừng tôi làm hết tháng này sẽ nghỉ việc !”
“Ừm, vậy chúc mừng.”
“…” Tiểu Sách, sao anh không hỏi mấy câu đại loại như, “Vậy em định làm gì ?”, nói nhiều một chút sẽ chết sao ! ? Tức đến thở không ra hơi hô tên hắn: “Tăng Thác !”
“A, tôi đang nghe.” Giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước.
“…” Tắt thở, vùng dậy tranh cãi với hắn, “Anh cũng không thèm hỏi xem tôi kế tiếp muốn làm gì sao ?”
“Chẳng phải cậu đang định nói với tôi sao ?”
Gia Y dừng lại dưới lầu ở địa chỉ giao cơm, khóa xe lại, “Không nghe anh nói nữa, tôi phải làm việc đây. Dù sao cũng đã quyết định, thời gian địa điểm tối nay tôi sẽ nói với anh sau.”
Đang định ngắt điện thoại, lại nghe Tăng Thác hỏi: “Cậu đang trên đường giao hàng ?”
“Đúng vậy, nhưng mà đến nơi rồi.” Khẩu khí chả thèm quan tâm, bước lên lầu.
“Ai cho cậu nói chuyện điện thoại trên đường.” Hắn hung tợn nói một câu.
Gia Y đang đi trên cầu thang, chợt dừng lại, “… Ai mượn anh lo a.” Lời vừa ra khỏi miệng liền sửng sốt.
“Vậy thôi, tôi cúp.” Nam nhân nói xong thì tắt điện thoại ngay.
Gia Y lưng đeo bao hàng, đứng trên cầu thang. Tiểu Sách anh lo lắng cho em sao…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook