Bá Tổng Là Yêu Tinh Dính Người
-
C1: Chương 1
1.
Kết hôn cùng Tạ Dung Xuyên được một năm, chúng tôi vẫn luôn tương kính như tân*.
*Tôn trọng nhau như người xa lạ
Nhưng sau khi anh ngã một cái, dường như ký ức đã xuất hiện lệch lạc.
Ví dụ như chúng tôi vốn chỉ là liên hôn thương mại không có tình ảm, nhưng ở trong nhận thức của Tạ Dung Xuyên, anh cảm thấy là bản thân yêu tôi tới mức không thể tự thoát ra được.
Không chỉ thế, anh còn cảm thấy tôi là do anh cướp hôn được từ trong tay người khác.
Tuy tôi cảm thấy có hơi lố, nhưng nghĩ lại thì, ban đầu khi Tạ Dung Xuyên cùng tôi sắm vai vợ chồng ân ái, anh luôn giả vờ không tới, người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra được điểm không đúng.
Việc này đối với sự nghiệp của chúng tôi thực sự là trở ngại lớn.
Vì thế, tôi cũng tính thuận nước đẩy thuyền, phối hợp với sự sắp xếp này của Tạ Dung Xuyên luôn.
2.
Ban đầu, Tạ Dung Xuyên là một người bình tĩnh lại giỏi kiềm chế.
Nhưng anh hiện tại, giống như một yêu tinh dính người đi đâu cũng đòi ôm đòi hôn.
Luôn nháo lên đòi phải nấu cơm cho tôi ăn, kết quả lại bị nước canh làm cho phỏng cả tay.
Dì giúp việc nói muốn băng bó cho anh, anh lại không cần.
Tôi chỉ đi ngang qua liếc nhìn một cái thôi, Tạ Dung Xuyên đã gào cái mồm lên đau đớn nói: “Đau quá đau quá, Tụng Tụng, có phải anh sắp chết rồi không?”
Bước chân tôi dừng lại.
Tạ Dung Xuyên thấy tôi không có lập tức tới quan tâm anh, anh liền thở dài, “chỉ tiếc là chưa thể để em uống canh anh tự tay làm, không sao đâu, sau này sẽ có người làm cho em...”
Lời anh còn chưa dứt, tôi đã xách theo hòm thuốc đứng ở trước mặt anh.
Thanh âm Tạ Dung Xuyên đột nhiên im bặt.
Bên tai anh hơi đỏ lên: “Cũng không cần băng bó cẩn thận như vậy đâu, Tụng Tụng cũng quá quan tâm anh rồi đó.”
Tôi nhịn rồi lại nhịn, lúc này mới nhịn xuống được xúc động không dùng tăm bông chọc vào mồm anh.
Trừ cái này ra, anh còn trở nên vô cùng bình dị.
Lúc mới đầu, Tạ Dung Xuyên rất ghét đám đông, ngại họ ồn ào, cho nên kết hôn được một năm rồi, chúng tôi thậm chí còn chưa từng đi xem phim bao giờ.
Nhưng giờ anh vừa khóc vừa nháo muốn lôi tôi đi xem phim cho bằng được.
Tôi nói muốn đặt bao cả phòng, anh lại không chịu.
Còn nhân lúc tôi không để ý, nắm lấy tay tôi: “Trước kia em cũng không chịu đi với anh, giờ vất vả lắm em mới đồng ý đi, sao có thể bao cả phòng chứ?”
Anh cũng đừng có đánh tráo trơ trẽn thế nhé!
Hai chúng tôi đến cả xem phim ở nhà còn chưa từng làm cùng nhau, sao anh có thể mời tôi đi xem phim bên ngoài?
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Tạ Dung Xuyên, tôi chung quy vẫn không thể nhẫn tâm nói ra chân tướng.
Vốn định xem một bộ phim tình cảm để giết thời gian, ai ngờ Tạ Dung Xuyên không chịu.
Anh một hai cứ đòi đi xem phim kinh dị.
Còn nói đã tra qua, xem phim kinh dị đặc biệt có trợ giúp cho quá trình gia tăng tình cảm của các cặp vợ chồng.
Lúc ấy tôi không thể hiểu được suy nghĩ của anh.
Cho tới khi phim chiếu được nửa tiếng, tôi mới ngộ ra.
Anh lựa chọn phim kinh dị sở dĩ là vì lúc anh sợ hãi sẽ có thể nhân cơ hội làm tôi ôm anh!
Một giây khi Tạ Dung Xuyên đột nhiên nhào tới đây, cảnh tượng đó còn đáng sợ hơn cả hình ảnh khủng bố trên màn hình chiếu phim.
Tôi còn chưa hoàn hồn, theo bản năng né sang bên cạnh.
Quay đầu liền thấy vẻ mặt Tạ Dung Xuyên đầy bi thương ngồi thẳng lưng, thậm chí còn gom gom quần áo ôm vào ngực.
Bộ dáng nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.
Tôi: “...”
Phim vẫn còn đang chiếu, tôi không có cách nào lên tiếng dỗ anh, đành phải chủ động ôm cánh tay anh, dùng hành động để an ủi anh.
Ai ngờ, Tạ Dung Xuyên lại đột nhiên nổi tính cáu bẩn.
Anh yên lặng nắm tay tôi nhấc lên, lại thả về trên đùi tôi.
Tôi bị anh khơi dậy tâm tình hiếu thắng, gắt gao ôm chặt cánh tay anh không buông, thậm chí còn dựa cả đầu lên vai anh.
Hậu quả của việc này chính là...
Sau khi phim chiếu xong, một khắc khi ánh đèn sáng lên, Tạ Dung Xuyên vẫn ngồi yên trên ghế không chút sứt mẻ, thậm chí còn đỏ cả hốc mắt, giống như bị ai đó bắt nạt vậy.
Nắm tay siết chặt của tôi buông lỏng ra, trên mặt mang theo ý cười, giải thích với anh: “Ban nãy em thật sự bị dọa đó, không phải cố ý đẩy anh ra đâu.”
Tạ Dung Xuyên quay mặt đi, hiển nhiên là không muốn nghe tôi giải thích.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thề, lần sau em nhất định sẽ không đẩy anh ra nữa, có được không?”
Tạ Dung Xuyên cong cong môi, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.
Tôi cố ý thở dài: “Được rồi, vậy tự anh ngồi bình tĩnh đi, em về nhà đây.”
Dư quang liếc thấy Tạ Dung Xuyên bỗng thẳng người, tôi tiếp tục nói: “Nghe nói gần đây mới mở một quán bar mới, bên trong có mấy anh trai đẹp trai ngút trời, không thì anh chờ em ở đây đi, em đi qua đó mở mang tầm mắt một chút?”
Giọng còn chưa dứt, Tạ Dung Xuyên đã đứng bật dậy đi ra bên ngoài.
Nếu không phải anh cứ đi hai bước là lại quay đầu lại xem tôi có đuổi kịp không thì tôi đúng là còn tính toán rời đi trải “việc đời” thật ấy chứ.
3.
Sau khi về nhà, Tạ Dung Xuyên vẫn còn kiên trì giận dỗi.
Tôi dỗ vài câu, thấy tâm tình của anh vẫn không có chuyển biến tốt, liền mặc kệ để anh tự hết giận.
Chơi với Tạ yêu tinh lâu như vậy, buổi phát sóng trực tiếp tuyên truyền phim mới của tôi đã lùi quá lâu rồi.
Còn lùi lại nữa, chỉ sợ tôi phải chơi đại chiêu từ chối phối hợp tuyên truyền vì lý do bồi thường tiền để lui về sau mất.
Phát sóng trực tiếp được một lúc, có fans bình luận một câu: [Hôm nay ở rạp chiếu phim, em nhìn thấy chị với Tạ tổng đó, tình cảm của hai người có phải đã tốt lên rồi hay không?]
Tôi suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Tình cảm giữa tôi với Tạ Dung Xuyên không tốt cũng không phải chuyện bí mật gì.
Vạn nhất giờ tôi nói phải, nhỡ anh quay trở về như bình thường, vậy chẳng phải là tôi bị vả mặt chan chát đó sao?
Đến lúc đó nhất định sẽ bị treo lên hot search ba ngày ba đêm, bị người ta liên tục mắng tới máu chó ngập đầu thì toi, tới lúc đó lại phải tốn tiền đi đút lót cho phòng quan hệ công chúng.
Nhưng nếu nói không phải, biểu hiện của tôi với Tạ Dung Xuyên ở rạp chiếu ban nãy lại không giống như kiểu tình cảm không tốt.
Nhất định sẽ có một bộ phận người nói chúng tôi nói dối, thiết lập nên tình cảm vợ chồng plastic.
Tôi đang định ậm ờ cho qua đề tài này, bên ngoài màn ảnh liền truyền tới thanh âm của Tạ Dung Xuyên.
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy anh đang ôm gối đứng ở cửa, trên mặt mang theo nụ cười, hiển nhiên là đã nguôi giận.
Anh đi vào, cười với tôi: “Vợ ơi, em mau nói mời công chúa đi ngủ đi, như vậy thì anh sẽ không giận nữa.”
Công... công chúa?
Em thấy anh là điên chúa thì đúng hơn.
Ký ức của anh xảy ra vấn đề, cũng không thể nhầm lẫn cả giới tính chứ?
Cũng may, Tạ Dung Xuyên rất nhanh ý thức được vấn đề này, anh sửa lại cho đúng: “Không đúng, là mời hoàng tử đi ngủ.”
Tôi yên lặng tắt camera với mic lại, phối hợp theo anh nói một lần.
Nhưng Tạ Dung Xuyên lại không hài lòng, còn muốn tôi nói tiếp.
Không thể biến mất quá lâu trước mặt khán giả, tôi lại mở camera với mic lên, quyết định không để ý tới Tạ Dung Xuyên nữa.
Tạ Dung Xuyên vẫn còn được một tấc lại tiến thêm một thước: “Vậy em hôn hôn anh một cái đi, không thì trái tim anh sẽ đau lắm, ngủ không được.”
Phòng phát sóng trực tiếp bạo nổ:
[Má ơi, tôi thấy Tạ tổng làm nũng kìa.]
[Trời ơi là trời, nhất định là tôi điên rồi, thế mà lại cảm thấy đôi vợ chồng plastic này ngọt ngào như vậy.]
[Chị, chị mau đáp lại anh ấy đi! Mau lên! Chị xem anh ấy đáng thương biết bao nhiêu kìa.]
Mắt thấy hướng gió trong phòng phát sóng đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.
Tôi lại lần nữa tắt camera, quay đầu trừng mắt liếc Tạ Dung Xuyên một cái: “Đừng có õng ẹo nữa, nhanh đi ngủ đi, không thì cho anh ra phòng khách ngủ bây giờ!”
Tạ Dung Xuyên không nghĩ tới tôi sẽ mắng anh, bĩu môi, yên lặng đi tới mép giường ngồi xuống.
Tôi phớt lời đống bình luận đang biểu tình tôi phải thỏa mãn Tạ yêu tinh, tiếp tục trò chuyện phiếm.
Ngay lúc tôi sắp chuẩn bị kết thúc buổi nói chuyện, Tạ Dung Xuyên ở phía sau đột nhiên yếu ớt nói: “Tụng Tụng, anh cảm thấy trái tim anh không thoải mái lắm.”
Tôi còn tưởng anh đang tiếp tục diễn kịch, đầu cũng không quay lại.
Nhưng giây tiếp theo, phía sau truyền tới tiếng vang nặng nề.
Fans trong phòng phát sóng đồng thời phát ra tiếng nổ bén nhọn.
Tôi lập tức đứng phắt dậy, vội vàng tắt phòng phát sóng đi, sau đó liền gọi điện thoại cho cứu thương.
Tới bệnh viện, xác nhận trạng thái của Tạ Dung Xuyên đã ổn định, tôi mới hỏi bác sĩ: “Anh ấy đột nhiên nói tim không khỏi, có phải là có di chứng gì không?”
Bác sĩ nhìn báo cáo trên tay, lắc đầu: “Không có vấn đề gì đâu.”
Tôi nhớ lại sắc mặt tái nhợt của anh, không yên tâm hỏi lại lần nữa: “Thật sự không có vấn đề gì sao? Vậy sao anh ấy đột nhiên lại như vậy?”
Bác sĩ nâng mắt nhìn tôi, chậm rãi thở dài: “Cậu ta là tức tới đau tim.”
Tôi nỗ lực get được ý tứ của bác sĩ.
Còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, trong phòng bệnh đã truyền ra tiếng la của Tạ Dung Xuyên.
Anh gào rất có tiết tấu, còn cực kỳ cảm xúc: “Vợ ơi! Em đâu rồi? Có phải em trộm vứt bỏ anh rồi không?”
Trong nháy mắt, tôi xấu hổ tới mức tê dại cả da đầu.
Bác sĩ hiển nhiên cũng ngại hộ tôi, ho nhẹ một tiếng, lại dặn dò tôi đừng để cảm xúc của Tạ Dung Xuyên quá kích động, sau đó liền xoay người rời đi.
Tôi siết chặt nắm tay, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Tạ Dung Xuyên vốn đang nỗ lực gào tên tôi, vừa thấy tôi đi vào thì liền biểu hiện vô cùng suy yếu.
Tôi cũng không nói chuyện, chỉ đứng ở mép giường nhìn chằm chằm Tạ Dung Xuyên.
Tôi nhớ cảm xúc của anh vẫn luôn rất ổn định cơ mà, sao lại tức giận tới hôn mê rồi?
Lại nói, tôi cũng đâu có chọc giận anh cái gì?
Tạ Dung Xuyên thấy tôi đã nhìn thấu trò trẻ con của anh, liền xấu hổ buông cái tay đang che ngực lại: “Anh không giả vờ, ban nãy là khó chịu thật.”
Tôi thở dài, ngồi xuống đối diện anh: “Tạ Dung Xuyên, sao trước kia em không phát hiện ra tính tình anh lại lớn thế nhỉ? Rốt cuộc anh tức giận cái gì?”
Nếu như là bởi vì tôi đẩy anh ở rạp chiếu phim, tôi đã xin lỗi rồi mà, anh cũng đã hết giận không phải sao.
Không thì cũng sẽ không ôm gối tới phòng tôi.
Anh bảo tôi nói “mời hoàng tử đi ngủ”, tôi cũng làm theo.
Không có lý do gì để tức giận.
Trừ bỏ hai việc này, cũng chỉ có...
Tôi trợn mắt, không thể tin được hỏi: “Đừng nói là anh đòi hôn không thành nên giận tới hôn mê đấy nhá?”
Quá vớ vẩn.
Tinh cảm của hai chúng tôi còn chưa tốt tới mức đó đâu.
Sắc mặt Tạ Dung Xuyên đỏ ửng, đúng lý hợp tình nói: “Hôm nay em dám không hôn anh, sau này chắc chắn sẽ dám hôn người khác! Sau đó sẽ vứt bỏ anh, này còn chưa đủ để anh giận sao?”
Thật là quá tức giận rồi!
Tôi vốn định nhắc nhở anh, chúng ta chỉ là đôi vợ chồng plastic liên hôn thương mại mà thôi, những nghĩ lại thì lời này mà nói với Tạ Dung Xuyên, chỉ sợ còn đả kích anh nghiêm trọng hơn là cái việc đòi hôn không thành kia mất.
Nhỡ lại tức tới hôn mê, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được mất.
Thấy tôi không nói lời nào, Tạ Dung Xuyên tiếp tục nói: “Còn có, lúc em phát sóng trực tiếp cũng không để ý tới anh, chứng tỏ phát sóng trực tiếp quan trọng hơn anh, kể cả những chuyện bên lề đó cũng quan trọng hơn cả anh! Anh có thể không giận sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, có loại xúc động muốn quay hình bộ dáng lúc này của anh lại, chờ tới ngày anh trở lại như bình thường thì sẽ gửi cho anh xem, cho anh xúc động tới ngất luôn đi.
Trong đầu mới vừa xuất hiện ý niệm này, Tạ Dung Xuyên đã thò tới gần, mặt đầy nghiêm túc nói: “Em sẽ không cảm thấy anh gây sự vô cớ chứ?”
Tôi mỉm cười: “Đương nhiên là không.”
Tôi chỉ cảm thấy anh là đang nổi điên.
Tạ Dung Xuyên vô cùng hài lòng với đáp án của tôi.
Anh lại hỏi: “Vậy em biết sai chưa?”
Tôi hít sâu một hơi: “Biết rồi! Lần sau em nhất định sẽ đặt cảm xúc của anh lên vị trí số một!”
Nụ cười trên mặt Tạ Dung Xuyên càng xán lạn hơn.
Anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nói: “Vậy sau này anh muốn hôn hôn, em sẽ không từ chối anh đúng không?”
Tôi theo bản năng yếu ớt gật đầu, lúc phản ứng lại thì liền cứng đờ người.
Này... hình như không được.
Nhỡ sau này anh trả đũa, nói tôi sàm sỡ anh thì thế nào?
Thấy tôi chần chờ, nụ cười trên mặt Tạ Dung Xuyên cứng lại, tay chậm rãi chạm vào vị trí trái tim.
Tôi nắm tay anh, nhanh chóng gật đầu: “Được rồi được rồi, anh nói sao thì là vậy.”
Sau đó...
Tạ Dung Xuyên liền lộ ra một nụ cười được cho là xán lạn nhất trong cuộc đời anh.
Kết hôn cùng Tạ Dung Xuyên được một năm, chúng tôi vẫn luôn tương kính như tân*.
*Tôn trọng nhau như người xa lạ
Nhưng sau khi anh ngã một cái, dường như ký ức đã xuất hiện lệch lạc.
Ví dụ như chúng tôi vốn chỉ là liên hôn thương mại không có tình ảm, nhưng ở trong nhận thức của Tạ Dung Xuyên, anh cảm thấy là bản thân yêu tôi tới mức không thể tự thoát ra được.
Không chỉ thế, anh còn cảm thấy tôi là do anh cướp hôn được từ trong tay người khác.
Tuy tôi cảm thấy có hơi lố, nhưng nghĩ lại thì, ban đầu khi Tạ Dung Xuyên cùng tôi sắm vai vợ chồng ân ái, anh luôn giả vờ không tới, người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra được điểm không đúng.
Việc này đối với sự nghiệp của chúng tôi thực sự là trở ngại lớn.
Vì thế, tôi cũng tính thuận nước đẩy thuyền, phối hợp với sự sắp xếp này của Tạ Dung Xuyên luôn.
2.
Ban đầu, Tạ Dung Xuyên là một người bình tĩnh lại giỏi kiềm chế.
Nhưng anh hiện tại, giống như một yêu tinh dính người đi đâu cũng đòi ôm đòi hôn.
Luôn nháo lên đòi phải nấu cơm cho tôi ăn, kết quả lại bị nước canh làm cho phỏng cả tay.
Dì giúp việc nói muốn băng bó cho anh, anh lại không cần.
Tôi chỉ đi ngang qua liếc nhìn một cái thôi, Tạ Dung Xuyên đã gào cái mồm lên đau đớn nói: “Đau quá đau quá, Tụng Tụng, có phải anh sắp chết rồi không?”
Bước chân tôi dừng lại.
Tạ Dung Xuyên thấy tôi không có lập tức tới quan tâm anh, anh liền thở dài, “chỉ tiếc là chưa thể để em uống canh anh tự tay làm, không sao đâu, sau này sẽ có người làm cho em...”
Lời anh còn chưa dứt, tôi đã xách theo hòm thuốc đứng ở trước mặt anh.
Thanh âm Tạ Dung Xuyên đột nhiên im bặt.
Bên tai anh hơi đỏ lên: “Cũng không cần băng bó cẩn thận như vậy đâu, Tụng Tụng cũng quá quan tâm anh rồi đó.”
Tôi nhịn rồi lại nhịn, lúc này mới nhịn xuống được xúc động không dùng tăm bông chọc vào mồm anh.
Trừ cái này ra, anh còn trở nên vô cùng bình dị.
Lúc mới đầu, Tạ Dung Xuyên rất ghét đám đông, ngại họ ồn ào, cho nên kết hôn được một năm rồi, chúng tôi thậm chí còn chưa từng đi xem phim bao giờ.
Nhưng giờ anh vừa khóc vừa nháo muốn lôi tôi đi xem phim cho bằng được.
Tôi nói muốn đặt bao cả phòng, anh lại không chịu.
Còn nhân lúc tôi không để ý, nắm lấy tay tôi: “Trước kia em cũng không chịu đi với anh, giờ vất vả lắm em mới đồng ý đi, sao có thể bao cả phòng chứ?”
Anh cũng đừng có đánh tráo trơ trẽn thế nhé!
Hai chúng tôi đến cả xem phim ở nhà còn chưa từng làm cùng nhau, sao anh có thể mời tôi đi xem phim bên ngoài?
Nhìn vẻ mặt chờ mong của Tạ Dung Xuyên, tôi chung quy vẫn không thể nhẫn tâm nói ra chân tướng.
Vốn định xem một bộ phim tình cảm để giết thời gian, ai ngờ Tạ Dung Xuyên không chịu.
Anh một hai cứ đòi đi xem phim kinh dị.
Còn nói đã tra qua, xem phim kinh dị đặc biệt có trợ giúp cho quá trình gia tăng tình cảm của các cặp vợ chồng.
Lúc ấy tôi không thể hiểu được suy nghĩ của anh.
Cho tới khi phim chiếu được nửa tiếng, tôi mới ngộ ra.
Anh lựa chọn phim kinh dị sở dĩ là vì lúc anh sợ hãi sẽ có thể nhân cơ hội làm tôi ôm anh!
Một giây khi Tạ Dung Xuyên đột nhiên nhào tới đây, cảnh tượng đó còn đáng sợ hơn cả hình ảnh khủng bố trên màn hình chiếu phim.
Tôi còn chưa hoàn hồn, theo bản năng né sang bên cạnh.
Quay đầu liền thấy vẻ mặt Tạ Dung Xuyên đầy bi thương ngồi thẳng lưng, thậm chí còn gom gom quần áo ôm vào ngực.
Bộ dáng nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.
Tôi: “...”
Phim vẫn còn đang chiếu, tôi không có cách nào lên tiếng dỗ anh, đành phải chủ động ôm cánh tay anh, dùng hành động để an ủi anh.
Ai ngờ, Tạ Dung Xuyên lại đột nhiên nổi tính cáu bẩn.
Anh yên lặng nắm tay tôi nhấc lên, lại thả về trên đùi tôi.
Tôi bị anh khơi dậy tâm tình hiếu thắng, gắt gao ôm chặt cánh tay anh không buông, thậm chí còn dựa cả đầu lên vai anh.
Hậu quả của việc này chính là...
Sau khi phim chiếu xong, một khắc khi ánh đèn sáng lên, Tạ Dung Xuyên vẫn ngồi yên trên ghế không chút sứt mẻ, thậm chí còn đỏ cả hốc mắt, giống như bị ai đó bắt nạt vậy.
Nắm tay siết chặt của tôi buông lỏng ra, trên mặt mang theo ý cười, giải thích với anh: “Ban nãy em thật sự bị dọa đó, không phải cố ý đẩy anh ra đâu.”
Tạ Dung Xuyên quay mặt đi, hiển nhiên là không muốn nghe tôi giải thích.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thề, lần sau em nhất định sẽ không đẩy anh ra nữa, có được không?”
Tạ Dung Xuyên cong cong môi, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.
Tôi cố ý thở dài: “Được rồi, vậy tự anh ngồi bình tĩnh đi, em về nhà đây.”
Dư quang liếc thấy Tạ Dung Xuyên bỗng thẳng người, tôi tiếp tục nói: “Nghe nói gần đây mới mở một quán bar mới, bên trong có mấy anh trai đẹp trai ngút trời, không thì anh chờ em ở đây đi, em đi qua đó mở mang tầm mắt một chút?”
Giọng còn chưa dứt, Tạ Dung Xuyên đã đứng bật dậy đi ra bên ngoài.
Nếu không phải anh cứ đi hai bước là lại quay đầu lại xem tôi có đuổi kịp không thì tôi đúng là còn tính toán rời đi trải “việc đời” thật ấy chứ.
3.
Sau khi về nhà, Tạ Dung Xuyên vẫn còn kiên trì giận dỗi.
Tôi dỗ vài câu, thấy tâm tình của anh vẫn không có chuyển biến tốt, liền mặc kệ để anh tự hết giận.
Chơi với Tạ yêu tinh lâu như vậy, buổi phát sóng trực tiếp tuyên truyền phim mới của tôi đã lùi quá lâu rồi.
Còn lùi lại nữa, chỉ sợ tôi phải chơi đại chiêu từ chối phối hợp tuyên truyền vì lý do bồi thường tiền để lui về sau mất.
Phát sóng trực tiếp được một lúc, có fans bình luận một câu: [Hôm nay ở rạp chiếu phim, em nhìn thấy chị với Tạ tổng đó, tình cảm của hai người có phải đã tốt lên rồi hay không?]
Tôi suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Tình cảm giữa tôi với Tạ Dung Xuyên không tốt cũng không phải chuyện bí mật gì.
Vạn nhất giờ tôi nói phải, nhỡ anh quay trở về như bình thường, vậy chẳng phải là tôi bị vả mặt chan chát đó sao?
Đến lúc đó nhất định sẽ bị treo lên hot search ba ngày ba đêm, bị người ta liên tục mắng tới máu chó ngập đầu thì toi, tới lúc đó lại phải tốn tiền đi đút lót cho phòng quan hệ công chúng.
Nhưng nếu nói không phải, biểu hiện của tôi với Tạ Dung Xuyên ở rạp chiếu ban nãy lại không giống như kiểu tình cảm không tốt.
Nhất định sẽ có một bộ phận người nói chúng tôi nói dối, thiết lập nên tình cảm vợ chồng plastic.
Tôi đang định ậm ờ cho qua đề tài này, bên ngoài màn ảnh liền truyền tới thanh âm của Tạ Dung Xuyên.
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy anh đang ôm gối đứng ở cửa, trên mặt mang theo nụ cười, hiển nhiên là đã nguôi giận.
Anh đi vào, cười với tôi: “Vợ ơi, em mau nói mời công chúa đi ngủ đi, như vậy thì anh sẽ không giận nữa.”
Công... công chúa?
Em thấy anh là điên chúa thì đúng hơn.
Ký ức của anh xảy ra vấn đề, cũng không thể nhầm lẫn cả giới tính chứ?
Cũng may, Tạ Dung Xuyên rất nhanh ý thức được vấn đề này, anh sửa lại cho đúng: “Không đúng, là mời hoàng tử đi ngủ.”
Tôi yên lặng tắt camera với mic lại, phối hợp theo anh nói một lần.
Nhưng Tạ Dung Xuyên lại không hài lòng, còn muốn tôi nói tiếp.
Không thể biến mất quá lâu trước mặt khán giả, tôi lại mở camera với mic lên, quyết định không để ý tới Tạ Dung Xuyên nữa.
Tạ Dung Xuyên vẫn còn được một tấc lại tiến thêm một thước: “Vậy em hôn hôn anh một cái đi, không thì trái tim anh sẽ đau lắm, ngủ không được.”
Phòng phát sóng trực tiếp bạo nổ:
[Má ơi, tôi thấy Tạ tổng làm nũng kìa.]
[Trời ơi là trời, nhất định là tôi điên rồi, thế mà lại cảm thấy đôi vợ chồng plastic này ngọt ngào như vậy.]
[Chị, chị mau đáp lại anh ấy đi! Mau lên! Chị xem anh ấy đáng thương biết bao nhiêu kìa.]
Mắt thấy hướng gió trong phòng phát sóng đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.
Tôi lại lần nữa tắt camera, quay đầu trừng mắt liếc Tạ Dung Xuyên một cái: “Đừng có õng ẹo nữa, nhanh đi ngủ đi, không thì cho anh ra phòng khách ngủ bây giờ!”
Tạ Dung Xuyên không nghĩ tới tôi sẽ mắng anh, bĩu môi, yên lặng đi tới mép giường ngồi xuống.
Tôi phớt lời đống bình luận đang biểu tình tôi phải thỏa mãn Tạ yêu tinh, tiếp tục trò chuyện phiếm.
Ngay lúc tôi sắp chuẩn bị kết thúc buổi nói chuyện, Tạ Dung Xuyên ở phía sau đột nhiên yếu ớt nói: “Tụng Tụng, anh cảm thấy trái tim anh không thoải mái lắm.”
Tôi còn tưởng anh đang tiếp tục diễn kịch, đầu cũng không quay lại.
Nhưng giây tiếp theo, phía sau truyền tới tiếng vang nặng nề.
Fans trong phòng phát sóng đồng thời phát ra tiếng nổ bén nhọn.
Tôi lập tức đứng phắt dậy, vội vàng tắt phòng phát sóng đi, sau đó liền gọi điện thoại cho cứu thương.
Tới bệnh viện, xác nhận trạng thái của Tạ Dung Xuyên đã ổn định, tôi mới hỏi bác sĩ: “Anh ấy đột nhiên nói tim không khỏi, có phải là có di chứng gì không?”
Bác sĩ nhìn báo cáo trên tay, lắc đầu: “Không có vấn đề gì đâu.”
Tôi nhớ lại sắc mặt tái nhợt của anh, không yên tâm hỏi lại lần nữa: “Thật sự không có vấn đề gì sao? Vậy sao anh ấy đột nhiên lại như vậy?”
Bác sĩ nâng mắt nhìn tôi, chậm rãi thở dài: “Cậu ta là tức tới đau tim.”
Tôi nỗ lực get được ý tứ của bác sĩ.
Còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, trong phòng bệnh đã truyền ra tiếng la của Tạ Dung Xuyên.
Anh gào rất có tiết tấu, còn cực kỳ cảm xúc: “Vợ ơi! Em đâu rồi? Có phải em trộm vứt bỏ anh rồi không?”
Trong nháy mắt, tôi xấu hổ tới mức tê dại cả da đầu.
Bác sĩ hiển nhiên cũng ngại hộ tôi, ho nhẹ một tiếng, lại dặn dò tôi đừng để cảm xúc của Tạ Dung Xuyên quá kích động, sau đó liền xoay người rời đi.
Tôi siết chặt nắm tay, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Tạ Dung Xuyên vốn đang nỗ lực gào tên tôi, vừa thấy tôi đi vào thì liền biểu hiện vô cùng suy yếu.
Tôi cũng không nói chuyện, chỉ đứng ở mép giường nhìn chằm chằm Tạ Dung Xuyên.
Tôi nhớ cảm xúc của anh vẫn luôn rất ổn định cơ mà, sao lại tức giận tới hôn mê rồi?
Lại nói, tôi cũng đâu có chọc giận anh cái gì?
Tạ Dung Xuyên thấy tôi đã nhìn thấu trò trẻ con của anh, liền xấu hổ buông cái tay đang che ngực lại: “Anh không giả vờ, ban nãy là khó chịu thật.”
Tôi thở dài, ngồi xuống đối diện anh: “Tạ Dung Xuyên, sao trước kia em không phát hiện ra tính tình anh lại lớn thế nhỉ? Rốt cuộc anh tức giận cái gì?”
Nếu như là bởi vì tôi đẩy anh ở rạp chiếu phim, tôi đã xin lỗi rồi mà, anh cũng đã hết giận không phải sao.
Không thì cũng sẽ không ôm gối tới phòng tôi.
Anh bảo tôi nói “mời hoàng tử đi ngủ”, tôi cũng làm theo.
Không có lý do gì để tức giận.
Trừ bỏ hai việc này, cũng chỉ có...
Tôi trợn mắt, không thể tin được hỏi: “Đừng nói là anh đòi hôn không thành nên giận tới hôn mê đấy nhá?”
Quá vớ vẩn.
Tinh cảm của hai chúng tôi còn chưa tốt tới mức đó đâu.
Sắc mặt Tạ Dung Xuyên đỏ ửng, đúng lý hợp tình nói: “Hôm nay em dám không hôn anh, sau này chắc chắn sẽ dám hôn người khác! Sau đó sẽ vứt bỏ anh, này còn chưa đủ để anh giận sao?”
Thật là quá tức giận rồi!
Tôi vốn định nhắc nhở anh, chúng ta chỉ là đôi vợ chồng plastic liên hôn thương mại mà thôi, những nghĩ lại thì lời này mà nói với Tạ Dung Xuyên, chỉ sợ còn đả kích anh nghiêm trọng hơn là cái việc đòi hôn không thành kia mất.
Nhỡ lại tức tới hôn mê, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được mất.
Thấy tôi không nói lời nào, Tạ Dung Xuyên tiếp tục nói: “Còn có, lúc em phát sóng trực tiếp cũng không để ý tới anh, chứng tỏ phát sóng trực tiếp quan trọng hơn anh, kể cả những chuyện bên lề đó cũng quan trọng hơn cả anh! Anh có thể không giận sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, có loại xúc động muốn quay hình bộ dáng lúc này của anh lại, chờ tới ngày anh trở lại như bình thường thì sẽ gửi cho anh xem, cho anh xúc động tới ngất luôn đi.
Trong đầu mới vừa xuất hiện ý niệm này, Tạ Dung Xuyên đã thò tới gần, mặt đầy nghiêm túc nói: “Em sẽ không cảm thấy anh gây sự vô cớ chứ?”
Tôi mỉm cười: “Đương nhiên là không.”
Tôi chỉ cảm thấy anh là đang nổi điên.
Tạ Dung Xuyên vô cùng hài lòng với đáp án của tôi.
Anh lại hỏi: “Vậy em biết sai chưa?”
Tôi hít sâu một hơi: “Biết rồi! Lần sau em nhất định sẽ đặt cảm xúc của anh lên vị trí số một!”
Nụ cười trên mặt Tạ Dung Xuyên càng xán lạn hơn.
Anh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nói: “Vậy sau này anh muốn hôn hôn, em sẽ không từ chối anh đúng không?”
Tôi theo bản năng yếu ớt gật đầu, lúc phản ứng lại thì liền cứng đờ người.
Này... hình như không được.
Nhỡ sau này anh trả đũa, nói tôi sàm sỡ anh thì thế nào?
Thấy tôi chần chờ, nụ cười trên mặt Tạ Dung Xuyên cứng lại, tay chậm rãi chạm vào vị trí trái tim.
Tôi nắm tay anh, nhanh chóng gật đầu: “Được rồi được rồi, anh nói sao thì là vậy.”
Sau đó...
Tạ Dung Xuyên liền lộ ra một nụ cười được cho là xán lạn nhất trong cuộc đời anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook