Bá Tình Thủ Ái
-
Chương 54
“Thú vị.” Lộ ra chút tiếu ý lạnh băng, Duệ Vũ Việt Trạch thong thả bước từng bước về phía trước, mang vẻ mặt vô biểu tình, chậm rãi kéo gần khoảng cách với Thụ Thanh: “Nhưng ta không thích có người uy hiếp ta.”
Không hề sợ hãi nhìn nam tử quỷ dị chỉ còn cách mình có năm bước, ánh mắt bình tĩnh vô ba của Thụ Thanh vẫn như một đầm nước trong, không có chút dấu vết dao động, nhưng lưỡi kiếm lại càng kề sát làn da trên cổ, một dòng chất lỏng màu đỏ cũng chậm rãi nhỏ xuống, chảy qua xương quai xanh, cho đến vạt áo.
Duệ Vũ Việt Trạch lạnh lùng cười, nhìn kiếm trên cổ Triệu Thụ Thanh, vẫn bình thản tiến về phía trước, y luôn luôn thích cái cảm giác đem người khác bức đến tuyệt cảnh này, nó khiến nụ cười quỷ dị của y khuếch tán đầy mặt...
Cốc cốc...
Tiếng đập cửa không đúng lúc truyền vào tai, khiến trong thanh âm thiếu vài phần nhân khí của Duệ Vũ Việt Trạch pha một chút không vui: “Chuyện gì?”
Nghe ra sự tức giận trong giọng nói của chủ nhân, người hầu bên ngoài vội đáp: “Cốc chủ, người của Mặc Bình hiên đến, bọn họ muốn gặp ngài, nói là có chuyện muốn thương nghị với ngài.”
Y nhíu mi suy nghĩ một chút, lại lập tức lạnh lùng nhìn lướt qua Thụ Thanh: “Hừ, xem như ngươi gặp may mắn, nhưng là...” Y xoay thân, ở khoảnh khắc Thụ Thanh hoàn toàn không thể thấy rõ, đem thanh kiếm kia đoạt lại trong tay, thưởng thức một chút, liền nắm lấy cằm Thụ Thanh, Duệ Vũ Việt Trạch nhếch miệng, ý cười lạnh băng chuyển thành xấu xa: “Đợi sau khi trở về... Ta sẽ cùng ngươi chơi thật vui vẻ.” Tiếng nói vừa dứt, y buông cằm Thụ Thanh, hừ lạnh một tiếng, liền đi ra ngoài cửa.
Cho đến khi Duệ Vũ Việt Trạch hoàn toàn rời đi, Thụ Thanh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dùng ống tay áo lau lau thái dương đang chảy xuống mồ hôi lạnh, cho dù hắn muốn chết, nhưng với thân thủ của kẻ kia, e rằng cũng rất khó.
Lại lần nữa trấn định xuống, Thụ Thanh liền liếc nhìn chung quanh xem xét bài trí nơi này, cảm giác có chút quen thuộc khiến hắn nhíu mắt, tìm kiếm một lượt trong trí nhớ, một địa phương không quen thuộc lắm nhưng còn có chút ấn tượng mơ hồ hiện lên ở trong đầu.
Nơi này cùng Toàn Minh cốc của Mộ Hàm có chỗ gì đó cực kỳ tương tự, nhưng lại có chút bất đồng, cái tấm điêu khắc bằng gỗ trên tường kia dường như hắn đã từng gặp qua ở phòng Mộ Hàm, bất quá điêu khắc của bọn họ là nằm ngược với nhau, còn có ký hiệu hình tròn độc đáo trên trần nhà kia, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu hắn, Thụ Thanh vịn theo tường, bắt đầu sờ soạng bốn phía, hy vọng trong tỷ lệ xa vời có thể tìm được một phần cơ hội, cho đến khi ngón tay như nguyện chạm đến một cái ấn quen thuộc ở dưới giường nằm ngược hướng với cái của Mộ Hàm, Thụ Thanh biểu tình đã không biết là vui vẻ hay buồn cười, tại sao ba người này đều thích đem cơ quan an trí ở dưới giường vậy? Bất quá, dựa vào thái độ của kẻ kia, hắn tin tưởng y hoàn toàn không biết nơi này có cơ quan, cách bài trí trong căn phòng mà hắn bị giam giữ cũng không phải đặc biệt hoa lệ, hẳn chỉ là một gian khách phòng bình thường, thử hỏi ai sẽ ngu ngốc như vậy, đem người bắt cóc thả tới chỗ đặt cơ quan trọng yếu...
Không muốn nghĩ nhiều nữa, Thụ Thanh gõ gõ bức tường bên giường, không có khoảng rỗng như trong ấn tượng, hắn dời tai về phía vách tường bên cạnh, lại duỗi tay nhẹ gõ, quả nhiên ám đạo cũng là tương phản, hắn giương mắt nhìn về phía cửa, nhíu mi trầm tư, tiếng vang khi cơ quan mở ra hẳn là không thể tránh được, hắn cũng không có năng lực có thể phản kháng thị vệ bên ngoài, biện pháp duy nhất chính là khoảnh khắc cơ quan mở ra kia phải tiến vào ngay, cầu nguyện may mắn, hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng xoay cái ấn mở ra cơ quan, thân thủ nhanh nhẹn lách qua vách tường bên cạnh giường đang chậm rãi mở ra, chờ khi thị vệ bên ngoài ý thức được có tiếng động mà xông vào, đã không còn thấy bóng dáng Thụ Thanh nữa...
Không hề sợ hãi nhìn nam tử quỷ dị chỉ còn cách mình có năm bước, ánh mắt bình tĩnh vô ba của Thụ Thanh vẫn như một đầm nước trong, không có chút dấu vết dao động, nhưng lưỡi kiếm lại càng kề sát làn da trên cổ, một dòng chất lỏng màu đỏ cũng chậm rãi nhỏ xuống, chảy qua xương quai xanh, cho đến vạt áo.
Duệ Vũ Việt Trạch lạnh lùng cười, nhìn kiếm trên cổ Triệu Thụ Thanh, vẫn bình thản tiến về phía trước, y luôn luôn thích cái cảm giác đem người khác bức đến tuyệt cảnh này, nó khiến nụ cười quỷ dị của y khuếch tán đầy mặt...
Cốc cốc...
Tiếng đập cửa không đúng lúc truyền vào tai, khiến trong thanh âm thiếu vài phần nhân khí của Duệ Vũ Việt Trạch pha một chút không vui: “Chuyện gì?”
Nghe ra sự tức giận trong giọng nói của chủ nhân, người hầu bên ngoài vội đáp: “Cốc chủ, người của Mặc Bình hiên đến, bọn họ muốn gặp ngài, nói là có chuyện muốn thương nghị với ngài.”
Y nhíu mi suy nghĩ một chút, lại lập tức lạnh lùng nhìn lướt qua Thụ Thanh: “Hừ, xem như ngươi gặp may mắn, nhưng là...” Y xoay thân, ở khoảnh khắc Thụ Thanh hoàn toàn không thể thấy rõ, đem thanh kiếm kia đoạt lại trong tay, thưởng thức một chút, liền nắm lấy cằm Thụ Thanh, Duệ Vũ Việt Trạch nhếch miệng, ý cười lạnh băng chuyển thành xấu xa: “Đợi sau khi trở về... Ta sẽ cùng ngươi chơi thật vui vẻ.” Tiếng nói vừa dứt, y buông cằm Thụ Thanh, hừ lạnh một tiếng, liền đi ra ngoài cửa.
Cho đến khi Duệ Vũ Việt Trạch hoàn toàn rời đi, Thụ Thanh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dùng ống tay áo lau lau thái dương đang chảy xuống mồ hôi lạnh, cho dù hắn muốn chết, nhưng với thân thủ của kẻ kia, e rằng cũng rất khó.
Lại lần nữa trấn định xuống, Thụ Thanh liền liếc nhìn chung quanh xem xét bài trí nơi này, cảm giác có chút quen thuộc khiến hắn nhíu mắt, tìm kiếm một lượt trong trí nhớ, một địa phương không quen thuộc lắm nhưng còn có chút ấn tượng mơ hồ hiện lên ở trong đầu.
Nơi này cùng Toàn Minh cốc của Mộ Hàm có chỗ gì đó cực kỳ tương tự, nhưng lại có chút bất đồng, cái tấm điêu khắc bằng gỗ trên tường kia dường như hắn đã từng gặp qua ở phòng Mộ Hàm, bất quá điêu khắc của bọn họ là nằm ngược với nhau, còn có ký hiệu hình tròn độc đáo trên trần nhà kia, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu hắn, Thụ Thanh vịn theo tường, bắt đầu sờ soạng bốn phía, hy vọng trong tỷ lệ xa vời có thể tìm được một phần cơ hội, cho đến khi ngón tay như nguyện chạm đến một cái ấn quen thuộc ở dưới giường nằm ngược hướng với cái của Mộ Hàm, Thụ Thanh biểu tình đã không biết là vui vẻ hay buồn cười, tại sao ba người này đều thích đem cơ quan an trí ở dưới giường vậy? Bất quá, dựa vào thái độ của kẻ kia, hắn tin tưởng y hoàn toàn không biết nơi này có cơ quan, cách bài trí trong căn phòng mà hắn bị giam giữ cũng không phải đặc biệt hoa lệ, hẳn chỉ là một gian khách phòng bình thường, thử hỏi ai sẽ ngu ngốc như vậy, đem người bắt cóc thả tới chỗ đặt cơ quan trọng yếu...
Không muốn nghĩ nhiều nữa, Thụ Thanh gõ gõ bức tường bên giường, không có khoảng rỗng như trong ấn tượng, hắn dời tai về phía vách tường bên cạnh, lại duỗi tay nhẹ gõ, quả nhiên ám đạo cũng là tương phản, hắn giương mắt nhìn về phía cửa, nhíu mi trầm tư, tiếng vang khi cơ quan mở ra hẳn là không thể tránh được, hắn cũng không có năng lực có thể phản kháng thị vệ bên ngoài, biện pháp duy nhất chính là khoảnh khắc cơ quan mở ra kia phải tiến vào ngay, cầu nguyện may mắn, hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng xoay cái ấn mở ra cơ quan, thân thủ nhanh nhẹn lách qua vách tường bên cạnh giường đang chậm rãi mở ra, chờ khi thị vệ bên ngoài ý thức được có tiếng động mà xông vào, đã không còn thấy bóng dáng Thụ Thanh nữa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook