Bá Tình Thủ Ái
-
Chương 43
Tỉnh lại từ trong cơn mê man, Thụ Thanh thấy trước mắt có một thoáng hoa lên, cho đến khi toàn bộ thị giác trở về vị trí cũ, hắn mới chú ý tới Mộ Hàm đang canh giữ ở bên cạnh mình.
“Thế nào? Còn có chỗ nào khó chịu không?”
Thụ Thanh lắc đầu, hắn khởi động thân, không biết vì sao Mộ Hàm trước mắt tuy rằng vẫn là ôn nhu như thường ngày, nhưng mang đến cho hắn một loại cảm giác xa lạ.
Đỡ lấy Thụ Thanh, thanh âm quan tâm của Mộ Hàm lại lần nữa vang lên: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Nhìn Mộ Hàm mang vẻ mặt ôn nhu giúp đỡ hắn điều chỉnh cái gối phía sau, Thụ Thanh lắc đầu: “Có vẻ như ta đã ngủ rất lâu.”
Vén lại mấy sợi tóc cho Thụ Thanh, nụ cười của đối phương vẫn thâm tình như mọi khi: “Ngươi đã ngủ hai ngày.”
Hai ngày? Đích xác cảm nhận được thân thể so với trước đó khỏe hơn rất nhiều, Thụ Thanh có chút kỳ quái nhìn về phía Mộ Hàm, hy vọng như vậy có thể có được đáp án, nhưng đối phương trừ bỏ nụ cười bên ngoài chưa hề thay đổi, tin tức gì cũng đều không hiện trên mặt, dù chỉ một thoáng.
Biết được suy nghĩ trong lòng Thụ Thanh, Mộ Hàm mỉm cười, ngón tay vốn đang đứng đắn cũng bất giác rời xuống hai gò má hơi mang theo chút đỏ ửng của Thụ Thanh, động tác vuốt ve này khiến Thụ Thanh cứng đờ cả người, muốn né tránh, lại bị Mộ Hàm dùng tay kia chặt chẽ vây trong lồng ngực.
“Mộ Hàm.”
Nghe ra trong lời nói của Thụ Thanh mang chút run rẩy, Mộ Hàm cười lớn hơn, động tác trên tay cũng càng thêm quá phận, Thụ Thanh đẩy mạnh, thừa dịp khi ‘Mộ Hàm’ theo quán tính lui về phía sau, đem chăn bên chân nhanh chóng che khuất thân hình đang lộ ra ngoài của mình: “Ngươi là ai? Hoằng Nhưng và Mộ Hàm đâu rồi?”
Lời nói bình tĩnh cùng vẻ ngoài trấn định của Thụ Thanh khiến ‘Mộ Hàm’ cười càng thêm sâu: “Ngươi ngủ đến váng đầu rồi sao? Sao lại hỏi ta là ai?”
“Ngươi không phải Mộ Hàm.” Tướng mạo giống nhau, thanh âm giống nhau, nhưng hắn chính là biết bọn họ không phải cùng một người.
“Hà hà, ngươi thật thông minh, kỹ thuật dịch dung của ta tốt như vậy mà cũng bị ngươi nhìn ra.” Mục Ngữ lột xuống lớp mặt nạ da người, khôi phục cũng không phải khuôn mặt mà lúc trước Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm nhìn thấy, mà là một dung mạo càng trẻ trung hợn: “Ta gọi là Mục Ngữ.”
‘Mục Ngữ’, cái tên này Thụ Thanh cũng đã nghe qua, cho nên trên mặt trừ bỏ vẻ cảm kích, còn thêm một chút kính trọng: “Thuật dịch dung của tiền bối đương nhiên cao minh, chẳng qua tại hạ cùng với Mộ Hàm quen biết đã lâu, đương nhiên sẽ nhìn ra sơ hở.”
Mục Ngữ phe phẩy chiếc mặt nạ trong tay: “Hà hà, ngươi tuy trông thanh tú, bất quá diện mạo dù gì cũng vẫn là một nam nhân, có cái gì tốt, có thể khiến hai người kia không oán không hối trả giá như vậy vì ngươi?”
Nhìn khuôn mặt từ thám thính tới tò mò của Mục Ngữ, Thụ Thanh thở dài một hơi, thanh âm cũng trở nên càng thêm mơ hồ: “Ta cũng không biết ta có cái gì đáng giá mà được hai người kia đối đãi như thế.”
Chớp chớp mắt, Mục Ngữ cúi đầu tiến đến bên tai Thụ Thanh: “Có phải ‘cái kỹ thuật kia’ của ngươi rất giỏi hay không?”
Thụ Thanh cứng đờ mặt, giật mình lui về phía sau: “Xin tiền bối tôn trọng người khác một chút.”
“Hì hì, đừng tức giận.” Trên khuôn mặt tuấn dật của Mục Ngữ chất đầy bướng bỉnh, y vươn tay bóp bóp cằm Thụ Thanh: “Nếu không chúng ta thử một lần, thế nào?”
“Tiền bối, ngươi....” Hai má bị Mục Ngữ giữ không thể cựa quậy, khuôn mặt mới khôi phục chút hồng nhuận nháy mắt lại trở về tái nhợt, Thụ Thanh chỉ cảm thấy trong yết hầu dồn lên vị tinh ngọt, một ngụm máu đen liền từ miệng phun ra.
Nhìn Thụ Thanh khóe môi vương vết máu, hư nhuyễn vô lực bám vào cạnh giường, Mục Ngữ cười càng thêm thoải mái, y lấy ra một cái bình sứ màu trắng từ trong ngực, đặt bên gối, sau đó mới đỡ đối phương về giường: “Mỗi khi ngươi cảm thấy khỏe hơn một chút, thì dùng một viên thuốc trong bình, trong vòng ba ngày, liền có thể khỏi hẳn.”
Khuôn mặt tái nhợt của Thụ Thanh hiện lên vẻ đã hiểu, do không thoải mái nên chỉ có thể mím môi cất câu đứt quãng: “Khụ... Cám ơn tiền bối.”
Nhìn đến Thụ Thanh tươi cười, Mục Ngữ lại nháy mắt khôi phục bộ dáng không đứng đắn: “Ha ha, không thể tưởng được tiểu tử như ngươi tuy rằng bộ dáng bình thường, nhưng cười lên đến là động lòng người a!” Nhìn sắc mặt Thụ Thanh lại xanh lại trắng, Mục Ngữ nhếch miệng cười càng thêm thoải mái: “Chơi cùng ngươi vui như vậy, ở lại đây theo phụ giúp lão nhân gia ta được không?”
Không đợi Thụ Thanh kịp từ chối, một thanh âm mang ý tức giận đột nhiên vọng tới: “Không được.”
“Thế nào? Còn có chỗ nào khó chịu không?”
Thụ Thanh lắc đầu, hắn khởi động thân, không biết vì sao Mộ Hàm trước mắt tuy rằng vẫn là ôn nhu như thường ngày, nhưng mang đến cho hắn một loại cảm giác xa lạ.
Đỡ lấy Thụ Thanh, thanh âm quan tâm của Mộ Hàm lại lần nữa vang lên: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Nhìn Mộ Hàm mang vẻ mặt ôn nhu giúp đỡ hắn điều chỉnh cái gối phía sau, Thụ Thanh lắc đầu: “Có vẻ như ta đã ngủ rất lâu.”
Vén lại mấy sợi tóc cho Thụ Thanh, nụ cười của đối phương vẫn thâm tình như mọi khi: “Ngươi đã ngủ hai ngày.”
Hai ngày? Đích xác cảm nhận được thân thể so với trước đó khỏe hơn rất nhiều, Thụ Thanh có chút kỳ quái nhìn về phía Mộ Hàm, hy vọng như vậy có thể có được đáp án, nhưng đối phương trừ bỏ nụ cười bên ngoài chưa hề thay đổi, tin tức gì cũng đều không hiện trên mặt, dù chỉ một thoáng.
Biết được suy nghĩ trong lòng Thụ Thanh, Mộ Hàm mỉm cười, ngón tay vốn đang đứng đắn cũng bất giác rời xuống hai gò má hơi mang theo chút đỏ ửng của Thụ Thanh, động tác vuốt ve này khiến Thụ Thanh cứng đờ cả người, muốn né tránh, lại bị Mộ Hàm dùng tay kia chặt chẽ vây trong lồng ngực.
“Mộ Hàm.”
Nghe ra trong lời nói của Thụ Thanh mang chút run rẩy, Mộ Hàm cười lớn hơn, động tác trên tay cũng càng thêm quá phận, Thụ Thanh đẩy mạnh, thừa dịp khi ‘Mộ Hàm’ theo quán tính lui về phía sau, đem chăn bên chân nhanh chóng che khuất thân hình đang lộ ra ngoài của mình: “Ngươi là ai? Hoằng Nhưng và Mộ Hàm đâu rồi?”
Lời nói bình tĩnh cùng vẻ ngoài trấn định của Thụ Thanh khiến ‘Mộ Hàm’ cười càng thêm sâu: “Ngươi ngủ đến váng đầu rồi sao? Sao lại hỏi ta là ai?”
“Ngươi không phải Mộ Hàm.” Tướng mạo giống nhau, thanh âm giống nhau, nhưng hắn chính là biết bọn họ không phải cùng một người.
“Hà hà, ngươi thật thông minh, kỹ thuật dịch dung của ta tốt như vậy mà cũng bị ngươi nhìn ra.” Mục Ngữ lột xuống lớp mặt nạ da người, khôi phục cũng không phải khuôn mặt mà lúc trước Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm nhìn thấy, mà là một dung mạo càng trẻ trung hợn: “Ta gọi là Mục Ngữ.”
‘Mục Ngữ’, cái tên này Thụ Thanh cũng đã nghe qua, cho nên trên mặt trừ bỏ vẻ cảm kích, còn thêm một chút kính trọng: “Thuật dịch dung của tiền bối đương nhiên cao minh, chẳng qua tại hạ cùng với Mộ Hàm quen biết đã lâu, đương nhiên sẽ nhìn ra sơ hở.”
Mục Ngữ phe phẩy chiếc mặt nạ trong tay: “Hà hà, ngươi tuy trông thanh tú, bất quá diện mạo dù gì cũng vẫn là một nam nhân, có cái gì tốt, có thể khiến hai người kia không oán không hối trả giá như vậy vì ngươi?”
Nhìn khuôn mặt từ thám thính tới tò mò của Mục Ngữ, Thụ Thanh thở dài một hơi, thanh âm cũng trở nên càng thêm mơ hồ: “Ta cũng không biết ta có cái gì đáng giá mà được hai người kia đối đãi như thế.”
Chớp chớp mắt, Mục Ngữ cúi đầu tiến đến bên tai Thụ Thanh: “Có phải ‘cái kỹ thuật kia’ của ngươi rất giỏi hay không?”
Thụ Thanh cứng đờ mặt, giật mình lui về phía sau: “Xin tiền bối tôn trọng người khác một chút.”
“Hì hì, đừng tức giận.” Trên khuôn mặt tuấn dật của Mục Ngữ chất đầy bướng bỉnh, y vươn tay bóp bóp cằm Thụ Thanh: “Nếu không chúng ta thử một lần, thế nào?”
“Tiền bối, ngươi....” Hai má bị Mục Ngữ giữ không thể cựa quậy, khuôn mặt mới khôi phục chút hồng nhuận nháy mắt lại trở về tái nhợt, Thụ Thanh chỉ cảm thấy trong yết hầu dồn lên vị tinh ngọt, một ngụm máu đen liền từ miệng phun ra.
Nhìn Thụ Thanh khóe môi vương vết máu, hư nhuyễn vô lực bám vào cạnh giường, Mục Ngữ cười càng thêm thoải mái, y lấy ra một cái bình sứ màu trắng từ trong ngực, đặt bên gối, sau đó mới đỡ đối phương về giường: “Mỗi khi ngươi cảm thấy khỏe hơn một chút, thì dùng một viên thuốc trong bình, trong vòng ba ngày, liền có thể khỏi hẳn.”
Khuôn mặt tái nhợt của Thụ Thanh hiện lên vẻ đã hiểu, do không thoải mái nên chỉ có thể mím môi cất câu đứt quãng: “Khụ... Cám ơn tiền bối.”
Nhìn đến Thụ Thanh tươi cười, Mục Ngữ lại nháy mắt khôi phục bộ dáng không đứng đắn: “Ha ha, không thể tưởng được tiểu tử như ngươi tuy rằng bộ dáng bình thường, nhưng cười lên đến là động lòng người a!” Nhìn sắc mặt Thụ Thanh lại xanh lại trắng, Mục Ngữ nhếch miệng cười càng thêm thoải mái: “Chơi cùng ngươi vui như vậy, ở lại đây theo phụ giúp lão nhân gia ta được không?”
Không đợi Thụ Thanh kịp từ chối, một thanh âm mang ý tức giận đột nhiên vọng tới: “Không được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook