Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê
-
Chương 33: Quá mất mặt (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nam Cung Hàn ngồi xổm người xuống ở trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cằm của cô, đôi mắt của cô rất đẹp, hàng lông mi dài, khóe mắt còn vương nước mắt trong suốt, nhìn vừa vô tội lại vừa mang theo sự hốt hoảng, bởi vì thẹn thùng, nên khuôn mặt của cô hơi ửng hồng, đôi môi ướt át, làn da mịn màng, khuôn mặt mộc không trang điểm, nhưng lại có vẻ điềm đạm đáng yêu động lòng người.
Lột ỏ lớp ngụy trang của cô ra, cô lại đẹp như vậy? Thua thiệt Nam Cung Hàn duyệt qua vô số người, lại có thể để cô ngụy trang thành công ở trước mặt mình, nếu hôm nay anh không tháo mắt kính của cô ra, chắc anh sẽ không biết bên cạnh mình lại có một người đẹp như thế này n.
Cảm giác tươi đẹp, đồng thời đan xen với cảm giác nguy cơ ở trong lòng, rốt cuộc cô ngụy trang thành người phụ nữ xấu xí để đến gần anh, là vì cái gì?
Không thể phủ nhận cô là người phụ nữ thông minh cơ trí, cũng là tiểu Cường duy nhất không sợ tính cách lạnh như băng của anh, anh thưởng thức cô, nhưng lại không thể tín nhiệm cô, ở trong lòng anh... phụ nữ chính là danh từ biểu thị sự lãnh huyết vô tình! Anh lấy ngón tay vuốt ve cái miệng nhỏ đỏ bừng của cô, cười tà mị nói: “Dùng phương thức này để hấp dẫn tôi, cô đã thành công rồi đấy.”
“Tôi phi! Ai... Ai hấp dẫn anh, anh đừng có mà tự mình đa tình.” Đỗ Mạn Ninh hoảng sợ đẩy tay anh ta ra, quay mặt sang một bên, dáng vẻ vẫn rơi lệ nhưng lại mang vẻ quật cường của cô làm Nam Cung Hàn không khỏi bật cười ra tiếng, góc nghiêng khuôn mặt của cô lộ ra cảnh ngọc ưu mỹ, làn da trắng nõn mịn màng giống như làn da em bé, Nam Cung Hàn đang giữ mặt cô, bàn tay lại hơi dịch chuyển.
Chỉ vô tình hay hữu ý vuốt ve cô như vậy, làm cho hô hấp của Đỗ Mạn Ninh thay đổi trở nên dồn dập, Nam Cung Hàn thấp giọng, nói bằng giọng vạch trần ở bên tai cô.
“Nếu không phải, tại sao cô lai đuổi phụ nữ bên cạnh tôi hết lần này đến lần khác? Không phải vì cô ghen tị bọn họ được tôi yêu mến sao? Cô biết rất rõ người đẹp lượn qua lượn lại ở trước mắt tôi nhiều như mây, tôi đã sớm mất đi hứng thú với người đẹp rồi, vì vậy cô đã ngụy trang thành thế này để tới gần tới, không phải là muốn dẫn dắt sự chú ý của tôi thì là cái gì? Cô ác độc nói tôi không được ở trước mặt người đẹp, mặc dù cô biết rõ tôi được, đây không phải là cố tình bảo tôi phạt cô sao? Ừ?”
Nam Cung Hàn tà tà nói xong, nhìn cả người Đỗ Mạn Ninh run rẩy, ý cười trong đáy mắt của anh càng sâu hơn, Đỗ Mạn Ninh hơi rối loạn, anh thích thân mật với anh thì mặc anh! Còn nói với cô mấy lời này làm gì? Chỉ trích cô từ trong ra ngoài, còn cả cái tay này của anh...
“Buông tôi ra!” Đỗ Mạn Ninh đẩy Nam Cung Hàn ra, đồng thời cũng cự tuyệt bàn tay đang di chuyển của anh, Nam Cung Hàn lại tà tà cười nói: “Chậm!”
“Gì, trễ... để... oh...” Đỗ Mạn Ninh còn chưa nói ra hết lời, Nam Cung Hàn đã bất chợt hôn lên môi của cô, ngăn chặn cái miệng nhỏ đang không ngừng lải nhải kia của cô, nhưng anh cũng không hôn sâu, chỉ dán chặt môi lên môi cô, đè nén sự giãy giụa của cô xuống, thẳng đến khi Đỗ Mạn Ninh không còn sức để vùng vẫy nữa, anh mới lại hơi buông cô ra.
Thấy anh dần buông lỏng, Đỗ Mạn Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa điều chỉnh lại được hô hấp của mình, Nam Cung Hàn đã lại hôn lên môi của cô lần nữa, đây đây mới là nụ hôn thật sự, Đỗ Mạn Ninh lập tức cảm thấy nhột.
Nam Cung Hàn thấy ý thức của cô yếu dần, khóe miệng lại cong lên nụ cười lạnh lùng, anh đưa tay kéo cô vào trong ngực, đôi môi cũng ép xuống, nụ hôn của anh càng ngày càng bá đạo, đồng thời anh cũng đưa tay xé cổ áo của cô ra...
“Không...” Đỗ Mạn Ninh đưa tay giữ bàn tay đang định xé áo cô của anh lại, Nam Cung Hàn cũng không vội, anh vuốt tóc mai đang tán loạn ở trên gò má cua cô vén ra sau tai, sau đó hôn một đường dọc theo khóe miệng đi tới vành tai của cô...
Đỗ Mạn Ninh càng ngày càng run rẩy, miệng không ngừng vô thức phát ra tiếng rên rỉ, cô cảm thấy toàn thân đều căng thẳng, muốn kháng cự cái gì đó nhưng đồng thời lại muốn kỳ vọng cái gì đó, mà bàn tay đang giữ bàn tay của Nam Cung Hàn cũng chẳng biết dời đi từ lúc nào, càng chẳng biết mình đặt hai tay lên bả vai của Nam Cung Hàn từ lúc nào.
“Ừ...” Theo động tác này của Nam Cung Hàn, Đỗ Mạn Ninh đều thở hổn hển đáp lại, nụ hôn rơi như mưa của Nam Cung Hàn công kích cô, một bàn tay khác phủ lên mái tóc của cô, vuốt ve lúc nặng lúc nhẹ, Đỗ Mạn Ninh cảm thấy càng choáng váng nặng hơn, dường như cô đang nằm trong một đại dương ấm áp, rạo rực theo làn nước gợn nhẹ nhàng, thoải mái đến nỗi cô không mở mắt ra được.
“Nếu yêu con thì hãy đi cùng con... yêu con thì hãy hôn con... yêu con thì hãy khen con... yêu con thì hãy ôm lấy con...”(*)
(*) Bài hát Yêu con thì hãy ôm lấy con- Tiêu Kính Đằng
Tiếng chuông điện thoại di động chợt vang lên làm Đỗ Mạn Ninh thức tỉnh, tiếng chuông điện thoại này là con gái bảo tối tiểu Mộng Khả của cô cài đặt, mà hôm nay nó lại như tiếng sấm đánh thức ý thức của cô dậy, vừa rồi... cô đã làm gì vậy? Trời ơi! Quá... Quá mất mặt.
Nam Cung Hàn ngồi xổm người xuống ở trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cằm của cô, đôi mắt của cô rất đẹp, hàng lông mi dài, khóe mắt còn vương nước mắt trong suốt, nhìn vừa vô tội lại vừa mang theo sự hốt hoảng, bởi vì thẹn thùng, nên khuôn mặt của cô hơi ửng hồng, đôi môi ướt át, làn da mịn màng, khuôn mặt mộc không trang điểm, nhưng lại có vẻ điềm đạm đáng yêu động lòng người.
Lột ỏ lớp ngụy trang của cô ra, cô lại đẹp như vậy? Thua thiệt Nam Cung Hàn duyệt qua vô số người, lại có thể để cô ngụy trang thành công ở trước mặt mình, nếu hôm nay anh không tháo mắt kính của cô ra, chắc anh sẽ không biết bên cạnh mình lại có một người đẹp như thế này n.
Cảm giác tươi đẹp, đồng thời đan xen với cảm giác nguy cơ ở trong lòng, rốt cuộc cô ngụy trang thành người phụ nữ xấu xí để đến gần anh, là vì cái gì?
Không thể phủ nhận cô là người phụ nữ thông minh cơ trí, cũng là tiểu Cường duy nhất không sợ tính cách lạnh như băng của anh, anh thưởng thức cô, nhưng lại không thể tín nhiệm cô, ở trong lòng anh... phụ nữ chính là danh từ biểu thị sự lãnh huyết vô tình! Anh lấy ngón tay vuốt ve cái miệng nhỏ đỏ bừng của cô, cười tà mị nói: “Dùng phương thức này để hấp dẫn tôi, cô đã thành công rồi đấy.”
“Tôi phi! Ai... Ai hấp dẫn anh, anh đừng có mà tự mình đa tình.” Đỗ Mạn Ninh hoảng sợ đẩy tay anh ta ra, quay mặt sang một bên, dáng vẻ vẫn rơi lệ nhưng lại mang vẻ quật cường của cô làm Nam Cung Hàn không khỏi bật cười ra tiếng, góc nghiêng khuôn mặt của cô lộ ra cảnh ngọc ưu mỹ, làn da trắng nõn mịn màng giống như làn da em bé, Nam Cung Hàn đang giữ mặt cô, bàn tay lại hơi dịch chuyển.
Chỉ vô tình hay hữu ý vuốt ve cô như vậy, làm cho hô hấp của Đỗ Mạn Ninh thay đổi trở nên dồn dập, Nam Cung Hàn thấp giọng, nói bằng giọng vạch trần ở bên tai cô.
“Nếu không phải, tại sao cô lai đuổi phụ nữ bên cạnh tôi hết lần này đến lần khác? Không phải vì cô ghen tị bọn họ được tôi yêu mến sao? Cô biết rất rõ người đẹp lượn qua lượn lại ở trước mắt tôi nhiều như mây, tôi đã sớm mất đi hứng thú với người đẹp rồi, vì vậy cô đã ngụy trang thành thế này để tới gần tới, không phải là muốn dẫn dắt sự chú ý của tôi thì là cái gì? Cô ác độc nói tôi không được ở trước mặt người đẹp, mặc dù cô biết rõ tôi được, đây không phải là cố tình bảo tôi phạt cô sao? Ừ?”
Nam Cung Hàn tà tà nói xong, nhìn cả người Đỗ Mạn Ninh run rẩy, ý cười trong đáy mắt của anh càng sâu hơn, Đỗ Mạn Ninh hơi rối loạn, anh thích thân mật với anh thì mặc anh! Còn nói với cô mấy lời này làm gì? Chỉ trích cô từ trong ra ngoài, còn cả cái tay này của anh...
“Buông tôi ra!” Đỗ Mạn Ninh đẩy Nam Cung Hàn ra, đồng thời cũng cự tuyệt bàn tay đang di chuyển của anh, Nam Cung Hàn lại tà tà cười nói: “Chậm!”
“Gì, trễ... để... oh...” Đỗ Mạn Ninh còn chưa nói ra hết lời, Nam Cung Hàn đã bất chợt hôn lên môi của cô, ngăn chặn cái miệng nhỏ đang không ngừng lải nhải kia của cô, nhưng anh cũng không hôn sâu, chỉ dán chặt môi lên môi cô, đè nén sự giãy giụa của cô xuống, thẳng đến khi Đỗ Mạn Ninh không còn sức để vùng vẫy nữa, anh mới lại hơi buông cô ra.
Thấy anh dần buông lỏng, Đỗ Mạn Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa điều chỉnh lại được hô hấp của mình, Nam Cung Hàn đã lại hôn lên môi của cô lần nữa, đây đây mới là nụ hôn thật sự, Đỗ Mạn Ninh lập tức cảm thấy nhột.
Nam Cung Hàn thấy ý thức của cô yếu dần, khóe miệng lại cong lên nụ cười lạnh lùng, anh đưa tay kéo cô vào trong ngực, đôi môi cũng ép xuống, nụ hôn của anh càng ngày càng bá đạo, đồng thời anh cũng đưa tay xé cổ áo của cô ra...
“Không...” Đỗ Mạn Ninh đưa tay giữ bàn tay đang định xé áo cô của anh lại, Nam Cung Hàn cũng không vội, anh vuốt tóc mai đang tán loạn ở trên gò má cua cô vén ra sau tai, sau đó hôn một đường dọc theo khóe miệng đi tới vành tai của cô...
Đỗ Mạn Ninh càng ngày càng run rẩy, miệng không ngừng vô thức phát ra tiếng rên rỉ, cô cảm thấy toàn thân đều căng thẳng, muốn kháng cự cái gì đó nhưng đồng thời lại muốn kỳ vọng cái gì đó, mà bàn tay đang giữ bàn tay của Nam Cung Hàn cũng chẳng biết dời đi từ lúc nào, càng chẳng biết mình đặt hai tay lên bả vai của Nam Cung Hàn từ lúc nào.
“Ừ...” Theo động tác này của Nam Cung Hàn, Đỗ Mạn Ninh đều thở hổn hển đáp lại, nụ hôn rơi như mưa của Nam Cung Hàn công kích cô, một bàn tay khác phủ lên mái tóc của cô, vuốt ve lúc nặng lúc nhẹ, Đỗ Mạn Ninh cảm thấy càng choáng váng nặng hơn, dường như cô đang nằm trong một đại dương ấm áp, rạo rực theo làn nước gợn nhẹ nhàng, thoải mái đến nỗi cô không mở mắt ra được.
“Nếu yêu con thì hãy đi cùng con... yêu con thì hãy hôn con... yêu con thì hãy khen con... yêu con thì hãy ôm lấy con...”(*)
(*) Bài hát Yêu con thì hãy ôm lấy con- Tiêu Kính Đằng
Tiếng chuông điện thoại di động chợt vang lên làm Đỗ Mạn Ninh thức tỉnh, tiếng chuông điện thoại này là con gái bảo tối tiểu Mộng Khả của cô cài đặt, mà hôm nay nó lại như tiếng sấm đánh thức ý thức của cô dậy, vừa rồi... cô đã làm gì vậy? Trời ơi! Quá... Quá mất mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook