Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê
-
Chương 11: Cầu hôn lãng mạn
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiếng bàn luận và chỉ chỉ chỏ chỏ bên dưới đều rơi vào trong mắt Đỗ Mạn Ninh, cô cắn chặt môi, người hơi run, ánh mắt tìm kiếm mẹ mình, thấy ở trong một góc, mẹ nghiêng người dựa vào lan can cầu thang, ngẩng đầu nhìn trăng lưỡi liềm trên trời, giống như không nghe thấy tiếng của mọi người.
Lúc này Đỗ Mạn Ninh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, Tôn Nặc An đương nhiên cũng nghe được những lời này, anh ta đưa tay vòng qua eo Đỗ Mạn Ninh, móc ra một cái hộp màu đỏ từ trong túi áo, sau đó hướng về phía micro nói: “Hôm qua là sinh nhật tôi, tôi vì lấy món quà này nên về nước trễ, đây là chiếc nhẫn cầu hôn tôi tự thiết kế cho vị hôn thê của mình, hy vọng mọi người làm chứng cho tôi.”
Nói xong, quỳ một chân xuống, chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, chẳng qua chiếc nhẫn hơi khác biệt, đó là thiên sứ nhỏ dùng đá kim cương cắt thành, trông rất sống động đính trên chiếc nhẫn bạch kim, nhìn lướt qua tựa như thiên sứ bay lượn đậu trên đấy, nếu đeo vào tay, sẽ là hình dáng một thiên sứ đậu trên ngón tay.
“Anh An…” Đỗ Mạn Ninh cảm động nước mắt lưng tròng, kinh ngạc nhìn anh ta, hơi lúng túng, Tôn Nặc An thâm tình nhìn cô, nói: “Mạn Mạn, em có nguyện ý gả cho anh, cả đời mưa gió làm bạn, vĩnh viễn để cho anh bảo vệ em không?”
Chung quanh bị Tôn Nặc An làm yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Đỗ Mạn Ninh, dĩ nhiên cũng có tập trung trên chiếc nhẫn kim cương có đính thiên sứ nhỏ, dùng thủ công thế nào mới có thể làm ra cực phẩm này?
Đỗ Mạn Ninh bối rối chảy nước mắt, cô cũng không đưa tay nhận chiếc nhẫn kia, mờ mịt ngước mắt lên nhìn mẹ cách đó không xa, lúc ánh mắt giao nhau, mẹ cho cô một nụ cười khích lệ, chậm rãi gật đầu với cô.
“Nhận đi, nhận đi, nhận đi…” Không biết ai la lên đầu tiên, tất cả mọi người từ thấp giọng kêu đến hô to.
Đỗ Mạn Ninh rốt cuộc không chịu nổi, cô nói đồng ý, nhưng cảm thấy dưới môi giống như có ngàn vàng nặng trịch, bất luận làm thế nào cũng không mở miệng ra được, cô cuối cùng đành phải yên lặng gật đầu, mọi người thấy cô gật đầu, toàn bộ hoan hô, Tôn Nặc An lại kích động, anh ta lập tức quỳ đó đeo chiếc nhẫn vào tay cô, sau đó đứng lên.
Trực tiếp kéo cô vào trong ngực, cúi người hôn cô ngay trước mặt mọi người! Đây là nụ hôn không kiềm chế được, cũng không cách nào khước từ, Tôn Nặc An hôn rất sâu rất ôn nhu, mang theo chút kích động, chút thương tiếc, còn có chút vui sướng. Đỗ Mạn Ninh lại rơi nước mắt, mặc anh ta hôn trăn trở.
Cô biết, anh ta đang dùng cách của mình xóa bỏ thân thế kinh khủng của cô, anh ta nghe những người kia nghị luận, anh ta đang bảo vệ cô. Đỗ Mạn Ninh cảm kích, trúc trắc đáp lại anh ta, dẫn tới Tôn Nặc An không nhịn được hôn sâu hơn, cướp đoạt hương vị ngọt ngào của cô, cùng cô dây dưa…
Vào thời khắc này, thời gian tựa như dừng lại, đến khi Đỗ Mạn Ninh vì nghẹt thở mà đẩy Tôn Nặc An ra, mọi người mới kịp phản ứng, không khỏi hâm mộ chúc mừng. Đỗ Mạn Ninh từ đầu đến cuối đều mỉm cười, nhưng chuyện của đàn ông trong tiệc rượu vẫn vậy, khi Tôn lão gia mang Tôn Nặc An đi giới thiệu cho từng nhân vật nổi tiếng, những tiểu thư trong xã hội thượng lưu đều chen chúc.
Không thể nói mất mác, chẳng qua thấy Tôn Nặc An đứng giữa đám phụ nữ chuyện trò vui vẻ, trong lòng vẫn hơi chua xót, cô nhàm chán đi tới bên cạnh Đỗ Ngọc Phân, cùng bà sóng vai nhìn trăng sáng, Đỗ Ngọc Phân không quay đầu lại, chỉ nâng ly rượu uống một hớp, nói: “Mạn Mạn, là mẹ khiến con chịu ủy khuất.”
“Không! Đừng nói như vậy, con trước nay không hề nghĩ vậy.” Nắm chặt tay bà, nhẹ giọng nói: “Mẹ, chuyện liên quan tới ba… Mẹ thật sự không muốn nói cho con sao?”
Tiếng bàn luận và chỉ chỉ chỏ chỏ bên dưới đều rơi vào trong mắt Đỗ Mạn Ninh, cô cắn chặt môi, người hơi run, ánh mắt tìm kiếm mẹ mình, thấy ở trong một góc, mẹ nghiêng người dựa vào lan can cầu thang, ngẩng đầu nhìn trăng lưỡi liềm trên trời, giống như không nghe thấy tiếng của mọi người.
Lúc này Đỗ Mạn Ninh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, Tôn Nặc An đương nhiên cũng nghe được những lời này, anh ta đưa tay vòng qua eo Đỗ Mạn Ninh, móc ra một cái hộp màu đỏ từ trong túi áo, sau đó hướng về phía micro nói: “Hôm qua là sinh nhật tôi, tôi vì lấy món quà này nên về nước trễ, đây là chiếc nhẫn cầu hôn tôi tự thiết kế cho vị hôn thê của mình, hy vọng mọi người làm chứng cho tôi.”
Nói xong, quỳ một chân xuống, chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, chẳng qua chiếc nhẫn hơi khác biệt, đó là thiên sứ nhỏ dùng đá kim cương cắt thành, trông rất sống động đính trên chiếc nhẫn bạch kim, nhìn lướt qua tựa như thiên sứ bay lượn đậu trên đấy, nếu đeo vào tay, sẽ là hình dáng một thiên sứ đậu trên ngón tay.
“Anh An…” Đỗ Mạn Ninh cảm động nước mắt lưng tròng, kinh ngạc nhìn anh ta, hơi lúng túng, Tôn Nặc An thâm tình nhìn cô, nói: “Mạn Mạn, em có nguyện ý gả cho anh, cả đời mưa gió làm bạn, vĩnh viễn để cho anh bảo vệ em không?”
Chung quanh bị Tôn Nặc An làm yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Đỗ Mạn Ninh, dĩ nhiên cũng có tập trung trên chiếc nhẫn kim cương có đính thiên sứ nhỏ, dùng thủ công thế nào mới có thể làm ra cực phẩm này?
Đỗ Mạn Ninh bối rối chảy nước mắt, cô cũng không đưa tay nhận chiếc nhẫn kia, mờ mịt ngước mắt lên nhìn mẹ cách đó không xa, lúc ánh mắt giao nhau, mẹ cho cô một nụ cười khích lệ, chậm rãi gật đầu với cô.
“Nhận đi, nhận đi, nhận đi…” Không biết ai la lên đầu tiên, tất cả mọi người từ thấp giọng kêu đến hô to.
Đỗ Mạn Ninh rốt cuộc không chịu nổi, cô nói đồng ý, nhưng cảm thấy dưới môi giống như có ngàn vàng nặng trịch, bất luận làm thế nào cũng không mở miệng ra được, cô cuối cùng đành phải yên lặng gật đầu, mọi người thấy cô gật đầu, toàn bộ hoan hô, Tôn Nặc An lại kích động, anh ta lập tức quỳ đó đeo chiếc nhẫn vào tay cô, sau đó đứng lên.
Trực tiếp kéo cô vào trong ngực, cúi người hôn cô ngay trước mặt mọi người! Đây là nụ hôn không kiềm chế được, cũng không cách nào khước từ, Tôn Nặc An hôn rất sâu rất ôn nhu, mang theo chút kích động, chút thương tiếc, còn có chút vui sướng. Đỗ Mạn Ninh lại rơi nước mắt, mặc anh ta hôn trăn trở.
Cô biết, anh ta đang dùng cách của mình xóa bỏ thân thế kinh khủng của cô, anh ta nghe những người kia nghị luận, anh ta đang bảo vệ cô. Đỗ Mạn Ninh cảm kích, trúc trắc đáp lại anh ta, dẫn tới Tôn Nặc An không nhịn được hôn sâu hơn, cướp đoạt hương vị ngọt ngào của cô, cùng cô dây dưa…
Vào thời khắc này, thời gian tựa như dừng lại, đến khi Đỗ Mạn Ninh vì nghẹt thở mà đẩy Tôn Nặc An ra, mọi người mới kịp phản ứng, không khỏi hâm mộ chúc mừng. Đỗ Mạn Ninh từ đầu đến cuối đều mỉm cười, nhưng chuyện của đàn ông trong tiệc rượu vẫn vậy, khi Tôn lão gia mang Tôn Nặc An đi giới thiệu cho từng nhân vật nổi tiếng, những tiểu thư trong xã hội thượng lưu đều chen chúc.
Không thể nói mất mác, chẳng qua thấy Tôn Nặc An đứng giữa đám phụ nữ chuyện trò vui vẻ, trong lòng vẫn hơi chua xót, cô nhàm chán đi tới bên cạnh Đỗ Ngọc Phân, cùng bà sóng vai nhìn trăng sáng, Đỗ Ngọc Phân không quay đầu lại, chỉ nâng ly rượu uống một hớp, nói: “Mạn Mạn, là mẹ khiến con chịu ủy khuất.”
“Không! Đừng nói như vậy, con trước nay không hề nghĩ vậy.” Nắm chặt tay bà, nhẹ giọng nói: “Mẹ, chuyện liên quan tới ba… Mẹ thật sự không muốn nói cho con sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook