Bà Sa
-
Chương 58: Bật khóc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nói chuyện rõ ràng cùng Lâm Phổ, Lăng Thượng giải quyết xong xuôi vướng bận trong lòng, vài ngày tiếp theo cô bước lên chuyến xe đến một thành phố nọ để tháo gỡ rắc rối khác.
Cô cảm giác bản thân rất cực khổ, nhưng cô không muốn trơ mắt đứng nhìn giữa anh trai và Vân Liệt nảy sinh bất kỳ việc gì.
Đấy cơ hồ là sự tình cô không mong phải trông thấy nhất.
Song lúc cô đến xưởng thì họ báo anh trai đã quay về được mấy ngày rồi, thời gian ngắn sắp tới sẽ không qua bên này.
Thời điểm rời xưởng, Lăng Thượng cúi đầu đi bộ.
Anh trai thực sự rất lợi hại, Lăng Thượng cảm thấy hãnh diện vì anh.
Sau khi trở về, Lăng Thượng lại đến cửa hàng tìm, ngay lập tức bắt gặp thần thái sáng láng của anh trai.
Khuôn mặt vẫn còn hơi gầy, nhưng cả đáy mắt lẫn đuôi lông mày đều lộ ra hạnh phúc và thỏa mãn.
Lăng Thượng cười, song lại mâu thuẫn.
Thời điểm thấy quan hệ giữa anh trai cùng Vân Liệt không tốt, cô lo lắng; bây giờ nhìn anh trai như thế này, cô lại điên cuồng đố kỵ.
Chỉ là không thể nói ra, không thể nói.
Biết Lăng Thượng tới tìm mình, Lăng Viên mải mốt dẫn Lăng Thượng đi ăn một bữa thật ngon để bù đắp. Mà Lăng Thượng vừa định hỏi, đến tột cùng thì đã xảy ra chuyện gì giữa anh và Vân Liệt, bỗng dưngnhân vật chính xuất hiện.
"Vừa nãy anh gọi điện kêu cô ấy tới." Lăng Viên giải thích, sau đó cười cười vẫy tayhướng Vân Liệt.
Lúc đến nơi Vân Liệt đã đoán được Lăng Thượng sẽ ở đấy, vì thế nên nàng cũng không kinh ngạckhi thấy cô. Chỉ là ánh mắt trầm mặc của Lăng Thượng lưu trên người khiến cho nàng có chút thở không nổi.
Như những người cùng một nhà ăn cơm bên nhau, Lăng Viên nói không ngừng, nói chuyện thời tiết, nói chuyện cửa tiệm, nói từ xa đến gần, mà hai người kia thi thoảng đáp vài câu, còn lại hầu như là lẳng lặng mà ăn.
Thời khắc như vậy, tựa hồ đặc biệt quý giá.
Lăng Thượng ăn xong, thở ra một hơi.
Có thể gặp cậu ấy ở đây, hết thảy đều hợp lý thành chương*.
*hợp lí, không thể bàn cãi.
Nếu giữa hai người xem chừng cũng không có gì là không tốt, cô đã có thể an tâm. Đồng thời nhận ra loại tâm tư dư thừa kia thực quá nực cười.
Sao bọn họ có thể có vấn đề.
Nếu Vân Liệt có vấn đề thì đã bộc phát trước hôn lễ rồi, nếu đi đến bước này, cô tin Vân Liệt sẽ có trách nhiệm gánh vác sự lựa chọn của chính mình.
Còn anh trai thì chẳng cần phải bàn, anh ấy yêu Vân Liệt nhường nào chứ, quả thực quá rõ ràng.
Vì lẽ đó nên người đáng nực cười ở đây chỉ có mỗi mình mình, buồn lo vô cớ, xong lại cường điệu hóa lên.
Mặc kệ đến tột cùng thì hai người bọn họ phát sinh ra vấn đề gìsau hôn lễ, nói chung cũng đã trôi qua rồi, không phải sao? Hai người bắt đầu biết điều chỉnh hài hòa mối quan hệ vợ chồng, bắt đầu rèn luyện lẫn nhau, đấy không phải là quá tốt rồi hay sao?
Cô lại còn thực nực cười, vẫn lo lắng, sợ Vân Liệt....
Nói chung, giờ cô có thể an tâm.
*
Sau đó, kì nghỉ hè dài dằng dặc bắt đầu.
Đối với Vân Liệt và Lăng Viên mà nói, kì nghỉ hè này chẳng có gì đáng nói, thế nhưng Y phụ, Y mẫu lại có.
Một cuộc điện thoại gọi tới, Vân Liệt xin nghỉ một tuần để về quê mẹ vợ cùng Lăng Viên lần đầu tiên sau ngày cưới.
Đây cũng là lần thứ ba Lăng Viên đến thị trấn Lập Phong.
Sau khi họ về, đương nhiênY phụ, Y mẫu vui cười hớn hở, thậm chí còn hận không thể đem toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới mang tặng cho đứa con rể vô cùng vừa ý này.
Tất nhiên Lăng Viên vô cùng hiếu thuận, mấy ngày ở đây luôn kêu cha gọi mẹ, chân chính trở thành người một nhà.
Trong đoạn thời gian đó, Lăng Viên muốn leo lên ngọn núi kia, còn Vân Liệt bởi vì nhớ nhung buổi rạng sáng tựa như giấc mộng nọ mà đồng ý.
Thời điểm leo núi, Vân Liệt tận lực không hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trước đây, chỉ có vậy mỗi bước chân mới không đau như thể giẫm lên từng lưỡi dao.
Sau khi lên đỉnh núi, cây hợp hoan lại đang nở rộ cực kỳ tươi đẹp.
Đóa hoa lớn màu hồng phấn như đám mây hạ xuống nhân gian, đẹp đến chói mắt.
Vân Liệt si ngốc ngắm nhìn cái cây, tiếp nhận một cánh hoa Lăng Viên đưa cho mình.
"Thật đẹp, không phải sao?" Lăng Viên cơ hồ đang nín thở, nói.
"Từ khi còn nhỏ, hàng năm em đã bắt đầu thường xuyên leo lên ngọn núi này." Vân Liệt từ từ mở miệng, nước mắt chậm rãi tuôn trào. "Từ khi bắt đầu hiểu chuyện yêu đương, em đã nghĩ nếu có một ngày, em tìm được tình yêu đích thực của đời mình, hai đứa nhất định phải đứng dưới tán cây nàycùng nhau ước nguyện."
Nhưng đợi tới khi hoa nở, người cũng không còn nữa.
Vân Liệt che ngực thật chặt, chỗ ấy đau đến kịch liệt.
Mà Lăng Viên thì lại thương tiếc ôm lấy Vân Liệt. Anh biết Vân Liệt giàu tình cảm, nhưng không ngờ lại dồi dào đến thế. Anh thấp giọng nói bên tai Vân Liệt. "Chúng mình cùng ước nguyện đi."
Song Vân Liệt không đáp, ước nguyệncùng người mình không yêu tại nơi từng ngập tràn thương yêu, nàng vẫn không làm được.
"Chúng ta không cần nói, cứ im lặng là coi như bằng lòng rồi." Lăng Viên khẽ hôn giọt nước mắt của nàng, sau đó ôm sít sao, mắt nhắm nghiền, nội tâm yên lặng ước nguyện.
Có cây hợp hoan chứng kiến, có ngọn núi chứng kiến, chứng kiến cho tình yêu này, chí tử bất du*.
*có chết cũng không thay đổi.
Lời thề của hai người yêu nhau, chắc hẳn sẽ đều trở thành sự thật.
Nhưng Lăng Viên lại không biết, bọn họ không yêu nhau.
*
Trước khi đi, có một lần Y mẫu tâm sự.
Đó là lúc Vân Liệt quay trở lại cùng Lăng Viên từ trên núi, Y mẫu nhìn thấy đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Vân Liệt bèn tranh thủ khi Y phụ dẫn Lăng Viên đi trấn nhỏ bên cạnh câu cá, kéo Vân Liệt tới ngồi bên mình.
"Đã xảy ra chuyện gì à?" Y mẫu lo lắng hỏi. Hôn nhân vừa mới bắt đầu, bà không hy vọng con gái mình không hạnh phúc, lựa chọn Lăng Viên làm con rể, xét đến cùng chính là do vừa ý phẩm chất và năng lực của anh có thể mang lại hạnh phúc cho Vân Liệt.
"Không có chuyện gì hết, chỉ là con hơi kích động khi nhìn thấy hoa nở." Vân Liệt thấp giọng đáp.
"Cũng đâu phải lần đầu tiên con nhìn thấy cái cây kia nở hoa, sao lại đi kích động?" Y mẫu không tin. "Có phải giữa hai đứa xảy ra vấn đề gì không?"
"Giữa bọn con có thể có vấn đề gì chứ?" Vân Liệt cười.
"Ôi, nếu như con không muốn nói thì mẹ cũng không ép." Y mẫu vuốt tóc Vân Liệt. "Có điều, hôn nhân không phải chuyện đùa, không phải lúc nào cũng ở bên nhau là được, phải thật chậm rãi, nếu nảy sinh vấn đề, nhất định phải mở lời nói ra, tuyệt đối đừng lừa gạt."
Vân Liệt lắng nghe, đột nhiên hỏi. "Mẹ, mẹ và cha kết hôn vì yêu sao?"
Y mẫu sững sờ, cười ha hả. "Thời ấy thì yêu đương cái nỗi gì, hai nhà làm chủ, tình yêu là dần dà bồi dưỡng về sau. Người nào đi chăng nữa, bắt đầu có thể là tình yêu, nhưng về sau sẽ chỉ còn dư lại tình thân, đây là chuyện rất bình thường."
Vân Liệt hơi nghiêng đầu, vừa nghe vừa ngẩn người.
Y mẫu quan sát một hồi lâu, lại thở dài. "Vân Liệt, con làm sao vậy? Lăng Viên tốt như thế, con còn gì không vừa lòng chứ? Tại sao con không vui?"
"Có thể là do bất đồng trước và sau khi kết hôn, sợ hãi một chút cũng có thể lí giải mà." Vân Liệt lấy lại tinh thần, đáp.
Y mẫu ôm lấy Vân Liệt, nhẹ nhàng đung đưa người nàng như khi còn bé. "Vân Liệt, cha mẹ luôn mong con được hạnh phúc. Chọn lựa Lăng Viên, cũng không phải là vì nó đối tốt với cha mẹ, chung quy là do nó có thể chăm sóc cho con. Ai cũng có khuyết điểm, trước khi cưới không phát hiện thì sau đó sẽ từ từ hiển hiện rõ, con nên học cách bao dung và nhường nhịn, đấy mới thực sự là hôn nhân."
Đáng tiếc Y mẫu nghĩ không ra, đám cưới với Lăng Viên đã vô cùng hoàn mỹ mà, còn Vân Liệt bỗng chợt nắm thật chặt câu nói trước đó của bà, nàng đẩy Y mẫu ra, hỏi. "Nếu lúc xưa con nói con không yêu Lăng Viên, liệu cha mẹ có để con cưới anh ấy nữa không?"
Y mẫu cau mày, bà không thích giả thiết này, nhưng giả như nó là thật....
"Sẽ không, thời đại này không còn hôn nhân do sắp đặt, nếu như con không yêu nó, cha mẹ cũng không bắt ép con." Đến đây rồi Y mẫu có chút mê muội nói tiếp. "Vấn đề chính là hai đứa đã thực sự gần gũi mà, ở tại rất nhiều chi tiết nhỏ cho thấy giữa hai đứa có nảy sinh cảm tình, lẽ nào tất cả đều là sai sao? Vân Liệt, con đến cùng là làm sao vậy?" 1
Vân Liệt cắn môi, đờ người suy nghĩ rất lâu mới trả lời. "Con không sao, không phải con đã nói là chứng hoảng sợ sau hôn nhân ư."
Tuy Vân Liệt nói như thế, song Y mẫu chung quy còn chưa từ bỏ, trước khi đi dặn tái dặn hồi với Lăng Viên, thế nhưngLăng Viên thật tâm lắng nghe, thật lòng cam kết, sau đó tràn đầy ý cười ôm Vân Liệt rời đi.
Chờ hai người đi hẳn, Y mẫu vẫn nghĩ mãi không ra, rõ ràng là cuộc hôn nhân rất tuyệt vời mà, tại sao còn xuất hiện cảm giác không hài lòng.
*
Sau khi trở về, vì chuyện công việc mà Lăng Viên bận bịu đi tới đi lui, còn Vân Liệt ngay lập tức đi tìm Lăng Thượng.
Chợt phát rồ mà đi tìm cô.
Kỳ thực tối hôm đó cô quay lại liền bắt gặp nàng.
Lăng Thượng vừa vào đã nhìn thấy Vân Liệt, sau đó hơi sửng sốt. "Về rồi à? Sao không ở lại thêm mấy ngày nữa?"
Vân Liệt chẳng nói chẳng rằng tiến lại gần.
Lăng Thượng đưa tay ngăn nàng. "Cậu làm sao vậy?"
"Cậu có biết lần này về nhà, mẹ tôi đã nói gì không?"
Lăng Thượng giật mình, xoay người cẩn thận khóa trái cửa rồi kéo nàng vào phòng ngủ.
Từ sau lần Lâm Phổ nghe lén được cuộc đối thoại của hai người, cô liền trở nên thận trọng hơn mỗi khi cả hai nói chuyện.
"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi leo lên ngọn núi kia cùng Lăng Viênrồi." Vân Liệt bỗng dưng lại nói.
Lăng Thượng mím môi không đáp, mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Cây hợp hoan nở hoa rất đẹp, nhưng tôi lại đứng ở đó cùng một người tôi không yêu." Vân Liệt nói tiếp.
Lăng Thượng dùng lực nắm lấy cổ tay nàng. "Hôm nay cho phép cậu nói những lời như vậy, nhưng về sau cậu đừng nên nói cậu không yêu anh tôi, dù cho cậu không yêu thật thì cũng không thể nói."
Song lời lẽ của Lăng Thượng hiển nhiên không hề lọt vào tai Vân Liệt, nàng không thèm để ý tay đang đau mà còn nói. "Cậu có biết mẹ tôi đã nói gì không?"
Lăng Thượng lạnh lùng nhìn nàng.
"Mẹ tôi nói, bà chỉ hy vọng tôi hạnh phúc, không phải là vì Lăng Viên đối xử tốt với bọn họ mà lựa chọn anh ta, cậu hiểu không? Nếu nhưlúc ấy tôi nói tôi không yêu Lăng Viên, hai người cũng sẽ không miễn cưỡng tôi, cậu có hiểu không?"
Lăng Thượng không hiểu, chuyện đã đến nước này, cô cũng không mong chờ bản thân hiểu hết rõ ràng.
"Tôi thực sự vô cùng hối hận." Vân Liệt lại bắt đầu khóc, hiện tại nàng càng ngày càng khóc nhiều, luôn làm bạn cùng nước mắt, dần dần nếm trải quả đắng tự bản thân gieo hạt. "Tôi hối hận đến nỗi hận không thể tự kết liễu chính mình. Tôi nghĩ tôi nhất định đã hiểu nhầm ý của mẹ tôi, tôi cho rằng bà chỉ cần Lăng Viên làm con rể, trừ anh ta ra thì ai cũng không được, vì thế nên tôi mới chấp thuận, nhưng căn bản không phải như vậy."
Lăng Thượng dần dần cũng không tránh khỏi bị tâm tình của nàng cảm hóa, tay dùng lực từ từ buông lỏng, sau đó rất đau đớn nói. "Vân Liệt, chúng ta đã kiên trì đến tận bây giờ, mọi thứ đang rất tốt rồi, đã không còn có thể quay đầu nữa."
"Biết, tôi biết." Vân Liệt mạnh mẽ vung tay Lăng Thượng ra. "Tôi biết không còn có thể quay đầu, tôi đã có con đường của tôi, cậu cũng đã có con đường của cậu. Ngày tôi thấy cậu khiêu vũ cùng Lâm Phổ giữa hồ tâm đình, tôi đã biết sớm muộn cũng sẽ có ngày cậu rời xa tôi, sau đó chúng ta sẽ sống cuộc sống của riêng mình."
Lăng Thượng giật mình nhìn Vân Liệt. Cô không biết Vân Liệtđã trông thấymột màn hôm ấy, theo trực giác muốn phản bác, muốn nói cho nàng biết đấy chỉ là điệu nhảy cuối cùng của mình và Lâm Phổ, thậm chí bản thân còn không thèm bận tâm.
Nhưng trong phút chốc, Lăng Thượng gắt gao đè lại những lời định thốt lên.
Tùy cậu ấy nghĩ gì thì nghĩ, Lăng Thượng mệt mỏi suy nghĩ.
"Nếu cậu đã nghĩ như vậy, tôi cũng không còn biện pháp." Lăng Thượng thẫn thờ nói.
Vân Liệt trừng mắt nhìn cô, chợt thấy toàn thân đau đớn, cảm giác buồn nôn khó có thể nhẫn nhịn xộc tới, khó chịu đến phiên giang đào hải* khiến cho hai mắt nàng cơ hồ tối sầm lại.
*dời sống lấp biển: ý là khó chịu vô cùng.
Đẩy Lăng Thượng ra, Vân Liệt lảo đảo vọt vào nhà tắm, hướng về phía bồn cầu thổ như điên.
Lăng Thượng chạy lại gần, mặt biến sắc vì kinh hãi, xong vội vã tay chân luống cuống vỗ lưng nàng để thuận khí.
Một lúc lâu sau Vân Liệt mới hòa hoãn, nàng hoàn toàn kiệt sức dựa bên bồn cầu, một giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống.
"Cậu thế nào rồi? Đỡ hơn chút chưa? Hay là mình đi bệnh viện nhé." Lăng Thượng luôn miệng hỏi, dáng vẻ Vân Liệt làm cô suýt tí nữa thì hồn vía bay lên trời.
"Tôi không sao." Vân Liệt vô lực đáp. "Chẳng qua mấy ngày nay có hơi khó chịu thôi."
"Ói đến nỗi ấy lại còn nói không sao, cậu..." Lăng Thượng lớn tiếng trách cứ nàng, đang dở dang bỗng dưng im bặt.
Tay cũng ngừng giữa không trung.
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện làm cô hoàn toàn cứng đờ.
Vân Liệt thấy cô chợt im lặng liền quay đầu lại, thời điểm nhìn gương mặt hoảng hốt của Lăng Thượng, nàng cũng nghĩ đến điều gì đó.
"Không, không, sẽ không." Vân Liệt liều mạng mà lắc đầu. "Chỉ là ngồi tàu nên có hơi khó chịu thôi, sẽ không đâu."
Dường như Lăng Thượng không nghe thấy nàng biện giải, chỉ lầm bầm hỏi. "Hai người là vợ chồng mà, đúng không?"
Vân Liệt tuyệt vọng nhắm nghiền mắt lại.
"Đi bệnh viện đi." Lăng Thượng bình tĩnh nói.
"Tôi không đi." Vân Liệt nhảy dựng lên, quay lưng tính bỏ chạy.
Lăng Thượng nhanh chóng bắt được nàng, biểu cảm hung ác. "Cậu không đi không được, đi!"
Vân Liệt che miệng, suy sụp ngồi xuống đất.
Thế nhưng Lăng Thượng mặc kệ, cô vẫn kéo Vân Liệt đứng dậy, sau đó áp tải nàng đến bệnh viện kiểm tra.
Hối hận cũng vô dụng, tính toán sai ngay tự điểm xuất phát thì dọc con đường sẽ sai hết toàn bộ.
Sau một giờ đồng hồ, hai người bước ra từ bệnh viện đa khoa.
Đứng trước cửa bệnh viện, dòng người qua lại.
Có bác sĩ khoác blouse trắng, tai đeo ống nghe chạyvội vàng; cũng có những người mặc quần áo bệnh nhân, khuôn mặt cứng nhắc, bước chân chậm rãi.
Còn Lăng Thượng và Vân Liệt đứng chính giữa, điểm giống nhau chính là hai gương mặt tuyệt vọng.
Đứng một lát, Lăng Thượng thở ra một hơi, xoay người bước đi.
Còn Vân Liệt siết chặt đơn thuốc bác sĩ đưa, trong nháy mắt Lăng Thượng quay lưng ấy, nàng đột nhiên ngồi chồm hỗm trên mặt đất bật khóc.
Bệnh viện thì thiếu gì hạng người? Cho dù Vân Liệt khóc đến thương tâm như vậy, có điều đó vẫn chỉ là cảm tượng bình thường ở nơi đâythôi, chẳng qua chả ai biết tại sao nàng lại khóc.
Cửa bệnh viện kẻ đến người đi, ai cũng không quan tâm cố sự giữa cô gái vừa quay lưng bước đi cùng cô gái đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc rống, xem ra, bất quá chỉ là một người quay lưng bước đi, còn một người ngồi xổm xuống gào khóc mà thôi.
Hai người, với hai vận mệnh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
#bạn editor nằm dài nhìn trời giữa mùa đông giá rét: chương 58 rồi nhỉ, còn 3 chương 59, 60, 61 nữa thôi, sắp phải xa nhau rồi ( Cảm ơn các bạn đã theo dõi đến tận bây giờ ( Mình sẽ cố gắng hoàn thành chính truyện trong tuần này (
Sau khi nói chuyện rõ ràng cùng Lâm Phổ, Lăng Thượng giải quyết xong xuôi vướng bận trong lòng, vài ngày tiếp theo cô bước lên chuyến xe đến một thành phố nọ để tháo gỡ rắc rối khác.
Cô cảm giác bản thân rất cực khổ, nhưng cô không muốn trơ mắt đứng nhìn giữa anh trai và Vân Liệt nảy sinh bất kỳ việc gì.
Đấy cơ hồ là sự tình cô không mong phải trông thấy nhất.
Song lúc cô đến xưởng thì họ báo anh trai đã quay về được mấy ngày rồi, thời gian ngắn sắp tới sẽ không qua bên này.
Thời điểm rời xưởng, Lăng Thượng cúi đầu đi bộ.
Anh trai thực sự rất lợi hại, Lăng Thượng cảm thấy hãnh diện vì anh.
Sau khi trở về, Lăng Thượng lại đến cửa hàng tìm, ngay lập tức bắt gặp thần thái sáng láng của anh trai.
Khuôn mặt vẫn còn hơi gầy, nhưng cả đáy mắt lẫn đuôi lông mày đều lộ ra hạnh phúc và thỏa mãn.
Lăng Thượng cười, song lại mâu thuẫn.
Thời điểm thấy quan hệ giữa anh trai cùng Vân Liệt không tốt, cô lo lắng; bây giờ nhìn anh trai như thế này, cô lại điên cuồng đố kỵ.
Chỉ là không thể nói ra, không thể nói.
Biết Lăng Thượng tới tìm mình, Lăng Viên mải mốt dẫn Lăng Thượng đi ăn một bữa thật ngon để bù đắp. Mà Lăng Thượng vừa định hỏi, đến tột cùng thì đã xảy ra chuyện gì giữa anh và Vân Liệt, bỗng dưngnhân vật chính xuất hiện.
"Vừa nãy anh gọi điện kêu cô ấy tới." Lăng Viên giải thích, sau đó cười cười vẫy tayhướng Vân Liệt.
Lúc đến nơi Vân Liệt đã đoán được Lăng Thượng sẽ ở đấy, vì thế nên nàng cũng không kinh ngạckhi thấy cô. Chỉ là ánh mắt trầm mặc của Lăng Thượng lưu trên người khiến cho nàng có chút thở không nổi.
Như những người cùng một nhà ăn cơm bên nhau, Lăng Viên nói không ngừng, nói chuyện thời tiết, nói chuyện cửa tiệm, nói từ xa đến gần, mà hai người kia thi thoảng đáp vài câu, còn lại hầu như là lẳng lặng mà ăn.
Thời khắc như vậy, tựa hồ đặc biệt quý giá.
Lăng Thượng ăn xong, thở ra một hơi.
Có thể gặp cậu ấy ở đây, hết thảy đều hợp lý thành chương*.
*hợp lí, không thể bàn cãi.
Nếu giữa hai người xem chừng cũng không có gì là không tốt, cô đã có thể an tâm. Đồng thời nhận ra loại tâm tư dư thừa kia thực quá nực cười.
Sao bọn họ có thể có vấn đề.
Nếu Vân Liệt có vấn đề thì đã bộc phát trước hôn lễ rồi, nếu đi đến bước này, cô tin Vân Liệt sẽ có trách nhiệm gánh vác sự lựa chọn của chính mình.
Còn anh trai thì chẳng cần phải bàn, anh ấy yêu Vân Liệt nhường nào chứ, quả thực quá rõ ràng.
Vì lẽ đó nên người đáng nực cười ở đây chỉ có mỗi mình mình, buồn lo vô cớ, xong lại cường điệu hóa lên.
Mặc kệ đến tột cùng thì hai người bọn họ phát sinh ra vấn đề gìsau hôn lễ, nói chung cũng đã trôi qua rồi, không phải sao? Hai người bắt đầu biết điều chỉnh hài hòa mối quan hệ vợ chồng, bắt đầu rèn luyện lẫn nhau, đấy không phải là quá tốt rồi hay sao?
Cô lại còn thực nực cười, vẫn lo lắng, sợ Vân Liệt....
Nói chung, giờ cô có thể an tâm.
*
Sau đó, kì nghỉ hè dài dằng dặc bắt đầu.
Đối với Vân Liệt và Lăng Viên mà nói, kì nghỉ hè này chẳng có gì đáng nói, thế nhưng Y phụ, Y mẫu lại có.
Một cuộc điện thoại gọi tới, Vân Liệt xin nghỉ một tuần để về quê mẹ vợ cùng Lăng Viên lần đầu tiên sau ngày cưới.
Đây cũng là lần thứ ba Lăng Viên đến thị trấn Lập Phong.
Sau khi họ về, đương nhiênY phụ, Y mẫu vui cười hớn hở, thậm chí còn hận không thể đem toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới mang tặng cho đứa con rể vô cùng vừa ý này.
Tất nhiên Lăng Viên vô cùng hiếu thuận, mấy ngày ở đây luôn kêu cha gọi mẹ, chân chính trở thành người một nhà.
Trong đoạn thời gian đó, Lăng Viên muốn leo lên ngọn núi kia, còn Vân Liệt bởi vì nhớ nhung buổi rạng sáng tựa như giấc mộng nọ mà đồng ý.
Thời điểm leo núi, Vân Liệt tận lực không hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trước đây, chỉ có vậy mỗi bước chân mới không đau như thể giẫm lên từng lưỡi dao.
Sau khi lên đỉnh núi, cây hợp hoan lại đang nở rộ cực kỳ tươi đẹp.
Đóa hoa lớn màu hồng phấn như đám mây hạ xuống nhân gian, đẹp đến chói mắt.
Vân Liệt si ngốc ngắm nhìn cái cây, tiếp nhận một cánh hoa Lăng Viên đưa cho mình.
"Thật đẹp, không phải sao?" Lăng Viên cơ hồ đang nín thở, nói.
"Từ khi còn nhỏ, hàng năm em đã bắt đầu thường xuyên leo lên ngọn núi này." Vân Liệt từ từ mở miệng, nước mắt chậm rãi tuôn trào. "Từ khi bắt đầu hiểu chuyện yêu đương, em đã nghĩ nếu có một ngày, em tìm được tình yêu đích thực của đời mình, hai đứa nhất định phải đứng dưới tán cây nàycùng nhau ước nguyện."
Nhưng đợi tới khi hoa nở, người cũng không còn nữa.
Vân Liệt che ngực thật chặt, chỗ ấy đau đến kịch liệt.
Mà Lăng Viên thì lại thương tiếc ôm lấy Vân Liệt. Anh biết Vân Liệt giàu tình cảm, nhưng không ngờ lại dồi dào đến thế. Anh thấp giọng nói bên tai Vân Liệt. "Chúng mình cùng ước nguyện đi."
Song Vân Liệt không đáp, ước nguyệncùng người mình không yêu tại nơi từng ngập tràn thương yêu, nàng vẫn không làm được.
"Chúng ta không cần nói, cứ im lặng là coi như bằng lòng rồi." Lăng Viên khẽ hôn giọt nước mắt của nàng, sau đó ôm sít sao, mắt nhắm nghiền, nội tâm yên lặng ước nguyện.
Có cây hợp hoan chứng kiến, có ngọn núi chứng kiến, chứng kiến cho tình yêu này, chí tử bất du*.
*có chết cũng không thay đổi.
Lời thề của hai người yêu nhau, chắc hẳn sẽ đều trở thành sự thật.
Nhưng Lăng Viên lại không biết, bọn họ không yêu nhau.
*
Trước khi đi, có một lần Y mẫu tâm sự.
Đó là lúc Vân Liệt quay trở lại cùng Lăng Viên từ trên núi, Y mẫu nhìn thấy đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Vân Liệt bèn tranh thủ khi Y phụ dẫn Lăng Viên đi trấn nhỏ bên cạnh câu cá, kéo Vân Liệt tới ngồi bên mình.
"Đã xảy ra chuyện gì à?" Y mẫu lo lắng hỏi. Hôn nhân vừa mới bắt đầu, bà không hy vọng con gái mình không hạnh phúc, lựa chọn Lăng Viên làm con rể, xét đến cùng chính là do vừa ý phẩm chất và năng lực của anh có thể mang lại hạnh phúc cho Vân Liệt.
"Không có chuyện gì hết, chỉ là con hơi kích động khi nhìn thấy hoa nở." Vân Liệt thấp giọng đáp.
"Cũng đâu phải lần đầu tiên con nhìn thấy cái cây kia nở hoa, sao lại đi kích động?" Y mẫu không tin. "Có phải giữa hai đứa xảy ra vấn đề gì không?"
"Giữa bọn con có thể có vấn đề gì chứ?" Vân Liệt cười.
"Ôi, nếu như con không muốn nói thì mẹ cũng không ép." Y mẫu vuốt tóc Vân Liệt. "Có điều, hôn nhân không phải chuyện đùa, không phải lúc nào cũng ở bên nhau là được, phải thật chậm rãi, nếu nảy sinh vấn đề, nhất định phải mở lời nói ra, tuyệt đối đừng lừa gạt."
Vân Liệt lắng nghe, đột nhiên hỏi. "Mẹ, mẹ và cha kết hôn vì yêu sao?"
Y mẫu sững sờ, cười ha hả. "Thời ấy thì yêu đương cái nỗi gì, hai nhà làm chủ, tình yêu là dần dà bồi dưỡng về sau. Người nào đi chăng nữa, bắt đầu có thể là tình yêu, nhưng về sau sẽ chỉ còn dư lại tình thân, đây là chuyện rất bình thường."
Vân Liệt hơi nghiêng đầu, vừa nghe vừa ngẩn người.
Y mẫu quan sát một hồi lâu, lại thở dài. "Vân Liệt, con làm sao vậy? Lăng Viên tốt như thế, con còn gì không vừa lòng chứ? Tại sao con không vui?"
"Có thể là do bất đồng trước và sau khi kết hôn, sợ hãi một chút cũng có thể lí giải mà." Vân Liệt lấy lại tinh thần, đáp.
Y mẫu ôm lấy Vân Liệt, nhẹ nhàng đung đưa người nàng như khi còn bé. "Vân Liệt, cha mẹ luôn mong con được hạnh phúc. Chọn lựa Lăng Viên, cũng không phải là vì nó đối tốt với cha mẹ, chung quy là do nó có thể chăm sóc cho con. Ai cũng có khuyết điểm, trước khi cưới không phát hiện thì sau đó sẽ từ từ hiển hiện rõ, con nên học cách bao dung và nhường nhịn, đấy mới thực sự là hôn nhân."
Đáng tiếc Y mẫu nghĩ không ra, đám cưới với Lăng Viên đã vô cùng hoàn mỹ mà, còn Vân Liệt bỗng chợt nắm thật chặt câu nói trước đó của bà, nàng đẩy Y mẫu ra, hỏi. "Nếu lúc xưa con nói con không yêu Lăng Viên, liệu cha mẹ có để con cưới anh ấy nữa không?"
Y mẫu cau mày, bà không thích giả thiết này, nhưng giả như nó là thật....
"Sẽ không, thời đại này không còn hôn nhân do sắp đặt, nếu như con không yêu nó, cha mẹ cũng không bắt ép con." Đến đây rồi Y mẫu có chút mê muội nói tiếp. "Vấn đề chính là hai đứa đã thực sự gần gũi mà, ở tại rất nhiều chi tiết nhỏ cho thấy giữa hai đứa có nảy sinh cảm tình, lẽ nào tất cả đều là sai sao? Vân Liệt, con đến cùng là làm sao vậy?" 1
Vân Liệt cắn môi, đờ người suy nghĩ rất lâu mới trả lời. "Con không sao, không phải con đã nói là chứng hoảng sợ sau hôn nhân ư."
Tuy Vân Liệt nói như thế, song Y mẫu chung quy còn chưa từ bỏ, trước khi đi dặn tái dặn hồi với Lăng Viên, thế nhưngLăng Viên thật tâm lắng nghe, thật lòng cam kết, sau đó tràn đầy ý cười ôm Vân Liệt rời đi.
Chờ hai người đi hẳn, Y mẫu vẫn nghĩ mãi không ra, rõ ràng là cuộc hôn nhân rất tuyệt vời mà, tại sao còn xuất hiện cảm giác không hài lòng.
*
Sau khi trở về, vì chuyện công việc mà Lăng Viên bận bịu đi tới đi lui, còn Vân Liệt ngay lập tức đi tìm Lăng Thượng.
Chợt phát rồ mà đi tìm cô.
Kỳ thực tối hôm đó cô quay lại liền bắt gặp nàng.
Lăng Thượng vừa vào đã nhìn thấy Vân Liệt, sau đó hơi sửng sốt. "Về rồi à? Sao không ở lại thêm mấy ngày nữa?"
Vân Liệt chẳng nói chẳng rằng tiến lại gần.
Lăng Thượng đưa tay ngăn nàng. "Cậu làm sao vậy?"
"Cậu có biết lần này về nhà, mẹ tôi đã nói gì không?"
Lăng Thượng giật mình, xoay người cẩn thận khóa trái cửa rồi kéo nàng vào phòng ngủ.
Từ sau lần Lâm Phổ nghe lén được cuộc đối thoại của hai người, cô liền trở nên thận trọng hơn mỗi khi cả hai nói chuyện.
"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi leo lên ngọn núi kia cùng Lăng Viênrồi." Vân Liệt bỗng dưng lại nói.
Lăng Thượng mím môi không đáp, mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Cây hợp hoan nở hoa rất đẹp, nhưng tôi lại đứng ở đó cùng một người tôi không yêu." Vân Liệt nói tiếp.
Lăng Thượng dùng lực nắm lấy cổ tay nàng. "Hôm nay cho phép cậu nói những lời như vậy, nhưng về sau cậu đừng nên nói cậu không yêu anh tôi, dù cho cậu không yêu thật thì cũng không thể nói."
Song lời lẽ của Lăng Thượng hiển nhiên không hề lọt vào tai Vân Liệt, nàng không thèm để ý tay đang đau mà còn nói. "Cậu có biết mẹ tôi đã nói gì không?"
Lăng Thượng lạnh lùng nhìn nàng.
"Mẹ tôi nói, bà chỉ hy vọng tôi hạnh phúc, không phải là vì Lăng Viên đối xử tốt với bọn họ mà lựa chọn anh ta, cậu hiểu không? Nếu nhưlúc ấy tôi nói tôi không yêu Lăng Viên, hai người cũng sẽ không miễn cưỡng tôi, cậu có hiểu không?"
Lăng Thượng không hiểu, chuyện đã đến nước này, cô cũng không mong chờ bản thân hiểu hết rõ ràng.
"Tôi thực sự vô cùng hối hận." Vân Liệt lại bắt đầu khóc, hiện tại nàng càng ngày càng khóc nhiều, luôn làm bạn cùng nước mắt, dần dần nếm trải quả đắng tự bản thân gieo hạt. "Tôi hối hận đến nỗi hận không thể tự kết liễu chính mình. Tôi nghĩ tôi nhất định đã hiểu nhầm ý của mẹ tôi, tôi cho rằng bà chỉ cần Lăng Viên làm con rể, trừ anh ta ra thì ai cũng không được, vì thế nên tôi mới chấp thuận, nhưng căn bản không phải như vậy."
Lăng Thượng dần dần cũng không tránh khỏi bị tâm tình của nàng cảm hóa, tay dùng lực từ từ buông lỏng, sau đó rất đau đớn nói. "Vân Liệt, chúng ta đã kiên trì đến tận bây giờ, mọi thứ đang rất tốt rồi, đã không còn có thể quay đầu nữa."
"Biết, tôi biết." Vân Liệt mạnh mẽ vung tay Lăng Thượng ra. "Tôi biết không còn có thể quay đầu, tôi đã có con đường của tôi, cậu cũng đã có con đường của cậu. Ngày tôi thấy cậu khiêu vũ cùng Lâm Phổ giữa hồ tâm đình, tôi đã biết sớm muộn cũng sẽ có ngày cậu rời xa tôi, sau đó chúng ta sẽ sống cuộc sống của riêng mình."
Lăng Thượng giật mình nhìn Vân Liệt. Cô không biết Vân Liệtđã trông thấymột màn hôm ấy, theo trực giác muốn phản bác, muốn nói cho nàng biết đấy chỉ là điệu nhảy cuối cùng của mình và Lâm Phổ, thậm chí bản thân còn không thèm bận tâm.
Nhưng trong phút chốc, Lăng Thượng gắt gao đè lại những lời định thốt lên.
Tùy cậu ấy nghĩ gì thì nghĩ, Lăng Thượng mệt mỏi suy nghĩ.
"Nếu cậu đã nghĩ như vậy, tôi cũng không còn biện pháp." Lăng Thượng thẫn thờ nói.
Vân Liệt trừng mắt nhìn cô, chợt thấy toàn thân đau đớn, cảm giác buồn nôn khó có thể nhẫn nhịn xộc tới, khó chịu đến phiên giang đào hải* khiến cho hai mắt nàng cơ hồ tối sầm lại.
*dời sống lấp biển: ý là khó chịu vô cùng.
Đẩy Lăng Thượng ra, Vân Liệt lảo đảo vọt vào nhà tắm, hướng về phía bồn cầu thổ như điên.
Lăng Thượng chạy lại gần, mặt biến sắc vì kinh hãi, xong vội vã tay chân luống cuống vỗ lưng nàng để thuận khí.
Một lúc lâu sau Vân Liệt mới hòa hoãn, nàng hoàn toàn kiệt sức dựa bên bồn cầu, một giọt lệ nhẹ nhàng rơi xuống.
"Cậu thế nào rồi? Đỡ hơn chút chưa? Hay là mình đi bệnh viện nhé." Lăng Thượng luôn miệng hỏi, dáng vẻ Vân Liệt làm cô suýt tí nữa thì hồn vía bay lên trời.
"Tôi không sao." Vân Liệt vô lực đáp. "Chẳng qua mấy ngày nay có hơi khó chịu thôi."
"Ói đến nỗi ấy lại còn nói không sao, cậu..." Lăng Thượng lớn tiếng trách cứ nàng, đang dở dang bỗng dưng im bặt.
Tay cũng ngừng giữa không trung.
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện làm cô hoàn toàn cứng đờ.
Vân Liệt thấy cô chợt im lặng liền quay đầu lại, thời điểm nhìn gương mặt hoảng hốt của Lăng Thượng, nàng cũng nghĩ đến điều gì đó.
"Không, không, sẽ không." Vân Liệt liều mạng mà lắc đầu. "Chỉ là ngồi tàu nên có hơi khó chịu thôi, sẽ không đâu."
Dường như Lăng Thượng không nghe thấy nàng biện giải, chỉ lầm bầm hỏi. "Hai người là vợ chồng mà, đúng không?"
Vân Liệt tuyệt vọng nhắm nghiền mắt lại.
"Đi bệnh viện đi." Lăng Thượng bình tĩnh nói.
"Tôi không đi." Vân Liệt nhảy dựng lên, quay lưng tính bỏ chạy.
Lăng Thượng nhanh chóng bắt được nàng, biểu cảm hung ác. "Cậu không đi không được, đi!"
Vân Liệt che miệng, suy sụp ngồi xuống đất.
Thế nhưng Lăng Thượng mặc kệ, cô vẫn kéo Vân Liệt đứng dậy, sau đó áp tải nàng đến bệnh viện kiểm tra.
Hối hận cũng vô dụng, tính toán sai ngay tự điểm xuất phát thì dọc con đường sẽ sai hết toàn bộ.
Sau một giờ đồng hồ, hai người bước ra từ bệnh viện đa khoa.
Đứng trước cửa bệnh viện, dòng người qua lại.
Có bác sĩ khoác blouse trắng, tai đeo ống nghe chạyvội vàng; cũng có những người mặc quần áo bệnh nhân, khuôn mặt cứng nhắc, bước chân chậm rãi.
Còn Lăng Thượng và Vân Liệt đứng chính giữa, điểm giống nhau chính là hai gương mặt tuyệt vọng.
Đứng một lát, Lăng Thượng thở ra một hơi, xoay người bước đi.
Còn Vân Liệt siết chặt đơn thuốc bác sĩ đưa, trong nháy mắt Lăng Thượng quay lưng ấy, nàng đột nhiên ngồi chồm hỗm trên mặt đất bật khóc.
Bệnh viện thì thiếu gì hạng người? Cho dù Vân Liệt khóc đến thương tâm như vậy, có điều đó vẫn chỉ là cảm tượng bình thường ở nơi đâythôi, chẳng qua chả ai biết tại sao nàng lại khóc.
Cửa bệnh viện kẻ đến người đi, ai cũng không quan tâm cố sự giữa cô gái vừa quay lưng bước đi cùng cô gái đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc rống, xem ra, bất quá chỉ là một người quay lưng bước đi, còn một người ngồi xổm xuống gào khóc mà thôi.
Hai người, với hai vận mệnh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
#bạn editor nằm dài nhìn trời giữa mùa đông giá rét: chương 58 rồi nhỉ, còn 3 chương 59, 60, 61 nữa thôi, sắp phải xa nhau rồi ( Cảm ơn các bạn đã theo dõi đến tận bây giờ ( Mình sẽ cố gắng hoàn thành chính truyện trong tuần này (
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook