Bá Nữ Khiêm Quân
-
Chương 54: Cậu đến làm gì? [6]
Edit &Beta: Phong Vũ
“Nhìn cậu thê thảm? Quân Quân vì sao lại nói như vậy?” Trình Hiểu Quân không hiểu nguyên nhân Trần Hiểu Quân nói những lời này.
Trần Hiểu Quân hằn học với cậu: “Tôi chia tay Bành Hạo rồi, thấy tôi gặp chuyện như vậy cậu nhất định vui lắm đúng không!” Trần Hiểu Quân khẳng định tên quỷ đáng ghét này đang trông mình chia tay Bành Hạo, sau đó đến xem mình mất mặt, hơn nữa vừa chia tay cậu ta liền xuất hiện ở trước mặt mình, chẳng phải là bằng chứng rõ nhất rồi sao? Trần Hiểu Quân chưa từng nghĩ vì sao cô không muốn đem chuyện cô và Bành Hạo quen nhau nói cho ba biết mà lại có thể dễ dàng tự giác đem chuyện mình chia tay nói cho Trình Hiểu Quân.
Trình Hiểu Quân chỉ sửng sốt một giây: “Tớ không có ý muốn đến xem cậu mất mặt.” Về phần vui… Đúng là tớ thật sự rất vui khi cậu chia tay Bành Hạo.
Trần Hiểu Quân nghe xong lời anh nói cũng đành hết cách, không thể buộc cậu nói ra ý nghĩ mà tự cô nghĩ ra. Lặng im trong chốc lát sau, Trần Hiểu Quân nhìn xa xa hỏi: “Quỷ đáng ghét, có phải cậu cũng thấy tôi rất hung dữ?”
“Không có.” Trình Hiểu Quân trả lời rất rõ ràng.
“Không có?” Trần Hiểu Quân dùng ánh mắt mười phần không tin nhìn Trình Hiểu Quân: “Tôi không hung dữ, tôi đánh cậu, chửi cậu mà cũng không hung dữ?”
“Quân Quân chỉ thỉnh thoảng mới đánh tớ mắng tớ, hơn nữa là vì tớ chọc giận cậu nên mới bị như vậy.” Lúc còn nhỏ có thể không rõ vì sao Quân Quân lại đối xử với mình như vậy, đến khi trưởng thành thì dần dần cũng hiểu được, hơn nữa nói đánh và mắng, kỳ thật bị Quân Quân đánh đối với mình mà nói chẳng thể nói là đau, còn mắng, thì Quân Quân từ nhỏ đã luôn mắng mình hoài rồi riết cũng thành thói quen.
“Cậu cười cái gì?” Trần Hiểu Quân bực mình quát.
Chẳng lẽ vừa rồi nghĩ đến việc Quân Quân mắng mình đánh mình mà mình lại cười? “Tớ không có.” Cho dù có cười cũng không thể thừa nhận.
“Cậu rõ ràng là đang cười! Cậu nhất định là cười tôi nhanh như vậy đã chia tay Bành Hạo!” Trần Hiểu Quân không thừa nhận là mình vừa rồi nhìn lầm, “Hoặc là, cậu cho rằng tôi trước kia đánh chửi cậu quá nhẹ?” Có thể có khả năng này, mình mắng cậu ta đánh cậu ta nhiều năm như vậy mà đến giờ cậu ta vẫn không có bị dọa bỏ chạy, lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh mình? Hay là quỷ đáng ghét này đầu óc có vấn đề?
“Tuyệt đối không có.” Trình Hiểu Quân vì không để cho Quân Quân tiếp tục hỏi nửa liền đánh bạo hỏi: “Quân Quân, cậu vì sao lại chia tay Bành Hạo?”
Nhắc tới chuyện này là Trần Hiểu Quân liền tức giận: “Liên quan gì đến cậu?” Nhưng vẫn nhịn không được muốn tìm một người để kể: “Cậu ta nói tôi khi ở bên cạnh cậu ta không phải là con người thật của mình…”
“Cậu ta nói như vậy?” Bành Hạo chắc đã biết điều này còn sớm hơn mình.
Trần Hiểu Quân gật đầu, vừa rồi hồi tưởng lại lời Bành Hạo nói ở quán trà, cô cũng hiểu điều Bành Hạo nói là sự thật, nếu không vì sao trong khoảng thời gian này mình lại cảm thấy mệt mỏi như vậy? Làm một người không phải là mình có thể không mệt sao?
“Lúc ở trường tớ mới phát hiện, Quân Quân, bộ dạng lúc cậu ở bên cạnh Bành Hạo rất kỳ quái, cứ như muốn bắt chước những đôi khác mà hẹn hò với Bành Hạo, đây hoàn toàn không phải là chuyện cậu thực sự sẽ làm.” Trình Hiểu Quân nói rất nhẹ nhưng Trần Hiểu Quân nghe liền nhăn mày lại.
“Cậu đã sớm biết rồi?”
Trình Hiểu Quân gật đầu.
“Nếu cậu đã sớm biết thì vì sao lại không nói cho tôi biết?” Trần Hiểu Quân từ ghế dài đứng lên, vậy chẳng phải mình bị biến thành trò hề trước mặt Bành Hạo và cái tên quỷ đáng ghét này rồi sao, còn là một đứa ngốc tới nỗi đến cuối cùng mới biết hóa ra mình chỉ là một con hề?
Trình Hiểu Quân không hiểu ngơ ngác nhìn Trần Hiểu Quân đột nhiên đứng lên trong lòng suy nghĩ: Chẳng lẽ cậu ấy nghe lời mình nói gì sao? Chẳng lẽ vì cậu ấy tin lời mình mà sau đó chia tay Bành Hạo sao?
Trần Hiểu Quân nghĩ quỷ đáng ghét đang ngầm thừa nhận, nên tức giận đến mức dùng hết sức đạp chân Trình Hiểu Quân, hét lớn một tiếng: “Cậu là đồ khốn!” rồi bỏ chạy về nhà.
Trình Hiểu Quân xoa cẳng chân có hơi đau mà thở dài nhìn Trần Hiểu Quân chạy đi rất xa. Quân Quân, lại giận rồi…
[Nhật ký] Tớ nghĩ cậu thích tớ!
Mùa đông năm nay là mùa đông khó khăn nhất đối với mình, nhưng cũng nhờ một buổi chiều này mà cái lạnh của mùa đông năm nay dường như chẳng còn gì đáng kể, bởi vì Quân Quân đã chia tay Bành Hạo. Tuy rằng mình không biết cụ thể tình hình khi bọn họ chia tay, đương nhiên mình cũng không dám hỏi Quân Quân, nhưng mình có thể khẳng định, Bành Hạo sẽ biến mất khỏi cái vị trí mà mình luôn muốn giữ ở trong lòng Quân Quân. Nghe được cái tin đó mình đã rất vui, không những thế tin đó còn là do Quân Quân tự mình nói cho mình biết. Kế hoạch của mình quả nhiên thành công!
Bành Hạo, tôi không ghét cậu, nhưng với điều kiện tiên quyết là không được mơ mộng hảo huyền là sẽ được ở bên cạnh Quân Quân. Tôi đã lặng lẽ canh chừng Quân Quân nhiều năm như vậy, lặng lẽ thản nhiên xua đuổi nhiều người có ý định tấn công Quân Quân như vậy, làm sao có thể chỉ vì Bành Hạo cậu xuất hiện mà từ bỏ chứ, Bành Hạo, đừng có trách tôi gây trở ngại cho cậu và Quân Quân! Nếu không phải Quân Quân không thích cậu, thì làm sao mấy lời tôi cố ý nói trước mặt cậu ấy lại có thể tạo ra cho cậu ấy áp lực lớn như vậy? May mắn, cậu cũng đã sớm nhận ra vấn đề giữa cậu và Quân Quân, bằng không tôi cũng không biết tôi sẽ còn phải tiếp tục nói những gì làm tổn thương Quân Quân.
Bành Hạo, cậu không hoàn toàn hiểu Quân Quân, cũng không thể hoàn toàn bao dung mọi sự cho Quân Quân nên mới sớm từ bỏ cô ấy.
Quân Quân, cậu luôn là người cuối cùng nhận ra mình đã sai, nhưng mà cho dù cậu có sớm biết mình sai thì với tính cách của cậu cũng sẽ không nhanh chóng sửa sai. Quân Quân, cậu có biết đã bao lâu cậu không mặc váy rồi không? Có lẽ cậu cố ý quên, nhưng tớ thì nhớ rất rõ, từ cái buổi tối hồi sơ trung đó đã bắt đầu không thấy cậu mặc váy, cũng ném hết váy của mình đi… Cậu có biết không hôm ấy khi tớ nhìn thấy cậu mặc váy trong lòng có bao nhiêu khổ sở, nhưng cậu vì Bành Hạo mà vẫn mặc, cho dù lúc đó tớ đã biết cậu không thích Bành Hạo, nhưng tớ vẫn không thể kìm chế được nỗi buồn, buồn cậu sau nhiều năm như vậy lại vì cậu ta mà mặc váy, còn có quần áo xinh đẹp nữa chứ… Tớ còn rất ghen tị với Bành Hạo, cậu ta có thể kiêu ngạo tuyên bố cậu là cô bạn gái xinh đẹp nhất của cậu ta…
Quân Quân, tớ không thể để cho tình hình như vậy tiếp tục phát triển, không thể để cậu vì Bành Hạo mà làm càng nhiều chuyện cậu không muốn làm, cho nên tớ mới gia tăng “áp lực” đối với cậu. Trước kỳ nghỉ tớ liền gọi điện thoại cho cậu, cậu nghe xong lời của tớ nói nhất định sẽ tức giận, bất luận trong lòng cậu nghĩ như thế nào khi nghe lời của tớ nói, ít nhất cũng có thể chiếm cứ không gian cùng thời gian lòng cậu nghĩ tới cậu ta. Cậu về nhà sớm tớ không thể làm gì, nhưng tớ sẽ không từ bỏ cơ hội có thể về nhà “giám sát” cậu.
Nhìn cậu ngày nào cũng đi dạo với Bành Hạo, tớ thật sự rất muốn giữ chặt tay cậu không cho cậu đi, nhưng tớ biết tớ càng làm như vậy cậu sẽ càng không nghe lời tớ, sẽ càng không thích tớ hơn. Chẳng có cách nào tốt hơn, tớ đành phải tiếp tục ở trước mặt cậu mà nhắc đến vấn đề quan hệ giữa cậu và Bành Hạo, mỗi ngày tớ còn ở ban công phòng khách nhìn cậu trở về, mãi đến khi nghe được tiếng bước chân của cậu đi qua rồi biến mất trước cửa nhà tớ. Cái nhìn chăm chú của tớ thật sự làm cho cậu cảm thấy khó chịu, nhìn cậu thấy tớ đứng ở ban công liền chạy vào trong nhà là tớ đã biết rồi. Hơn nữa sau đó, cậu càng ngày càng về sớm, thời gian cậu ở bên cạnh Bành Hạo cũng càng ngày càng ít, tuy rằng hơi hèn, nhưng kế hoạch của tớ xem như thành công đi…
Quân Quân, tớ biết tớ làm những chuyện này sẽ tổn thương cậu, nhưng nếu cậu còn không sớm nhận ra thì về sau sẽ càng thêm đau đớn, tớ rất tiếc vì trong khoảng thời gian hẹn hò này cậu phải thay đổi và chịu nhiều áp lực, nhưng tớ vẫn muốn làm cho cậu hiểu rõ bản thân mình, cho nên tớ không hối hận…
Quân Quân, cậu đã chia tay Bành Hạo, cậu cũng biết nguyên nhân cậu chia tay Bành Hạo, về sau đừng nên phạm sai lầm như vậy nữa nhé? Quân Quân, phải bao lâu nữa cậu mới có thể biết, tớ mới là người làm cho cậu an nhàn không hề bị ép buộc nhất, bao dung cậu nhất, mỗi ngày chỉ cần nhớ về cậu là thấy vui vẻ rồi, luôn luôn ở bên cạnh cậu, đã nhiều như vậy năm vẫn không thể rời xa cậu! Tớ chờ cậu, chờ cậu hiểu rõ trái tim mình sau đó là thích tớ…
“Nhìn cậu thê thảm? Quân Quân vì sao lại nói như vậy?” Trình Hiểu Quân không hiểu nguyên nhân Trần Hiểu Quân nói những lời này.
Trần Hiểu Quân hằn học với cậu: “Tôi chia tay Bành Hạo rồi, thấy tôi gặp chuyện như vậy cậu nhất định vui lắm đúng không!” Trần Hiểu Quân khẳng định tên quỷ đáng ghét này đang trông mình chia tay Bành Hạo, sau đó đến xem mình mất mặt, hơn nữa vừa chia tay cậu ta liền xuất hiện ở trước mặt mình, chẳng phải là bằng chứng rõ nhất rồi sao? Trần Hiểu Quân chưa từng nghĩ vì sao cô không muốn đem chuyện cô và Bành Hạo quen nhau nói cho ba biết mà lại có thể dễ dàng tự giác đem chuyện mình chia tay nói cho Trình Hiểu Quân.
Trình Hiểu Quân chỉ sửng sốt một giây: “Tớ không có ý muốn đến xem cậu mất mặt.” Về phần vui… Đúng là tớ thật sự rất vui khi cậu chia tay Bành Hạo.
Trần Hiểu Quân nghe xong lời anh nói cũng đành hết cách, không thể buộc cậu nói ra ý nghĩ mà tự cô nghĩ ra. Lặng im trong chốc lát sau, Trần Hiểu Quân nhìn xa xa hỏi: “Quỷ đáng ghét, có phải cậu cũng thấy tôi rất hung dữ?”
“Không có.” Trình Hiểu Quân trả lời rất rõ ràng.
“Không có?” Trần Hiểu Quân dùng ánh mắt mười phần không tin nhìn Trình Hiểu Quân: “Tôi không hung dữ, tôi đánh cậu, chửi cậu mà cũng không hung dữ?”
“Quân Quân chỉ thỉnh thoảng mới đánh tớ mắng tớ, hơn nữa là vì tớ chọc giận cậu nên mới bị như vậy.” Lúc còn nhỏ có thể không rõ vì sao Quân Quân lại đối xử với mình như vậy, đến khi trưởng thành thì dần dần cũng hiểu được, hơn nữa nói đánh và mắng, kỳ thật bị Quân Quân đánh đối với mình mà nói chẳng thể nói là đau, còn mắng, thì Quân Quân từ nhỏ đã luôn mắng mình hoài rồi riết cũng thành thói quen.
“Cậu cười cái gì?” Trần Hiểu Quân bực mình quát.
Chẳng lẽ vừa rồi nghĩ đến việc Quân Quân mắng mình đánh mình mà mình lại cười? “Tớ không có.” Cho dù có cười cũng không thể thừa nhận.
“Cậu rõ ràng là đang cười! Cậu nhất định là cười tôi nhanh như vậy đã chia tay Bành Hạo!” Trần Hiểu Quân không thừa nhận là mình vừa rồi nhìn lầm, “Hoặc là, cậu cho rằng tôi trước kia đánh chửi cậu quá nhẹ?” Có thể có khả năng này, mình mắng cậu ta đánh cậu ta nhiều năm như vậy mà đến giờ cậu ta vẫn không có bị dọa bỏ chạy, lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh mình? Hay là quỷ đáng ghét này đầu óc có vấn đề?
“Tuyệt đối không có.” Trình Hiểu Quân vì không để cho Quân Quân tiếp tục hỏi nửa liền đánh bạo hỏi: “Quân Quân, cậu vì sao lại chia tay Bành Hạo?”
Nhắc tới chuyện này là Trần Hiểu Quân liền tức giận: “Liên quan gì đến cậu?” Nhưng vẫn nhịn không được muốn tìm một người để kể: “Cậu ta nói tôi khi ở bên cạnh cậu ta không phải là con người thật của mình…”
“Cậu ta nói như vậy?” Bành Hạo chắc đã biết điều này còn sớm hơn mình.
Trần Hiểu Quân gật đầu, vừa rồi hồi tưởng lại lời Bành Hạo nói ở quán trà, cô cũng hiểu điều Bành Hạo nói là sự thật, nếu không vì sao trong khoảng thời gian này mình lại cảm thấy mệt mỏi như vậy? Làm một người không phải là mình có thể không mệt sao?
“Lúc ở trường tớ mới phát hiện, Quân Quân, bộ dạng lúc cậu ở bên cạnh Bành Hạo rất kỳ quái, cứ như muốn bắt chước những đôi khác mà hẹn hò với Bành Hạo, đây hoàn toàn không phải là chuyện cậu thực sự sẽ làm.” Trình Hiểu Quân nói rất nhẹ nhưng Trần Hiểu Quân nghe liền nhăn mày lại.
“Cậu đã sớm biết rồi?”
Trình Hiểu Quân gật đầu.
“Nếu cậu đã sớm biết thì vì sao lại không nói cho tôi biết?” Trần Hiểu Quân từ ghế dài đứng lên, vậy chẳng phải mình bị biến thành trò hề trước mặt Bành Hạo và cái tên quỷ đáng ghét này rồi sao, còn là một đứa ngốc tới nỗi đến cuối cùng mới biết hóa ra mình chỉ là một con hề?
Trình Hiểu Quân không hiểu ngơ ngác nhìn Trần Hiểu Quân đột nhiên đứng lên trong lòng suy nghĩ: Chẳng lẽ cậu ấy nghe lời mình nói gì sao? Chẳng lẽ vì cậu ấy tin lời mình mà sau đó chia tay Bành Hạo sao?
Trần Hiểu Quân nghĩ quỷ đáng ghét đang ngầm thừa nhận, nên tức giận đến mức dùng hết sức đạp chân Trình Hiểu Quân, hét lớn một tiếng: “Cậu là đồ khốn!” rồi bỏ chạy về nhà.
Trình Hiểu Quân xoa cẳng chân có hơi đau mà thở dài nhìn Trần Hiểu Quân chạy đi rất xa. Quân Quân, lại giận rồi…
[Nhật ký] Tớ nghĩ cậu thích tớ!
Mùa đông năm nay là mùa đông khó khăn nhất đối với mình, nhưng cũng nhờ một buổi chiều này mà cái lạnh của mùa đông năm nay dường như chẳng còn gì đáng kể, bởi vì Quân Quân đã chia tay Bành Hạo. Tuy rằng mình không biết cụ thể tình hình khi bọn họ chia tay, đương nhiên mình cũng không dám hỏi Quân Quân, nhưng mình có thể khẳng định, Bành Hạo sẽ biến mất khỏi cái vị trí mà mình luôn muốn giữ ở trong lòng Quân Quân. Nghe được cái tin đó mình đã rất vui, không những thế tin đó còn là do Quân Quân tự mình nói cho mình biết. Kế hoạch của mình quả nhiên thành công!
Bành Hạo, tôi không ghét cậu, nhưng với điều kiện tiên quyết là không được mơ mộng hảo huyền là sẽ được ở bên cạnh Quân Quân. Tôi đã lặng lẽ canh chừng Quân Quân nhiều năm như vậy, lặng lẽ thản nhiên xua đuổi nhiều người có ý định tấn công Quân Quân như vậy, làm sao có thể chỉ vì Bành Hạo cậu xuất hiện mà từ bỏ chứ, Bành Hạo, đừng có trách tôi gây trở ngại cho cậu và Quân Quân! Nếu không phải Quân Quân không thích cậu, thì làm sao mấy lời tôi cố ý nói trước mặt cậu ấy lại có thể tạo ra cho cậu ấy áp lực lớn như vậy? May mắn, cậu cũng đã sớm nhận ra vấn đề giữa cậu và Quân Quân, bằng không tôi cũng không biết tôi sẽ còn phải tiếp tục nói những gì làm tổn thương Quân Quân.
Bành Hạo, cậu không hoàn toàn hiểu Quân Quân, cũng không thể hoàn toàn bao dung mọi sự cho Quân Quân nên mới sớm từ bỏ cô ấy.
Quân Quân, cậu luôn là người cuối cùng nhận ra mình đã sai, nhưng mà cho dù cậu có sớm biết mình sai thì với tính cách của cậu cũng sẽ không nhanh chóng sửa sai. Quân Quân, cậu có biết đã bao lâu cậu không mặc váy rồi không? Có lẽ cậu cố ý quên, nhưng tớ thì nhớ rất rõ, từ cái buổi tối hồi sơ trung đó đã bắt đầu không thấy cậu mặc váy, cũng ném hết váy của mình đi… Cậu có biết không hôm ấy khi tớ nhìn thấy cậu mặc váy trong lòng có bao nhiêu khổ sở, nhưng cậu vì Bành Hạo mà vẫn mặc, cho dù lúc đó tớ đã biết cậu không thích Bành Hạo, nhưng tớ vẫn không thể kìm chế được nỗi buồn, buồn cậu sau nhiều năm như vậy lại vì cậu ta mà mặc váy, còn có quần áo xinh đẹp nữa chứ… Tớ còn rất ghen tị với Bành Hạo, cậu ta có thể kiêu ngạo tuyên bố cậu là cô bạn gái xinh đẹp nhất của cậu ta…
Quân Quân, tớ không thể để cho tình hình như vậy tiếp tục phát triển, không thể để cậu vì Bành Hạo mà làm càng nhiều chuyện cậu không muốn làm, cho nên tớ mới gia tăng “áp lực” đối với cậu. Trước kỳ nghỉ tớ liền gọi điện thoại cho cậu, cậu nghe xong lời của tớ nói nhất định sẽ tức giận, bất luận trong lòng cậu nghĩ như thế nào khi nghe lời của tớ nói, ít nhất cũng có thể chiếm cứ không gian cùng thời gian lòng cậu nghĩ tới cậu ta. Cậu về nhà sớm tớ không thể làm gì, nhưng tớ sẽ không từ bỏ cơ hội có thể về nhà “giám sát” cậu.
Nhìn cậu ngày nào cũng đi dạo với Bành Hạo, tớ thật sự rất muốn giữ chặt tay cậu không cho cậu đi, nhưng tớ biết tớ càng làm như vậy cậu sẽ càng không nghe lời tớ, sẽ càng không thích tớ hơn. Chẳng có cách nào tốt hơn, tớ đành phải tiếp tục ở trước mặt cậu mà nhắc đến vấn đề quan hệ giữa cậu và Bành Hạo, mỗi ngày tớ còn ở ban công phòng khách nhìn cậu trở về, mãi đến khi nghe được tiếng bước chân của cậu đi qua rồi biến mất trước cửa nhà tớ. Cái nhìn chăm chú của tớ thật sự làm cho cậu cảm thấy khó chịu, nhìn cậu thấy tớ đứng ở ban công liền chạy vào trong nhà là tớ đã biết rồi. Hơn nữa sau đó, cậu càng ngày càng về sớm, thời gian cậu ở bên cạnh Bành Hạo cũng càng ngày càng ít, tuy rằng hơi hèn, nhưng kế hoạch của tớ xem như thành công đi…
Quân Quân, tớ biết tớ làm những chuyện này sẽ tổn thương cậu, nhưng nếu cậu còn không sớm nhận ra thì về sau sẽ càng thêm đau đớn, tớ rất tiếc vì trong khoảng thời gian hẹn hò này cậu phải thay đổi và chịu nhiều áp lực, nhưng tớ vẫn muốn làm cho cậu hiểu rõ bản thân mình, cho nên tớ không hối hận…
Quân Quân, cậu đã chia tay Bành Hạo, cậu cũng biết nguyên nhân cậu chia tay Bành Hạo, về sau đừng nên phạm sai lầm như vậy nữa nhé? Quân Quân, phải bao lâu nữa cậu mới có thể biết, tớ mới là người làm cho cậu an nhàn không hề bị ép buộc nhất, bao dung cậu nhất, mỗi ngày chỉ cần nhớ về cậu là thấy vui vẻ rồi, luôn luôn ở bên cạnh cậu, đã nhiều như vậy năm vẫn không thể rời xa cậu! Tớ chờ cậu, chờ cậu hiểu rõ trái tim mình sau đó là thích tớ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook