Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu
-
Chương 47
****
Vừa tỉnh lại, trời đã trở nên tốt, ánh trăng bên ngoài xuyên qua tầm rèm chiếu vào trong phòng, tạo nên vầng sáng tròn trên mặt đất.
Bí đỏ vẫn còn ngủ say, nhưng hai tay vẫn là ôm chặt lấy ta, hơi khí từ nơi mủi phả vào mặt ta, nóng, có chút ngứa ngứa. Nhìn hắn im lặng, duy bộ dạng an tĩnh, ta không kìm vươn tay viền theo đường nét mà ngàn năm vẫn không thay đổi. Khuôn mặt này sao lại vừa quen vừa lạ đến thế.
Ngàn năm trước, hắn cùng Tuyết Lị vừa thấy đã chung tình; ngàn năm sau, hắn cuối cùng cũng tìm được Đỗ Mặc.
Hơn một ngàn năm cô độc tìm kiếm, ta chỉ tưởng tượng đã thấy thống khổ không thôi, huống chi là sự thực? Nếu không phải bởi vì yêu đến khắc cốt ghi tâm, thì không ai có thể chịu được thời gian chờ đợi lâu dài đầy vô vọng như vậy. Người này, thực yêu ta. . . .
Chính là, vì cái gì. . . . . . vì cái gì chỉ đến khi phụ vương cùng mẫu hậu ta hồn phi phách tán thì ngươi mới nhận ra ngươi yêu ta đến thế nào? Nếu, nếu có thể sớm một chút, có lẽ. . . . . .
Ta lau nước mắt nơi khóe mắt, từ trong ***g ngực bí đỏ giãy ra, đem cái gối thay thế vào đó rồi ly khai khỏi phòng.
Xuống dưới lầu, nhìn thời gian, mới biết được là đã 8 giờ tối.
La Y thấy ta xuống, liền đi đến tiếp đón, rồi mới hỏi ta có muốn hay không chuẩn bị bữa tối, ta gật gật đầu.
Vốn muốn ngồi xem TV giết thời gian, nhưng ngẫm lại dù là ke6ng tiếng Anh hay tiếng Trung đều rất nhàm chán, chẳng thể lên tinh thần chút nào, thế là ta gọi La Y đang chuẩn bị phân phó phòng bếp nấu bữa tối: “Ta có thể lên mạng không?”
La Y lắc lắc đầu.
“Gọi điện thoại?”
La Y cười khổ.
Ta nhụt chí phất tay: “Quên đi. Bữa tối hôm nay là gì? Ta có thể tự mình làm được không? Đã lâu rồi chưa có ăn đồ Trung Quốc, có chút nhớ nhớ, như vậy cũng thuận tiện giết thời gian luôn.”
Lần này La Y cuối cùng cũng đại xá mà gật gật đầu.
Ta hoan hô cười, cao hứng đi theo phía sau La Y vào phòng bếp.
La Y cùng đầu bếp đơn giản nói chuyện một chút, cả phòng bếp liền trở thành thiên hạ của ta.
Ta thuần thục vo gạo nấu cơm, lại bắt đầu làm nóng chảo xào rau, La Y ở một bên nhìn, thần tình ngạc nhiên, ta cười tự hào nhìn hắn. Ở Anh quốc học 2 năm, cuộc sống độc thân khiến ta phải bắt đầu học nấu ăn.
Một tiếng sau, mùi hương bắt đầu tỏa ra, nhìn mấy món ăn giản dị thường ngày trước mắt, ta đột nhiên có loại cảm giác được làm người.
Đang lúc ta chuẩn bị ăn, ngón tay bắt đầu động, chuẩn bị ăn cơm thì thấy bí đỏ gọi tên ta, quần áo không chỉnh tề, thần tình kinh sợ từ trên lầu chạy xuống.
Vừa tỉnh lại, trời đã trở nên tốt, ánh trăng bên ngoài xuyên qua tầm rèm chiếu vào trong phòng, tạo nên vầng sáng tròn trên mặt đất.
Bí đỏ vẫn còn ngủ say, nhưng hai tay vẫn là ôm chặt lấy ta, hơi khí từ nơi mủi phả vào mặt ta, nóng, có chút ngứa ngứa. Nhìn hắn im lặng, duy bộ dạng an tĩnh, ta không kìm vươn tay viền theo đường nét mà ngàn năm vẫn không thay đổi. Khuôn mặt này sao lại vừa quen vừa lạ đến thế.
Ngàn năm trước, hắn cùng Tuyết Lị vừa thấy đã chung tình; ngàn năm sau, hắn cuối cùng cũng tìm được Đỗ Mặc.
Hơn một ngàn năm cô độc tìm kiếm, ta chỉ tưởng tượng đã thấy thống khổ không thôi, huống chi là sự thực? Nếu không phải bởi vì yêu đến khắc cốt ghi tâm, thì không ai có thể chịu được thời gian chờ đợi lâu dài đầy vô vọng như vậy. Người này, thực yêu ta. . . .
Chính là, vì cái gì. . . . . . vì cái gì chỉ đến khi phụ vương cùng mẫu hậu ta hồn phi phách tán thì ngươi mới nhận ra ngươi yêu ta đến thế nào? Nếu, nếu có thể sớm một chút, có lẽ. . . . . .
Ta lau nước mắt nơi khóe mắt, từ trong ***g ngực bí đỏ giãy ra, đem cái gối thay thế vào đó rồi ly khai khỏi phòng.
Xuống dưới lầu, nhìn thời gian, mới biết được là đã 8 giờ tối.
La Y thấy ta xuống, liền đi đến tiếp đón, rồi mới hỏi ta có muốn hay không chuẩn bị bữa tối, ta gật gật đầu.
Vốn muốn ngồi xem TV giết thời gian, nhưng ngẫm lại dù là ke6ng tiếng Anh hay tiếng Trung đều rất nhàm chán, chẳng thể lên tinh thần chút nào, thế là ta gọi La Y đang chuẩn bị phân phó phòng bếp nấu bữa tối: “Ta có thể lên mạng không?”
La Y lắc lắc đầu.
“Gọi điện thoại?”
La Y cười khổ.
Ta nhụt chí phất tay: “Quên đi. Bữa tối hôm nay là gì? Ta có thể tự mình làm được không? Đã lâu rồi chưa có ăn đồ Trung Quốc, có chút nhớ nhớ, như vậy cũng thuận tiện giết thời gian luôn.”
Lần này La Y cuối cùng cũng đại xá mà gật gật đầu.
Ta hoan hô cười, cao hứng đi theo phía sau La Y vào phòng bếp.
La Y cùng đầu bếp đơn giản nói chuyện một chút, cả phòng bếp liền trở thành thiên hạ của ta.
Ta thuần thục vo gạo nấu cơm, lại bắt đầu làm nóng chảo xào rau, La Y ở một bên nhìn, thần tình ngạc nhiên, ta cười tự hào nhìn hắn. Ở Anh quốc học 2 năm, cuộc sống độc thân khiến ta phải bắt đầu học nấu ăn.
Một tiếng sau, mùi hương bắt đầu tỏa ra, nhìn mấy món ăn giản dị thường ngày trước mắt, ta đột nhiên có loại cảm giác được làm người.
Đang lúc ta chuẩn bị ăn, ngón tay bắt đầu động, chuẩn bị ăn cơm thì thấy bí đỏ gọi tên ta, quần áo không chỉnh tề, thần tình kinh sợ từ trên lầu chạy xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook