Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu
-
Chương 37
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Đại ca cầm lấy tay nhị ca ngồi trên ghế, mặt không chút thay đổi nhìn ta.
Ta nhìn hai tên hung thần trước mắt, lộ ra nụ cười nịnh nọt, lấy lòng.
Bởi vì tên hỗn đản Uy Liêm nói ra câu kia, mà hai lão ca này cũng từ hắn xác nhận, Địch Tu Tư này đích xác chính là chính là cái tên trùm Mafia, người đứng đầu về tài chính ở Châu Âu, lập tức liền đen mặt đem ta từ quán bar trở về nhà ── đáng thương cho ta còn chưa kịp nhìn thấy ly rượu coocktail kia là như thế nào liền đã bị kéo đi. Ngay khi vừa tới cửa, bọn họ bắt đầu cuộc thẩm tra của mình.
“Này. . . . . nói ra thực rất dài . . . . .”
“Không sao cả, chúng ta có nhiều nhất chính là thời gian.” Nhị ca cười lạnh.
“Nói đi, cậu cùng Địch Tu Tư rốt cuộc là có chuyện gì? Lần này đừng nghĩ có thể giấu diếm cái gì, ta và nhị ca cậu đã tận tai nghe được ba chữ ‘vị hôn phu’.” Đại ca trầm giọng, giận dữ nhìn ta. “Đừng cho là bọn ta cái gì cũng không biết, tên gia hỏa A Tư Đặc Lôi kia dù có cháy thành tro bọn ta cũng nhận ra được, cậu. . . . .vì sao lại ở cùng một chỗ với hắn. . . . .”
“Em. . . . . .” Ta cười khổ, nguyên bản còn muốn giấu chuyện này thêm một thời gian nữa, nhưng lại không nghĩ tới thời gian lại tới sớm như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp.
Đại ca, nhị ca tuy rằng vẻ mặt phẫn nộ nhưng trong mắt lại tràn ngập quan tâm cùng lo lắng. Ta đối bọn họ cười cười, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống công viên trung ương tối đen như mực của New York, hít sâu một hơi, thả lỏng chính mình, rồi mới đem chuyện mình đụng phải Địch Tu Tư, bị hắn nhốt tại đảo Sicilian kia 1 tháng, cùng với làm như thế nào để có thể trốn đi.
Ta tận lực dùng thanh âm bình tĩnh mà thuật lại thời gian một tháng mà chỉ có phát sinh trong tiểu thuyết kia nói ra. Đại ca, nhị ca lẳng lặng ngồi nghe, ánh mắt dần trở nên sắc bén. Chờ ta nói xong, bọn họ lại lặng yên hồi lâu, sau khi liếc nhìn nhau một cái, đại ca mới thật cẩn thận hỏi ta: “Em. . . . .còn yêu hắn không?”
Ta có chút ảm đạm, cái cảnh tượng biến mất của mẫu hậu kiếp trước của ta vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu ta, trong lòng đột nhiên truyền đến một chút đau đớn, ta ngẩng đầu nhìn đại ca, nhẹ nhàng nói: “Không . . . . .”
Ta đã nói ra lời trái lương tâm mình, trước mắt lại hiện ra hình ảnh Khải Ân rơi lệ, ta lắc lắc đầu, cưỡng chế đem hình ảnh kia chôn sâu vào trong lòng.
“Vậy là tốt rồi. . . . . .” Nghe thấy câu trả lời của ta, đại ca, nhị ca tựa hồ đều thở dài nhẹ nhõm, ngữ khí cũng thoải mái hẳn lên. “Chỉ sợ em không quên được hắn thôi.”
Ta trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười nhìn bọn họ.
Nhị ca đứng lên, đi tới sờ đầu ta, vui mừng nói: “May mắn chúng ta phát hiện ra em, lại lập tức đưa em đến nước Mĩ thực tập, nếu không, em hẳn đã bị tên gia hỏa kia đem trở về một lần nữa.”
Ta gật đầu, rồi mới nhịn không được nói ra vấn đề nghi hoặc trong lòng: “Các anh rốt cuộc làm sao phát hiện ra em vậy?”
“Nếu nói là nằm mơ, em có tin hay không?”
“A?”
“Chúng ta nằm mơ thấy em.”
“. . . . . .” Ta nheo mắt nhìn hai người bọn họ thật lâu, “Các anh cho em là tiểu hài tử ba tuổi hay sao?”
Đại ca cười khổ nhìn ta. “Thật sự là bọn anh không có lừa em. Anh cũng thường cảm thấy chuyện này thực kì quái, nhưng nó lại chân thật phát sinh trên người chúng ta, làm cho chúng ta không thể không tin.”
“Ngày đó, anh cùng nhị ca em đồng thời cùng mơ thấy một người, hắn nói hắn tên Hàn Ngữ Phong, là bạn của em, rồi nói em là tiểu muội chuyển thế của bọn anh, cũng nói cho bọn anh biết tên tuổi cùng gia đình của em, vì vậy chúng ta mới tìm thấy em.”
“Hàn Ngữ Phong?” Ta nhíu mày, ở trong trí nhớ ta chỉ có một người có tên này, mà hắn lại là một tên gia hỏa vô cùng phiền phức, nếu là do hắn nói thì đích xác hắn có năng lực tiến vào giấc mộng của người khác. Bởi vì hắn là người đầu tiên ta nhìn thấy khi sinh ra, là tử thần minh giới phái tới giám thị ta đồng thời cũng là người sinh ra Uy Liêm.
Nhưng hắn vì cái gì lại làm như vậy?
“Lúc đầu chúng ta cũng không tin, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến gì lại làm cho chúng ta đi điều tra một chút, không nghĩ tới lại thực sự tìm được em. Hắn là bạn của em sao?”
“Có thể xem như là thế.” Cùng Hàn Ngữ Phong ở chung 21 năm, nếu nói là bạn bè thì không bằng nói hắn là phụ thân ta cũng được. Dù sao bất luận mục của hắn là gì, ta cũng phải cảm tạ hắn vì đã giúp ta tìm ra anh trai của chính mình.
“Hắn rốt cuộc người như thế nào?” Nhị ca tò mò hỏi. “Có loại năng lực này thì hẳn không phải là người thường.”
“Thật có lỗi, em không thể nói.” Ta dời ánh mắt, hàm hồ trả lời. Hàn Ngữ Phong tuy là tử thần nhưng cũng là người đã chết, là một u linh có khả năng đặc biệt, trừ bỏ ta, không ai biết hắn tồn tại.
Đại ca, nhị ca có chút đăm chiêu nhìn ta, thấy ta không tiện trả lời cũng không hỏi lại nữa, thế là đề tài lại quay về trên người Địch Tu Tư.
“Trách không được gần đây gia tộc Phỉ Nhĩ tư đang phái người đến Mĩ khiến cho cảnh sát bắt đầu chú ý, nguyên lai là đang tìm em.”
Ta vừa nghe xong, tinh thần mới bình tĩnh lại bắt đầu khẩn trương.
Đại ca vội vàng trấn an ta nói: “Yên tâm đi, chúng ta cho dù không phải là gia tộc hắc đạo gì, nhưng bảo hộ một người vẫn là dư dả, huống chi nước Mĩ chính là địa bàn của chúng ta, gia tộc Phỉ Nhĩ tư ở Âu Châu cho dù kiêu ngạo nhưng khi tới đây cũng phải có vài phần cố kỵ.”
Nhị ca ở bên cạnh gật đầu: “Cứ đem tất cả mọi việc giao cho chúng ta đi, các anh trai của em tuyệt đối sẽ bảo vệ em thật tốt.”
“Dạ. . . . . .”
Nhìn nhưng người anh trai luôn rất đáng tin cậy này, ta mỉm cười thật tươi nhìn bọn họ. Tuy biết đây không phải là kế sách lâu dài, trốn được nhất thời nhưng chẳng trốn được một đời, tháng 9 lại bắt đầu khai giảng, ta phải quay về Anh quốc, cũng chính là trở lại trong phạm vi thế lực của Địch Tu Tư. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của hơn một tháng nữa, khi đó sẽ phát sinh chuyện gì, không ai có thể đoán trước được, trước mắt tốt nhất cứ bình an vượt qua một tháng thực tập này đi.
Đem phiền não trong lòng dẹp qua một bên, ta đứng thẳng dậy, nhìn thời gian, đã đêm khuya rồi, thế là ta chúc các anh mình ngủ ngon rồi trở về phòng.
Có lẽ là bởi vì ta đã đem hết thảy nói hết với các anh mình nên cả người bất giác trở nên thoải mái lên rất nhiều, đêm đó tựa hồ ta ngủ rất ngon và cũng không mơ gì cho đến hừng đông.
Đại ca cầm lấy tay nhị ca ngồi trên ghế, mặt không chút thay đổi nhìn ta.
Ta nhìn hai tên hung thần trước mắt, lộ ra nụ cười nịnh nọt, lấy lòng.
Bởi vì tên hỗn đản Uy Liêm nói ra câu kia, mà hai lão ca này cũng từ hắn xác nhận, Địch Tu Tư này đích xác chính là chính là cái tên trùm Mafia, người đứng đầu về tài chính ở Châu Âu, lập tức liền đen mặt đem ta từ quán bar trở về nhà ── đáng thương cho ta còn chưa kịp nhìn thấy ly rượu coocktail kia là như thế nào liền đã bị kéo đi. Ngay khi vừa tới cửa, bọn họ bắt đầu cuộc thẩm tra của mình.
“Này. . . . . nói ra thực rất dài . . . . .”
“Không sao cả, chúng ta có nhiều nhất chính là thời gian.” Nhị ca cười lạnh.
“Nói đi, cậu cùng Địch Tu Tư rốt cuộc là có chuyện gì? Lần này đừng nghĩ có thể giấu diếm cái gì, ta và nhị ca cậu đã tận tai nghe được ba chữ ‘vị hôn phu’.” Đại ca trầm giọng, giận dữ nhìn ta. “Đừng cho là bọn ta cái gì cũng không biết, tên gia hỏa A Tư Đặc Lôi kia dù có cháy thành tro bọn ta cũng nhận ra được, cậu. . . . .vì sao lại ở cùng một chỗ với hắn. . . . .”
“Em. . . . . .” Ta cười khổ, nguyên bản còn muốn giấu chuyện này thêm một thời gian nữa, nhưng lại không nghĩ tới thời gian lại tới sớm như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp.
Đại ca, nhị ca tuy rằng vẻ mặt phẫn nộ nhưng trong mắt lại tràn ngập quan tâm cùng lo lắng. Ta đối bọn họ cười cười, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống công viên trung ương tối đen như mực của New York, hít sâu một hơi, thả lỏng chính mình, rồi mới đem chuyện mình đụng phải Địch Tu Tư, bị hắn nhốt tại đảo Sicilian kia 1 tháng, cùng với làm như thế nào để có thể trốn đi.
Ta tận lực dùng thanh âm bình tĩnh mà thuật lại thời gian một tháng mà chỉ có phát sinh trong tiểu thuyết kia nói ra. Đại ca, nhị ca lẳng lặng ngồi nghe, ánh mắt dần trở nên sắc bén. Chờ ta nói xong, bọn họ lại lặng yên hồi lâu, sau khi liếc nhìn nhau một cái, đại ca mới thật cẩn thận hỏi ta: “Em. . . . .còn yêu hắn không?”
Ta có chút ảm đạm, cái cảnh tượng biến mất của mẫu hậu kiếp trước của ta vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu ta, trong lòng đột nhiên truyền đến một chút đau đớn, ta ngẩng đầu nhìn đại ca, nhẹ nhàng nói: “Không . . . . .”
Ta đã nói ra lời trái lương tâm mình, trước mắt lại hiện ra hình ảnh Khải Ân rơi lệ, ta lắc lắc đầu, cưỡng chế đem hình ảnh kia chôn sâu vào trong lòng.
“Vậy là tốt rồi. . . . . .” Nghe thấy câu trả lời của ta, đại ca, nhị ca tựa hồ đều thở dài nhẹ nhõm, ngữ khí cũng thoải mái hẳn lên. “Chỉ sợ em không quên được hắn thôi.”
Ta trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười nhìn bọn họ.
Nhị ca đứng lên, đi tới sờ đầu ta, vui mừng nói: “May mắn chúng ta phát hiện ra em, lại lập tức đưa em đến nước Mĩ thực tập, nếu không, em hẳn đã bị tên gia hỏa kia đem trở về một lần nữa.”
Ta gật đầu, rồi mới nhịn không được nói ra vấn đề nghi hoặc trong lòng: “Các anh rốt cuộc làm sao phát hiện ra em vậy?”
“Nếu nói là nằm mơ, em có tin hay không?”
“A?”
“Chúng ta nằm mơ thấy em.”
“. . . . . .” Ta nheo mắt nhìn hai người bọn họ thật lâu, “Các anh cho em là tiểu hài tử ba tuổi hay sao?”
Đại ca cười khổ nhìn ta. “Thật sự là bọn anh không có lừa em. Anh cũng thường cảm thấy chuyện này thực kì quái, nhưng nó lại chân thật phát sinh trên người chúng ta, làm cho chúng ta không thể không tin.”
“Ngày đó, anh cùng nhị ca em đồng thời cùng mơ thấy một người, hắn nói hắn tên Hàn Ngữ Phong, là bạn của em, rồi nói em là tiểu muội chuyển thế của bọn anh, cũng nói cho bọn anh biết tên tuổi cùng gia đình của em, vì vậy chúng ta mới tìm thấy em.”
“Hàn Ngữ Phong?” Ta nhíu mày, ở trong trí nhớ ta chỉ có một người có tên này, mà hắn lại là một tên gia hỏa vô cùng phiền phức, nếu là do hắn nói thì đích xác hắn có năng lực tiến vào giấc mộng của người khác. Bởi vì hắn là người đầu tiên ta nhìn thấy khi sinh ra, là tử thần minh giới phái tới giám thị ta đồng thời cũng là người sinh ra Uy Liêm.
Nhưng hắn vì cái gì lại làm như vậy?
“Lúc đầu chúng ta cũng không tin, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến gì lại làm cho chúng ta đi điều tra một chút, không nghĩ tới lại thực sự tìm được em. Hắn là bạn của em sao?”
“Có thể xem như là thế.” Cùng Hàn Ngữ Phong ở chung 21 năm, nếu nói là bạn bè thì không bằng nói hắn là phụ thân ta cũng được. Dù sao bất luận mục của hắn là gì, ta cũng phải cảm tạ hắn vì đã giúp ta tìm ra anh trai của chính mình.
“Hắn rốt cuộc người như thế nào?” Nhị ca tò mò hỏi. “Có loại năng lực này thì hẳn không phải là người thường.”
“Thật có lỗi, em không thể nói.” Ta dời ánh mắt, hàm hồ trả lời. Hàn Ngữ Phong tuy là tử thần nhưng cũng là người đã chết, là một u linh có khả năng đặc biệt, trừ bỏ ta, không ai biết hắn tồn tại.
Đại ca, nhị ca có chút đăm chiêu nhìn ta, thấy ta không tiện trả lời cũng không hỏi lại nữa, thế là đề tài lại quay về trên người Địch Tu Tư.
“Trách không được gần đây gia tộc Phỉ Nhĩ tư đang phái người đến Mĩ khiến cho cảnh sát bắt đầu chú ý, nguyên lai là đang tìm em.”
Ta vừa nghe xong, tinh thần mới bình tĩnh lại bắt đầu khẩn trương.
Đại ca vội vàng trấn an ta nói: “Yên tâm đi, chúng ta cho dù không phải là gia tộc hắc đạo gì, nhưng bảo hộ một người vẫn là dư dả, huống chi nước Mĩ chính là địa bàn của chúng ta, gia tộc Phỉ Nhĩ tư ở Âu Châu cho dù kiêu ngạo nhưng khi tới đây cũng phải có vài phần cố kỵ.”
Nhị ca ở bên cạnh gật đầu: “Cứ đem tất cả mọi việc giao cho chúng ta đi, các anh trai của em tuyệt đối sẽ bảo vệ em thật tốt.”
“Dạ. . . . . .”
Nhìn nhưng người anh trai luôn rất đáng tin cậy này, ta mỉm cười thật tươi nhìn bọn họ. Tuy biết đây không phải là kế sách lâu dài, trốn được nhất thời nhưng chẳng trốn được một đời, tháng 9 lại bắt đầu khai giảng, ta phải quay về Anh quốc, cũng chính là trở lại trong phạm vi thế lực của Địch Tu Tư. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của hơn một tháng nữa, khi đó sẽ phát sinh chuyện gì, không ai có thể đoán trước được, trước mắt tốt nhất cứ bình an vượt qua một tháng thực tập này đi.
Đem phiền não trong lòng dẹp qua một bên, ta đứng thẳng dậy, nhìn thời gian, đã đêm khuya rồi, thế là ta chúc các anh mình ngủ ngon rồi trở về phòng.
Có lẽ là bởi vì ta đã đem hết thảy nói hết với các anh mình nên cả người bất giác trở nên thoải mái lên rất nhiều, đêm đó tựa hồ ta ngủ rất ngon và cũng không mơ gì cho đến hừng đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook