Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu
-
Chương 36
Mặc dù có hai người anh trai làm chỗ dựa, nhưng dù sao ta cũng chỉ là một thực tập sinh, vì vậy, không nghi ngờ gì, ta đã trở thành tiểu đệ tạp vụ cho ban thư ký trong phòng.
Bưng trà, đưa nước, sao chụp văn kiện, đánh chữ, tiếp điện thoại, hầu như tất cả việc vặt cơ bản đều đổ lên vai ta, nhìn tưởng là dễ nhưng lại khiến ta mệt mỏi, vừa tan tầm về nhà là leo lên giường ngay lập tức, chỉ cần vài giây là ta đã ngủ quên cả thời gian. Toàn bộ bữa tối tất nhiên là bỏ vào bụng hai người anh trai ta hết rồi, ta ngủ thẳng cẳng đến sáng ngày hôm sau mới gian nan bò ra khỏi giường, mò trong thùng rác phòng bếp coi có còn dấu tích gì của chúng không. (_ _ll Ta bó tay)
Sau 3,4 ngày, ta mới thật vất vả thích ứng được quy luật cuộc sống, mới có thể một lần nữa xuất hiện trên bàn cơm tối.
Ta dùng dĩa ăn đưa một miếng thịt bò vào trong miệng, mấy ngày qua toàn được ăn những bữa tối cao cấp, ta thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt. Đại ca, nhị ca buồn cười nhìn ta làm trò:
“Khoa trương quá đi, chẳng qua chỉ là một miếng thịt bò mà thôi!”
Ta hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ: “Còn không phải tại hai anh sao? Em bốn ngày nay đều không được ăn cơm tối, vì vậy nhìn thấy miếng thịt bò mà có biểu hiện như vậy là rất bình thường. Đáng thương cho em, trên người phải thật vất vả mới có chút thịt vậy mà bây giờ chẳng còn miếng nào.”
Đại ca, nhị ca xấu hổ cười cười: “Mấy ngày nay em ngủ như heo í, kêu sao cũng chẳng chịu tỉnh dậy, vì để không lãng phí, tất nhiên bọn anh sẽ ăn luôn phần của em rồi.”
Ta miệng cắn miếng thịt, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn đĩa thức ăn trước mặt bọn họ.
Nhị ca quyết định thật nhanh, ôm cái đĩa sang chỗ khác, sợ ta ăn mất.
Đại ca có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sờ sờ đầu ta: “Đừng nóng giận, anh nói cho em hay, trong phòng bếp vẫn còn có mấy miếng thịt bò, nếu ăn không đủ thì cứ vô đó mà lấy.”
Như vậy còn được.
Ta vui vẻ hướng đại ca cười cười.
Thời khắc mấu chốt quả nhiên vẫn là đại ca đáng tin cậy nhất, nhị ca hoàn toàn là một tên hỗn đàn chỉ nghĩ đến mình, không nghĩ đến người khác.
Thấy nguy cơ đã được giải trừ, nhị ca mới buông cái đĩa bảo bối của hắn xuống, cầm lấy dao nĩa, tiếp tục ăn. Ăn đến một nửa, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút đăm chiêu nhìn ta, rồi mới hỏi: “Được rồi, yên lặng nào, em có biết Địch Tu Tư không?”
Tay ta run lên, thiếu chút nữa làm rớt cái dao, nĩa, cố gắng bình tĩnh, quyết tâm đẩy lui sự kinh hoàng rồi mới ngẩng đầu lến, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Địch Tu Tư? Hắn là ai vậy?”
“Hắn là người đứng đầu tài chính ở Châu Âu, ngươi ở Anh quốc du học lại cũng học về tài chính, người nổi tiếng như vậy mà lại không biết?” Đại ca, nhị ca hoài nghi nhìn ta.
“Em không hay xem báo lắm, hắc hắc. . . . . .” Ta xấu hổ cười cười.
Đây là lời nói thật, lúc học đại học, ngoại trừ thời gian đi học thì thời gian rảnh ta toàn dùng để xem tiểu thuyết, hoàn toàn không để ý đến bên ngoài, một lòng chỉ lo ăn, uống, chơi đùa. Cho nên lúc trước nghe được gia thế hiển hách của Địch Tu Tư, đặc biệt là bối cảnh thì đã kinh ngạc tới cực điểm, cũng bởi vậy mà khiến cho La Y, người vốn trung thành với hắn, tức giận không nhẹ, hung hăng mà bắt đầu dạy cho ta lịch sử gia tộc Phỉ Nhĩ Tư.
“Phải không. . . . . . Vậy là tốt rồi. . . . . .” Đại ca, nhị ca liếc nhìn nhau một cái, ta cũng chẳng biết ý bọn họ là gì, bọn họ nhẹ nhàng thở ra. “Em cũng đừng gạt chúng ta.”
“Đương nhiên, đương nhiên, ha ha. . . . . .” Ta phi thường chột dạ cúi đầu, làm như đang xẻ miếng thịt bò. Ta chẳng muốn nhắc lại thời gian một tháng khổ cực bên Ý kia, tạm thời trước mắt cứ giấu diếm đi là tốt nhất.
Vài ngày trôi qua, tới buổi tối thứ sáu, đại ca, nhị ca đột nhiên thiện tâm, quyết định đem ta đi thử nghiệm một chút cuộc sống về đêm của nước Mĩ. Thế là ta đi theo bọn họ, đến một quán bar đồng tình luyến ái ở Manhatta.
Mới bước vào quán bar, ta liền cảm giác được toàn bộ ánh mắt dường như đều tập trung vào trên người chúng ta. Đại ca, nhị ca là khách quen, cho nên rất nhanh tất cả những ánh mắt đều tập trung lên người ta. Ta không thoải mái, mặt nhăn mày nhó, theo phía sau đại ca, nhị ca tìm một chỗ ngồi.
Còn chưa có gọi rượu, một ly rượu đã được đặt trước mặt ta, nhìn quanh bốn phía, nơi nơi đều là mấy người nam nhân đang nâng chén rượu hướng về phía ta. May mắn đến quán bar này đều là những con người sáng suốt, địa vị xã hội cũng vừa, mang dáng vẻ lịch sự, văn minh, nếu không, ta có thể sớm đã bị một đàn lang sói bâu xung quanh rồi.
Ta nâng cốc một cái rồi trở về, xung quanh bỗng trào lên những âm thanh thổn thức.
Đại ca, nhị ca cười cười mờ ám, rồi đại ca cúi đầu nhìn ly rượu, nhị ca trộm cười nhìn ta: “Lần đầu tiên đến quán bar đồng tính luyến ái, cảm giác thế nào?”
Ta nhàm chán nhìn hắn một cái, một bên tiếp tục sự nghiệp uống rượu, một bên không chút để ý trả lời: “Không phải lần đầu tiên, em coi như cũng là một người đồng tính luyến ái đi.”
Nhị ca hiển nhiên bị kinh hách, nhìn ta như nhìn thấy quỷ, đến ngay cả đại ca vốn luôn trầm ổn cũng đột nhiên ngẩng đầu, có chút khiếp sợ trừng trừng nhìn ta.
“Sao vậy, em nói gì sai sao?”
Hai người lắc đầu như một cái máy.
Ta nhún nhún vai: “Tuy rằng em cũng có bạn gái, nhưng cho tới nay thì số lượng bạn trai vẫn nhiều hơn so với bạn gái, cho nên cũng có thể xem như là một người đồng tính luyến ái đi.”
“Nghe khẩu khí của em, tựa hồ như em có rất nhiều bạn trai cùng bạn gái?”
“Cũng không sai biệt lắm, từ thời trung học 1 năm cũng đổi tới 3, 4 người.”
“. . . . . .”
Đại ca hiển nhiên đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại, nhẹ nhàng xoa đầu ta, cảm khái nói: “Quả nhiên em đã trưởng thành rồi, Tuyết Lị đáng yêu của ta. . . . Anh cũng sẽ không yêu cầu em gì cả, chỉ cần em biết chính mình đang làm gì là được rồi. Em cũng phải biết rằng, vô luận có chuyện gì xảy ra thì chúng ta luôn đứng về phía em.”
“Dạ.” Lời đại ca nói giống hệt như lời cha mẹ kiếp trước đã nói với ta, ta quả nhiên là người may mắn, có thể có được cha mẹ thông minh cùng những người anh trai ôn nhu đến như vậy.
Không đợi ta cảm động cho xong, nhị ca đột nhiên chồm tới, đem ta kéo vào ***g ngực, dùng sức chà đạp một phen.
“Tiểu tử ngươi, quả nhiên gan to, cư nhiên dám giấu diếm chúng ta. Lúc trước còn lo lắng ngươi không thể chấp nhận quan hệ giữa bọn ta, giờ thì hay rồi, hóa ra chúng ta vốn chỉ là buồn lo vô cớ. Ta nói ngươi có thể tiếp nhận đồng tính luyến ái, nguyên lai là bởi vì ngươi cũng là một trong số đó. Nói, chúng ta nên phạt ngươi như thế nào đây?”
“Các anh chưa bao giờ hỏi qua em a.” Ta cũng thực oan uổng.
“Không hỏi, chẳng lẽ em không biết tự động nói sao?” Nhị ca trừng mắt nhìn ta, “Sau này nếu có chuyện gì thì em phải nói cho bọn ta đầu tiên, không cho phép có một chút giấu diếm nào, nghe không? Nếu không hậu quả tự mà gánh lấy.”
Nhị ca luôn luôn nói được là làm được, cho nên ta vội vàng ngoan ngoãn gật đầu.
Nhị ca cuối cùng cũng cảm thấy vừa lòng lấy chai rượu trong tay đại ca rót cho ta. Chờ hắn đi lấy cái khay trở về, phía sau đã dắt theo một người, ta nhìn người nọ, ánh mắt không khỏi trừng lớn.
“Giới thiệu một chút,” Nhị ca chỉ vào người nọ nói với ta: “Đây là bạn của Grey, Uy Liêm Hách. Uy liêm, đây là đệ đệ Đỗ Mặc của ta.”
“Chào cậu.” Uy liêm mỉm cười, đưa tay về phía ta.
“Ha hả. . . . . .” Ta miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên, vươn tay phải ra, nắm một chút. “Chào anh . . . .”
“Thật cao hứng khi lại được nhìn thấy cậu, Đỗ Mặc.” Uy liêm sáng lạn cười nhìn ta.
Ta đã có điểm muốn khóc. “Tôi cũng vậy. . . . . .”
Tên gia hỏa này rõ ràng là một trong những người bạn của Địch Tu Tư, sao hắn lại xuất hiện ở đây?
“Nhìn thấy tôi có chút mất hứng sao?”
“Sao lại vậy được. . . . . . Ha hả. . . . . .”
“Tôi chính là rất nhớ cậu a. . . . . .” Uy liêm mờ ám nói, “Chúng ta đều rất nhớ cậu, đặc biệt vị hôn phu của cậu, Địch Tu Tư. . . . . .”
Xong rồi!
Ta nhìn phía sau Uy Liêm, khi nghe thấy câu kia, đại ca, nhị ca không hẹn mà cùng lập tức tức sùi bọt mép, ta khóc không ra nước mắt a.
Bưng trà, đưa nước, sao chụp văn kiện, đánh chữ, tiếp điện thoại, hầu như tất cả việc vặt cơ bản đều đổ lên vai ta, nhìn tưởng là dễ nhưng lại khiến ta mệt mỏi, vừa tan tầm về nhà là leo lên giường ngay lập tức, chỉ cần vài giây là ta đã ngủ quên cả thời gian. Toàn bộ bữa tối tất nhiên là bỏ vào bụng hai người anh trai ta hết rồi, ta ngủ thẳng cẳng đến sáng ngày hôm sau mới gian nan bò ra khỏi giường, mò trong thùng rác phòng bếp coi có còn dấu tích gì của chúng không. (_ _ll Ta bó tay)
Sau 3,4 ngày, ta mới thật vất vả thích ứng được quy luật cuộc sống, mới có thể một lần nữa xuất hiện trên bàn cơm tối.
Ta dùng dĩa ăn đưa một miếng thịt bò vào trong miệng, mấy ngày qua toàn được ăn những bữa tối cao cấp, ta thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt. Đại ca, nhị ca buồn cười nhìn ta làm trò:
“Khoa trương quá đi, chẳng qua chỉ là một miếng thịt bò mà thôi!”
Ta hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ: “Còn không phải tại hai anh sao? Em bốn ngày nay đều không được ăn cơm tối, vì vậy nhìn thấy miếng thịt bò mà có biểu hiện như vậy là rất bình thường. Đáng thương cho em, trên người phải thật vất vả mới có chút thịt vậy mà bây giờ chẳng còn miếng nào.”
Đại ca, nhị ca xấu hổ cười cười: “Mấy ngày nay em ngủ như heo í, kêu sao cũng chẳng chịu tỉnh dậy, vì để không lãng phí, tất nhiên bọn anh sẽ ăn luôn phần của em rồi.”
Ta miệng cắn miếng thịt, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn đĩa thức ăn trước mặt bọn họ.
Nhị ca quyết định thật nhanh, ôm cái đĩa sang chỗ khác, sợ ta ăn mất.
Đại ca có chút bất đắc dĩ lắc đầu, sờ sờ đầu ta: “Đừng nóng giận, anh nói cho em hay, trong phòng bếp vẫn còn có mấy miếng thịt bò, nếu ăn không đủ thì cứ vô đó mà lấy.”
Như vậy còn được.
Ta vui vẻ hướng đại ca cười cười.
Thời khắc mấu chốt quả nhiên vẫn là đại ca đáng tin cậy nhất, nhị ca hoàn toàn là một tên hỗn đàn chỉ nghĩ đến mình, không nghĩ đến người khác.
Thấy nguy cơ đã được giải trừ, nhị ca mới buông cái đĩa bảo bối của hắn xuống, cầm lấy dao nĩa, tiếp tục ăn. Ăn đến một nửa, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút đăm chiêu nhìn ta, rồi mới hỏi: “Được rồi, yên lặng nào, em có biết Địch Tu Tư không?”
Tay ta run lên, thiếu chút nữa làm rớt cái dao, nĩa, cố gắng bình tĩnh, quyết tâm đẩy lui sự kinh hoàng rồi mới ngẩng đầu lến, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Địch Tu Tư? Hắn là ai vậy?”
“Hắn là người đứng đầu tài chính ở Châu Âu, ngươi ở Anh quốc du học lại cũng học về tài chính, người nổi tiếng như vậy mà lại không biết?” Đại ca, nhị ca hoài nghi nhìn ta.
“Em không hay xem báo lắm, hắc hắc. . . . . .” Ta xấu hổ cười cười.
Đây là lời nói thật, lúc học đại học, ngoại trừ thời gian đi học thì thời gian rảnh ta toàn dùng để xem tiểu thuyết, hoàn toàn không để ý đến bên ngoài, một lòng chỉ lo ăn, uống, chơi đùa. Cho nên lúc trước nghe được gia thế hiển hách của Địch Tu Tư, đặc biệt là bối cảnh thì đã kinh ngạc tới cực điểm, cũng bởi vậy mà khiến cho La Y, người vốn trung thành với hắn, tức giận không nhẹ, hung hăng mà bắt đầu dạy cho ta lịch sử gia tộc Phỉ Nhĩ Tư.
“Phải không. . . . . . Vậy là tốt rồi. . . . . .” Đại ca, nhị ca liếc nhìn nhau một cái, ta cũng chẳng biết ý bọn họ là gì, bọn họ nhẹ nhàng thở ra. “Em cũng đừng gạt chúng ta.”
“Đương nhiên, đương nhiên, ha ha. . . . . .” Ta phi thường chột dạ cúi đầu, làm như đang xẻ miếng thịt bò. Ta chẳng muốn nhắc lại thời gian một tháng khổ cực bên Ý kia, tạm thời trước mắt cứ giấu diếm đi là tốt nhất.
Vài ngày trôi qua, tới buổi tối thứ sáu, đại ca, nhị ca đột nhiên thiện tâm, quyết định đem ta đi thử nghiệm một chút cuộc sống về đêm của nước Mĩ. Thế là ta đi theo bọn họ, đến một quán bar đồng tình luyến ái ở Manhatta.
Mới bước vào quán bar, ta liền cảm giác được toàn bộ ánh mắt dường như đều tập trung vào trên người chúng ta. Đại ca, nhị ca là khách quen, cho nên rất nhanh tất cả những ánh mắt đều tập trung lên người ta. Ta không thoải mái, mặt nhăn mày nhó, theo phía sau đại ca, nhị ca tìm một chỗ ngồi.
Còn chưa có gọi rượu, một ly rượu đã được đặt trước mặt ta, nhìn quanh bốn phía, nơi nơi đều là mấy người nam nhân đang nâng chén rượu hướng về phía ta. May mắn đến quán bar này đều là những con người sáng suốt, địa vị xã hội cũng vừa, mang dáng vẻ lịch sự, văn minh, nếu không, ta có thể sớm đã bị một đàn lang sói bâu xung quanh rồi.
Ta nâng cốc một cái rồi trở về, xung quanh bỗng trào lên những âm thanh thổn thức.
Đại ca, nhị ca cười cười mờ ám, rồi đại ca cúi đầu nhìn ly rượu, nhị ca trộm cười nhìn ta: “Lần đầu tiên đến quán bar đồng tính luyến ái, cảm giác thế nào?”
Ta nhàm chán nhìn hắn một cái, một bên tiếp tục sự nghiệp uống rượu, một bên không chút để ý trả lời: “Không phải lần đầu tiên, em coi như cũng là một người đồng tính luyến ái đi.”
Nhị ca hiển nhiên bị kinh hách, nhìn ta như nhìn thấy quỷ, đến ngay cả đại ca vốn luôn trầm ổn cũng đột nhiên ngẩng đầu, có chút khiếp sợ trừng trừng nhìn ta.
“Sao vậy, em nói gì sai sao?”
Hai người lắc đầu như một cái máy.
Ta nhún nhún vai: “Tuy rằng em cũng có bạn gái, nhưng cho tới nay thì số lượng bạn trai vẫn nhiều hơn so với bạn gái, cho nên cũng có thể xem như là một người đồng tính luyến ái đi.”
“Nghe khẩu khí của em, tựa hồ như em có rất nhiều bạn trai cùng bạn gái?”
“Cũng không sai biệt lắm, từ thời trung học 1 năm cũng đổi tới 3, 4 người.”
“. . . . . .”
Đại ca hiển nhiên đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại, nhẹ nhàng xoa đầu ta, cảm khái nói: “Quả nhiên em đã trưởng thành rồi, Tuyết Lị đáng yêu của ta. . . . Anh cũng sẽ không yêu cầu em gì cả, chỉ cần em biết chính mình đang làm gì là được rồi. Em cũng phải biết rằng, vô luận có chuyện gì xảy ra thì chúng ta luôn đứng về phía em.”
“Dạ.” Lời đại ca nói giống hệt như lời cha mẹ kiếp trước đã nói với ta, ta quả nhiên là người may mắn, có thể có được cha mẹ thông minh cùng những người anh trai ôn nhu đến như vậy.
Không đợi ta cảm động cho xong, nhị ca đột nhiên chồm tới, đem ta kéo vào ***g ngực, dùng sức chà đạp một phen.
“Tiểu tử ngươi, quả nhiên gan to, cư nhiên dám giấu diếm chúng ta. Lúc trước còn lo lắng ngươi không thể chấp nhận quan hệ giữa bọn ta, giờ thì hay rồi, hóa ra chúng ta vốn chỉ là buồn lo vô cớ. Ta nói ngươi có thể tiếp nhận đồng tính luyến ái, nguyên lai là bởi vì ngươi cũng là một trong số đó. Nói, chúng ta nên phạt ngươi như thế nào đây?”
“Các anh chưa bao giờ hỏi qua em a.” Ta cũng thực oan uổng.
“Không hỏi, chẳng lẽ em không biết tự động nói sao?” Nhị ca trừng mắt nhìn ta, “Sau này nếu có chuyện gì thì em phải nói cho bọn ta đầu tiên, không cho phép có một chút giấu diếm nào, nghe không? Nếu không hậu quả tự mà gánh lấy.”
Nhị ca luôn luôn nói được là làm được, cho nên ta vội vàng ngoan ngoãn gật đầu.
Nhị ca cuối cùng cũng cảm thấy vừa lòng lấy chai rượu trong tay đại ca rót cho ta. Chờ hắn đi lấy cái khay trở về, phía sau đã dắt theo một người, ta nhìn người nọ, ánh mắt không khỏi trừng lớn.
“Giới thiệu một chút,” Nhị ca chỉ vào người nọ nói với ta: “Đây là bạn của Grey, Uy Liêm Hách. Uy liêm, đây là đệ đệ Đỗ Mặc của ta.”
“Chào cậu.” Uy liêm mỉm cười, đưa tay về phía ta.
“Ha hả. . . . . .” Ta miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên, vươn tay phải ra, nắm một chút. “Chào anh . . . .”
“Thật cao hứng khi lại được nhìn thấy cậu, Đỗ Mặc.” Uy liêm sáng lạn cười nhìn ta.
Ta đã có điểm muốn khóc. “Tôi cũng vậy. . . . . .”
Tên gia hỏa này rõ ràng là một trong những người bạn của Địch Tu Tư, sao hắn lại xuất hiện ở đây?
“Nhìn thấy tôi có chút mất hứng sao?”
“Sao lại vậy được. . . . . . Ha hả. . . . . .”
“Tôi chính là rất nhớ cậu a. . . . . .” Uy liêm mờ ám nói, “Chúng ta đều rất nhớ cậu, đặc biệt vị hôn phu của cậu, Địch Tu Tư. . . . . .”
Xong rồi!
Ta nhìn phía sau Uy Liêm, khi nghe thấy câu kia, đại ca, nhị ca không hẹn mà cùng lập tức tức sùi bọt mép, ta khóc không ra nước mắt a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook