Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu
-
Chương 32
Tại sân bay quốc tế ở New York, Mĩ.
Rời hải quan, ta xách hành lý ra khỏi sân bay, rồi tìm xem trong đám người đứng chờ ở ngoài có bảng nào ghi tên ta không.
Người cầm bảng đó chính là một nam nhân cao lớn, tóc vàng, đeo kính râm, đang mặc một chiếc áo sơ mi rất bình thường cùng một chiếc quần bò, đang tựa vào bên một cây cột.
Thấy ta đi tới, hắn chậm rãi đứng thẳng dậy.
“Đỗ Mặc?”
Ta gật đầu, nhìn mặt hắn, có chút nghi hoặc, bộ dạng này làm ta cảm thấy rất quen thuộc.
Hắn đánh giá cẩn thận ta một phen, rồi mới tháo kính râm ra: “Ta là Grey Lafite, thật cao hứng khi được nhìn thấy cậu, thân ái của ta . . . . .”
Ta không đợi hắn nói xong, hành lí rơi xuống, lệ rơi đầy mặt: “Đại ca. . . . . .”
Hắn ôm lấy ta, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu: “Hoan nghênh trở về, Tuyết Lị. . . . . .”
******
Thời gian trở về một tuần trước.
Sau khi phi cơ thuận lợi bay đến Thượng Hải, ta ngồi trên xe buýt về Tô Châu, về ngôi nhà xa cách đã lâu. Vốn tưởng rằng hội ngộ với gia đình sẽ là một hồi bão táp, dù sao tự dưng vô duyên vô cớ mất tích 1 tháng. Ta chuẩn bị tinh thần để nghe mắng, không ngờ vừa mở cửa thì nghênh đón ta không phải là những lời trách mắng giận dữ mà là thực nhiều giấy tờ đổ xuống.
“Đây là cái gì?”Ta trừng mắt nhìn mấy tờ giấy trắng, may mắn là cái máy tính cầm tay không bị làm sao.
Mẹ ta ngồi trên ghế sô pha, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ta: “Đến Ý chơi một tháng, cậu thật đúng là vui đến quên cả trời đất a?”
“? ?”
Ta trong đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn nàng.
“Nếu không phải bạn của cậu gọi điện thoại đến, chúng ta thiếu chút nữa liền báo công an cậu mất tích đó!”
“Bạn?”
Người Ý mà ta biết chỉ có Ellen, nhưng hẳn không phải là nàng, nàng không biết số điện thoại nhà ta mà. Chẳng lẽ là Địch Tu Tư? Lấy thân phận cùng quyền lực của hắn xác thực rất dễ dàng có thể tìm được toàn bộ tư liệu của ta. Tính ra hắn còn có điểm lương tâm, không làm cho ta trở thành cư dân bị mất tích.
“Ngươi, tiểu hài tử này cũng thật là, đi chơi thì cũng phải gọi điện về nhà một cái chứ, không biết chúng ta sẽ rất lo lắng sao? Chúng ta đâu phải là ngăn cản con đi Ý gì đâu mà sợ không nói!”
Ba ta ở cạnh mẹ ta cũng phụ họa theo.
“Ha hả. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”
Cường quyền trước mặt ta chỉ còn cách cúi đầu, bằng không sau này sẽ tiếp tục nghe dài dài. Mặc dù ở Ý một tháng nhưng ngày cả điện thoại ta cũng chẳng thể đụng đến.
“Quên đi, trở về là tốt rồi.” Mẹ ta cường thế rất có phong phạm lãnh đạo phất phất tay, “Con trước tiên nên xem qua tư liệu trên bàn một chút đi, ngày mai còn phải đi đại sứ quán nước Mĩ ở Thượng Hải ký nữa.”
Ta có chút há hốc mồm: “Con đi Mĩ làm gì?” Mới từ nước ngoài trở về, ta còn muốn hảo hảo nghỉ ngơi nữa a!
“Anh họ con có một công ty muốn con hè này đi thực tập sinh ở đó, đây là một cơ hội tốt cho con có chút kinh nghiệm công tác. Lafite, một trong mười tập đoàn lớn nhất nước Mĩ, đứng thứ 20 trên 500 quốc gia lớn nhất thế giới, người bình thường rất khó có thể vào được.”
Ta tùy ý lật lật tư liệu, nghi hoặc hỏi: “Nhà chúng ta cũng có người thân ở nước Mĩ a? Không phải đều ở trong nước hết sao?”
“Ai biết! Có cơ hội thì cứ đi.” Mẹ ta tức giận xem thường nhìn ta một cái.
“Người nước ngoài?”
Ta nhíu mày nhìn nàng, trên tư liệu rõ ràng là tên người nước ngoài.
“Gọi con đi thì con cứ đi, nói nhiều như vậy làm gì!”
“Chẳng lẽ mẹ không sợ bọn họ là bọn buôn người sao? Lỡ con bị bán đi thì sao?”
“Mẹ đã cho người điều tra qua rồi, đích thật là người của tập đoàn Lafite mời, cho nên con cứ yên tâm đi đi. Huống chi, con không đem người khác bán là ta đã cám ơn trời phật lắm rồi, còn trông cậy vào người khác có thể bán con sao?”
Lời vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu châm biếm vậy trời?
Ta nháy mắt mấy cái, có chút buồn bực.
“Lúc nào đi?”
“Vé máy bay là ngày thứ Hai.”
“Mau như thế a? Con mới trở về a, còn chưa có hảo hảo hiếu kính hai người, muộn một tí được không?”
“Được rồi,” Bàn tay to lớn của mẹ ta vung lên, “Đừng giả đò nữa, tôi còn không biết cậu chắc, cậu nói muốn hiếu kính chúng ta là giả, muốn ở nhà mới là thật, đúng không?”
“Hắc hắc. . . . . ” Lão mẹ quả nhiên hiểu ta.
“Việc thực tập lần này đối với việc tìm công việc tương lai cho con có lợi ích rất lớn, con hãy ngoan ngoãn đi đi.” Ba ta nói.
“Ân.”
Ta tùy ý nhìn lướt qua mấy tờ tư liệu. Tuy rằng rất muốn được ở trong nhà, nhưng Địch Tu Tư rất có sẽ truy tới đây, cho nên đi nước Mĩ thực tập ngược lại có chút an toàn hơn.
“Ân, con đã biết, tư liệu con sẽ xem, hiện tại con đi nghỉ ngơi trước đây. Ở trên phi cơ con đã mệt muốn chết rồi.”
Không đợi ba mẹ trả lời, ta liền ôm hành lý trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, ta đi Thượng Hải làm giấy tờ xuất nhập cảnh.
Rời hải quan, ta xách hành lý ra khỏi sân bay, rồi tìm xem trong đám người đứng chờ ở ngoài có bảng nào ghi tên ta không.
Người cầm bảng đó chính là một nam nhân cao lớn, tóc vàng, đeo kính râm, đang mặc một chiếc áo sơ mi rất bình thường cùng một chiếc quần bò, đang tựa vào bên một cây cột.
Thấy ta đi tới, hắn chậm rãi đứng thẳng dậy.
“Đỗ Mặc?”
Ta gật đầu, nhìn mặt hắn, có chút nghi hoặc, bộ dạng này làm ta cảm thấy rất quen thuộc.
Hắn đánh giá cẩn thận ta một phen, rồi mới tháo kính râm ra: “Ta là Grey Lafite, thật cao hứng khi được nhìn thấy cậu, thân ái của ta . . . . .”
Ta không đợi hắn nói xong, hành lí rơi xuống, lệ rơi đầy mặt: “Đại ca. . . . . .”
Hắn ôm lấy ta, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu: “Hoan nghênh trở về, Tuyết Lị. . . . . .”
******
Thời gian trở về một tuần trước.
Sau khi phi cơ thuận lợi bay đến Thượng Hải, ta ngồi trên xe buýt về Tô Châu, về ngôi nhà xa cách đã lâu. Vốn tưởng rằng hội ngộ với gia đình sẽ là một hồi bão táp, dù sao tự dưng vô duyên vô cớ mất tích 1 tháng. Ta chuẩn bị tinh thần để nghe mắng, không ngờ vừa mở cửa thì nghênh đón ta không phải là những lời trách mắng giận dữ mà là thực nhiều giấy tờ đổ xuống.
“Đây là cái gì?”Ta trừng mắt nhìn mấy tờ giấy trắng, may mắn là cái máy tính cầm tay không bị làm sao.
Mẹ ta ngồi trên ghế sô pha, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ta: “Đến Ý chơi một tháng, cậu thật đúng là vui đến quên cả trời đất a?”
“? ?”
Ta trong đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn nàng.
“Nếu không phải bạn của cậu gọi điện thoại đến, chúng ta thiếu chút nữa liền báo công an cậu mất tích đó!”
“Bạn?”
Người Ý mà ta biết chỉ có Ellen, nhưng hẳn không phải là nàng, nàng không biết số điện thoại nhà ta mà. Chẳng lẽ là Địch Tu Tư? Lấy thân phận cùng quyền lực của hắn xác thực rất dễ dàng có thể tìm được toàn bộ tư liệu của ta. Tính ra hắn còn có điểm lương tâm, không làm cho ta trở thành cư dân bị mất tích.
“Ngươi, tiểu hài tử này cũng thật là, đi chơi thì cũng phải gọi điện về nhà một cái chứ, không biết chúng ta sẽ rất lo lắng sao? Chúng ta đâu phải là ngăn cản con đi Ý gì đâu mà sợ không nói!”
Ba ta ở cạnh mẹ ta cũng phụ họa theo.
“Ha hả. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”
Cường quyền trước mặt ta chỉ còn cách cúi đầu, bằng không sau này sẽ tiếp tục nghe dài dài. Mặc dù ở Ý một tháng nhưng ngày cả điện thoại ta cũng chẳng thể đụng đến.
“Quên đi, trở về là tốt rồi.” Mẹ ta cường thế rất có phong phạm lãnh đạo phất phất tay, “Con trước tiên nên xem qua tư liệu trên bàn một chút đi, ngày mai còn phải đi đại sứ quán nước Mĩ ở Thượng Hải ký nữa.”
Ta có chút há hốc mồm: “Con đi Mĩ làm gì?” Mới từ nước ngoài trở về, ta còn muốn hảo hảo nghỉ ngơi nữa a!
“Anh họ con có một công ty muốn con hè này đi thực tập sinh ở đó, đây là một cơ hội tốt cho con có chút kinh nghiệm công tác. Lafite, một trong mười tập đoàn lớn nhất nước Mĩ, đứng thứ 20 trên 500 quốc gia lớn nhất thế giới, người bình thường rất khó có thể vào được.”
Ta tùy ý lật lật tư liệu, nghi hoặc hỏi: “Nhà chúng ta cũng có người thân ở nước Mĩ a? Không phải đều ở trong nước hết sao?”
“Ai biết! Có cơ hội thì cứ đi.” Mẹ ta tức giận xem thường nhìn ta một cái.
“Người nước ngoài?”
Ta nhíu mày nhìn nàng, trên tư liệu rõ ràng là tên người nước ngoài.
“Gọi con đi thì con cứ đi, nói nhiều như vậy làm gì!”
“Chẳng lẽ mẹ không sợ bọn họ là bọn buôn người sao? Lỡ con bị bán đi thì sao?”
“Mẹ đã cho người điều tra qua rồi, đích thật là người của tập đoàn Lafite mời, cho nên con cứ yên tâm đi đi. Huống chi, con không đem người khác bán là ta đã cám ơn trời phật lắm rồi, còn trông cậy vào người khác có thể bán con sao?”
Lời vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu châm biếm vậy trời?
Ta nháy mắt mấy cái, có chút buồn bực.
“Lúc nào đi?”
“Vé máy bay là ngày thứ Hai.”
“Mau như thế a? Con mới trở về a, còn chưa có hảo hảo hiếu kính hai người, muộn một tí được không?”
“Được rồi,” Bàn tay to lớn của mẹ ta vung lên, “Đừng giả đò nữa, tôi còn không biết cậu chắc, cậu nói muốn hiếu kính chúng ta là giả, muốn ở nhà mới là thật, đúng không?”
“Hắc hắc. . . . . ” Lão mẹ quả nhiên hiểu ta.
“Việc thực tập lần này đối với việc tìm công việc tương lai cho con có lợi ích rất lớn, con hãy ngoan ngoãn đi đi.” Ba ta nói.
“Ân.”
Ta tùy ý nhìn lướt qua mấy tờ tư liệu. Tuy rằng rất muốn được ở trong nhà, nhưng Địch Tu Tư rất có sẽ truy tới đây, cho nên đi nước Mĩ thực tập ngược lại có chút an toàn hơn.
“Ân, con đã biết, tư liệu con sẽ xem, hiện tại con đi nghỉ ngơi trước đây. Ở trên phi cơ con đã mệt muốn chết rồi.”
Không đợi ba mẹ trả lời, ta liền ôm hành lý trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, ta đi Thượng Hải làm giấy tờ xuất nhập cảnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook