Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân
-
Chương 16: Người yêu cũ niềm vui mới
Edit: Lạc Thần
Đi tới vườn Trường Xuân, xa xa chợt nghe thanh xướng Tiểu Khúc ung dung truyền đến giọng nữ oanh vàng như trẻ con, thanh lệ uyển chuyển hàm xúc như Giang Nam Mộ Vũ, thấm vào ruột gan.
"Thiếp tóc vừa che trán, trước cửa bẻ hoa đùa. Chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường tung mơ chua. . . . . ." Tiếng hát không nhanh không chậm, câu chữ ngôn ngữ trầm thấp dịu dàng, nghe vào chỉ cảm thấy đau khổ tận xương, đó là thanh mai trúc mã xinh đẹp hồn nhiên.
"Ở chung thời gian dài, hai người không hiềm khích, mười bốn làm vợ chồng, mặt thẹn thùng khó tan. . . . . ." Từng ngây ngô vui vẻ, chớp mắt một cái giống như tranh vẽ tái hiện trước mắt, chạm đến nỗi đau mềm mại nơi trái tim.
"Cúi đầu nơi vách tường u tối, ngàn lần gọi chẳng trở về. Mười lăm mới mở mắt, nguyện cùng trần gian và khói bụi. . . . . ." Khúc điệu bỗng lưỡng lự, người hát hàm chứa thâm tình quyến luyến, sênh ca và nước mắt, dường như có thể quyến rũ tam hồn lục phách người ta.
Đi vào trong vườn, chỉ thấy mấy cung nữ lẳng lặng đứng hầu, tạm thời bày trên bàn bát tiên (bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người) các loại trái cây điểm tâm, trang điểm xinh đẹp Uyển Thục phi an vị bên cạnh bàn, có khác là một nữ tử y phục màu vàng đang ngâm nga thiển xướng, mở đôi môi đỏ thắm, gõ răng ngọc, đôi mắt sáng uyển chuyển, hiện ra là thu thủy: "Luôn luôn giữ lời thề, sao nhìn lên phu đài. Mười sáu được Quân Viễn, lấm lét nhìn bờ đê diễm chồng chất. . . . . ."
Chân Quân Thiếu Tần nhất thời mọc rể, hoàn toàn ngây người nơi đó, hai mắt tối tăm, lần đầu tiên xuất hiện hoảng sợ: "Là ngươi?"
Hắn kêu một tiếng này, ngược lại khiến Uyển Thục phi hoảng sợ, nàng vội vàng đứng dậy hành lễ với Quân Thiếu Tần, cười nói: "Ngày hôm nay Trường Xuân vừa lúc mở vào tháng giêng phồn thịnh, nô tì cùng biểu muội tới đây thưởng thức, không ngờ, hoàng thượng cùng Vân muội muội cũng tới." Vừa nói vừa nhìn về phía Vân Tĩnh Hảo, tràn ngập "Tỷ muội ôn tình" hỏi: "Muội muội không phải đau bụng sao? Khỏe chút nào chưa?"
Vân Tĩnh Hảo chân thành hạ bái nàng, từ từ cười nói: "Đã tốt hơn nhiều, làm phiền Thục phi tỷ tỷ lo lắng."
Uyển Thục phi cười nhẹ nhàng, ngay trước mặt Quân Thiếu Tần, tất nhiên phải làm ra một bộ dáng hiền lành, chỉ thị cung nhân mang hai cái ghế tới đây, cẩn thận trải gấm vóc lên trên. Quay đầu lại thì phát hiện chẳng biết lúc nào Giang Ánh Nguyệt đã tê liệt ngã xuống đất, giống như kinh sợ cái gì, nàng không khỏi *d!đ.l,q/đ+ cắn răng nghiến lợi, thầm mắng Tiêu Đạo Thành già nên hồ đồ rồi, chọn người bất tài như vậy giúp đỡ vào cung, lại không thể không tự mình đi qua, đỡ Giang Ánh Nguyệt dậy, miễn cưỡng cười với Quân Thiếu Tần một tiếng: "Hoàng thượng, đây là biểu muội nô tì, thúc phụ thu nghĩa nữ Giang Ánh Nguyệt. Năm nay vừa gặp tuyển tú hằng năm, thúc phụ cố ý đưa biểu muội Ánh Nguyệt vào cung bầu bạn với hoàng thượng, không biết ý hoàng thượng như thế nào?"
Lúc này Giang Ánh Nguyệt cũng khôi phục mấy phần thần chí, vội vàng quỳ gối: "Thần nữ Giang Ánh Nguyệt, tham kiến hoàng thượng." Trong bóng đêm, đôi mắt nàng khẽ ửng hồng, vai khẽ run, nước mắt nhất thời tràn mi, xấu hổ hối hận chôn giấu nơi đáy lòng, lại cùng nhau dâng lên.
Nàng sai lầm rồi sao? Từ nhỏ nàng liền thích người nam nhân trước mắt này, thanh mai trúc mã, hai người không hiềm khích, nàng nghĩ, muốn cùng hắn cách xa trần thế chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên, lại không nghĩ tới, kết quả là đối mặt, chỉ có mấy gian nhà cỏ cùng vại gạo trống trơn, còn có mẹ chồng triền miên trên giường bệnh, mỗi ngày vừa mở mắt, củi gạo dầu muối tương dấm trà, mỗi một việc từng món một đều hoa mắt không bạc tiền, nam nhân này lại cố tình không thay đổi tác phong hào khí trượng nghĩa, kết giao một chút huynh đệ, có chuyện gì đều là dốc túi tương trợ, nàng đã khóc ầm ĩ qua, nhưng đều vô dụng. Lúc này, mẹ nàng lại lần nữa tìm một mối hôn sự cho nàng, từ đó nàng có thể vinh hoa phú quý, sao nàng lại có thể cự tuyệt?
Nhưng vô luận như thế nào nàng cũng không ngờ, ban đầu nàng buông tha nam nhân, hôm nay cũng là đứng đầu thiên hạ, nàng không chỉ một lần nghĩ, gặp lại hắn sẽ là dạng tình cảnh gì, nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ là dạng này ———– hắn lại thành kim chủ nàng muốn mọi cách yêu chiều!
Thì ra, đây chính là chân tướng Tiêu Đạo Thành cứu nàng?
Mà lúc này Quân Thiếu Tần cũng bình tĩnh lại, khóe môi nâng lên một đường cong nhỏ, tựa như hờ hững, tựa như giễu cợt: "Tấm lòng Tiêu khanh gia trẫm cảm động hết sức, vậy để cho nàng lưu lại đi. . . . . ." Khi nói chuyện, hắn nhìn thoáng qua Giang Ánh Nguyệt, đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn yêu thích ăn mặc một thân áo vàng, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, giọt nước trong suốt cọ xát gò má nàng rơi xuống thật dài, càng làm nổi bật lên dung nhan trắng nõn như tuyết của nàng, yêu kiều như hoa rơi. Không biết Tiêu Đạo Thành dùng thủ đoạn gì tìm đến nàng, lại hao phí tâm cơ đưa nàng vào cung, trong lòng Tiêu Đạo Thành, ước chừng là đã cho rằng nàng là "Xương sườn mềm" của hắn chứ? Chẳng bao lâu sau, chính hắn cũng cho rằng như vậy, cho là trong lòng mình chỉ có thể chứa nàng, nhưng thời điểm này, hắn cũng không biết trên đời còn có một cô gái gọi Vân Tĩnh Hảo, cũng không biết chân chính yêu một người, cùng hai nhỏ vô tư (hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ chơi với nhau hồn nhiên) thân thiết là hoàn toàn bất đồng. Hiểu rõ một điểm này, hắn chợt cảm thấy trong lòng rộng mở trong sáng, vẻ mặt cũng đột nhiên buông lỏng, giống như có thứ gì đó trở nên thanh minh trong mắt hắn.
Một bên Uyển Thục phi nào biết trong lòng hắn muốn điều gì, thấy hắn nhìn Giang Ánh Nguyệt, cho rằng chuyện tiến triển thuận lợi, vì vậy khẽ thở ra một hơi, mười phần tinh thần nói: "Biểu muội Ánh Nguyệt không chỉ tài đức vẹn toàn giỏi ca múa, mà còn làm được một tay thức ăn ngon, nàng làm chè Mai tử, mỹ vị thơm mát, hoàng thượng nếu rỗi rảnh, đến Thừa Thục Thi đình của nô tì thử liền biết. . . . . ."
Quân Thiếu Tần nghe vậy mỉm cười, theo bản năng quay đầu xem Vân Tĩnh Hảo, chỉ sợ nàng mất hứng, lại thấy nàng đối với tình trạng trước mắt không chút nào để ý, chỉ nhẹ lay động quạt lụa trong tay, ngắm nhìn cả vườn Trường Xuân, thỉnh thoảng cùng Cẩm Nhi nhìn nhau cười nói, không hề đặt hắn trong mắt, giống như hắn cưới bao nhiêu vị phi tử, tựa như đều không liên quan đến nàng!
Trong lòng Quân Thiếu Tần có chút đau đớn, nếu lúc trước lưu lại Giang Ánh Nguyệt là kế tạm thời, như vậy nay hắn càng muốn làm ra một bộ đối với dáng vẻ kinh ngạc của Giang Ánh Nguyệt giận Vân Tĩnh Hảo một hồi, vì vậy khẽ mỉm cười với Giang Ánh Nguyệt, nhất thời quan tâm gấp đôi. Giang Ánh Nguyệt cho rằng Quân Thiếu Tần vẫn nhớ tới tình cũ, tình yêu đối với nàng vẫn như cũ, không khỏi vui sướng trong lòng, lòng tràn đầy vui vẻ nói không nên lời, trong nháy mắt liền khôi phục tự tin.
Vân Tĩnh Hảo thấy bọn họ ba người trò chuyện vui vẻ, mình cũng không cần nói chuyện, định đứng lên, hướng Quân Thiếu Tần cáo lui rời đi.
Lần này nàng đi, Quân Thiếu Tần không còn vui vẻ, phất tay bảo Uyển Thục phi lui xuống, chỉ để lại một mình Giang Ánh Nguyệt.
Giang Ánh Nguyệt trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng không dám lộ ra nửa phần, chỉ thăm dò hắn gọi một tiếng: "A Hoàn. . . . . ."
Nàng nhìn Quân Thiếu Tần, mắt to lấp lánh nước mắt, trong lòng yên lặng tính toán, chợt nghe Quân Thiếu Tần cười nói: "Ánh Nguyệt, trẫm không ngờ, cuộc đời này vẫn có thể nhìn thấy ngươi."
Giang Ánh Nguyệt không trốn không né: "A Hoàn, năm đó là thiếp sai lầm rồi, thiếp xin lỗi chàng, xin lỗi mẹ chồng, nhưng chàng nên biết, trong lòng thiếp chỉ có chàng!"
Nói đến đề tài này, Quân Thiếu Tần nhíu mày, chỉ là không kiên nhẫn, nhìn nàng nói: "Nếu như ngươi biết chính xác sai lầm rồi, nghe trẫm nói một câu, nên cùng Tiêu gia vạch rõ giới tuyến, ngàn vạn lần không được dính vào tranh giành quyền mưu, loại trò chơi tàn khốc này bằng ngươi còn không chơi nổi."
"A Hoàn. . . . . ." Giang Ánh Nguyệt nghe xong lời này, đáy lòng chợt lạnh, hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười khó coi, rốt cuộc hỏi: "Trong lòng chàng. . . . . . Vẫn còn có thiếp?"
Bỗng nhiên Quân Thiếu Tần đứng dậy, mặt trầm như nước, giọng nói lạnh lùng từ trong hàm răng phát ra, lạnh người đến nỗi làm nội tâm phát rét: "Ánh Nguyệt, giữa chúng ta là ngươi buông tay trước rời đi, sao hôm nay đau khổ hỏi những thứ này nữa?"
Giang Ánh Nguyệt cúi đầu, run lẩy bẩy, cũng không phải bởi vì xa cách, chỉ vì, nếu nàng không thể vãn hồi tâm Quân Thiếu Tần, tự nhiên Tiêu Đạo Thành sẽ không bỏ qua nàng, trên người nàng vẫn còn có vụ án mạng người!
Nàng đang suy nghĩ ứng đối ra sao, Quân Thiếu Tần cũng đã không nhìn nàng nữa, xoay người đi ra vườn, Tiểu Thuận Tử vội kêu tiểu thái giám đuổi theo, nhưng mà nhìn tới thái giám, thấy Giang Ánh Nguyệt, chính là sững sờ, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tiểu Thuận Tử khẽ quát một tiếng, hắn mới một mạch chạy chậm đuổi theo, vẫn là không nhịn được liên tục quay đầu nhìn lại, nhìn tiểu thái giám khác lạ, chậc chậc cười nói: "Thường Quý, ngươi cũng tịnh thân rồi, còn muốn nữ nhân? Đây chính là quý nữ Tiêu gia, danh môn khuê tú, tương lai là phi tử của hoàng thượng, sao ngươi dám nghĩ đến? Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Thường Quý nghe vậy, chỉ cười lạnh, cũng không giải thích.
Lại nói Vân Tĩnh Hảo, rời vườn Trường Xuân, nàng và Cẩm Nhi vừa nói cười vừa đi đến Cầm Sắt điện, ai ngờ, mới ra khỏi Ngự Hoa Viên, Quân Thiếu Tần liền đuổi theo, không nói hai lời liền chặn ngang bắt được tay nàng, sắc mặt -lạcthần-dđlquydomn, âm trầm khó lường, bất chấp nàng giãy giụa khó chịu, bất chấp cung nhân dọc đường hoảng sợ, một đường kéo nàng trở về, ngay sau đó, một cước đá văng cửa điện ra, gần như điên dại quăng nàng thật mạnh trên giường!
Âm thanh ầm ĩ một lúc, giường hẹp cũng suýt nữa chia năm xẻ bảy, nàng giùng giằng muốn đứng dậy, chớp mắt một cái, bóng dáng cao lớn của hắn áp nàng trở về trên giường, hơi thở cuồng bạo quanh quẩn chóp mũi, làm cho người ta không thở nổi!
"Vân Tĩnh Hảo, đến tột cùng trong lòng nàng trẫm tính là gì?"
Giọng nói âm trầm mà nghiến răng nghiến lợi, vang lên đỉnh đầu nàng, lúc này Vân Tĩnh Hảo cũng bị hỉ nộ vô thường của hắn kích động, trong đại não trống rỗng, nói bừa: "Hoàng thượng lại tức giận cái gì? Nếu nô tì đáng ghét như vậy, thì tìm người khác đi, có biết bao người xếp hàng chờ người!"
Quân Thiếu Tần nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, mặt cơ hồ muốn dán lên nàng, trong mắt có ngọn lửa nóng rực mà tàn sát bừa bãi, lúc này Vân Tĩnh Hảo mới tỉnh táo một chút, nghĩ thầm, tuyệt không muốn tranh chấp cùng loại người nguy hiểm này, cũng suy tính có nên quỳ xuống dùng mềm mại thuyết phục hay không.
Nàng đang lo lắng, môi hắn liền che phủ xuống, lần này cũng không phải hôn trừng phạt, mà là cố ý trêu chọc, bàn tay đẩy xiêm áo nàng ra, môi như chim ưng muốn chiếm đoạt mỗi một tấc da thị nàng, dấu hôn mãnh liệt một đường đi xuống, kéo dài đến trên đỉnh cao chót vót của nàng, răng môi không ngừng đùa giỡn | hai đỉnh nhụy hoa, lúc nặng lúc nhẹ, vô cùng dụ | hoặc | đùa giỡn với tất cả giác quan của nàng . . . . . .
Vân Tĩnh Hảo không nhịn được rên | rỉ, hai gò má nhiễm tình đỏ ửng, thân thể nhẹ nhàng cứng lên, nghe nàng động tình yêu kiều, Quân Thiếu Tần nâng cơ thể lên, trên cao nhìn xuống liếc nhìn nàng, cõi lòng đầy mong đợi, ngón tay chỉ lên trái tim nàng.
"Tĩnh Hảo, đem nó cho trẫm."
Tác giả có lời muốn nói: quên mất thân môn Thường Quý là ai, có thể xem lại Chương 9:, Lưu Phúc giới thiệu Giang Ánh Nguyệt với Tiêu Đạo Thành thì có nhắc tới Thường Quý vị này là hoạn quan.
Đi tới vườn Trường Xuân, xa xa chợt nghe thanh xướng Tiểu Khúc ung dung truyền đến giọng nữ oanh vàng như trẻ con, thanh lệ uyển chuyển hàm xúc như Giang Nam Mộ Vũ, thấm vào ruột gan.
"Thiếp tóc vừa che trán, trước cửa bẻ hoa đùa. Chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường tung mơ chua. . . . . ." Tiếng hát không nhanh không chậm, câu chữ ngôn ngữ trầm thấp dịu dàng, nghe vào chỉ cảm thấy đau khổ tận xương, đó là thanh mai trúc mã xinh đẹp hồn nhiên.
"Ở chung thời gian dài, hai người không hiềm khích, mười bốn làm vợ chồng, mặt thẹn thùng khó tan. . . . . ." Từng ngây ngô vui vẻ, chớp mắt một cái giống như tranh vẽ tái hiện trước mắt, chạm đến nỗi đau mềm mại nơi trái tim.
"Cúi đầu nơi vách tường u tối, ngàn lần gọi chẳng trở về. Mười lăm mới mở mắt, nguyện cùng trần gian và khói bụi. . . . . ." Khúc điệu bỗng lưỡng lự, người hát hàm chứa thâm tình quyến luyến, sênh ca và nước mắt, dường như có thể quyến rũ tam hồn lục phách người ta.
Đi vào trong vườn, chỉ thấy mấy cung nữ lẳng lặng đứng hầu, tạm thời bày trên bàn bát tiên (bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người) các loại trái cây điểm tâm, trang điểm xinh đẹp Uyển Thục phi an vị bên cạnh bàn, có khác là một nữ tử y phục màu vàng đang ngâm nga thiển xướng, mở đôi môi đỏ thắm, gõ răng ngọc, đôi mắt sáng uyển chuyển, hiện ra là thu thủy: "Luôn luôn giữ lời thề, sao nhìn lên phu đài. Mười sáu được Quân Viễn, lấm lét nhìn bờ đê diễm chồng chất. . . . . ."
Chân Quân Thiếu Tần nhất thời mọc rể, hoàn toàn ngây người nơi đó, hai mắt tối tăm, lần đầu tiên xuất hiện hoảng sợ: "Là ngươi?"
Hắn kêu một tiếng này, ngược lại khiến Uyển Thục phi hoảng sợ, nàng vội vàng đứng dậy hành lễ với Quân Thiếu Tần, cười nói: "Ngày hôm nay Trường Xuân vừa lúc mở vào tháng giêng phồn thịnh, nô tì cùng biểu muội tới đây thưởng thức, không ngờ, hoàng thượng cùng Vân muội muội cũng tới." Vừa nói vừa nhìn về phía Vân Tĩnh Hảo, tràn ngập "Tỷ muội ôn tình" hỏi: "Muội muội không phải đau bụng sao? Khỏe chút nào chưa?"
Vân Tĩnh Hảo chân thành hạ bái nàng, từ từ cười nói: "Đã tốt hơn nhiều, làm phiền Thục phi tỷ tỷ lo lắng."
Uyển Thục phi cười nhẹ nhàng, ngay trước mặt Quân Thiếu Tần, tất nhiên phải làm ra một bộ dáng hiền lành, chỉ thị cung nhân mang hai cái ghế tới đây, cẩn thận trải gấm vóc lên trên. Quay đầu lại thì phát hiện chẳng biết lúc nào Giang Ánh Nguyệt đã tê liệt ngã xuống đất, giống như kinh sợ cái gì, nàng không khỏi *d!đ.l,q/đ+ cắn răng nghiến lợi, thầm mắng Tiêu Đạo Thành già nên hồ đồ rồi, chọn người bất tài như vậy giúp đỡ vào cung, lại không thể không tự mình đi qua, đỡ Giang Ánh Nguyệt dậy, miễn cưỡng cười với Quân Thiếu Tần một tiếng: "Hoàng thượng, đây là biểu muội nô tì, thúc phụ thu nghĩa nữ Giang Ánh Nguyệt. Năm nay vừa gặp tuyển tú hằng năm, thúc phụ cố ý đưa biểu muội Ánh Nguyệt vào cung bầu bạn với hoàng thượng, không biết ý hoàng thượng như thế nào?"
Lúc này Giang Ánh Nguyệt cũng khôi phục mấy phần thần chí, vội vàng quỳ gối: "Thần nữ Giang Ánh Nguyệt, tham kiến hoàng thượng." Trong bóng đêm, đôi mắt nàng khẽ ửng hồng, vai khẽ run, nước mắt nhất thời tràn mi, xấu hổ hối hận chôn giấu nơi đáy lòng, lại cùng nhau dâng lên.
Nàng sai lầm rồi sao? Từ nhỏ nàng liền thích người nam nhân trước mắt này, thanh mai trúc mã, hai người không hiềm khích, nàng nghĩ, muốn cùng hắn cách xa trần thế chỉ nguyện uyên ương không nguyện tiên, lại không nghĩ tới, kết quả là đối mặt, chỉ có mấy gian nhà cỏ cùng vại gạo trống trơn, còn có mẹ chồng triền miên trên giường bệnh, mỗi ngày vừa mở mắt, củi gạo dầu muối tương dấm trà, mỗi một việc từng món một đều hoa mắt không bạc tiền, nam nhân này lại cố tình không thay đổi tác phong hào khí trượng nghĩa, kết giao một chút huynh đệ, có chuyện gì đều là dốc túi tương trợ, nàng đã khóc ầm ĩ qua, nhưng đều vô dụng. Lúc này, mẹ nàng lại lần nữa tìm một mối hôn sự cho nàng, từ đó nàng có thể vinh hoa phú quý, sao nàng lại có thể cự tuyệt?
Nhưng vô luận như thế nào nàng cũng không ngờ, ban đầu nàng buông tha nam nhân, hôm nay cũng là đứng đầu thiên hạ, nàng không chỉ một lần nghĩ, gặp lại hắn sẽ là dạng tình cảnh gì, nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ là dạng này ———– hắn lại thành kim chủ nàng muốn mọi cách yêu chiều!
Thì ra, đây chính là chân tướng Tiêu Đạo Thành cứu nàng?
Mà lúc này Quân Thiếu Tần cũng bình tĩnh lại, khóe môi nâng lên một đường cong nhỏ, tựa như hờ hững, tựa như giễu cợt: "Tấm lòng Tiêu khanh gia trẫm cảm động hết sức, vậy để cho nàng lưu lại đi. . . . . ." Khi nói chuyện, hắn nhìn thoáng qua Giang Ánh Nguyệt, đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn yêu thích ăn mặc một thân áo vàng, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, giọt nước trong suốt cọ xát gò má nàng rơi xuống thật dài, càng làm nổi bật lên dung nhan trắng nõn như tuyết của nàng, yêu kiều như hoa rơi. Không biết Tiêu Đạo Thành dùng thủ đoạn gì tìm đến nàng, lại hao phí tâm cơ đưa nàng vào cung, trong lòng Tiêu Đạo Thành, ước chừng là đã cho rằng nàng là "Xương sườn mềm" của hắn chứ? Chẳng bao lâu sau, chính hắn cũng cho rằng như vậy, cho là trong lòng mình chỉ có thể chứa nàng, nhưng thời điểm này, hắn cũng không biết trên đời còn có một cô gái gọi Vân Tĩnh Hảo, cũng không biết chân chính yêu một người, cùng hai nhỏ vô tư (hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ chơi với nhau hồn nhiên) thân thiết là hoàn toàn bất đồng. Hiểu rõ một điểm này, hắn chợt cảm thấy trong lòng rộng mở trong sáng, vẻ mặt cũng đột nhiên buông lỏng, giống như có thứ gì đó trở nên thanh minh trong mắt hắn.
Một bên Uyển Thục phi nào biết trong lòng hắn muốn điều gì, thấy hắn nhìn Giang Ánh Nguyệt, cho rằng chuyện tiến triển thuận lợi, vì vậy khẽ thở ra một hơi, mười phần tinh thần nói: "Biểu muội Ánh Nguyệt không chỉ tài đức vẹn toàn giỏi ca múa, mà còn làm được một tay thức ăn ngon, nàng làm chè Mai tử, mỹ vị thơm mát, hoàng thượng nếu rỗi rảnh, đến Thừa Thục Thi đình của nô tì thử liền biết. . . . . ."
Quân Thiếu Tần nghe vậy mỉm cười, theo bản năng quay đầu xem Vân Tĩnh Hảo, chỉ sợ nàng mất hứng, lại thấy nàng đối với tình trạng trước mắt không chút nào để ý, chỉ nhẹ lay động quạt lụa trong tay, ngắm nhìn cả vườn Trường Xuân, thỉnh thoảng cùng Cẩm Nhi nhìn nhau cười nói, không hề đặt hắn trong mắt, giống như hắn cưới bao nhiêu vị phi tử, tựa như đều không liên quan đến nàng!
Trong lòng Quân Thiếu Tần có chút đau đớn, nếu lúc trước lưu lại Giang Ánh Nguyệt là kế tạm thời, như vậy nay hắn càng muốn làm ra một bộ đối với dáng vẻ kinh ngạc của Giang Ánh Nguyệt giận Vân Tĩnh Hảo một hồi, vì vậy khẽ mỉm cười với Giang Ánh Nguyệt, nhất thời quan tâm gấp đôi. Giang Ánh Nguyệt cho rằng Quân Thiếu Tần vẫn nhớ tới tình cũ, tình yêu đối với nàng vẫn như cũ, không khỏi vui sướng trong lòng, lòng tràn đầy vui vẻ nói không nên lời, trong nháy mắt liền khôi phục tự tin.
Vân Tĩnh Hảo thấy bọn họ ba người trò chuyện vui vẻ, mình cũng không cần nói chuyện, định đứng lên, hướng Quân Thiếu Tần cáo lui rời đi.
Lần này nàng đi, Quân Thiếu Tần không còn vui vẻ, phất tay bảo Uyển Thục phi lui xuống, chỉ để lại một mình Giang Ánh Nguyệt.
Giang Ánh Nguyệt trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng không dám lộ ra nửa phần, chỉ thăm dò hắn gọi một tiếng: "A Hoàn. . . . . ."
Nàng nhìn Quân Thiếu Tần, mắt to lấp lánh nước mắt, trong lòng yên lặng tính toán, chợt nghe Quân Thiếu Tần cười nói: "Ánh Nguyệt, trẫm không ngờ, cuộc đời này vẫn có thể nhìn thấy ngươi."
Giang Ánh Nguyệt không trốn không né: "A Hoàn, năm đó là thiếp sai lầm rồi, thiếp xin lỗi chàng, xin lỗi mẹ chồng, nhưng chàng nên biết, trong lòng thiếp chỉ có chàng!"
Nói đến đề tài này, Quân Thiếu Tần nhíu mày, chỉ là không kiên nhẫn, nhìn nàng nói: "Nếu như ngươi biết chính xác sai lầm rồi, nghe trẫm nói một câu, nên cùng Tiêu gia vạch rõ giới tuyến, ngàn vạn lần không được dính vào tranh giành quyền mưu, loại trò chơi tàn khốc này bằng ngươi còn không chơi nổi."
"A Hoàn. . . . . ." Giang Ánh Nguyệt nghe xong lời này, đáy lòng chợt lạnh, hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười khó coi, rốt cuộc hỏi: "Trong lòng chàng. . . . . . Vẫn còn có thiếp?"
Bỗng nhiên Quân Thiếu Tần đứng dậy, mặt trầm như nước, giọng nói lạnh lùng từ trong hàm răng phát ra, lạnh người đến nỗi làm nội tâm phát rét: "Ánh Nguyệt, giữa chúng ta là ngươi buông tay trước rời đi, sao hôm nay đau khổ hỏi những thứ này nữa?"
Giang Ánh Nguyệt cúi đầu, run lẩy bẩy, cũng không phải bởi vì xa cách, chỉ vì, nếu nàng không thể vãn hồi tâm Quân Thiếu Tần, tự nhiên Tiêu Đạo Thành sẽ không bỏ qua nàng, trên người nàng vẫn còn có vụ án mạng người!
Nàng đang suy nghĩ ứng đối ra sao, Quân Thiếu Tần cũng đã không nhìn nàng nữa, xoay người đi ra vườn, Tiểu Thuận Tử vội kêu tiểu thái giám đuổi theo, nhưng mà nhìn tới thái giám, thấy Giang Ánh Nguyệt, chính là sững sờ, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tiểu Thuận Tử khẽ quát một tiếng, hắn mới một mạch chạy chậm đuổi theo, vẫn là không nhịn được liên tục quay đầu nhìn lại, nhìn tiểu thái giám khác lạ, chậc chậc cười nói: "Thường Quý, ngươi cũng tịnh thân rồi, còn muốn nữ nhân? Đây chính là quý nữ Tiêu gia, danh môn khuê tú, tương lai là phi tử của hoàng thượng, sao ngươi dám nghĩ đến? Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Thường Quý nghe vậy, chỉ cười lạnh, cũng không giải thích.
Lại nói Vân Tĩnh Hảo, rời vườn Trường Xuân, nàng và Cẩm Nhi vừa nói cười vừa đi đến Cầm Sắt điện, ai ngờ, mới ra khỏi Ngự Hoa Viên, Quân Thiếu Tần liền đuổi theo, không nói hai lời liền chặn ngang bắt được tay nàng, sắc mặt -lạcthần-dđlquydomn, âm trầm khó lường, bất chấp nàng giãy giụa khó chịu, bất chấp cung nhân dọc đường hoảng sợ, một đường kéo nàng trở về, ngay sau đó, một cước đá văng cửa điện ra, gần như điên dại quăng nàng thật mạnh trên giường!
Âm thanh ầm ĩ một lúc, giường hẹp cũng suýt nữa chia năm xẻ bảy, nàng giùng giằng muốn đứng dậy, chớp mắt một cái, bóng dáng cao lớn của hắn áp nàng trở về trên giường, hơi thở cuồng bạo quanh quẩn chóp mũi, làm cho người ta không thở nổi!
"Vân Tĩnh Hảo, đến tột cùng trong lòng nàng trẫm tính là gì?"
Giọng nói âm trầm mà nghiến răng nghiến lợi, vang lên đỉnh đầu nàng, lúc này Vân Tĩnh Hảo cũng bị hỉ nộ vô thường của hắn kích động, trong đại não trống rỗng, nói bừa: "Hoàng thượng lại tức giận cái gì? Nếu nô tì đáng ghét như vậy, thì tìm người khác đi, có biết bao người xếp hàng chờ người!"
Quân Thiếu Tần nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, mặt cơ hồ muốn dán lên nàng, trong mắt có ngọn lửa nóng rực mà tàn sát bừa bãi, lúc này Vân Tĩnh Hảo mới tỉnh táo một chút, nghĩ thầm, tuyệt không muốn tranh chấp cùng loại người nguy hiểm này, cũng suy tính có nên quỳ xuống dùng mềm mại thuyết phục hay không.
Nàng đang lo lắng, môi hắn liền che phủ xuống, lần này cũng không phải hôn trừng phạt, mà là cố ý trêu chọc, bàn tay đẩy xiêm áo nàng ra, môi như chim ưng muốn chiếm đoạt mỗi một tấc da thị nàng, dấu hôn mãnh liệt một đường đi xuống, kéo dài đến trên đỉnh cao chót vót của nàng, răng môi không ngừng đùa giỡn | hai đỉnh nhụy hoa, lúc nặng lúc nhẹ, vô cùng dụ | hoặc | đùa giỡn với tất cả giác quan của nàng . . . . . .
Vân Tĩnh Hảo không nhịn được rên | rỉ, hai gò má nhiễm tình đỏ ửng, thân thể nhẹ nhàng cứng lên, nghe nàng động tình yêu kiều, Quân Thiếu Tần nâng cơ thể lên, trên cao nhìn xuống liếc nhìn nàng, cõi lòng đầy mong đợi, ngón tay chỉ lên trái tim nàng.
"Tĩnh Hảo, đem nó cho trẫm."
Tác giả có lời muốn nói: quên mất thân môn Thường Quý là ai, có thể xem lại Chương 9:, Lưu Phúc giới thiệu Giang Ánh Nguyệt với Tiêu Đạo Thành thì có nhắc tới Thường Quý vị này là hoạn quan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook