Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch
26: Phá Thân Mới Có Thể Bộc Lộ Bản Thân 2


Ngũ tạng lục phủ, huyết dịch cốt tủy, thậm chí ngay cả khí quan như lông mi trên mắt cũng được rèn luyện vô cùng cứng rắn, lợi dụng áp lực trong tâm để luyện thân thể, lợi dụng trọng lượng trong không trung để rèn luyện thân thể, lợi dụng dòng chảy trong hư không để rèn luyện thân thể.

Cuối cùng tu được thân thể hoàn mỹ,【 Bất Động Minh Vương 】đạt được thành tựu Thần Minh!Con đường tu luyện của【 Bất Động Minh Vương 】chỉ có một, nhưng mà trong đó đầy hung hiểm đến nỗi bất kể tu sĩ nào nhìn thôi cũng đã thấy sợ, ngay cả đứng đầu thế giới cũng không dám dễ dàng đặt mình trong đó.

“Đừng bởi vì đi quá xa, mà quên vì sao lúc trước mình xuất phát.

”Đây là lời【 Bất Động Minh Vương 】đã nói ra sau khi đạt được thành tựu Thần Minh với Thế Giới Tam Thiên.

Đi đường cẩn thận, không được quên tâm nguyện ban đầu.

《 Bất Động Như Sơn 》 chia làm 《 Đồng Nhân thiên 》, 《 Thiết Huyết thiên 》, 《 Kim Cương thiên 》, 《 Bất Động thiên 》, 《 Hoàn Mỹ thiên 》.

Phá thân trước rồi bộc lộ bản thân, không ngừng trưởng thành trong tàn phá mới là bộc lộ bản thân chân chính.


Thân thể cũng có được ký ức, mỗi một cơ bắp mỗi một lông tơ đều như thế.

Tiếp theo Tô Dạ cảm nhận được sự khác biệt thật lớn trong tu luyện kiếm quyết và tu thể túy thân, Kiếm Tu quan trọng ở dưỡng thần ngự kiếm, tuy thân thể mệt nhọc nhưng không thể so với Thể Tu.

Cơ bắp trên đùi và cánh tay không ngừng căng ra, đau nhức lặp lại liên tục làm gân xanh trên trán Tô Dạ nổi lên, ngón tay từ tê mỏi đến mất đi cảm giác, hai chân dẫm lên mặt đất cũng không cảm giác được sức nặng gì, giống như đạp lên miếng bông.

Tuy vậy ý thức của Tô Dạ vô cùng tỉnh táo, nhưng căn bản là thân thể không bị mình khống chế, rõ ràng hắn đang đứng, nhưng Tô Dạ vẫn luôn cảm giác mình đang nằm, thân thể mất đi sự phối hợp vô cùng nghiêm trọng.

Lúc này đừng nói lấy kiếm, cho dù là một cọng lông vũ rơi trên người, cũng có thể phá vỡ cân bằng mà đè lên thân thể hắn.

Cuối cùng tu luyện như thế nào mà đến mức như thế, kỳ thật rất đơn giản, vượt qua sức chịu đựng tối đa của bản thân.

Vòng tay năm mươi cân, thạch cầu một trăm cân, xích chân hai trăm cân, còn có thiết y(*) gần ba trăm cân, những cái đó đều là vật cần thiết để tu luyện.

(*)Trang phục bằng kim loại.

Mà mức trọng lượng đó đối với một đứa bé bảy tuổi mà nói, không những tàn phá trí mạng, chỉ cần vô ý cũng không chỉ bị thương đơn giản thôi đâu.

Biểu cảm của Tô Dạ tràn ngập mệt mỏi, hắn âm thầm nghiến răng nghiến lợi, không ngừng tăng cường sức nhẫn nại và năng lực thừa nhận làm Vương Cương vô cùng vừa lòng, trong vòng một tháng ngắn ngủn, Tô Dạ có thể đồng thời mang vòng tay và xích chân bê cầu đá lên, hơn nữa đứng tấn không chút sứt mẻ, thẳng đến khi còn lại một giọt mồ hôi cuối cùng, dùng hết sức lực sót lại trong thân thể, thậm chí nhiều lần đều mất đi cả ý thức.

Mỗi đêm Tô Dạ phải “lê” thân hình mệt mỏi không chịu nổi giao đấu với ba vị Kiếm Hồn một phen, tuy rằng tạm thời Tô Dạ không luyện Kiếm Tu, nhưng Đông Phương Khải Dương vẫn dạy dỗ Tô Dạ một vài công pháp cố thần ấm hồn.


Tô Dạ phát hiện một chuyện khá là kỳ lạ, theo lý thuyết thì hồn phách sẽ tăng trưởng theo cảnh giới tu vi, đương nhiên cũng có con đường đặc biệt khác dùng để tu hành hồn phách, chỉ là Tô Dạ phát giác hồn phách và tu vi trong cơ thể hắn lại không liên quan với nhau, chỉ theo thời gian trôi đi thì nó có thể dần dần lớn mạnh hơn thôi.

“Quả nhiên trời sinh vì kiếm, trong tất cả môn phái chỉ có Kiếm Tu có tình cảm không rời với hồn phách, bởi vì kiếm có thể sinh hồn, nhân kiếm hợp nhất cũng chính là nhân hồn và kiếm hồn dung hợp, hay có nghĩa khác là kiếm còn người còn, kiếm mất người mất, đây mới là tiêu chí thành tựu của cường giả Kiếm Tu.

”Nếu 【 Ba Ngàn Thư Các 】 đã nói như vậy, Tô Dạ cũng không thèm để ý.

Hiện tại ý chí Tô Dạ càng thêm cứng cỏi, cho dù thân thể không có trực giác, tất cả sức lực đều bị ép khô, nhưng ý thức của hắn lại càng ngày càng rõ ràng, đây là hiệu quả của việc tẩm bổ hồn phách, cũng đặc biệt bổ ích cho Thể Tu tu luyện.

Vương Cương rất vừa lòng với biểu hiện của Tô Dạ, Tô Dạ tu luyện hoàn toàn xứng đáng với khổ tu.

Vương Cương kỳ vọng vào Tô Dạ rất cao, cho nên yêu cầu cũng như thế, Vương Cương hiếm khi khích lệ đệ tử, nhưng hắn lại tán thưởng Tô Dạ.

Cũng vì đầu tiên Tô Dạ chấp hành yêu cầu của Vương Cương không chút cẩu thả, không kiêu ngạo không nhụt chí, luôn có thể đạt được mục tiêu tu luyện trong thời gian nhanh nhất.

Lại thêm một tháng trôi qua, hiện tại thời tiết phương Bắc rơi vào lúc lạnh nhất trong mùa đông, Tô Dạ mặc thiết y tu luyện trên một ngọn núi, hạt tuyết lớn như lông ngỗng chưa kịp rơi xuống áo sắt của Tô Dạ đã biến mất không còn, làn da Tô Dạ lộ ra bên ngoài ẩn hiện tản ra ánh sáng màu đồng thau, phối hợp với bông tuyết bay đầy trời hình thành một vùng đầy hơi nước hôi hổi.

“Tô Dạ.


”“Sư phó!”“Hai tháng này ngươi tu luyện không tồi, đồng bì mới gặp hiệu quả, có điều tu luyện không phải là luôn nhắm mắt làm liểu, tuy ngươi phải đi một đoạn đường rất dài mới tới Ngưng Dịch Cảnh, nhưng cũng cần phải bắt đầu tu luyện thực chiến.

”Núi đá không cao nhưng lại rất lớn, đệ tử nhập môn của Thạch Sơn Môn nhiều lắm chỉ hai trăm người, trưởng lão lại không đủ mười người, dù sao cũng là một môn phái thành lập chưa tới năm mươi năm.

Mỗi một vị trưởng lão đều có chỗ ở của mình, nói là chỗ ở, chi bằng nói là khu vực tu luyện.

Sau khi Tô Dạ nhập môn ngoài Phùng Lãng, gần như không gặp được trưởng lão và đệ tử nhập môn khác, chỉ một lòng đi theo Vương Cương tu luyện, mỗi lúc màn đêm buông xuống, lại bị Kiếm Hồn tăng mức dạy dỗ công pháp Kiếm Tu.

“Sau khi mỗi đệ tử nhập môn sẽ được sư phụ của mình dạy dỗ, thẳng đến luyện thành đồng bì, mới có thể bắt đầu tu luyện thực chiến, bởi vì không tu luyện đồng bì cho tốt, lúc thực chiến rất dễ bị thương, như vậy sẽ không tốt.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương