Ba Ngày Yêu
-
Chương 38
Trong căn phòng khoảng 50m2 yên tĩnh..anh đặt nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi trái tim mềm mại của cô..nụ hôn có chút vội vàng và cuồng dã, một chút mạnh mẽ và thành thục..hút môi, lưỡi của cô như muốn chiếm trọn lấy cô, khắp cơ thể cả hai như có ngọn lửa tình ái thiêu đốt...cảm thấy cô gái nhỏ bé kia trong ngực sắp không thở nổi,anh dần dần buông lỏng cánh môi ra khỏi..tiếng thở dốc và hổn hển của cả hai vang lên khắp căn phòng...
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, cuốn hút đầy mê hoặc.
- anh yêu em...Lương Minh Phương..
- em cũng yêu anh..Đặng Đình Dũng..
Hai người chăm chú nhìn nhau rồi bật cười.
- thiệt tình, em có nên quý trọng khoảnh khắc này không nhỉ? Chẳng mấy khi chúng ta gặp nhau mà k cãi nhau..
- là tại em chứ tại ai, tại em cứ ngang bướng hoài..
- gì chứ.. là tại anh chứ..
- đấy.. đã bảo không cãi nhau mà chỉ được vài phút là sao..
Anh mỉm cười nắm chặt tay cô bước ra khỏi phòng thay đồ..bên ngoài không khí rộn ràng, náo nhiệt..mọi ánh mắt chờ đợi của mọi người hướng về hai nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay..anh mặc tây trang màu trắng như một chàng hoàng tử sánh bước bên cô trong chiếc đầm dạ hội được đính những viên đá pha lê lấp lánh...
- họ đẹp đôi quá..
- trai tài, gái sắc đẹp nhất Châu Á..
Ai nấy đều nhìn hai người với ánh mắt đầy ngưỡng mộ phá chút lòng ghen tị..
Nắm tay cô nước lên sân khấu, mọi người lùi lại vài bước để nhường lại không gian lại cho hai người, anh vỗ tay nhẹ một cái,từ trong phòng đẩy ra chiếc bánh kem 3 tầng và một bó hoa hướng dương..trên màn hình máy chiếu rộng lớn, những tấm hình của hai người cũng được công chiếu, cô nhíu mày khó hiểu nhìn anh.
- gì thế này?
Anh mỉm cười tiến đến cầm bó hoa hướng dương trên tay, nghẹn ngào nói.
- Lương Minh Phương,cô gái nhỏ của anh,cả bầu trời của anh, cả thế giới với anh..có lẽ em sẽ thắc mắc tại sao không phải là hoa hồng mà lại là hoa hướng dương phải không? Vì em rất khác với các cô gái khác anh từng gặp, nên anh cũng muốn thật khác với những người đàn ông em từng biết..hoa hướng dương luôn luôn hướng về phía mặt trời.. Anh muốn từ giây phút này trở đi, cho phép anh được làm mặt trời của em có được không..chỉ cần em là bông hoa hướng dương kia luôn hướng về phía ông mặt trời to lớn này, bao nhiêu sóng gió hãy cứ để anh lo, để anh được toả nắng bên em..cho dù nắng ấm hay phong ba bão táp, hướng dương chỉ được phép hướng về ông mặt trời thôi nhé..anh yêu em...
Cô xúc động mắt rưng rưng nhận lấy bó hoa từ tay anh, anh bất ngờ quỳ gối xuống trước mặt cô dưới sự chứng kiến của bảo người, đôi bàn tay run run lấy chiếc hộp nhẫn trong túi quần tây..
- Lương Mình Phương.. xin em hãy đồng ý làm vợ anh từ kiếp này cho tới kiếp sau hay là muôn kiếp..anh mong muốn người đi cùng anh đến hết cuộc đời này chính là em, anh không dám hứa sẽ sống chết bên em nhưng anh hứa sẽ bên em đến hơi thở cuối cùng, bằng mọi khả năng của mình, anh sẽ lo cho em một cuộc sống thật hạnh phúc....từ khi gặp em, anh đã biết kiên nhẫn, biết chờ đợi và biết khóc..và cuộc sống của anh sẽ trở nên thật vô nghĩa nếu không có em..anh cần em, thật sự rất cần em..Lương Mình Phương, lấy anh nhé..xin hãy giúp anh rũ bỏ kiếp đào hoa của mình tại đây..được không em?
Sống mũi cô cay cay, khoé mi nước mắt đã trực trào, cô khóc vì cô thật sự xúc động, khóc vì quá đỗi hạnh phúc.. quả thật anh luôn là người khiến cô bất ngờ, tưởng chừng một bữa tiệc đơn giản nhưng hóa ra lại được sự sắp xếp cẩn thận duoi sự chỉ đạo của anh để biến chúng thành một màn cầu hôn lãng mạn...cô xúc động run run đưa ngón tay ra trước mặt anh, mỉm cười gật đầu đồng ý.. chiếc nhẫn ấy cuối cùng đã trở lại về vị trí ban đầu..anh cười tươi đeo chiếc nhẫn vào tay cô..
Ở bên dưới mọi người cùng nhau vỗ tay reo hò chúc mừng hạnh phúc cho hai người..anh cúi đầu nhẹ xuống hôn lên trán cô, đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô..
- thiệt tình..em khóc tốn nước mắt thế này anh sẽ xót lắm đấy..
- ai bảo anh không nói trước với em một câu..
- gì chứ.. anh muốn làm em bất ngờ mà..
Dứt lời anh nắm tay cô tiến về chỗ chiếc bánh kem 3 tầng..
- 3 tầng, cho 3 mùa xuân xanh của em mà anh không được ở bên cạnh..còn nhớ năm thứ nhất, anh đa vô tâm để em đón sinh nhật trong hờn giận, và hai năm sau cũng vậy, em đón sinh nhật trong cô đơn.. nghĩ lại những năm tháng ấy, anh thật sự day dứt vô cùng..xin lỗi em, xin lỗi em cô gái mùa xuân..
Cô ngước mắt lên nhìn đuôi mắt anh đang chuyển đỏ..cô đưa tay sờ nhẹ lên má anh..
- đã bảo không làm người ta khóc nữa mà..này là ngày vui mà phải không?
Nói rồi cô cười tươi xoay người lại cắt bánh cùng anh trong niềm hạnh phúc...
Bữa tiệc kết thúc, cô có yêu cầu anh trở về nhà nhưng k ngờ đã bị anh xâm chiếm đi thẳng tới khách sạn 5 sao bậc nhất...anh ôm cô đi thẳng lên phòng Vip1,mặc cho cô đang giãy dụa phản kháng, đôi tay đấm đấm anh vài cái vào ngực..
- Đặng Đình Dũng.. anh k đưa em về nhà là ngày mai chết với mẹ em đấy..
- số với việc phải chịu đựng em, không gì là không thể.. lộn xộn nữa là em chết chắc..
Nghe anh nói vậy, cổ họng cô nghẹn lại, lồng nghịch phập phồng kịch liệt, quả thực mà nói, cô cũng rất muốn ở bên anh nhưng lại sợ mẹ ở nhà sẽ lo lắng.. với lại biết rằng mẹ thầm chấp nhận mối quan hệ này nhưng cũng chưa hẳn sẽ được thoải mái như xưa..
Trong căn phòng có ánh đèn mập mờ ảo ảo, hai người lẳng lặng chăm chú nhìn sát vào nhau, ánh đèn ấm áp toả ra bốn phía, ngày cả trong không khí cũng toả ra hương vị hạnh phúc....Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đôi bàn tay thành thạo cởi bỏ lớp khoá áo đằng sau lưng cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô nụ hôn triền miên đầy ngọt ngào..đôi bàn tay nhanh chóng đưa vào bên trong nắn bóp nhẹ nhàng bầu ngực căng tròn của cô...lúc này thân thể anh và cô như một cây đuốc đang cháy trong ngọn lửa dục vọng..nụ hôn mỗi lúc một vồ vập hơn, chiếc lưỡi nhanh chóng đưa sâu vào khoảng miệng cô khám phá, cảm giác như muốn nuốt sâu cô vào trong bụng mình..cô không tự chủ được khẽ tạo cho một tiếng rên như tiếp thêm động lực vào cơn hăng say tình ái đang cháy trong người anh.một tay còn lại của anh đã nhanh chóng đưa xuống mông cô, uyển chuyển vuốt ve mềm mại cặp mông trắng nõn nà..nhẹ nhàng đưa ngón tay tiến thẳng sâu vào bên trong...không chờ đợi được cách cô uốn éo, vật cứng bên dưới đã tiến quân thần tốc vào sâu bên trong thật mạnh bạo..hai chân cô tạo thành hình chữ N rồi nhanh chóng quặp chặt quá mông anh..lần nào cũng vậy, Dũng đã không lâm trận thì thôi, một khi đã lâm trận phải khiến cho cô mệt nhoài xin tha mới chịu.. cái cảm giác anh đem lại cho cô thật khiến khó một ai sánh bằng.....
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, cuốn hút đầy mê hoặc.
- anh yêu em...Lương Minh Phương..
- em cũng yêu anh..Đặng Đình Dũng..
Hai người chăm chú nhìn nhau rồi bật cười.
- thiệt tình, em có nên quý trọng khoảnh khắc này không nhỉ? Chẳng mấy khi chúng ta gặp nhau mà k cãi nhau..
- là tại em chứ tại ai, tại em cứ ngang bướng hoài..
- gì chứ.. là tại anh chứ..
- đấy.. đã bảo không cãi nhau mà chỉ được vài phút là sao..
Anh mỉm cười nắm chặt tay cô bước ra khỏi phòng thay đồ..bên ngoài không khí rộn ràng, náo nhiệt..mọi ánh mắt chờ đợi của mọi người hướng về hai nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay..anh mặc tây trang màu trắng như một chàng hoàng tử sánh bước bên cô trong chiếc đầm dạ hội được đính những viên đá pha lê lấp lánh...
- họ đẹp đôi quá..
- trai tài, gái sắc đẹp nhất Châu Á..
Ai nấy đều nhìn hai người với ánh mắt đầy ngưỡng mộ phá chút lòng ghen tị..
Nắm tay cô nước lên sân khấu, mọi người lùi lại vài bước để nhường lại không gian lại cho hai người, anh vỗ tay nhẹ một cái,từ trong phòng đẩy ra chiếc bánh kem 3 tầng và một bó hoa hướng dương..trên màn hình máy chiếu rộng lớn, những tấm hình của hai người cũng được công chiếu, cô nhíu mày khó hiểu nhìn anh.
- gì thế này?
Anh mỉm cười tiến đến cầm bó hoa hướng dương trên tay, nghẹn ngào nói.
- Lương Minh Phương,cô gái nhỏ của anh,cả bầu trời của anh, cả thế giới với anh..có lẽ em sẽ thắc mắc tại sao không phải là hoa hồng mà lại là hoa hướng dương phải không? Vì em rất khác với các cô gái khác anh từng gặp, nên anh cũng muốn thật khác với những người đàn ông em từng biết..hoa hướng dương luôn luôn hướng về phía mặt trời.. Anh muốn từ giây phút này trở đi, cho phép anh được làm mặt trời của em có được không..chỉ cần em là bông hoa hướng dương kia luôn hướng về phía ông mặt trời to lớn này, bao nhiêu sóng gió hãy cứ để anh lo, để anh được toả nắng bên em..cho dù nắng ấm hay phong ba bão táp, hướng dương chỉ được phép hướng về ông mặt trời thôi nhé..anh yêu em...
Cô xúc động mắt rưng rưng nhận lấy bó hoa từ tay anh, anh bất ngờ quỳ gối xuống trước mặt cô dưới sự chứng kiến của bảo người, đôi bàn tay run run lấy chiếc hộp nhẫn trong túi quần tây..
- Lương Mình Phương.. xin em hãy đồng ý làm vợ anh từ kiếp này cho tới kiếp sau hay là muôn kiếp..anh mong muốn người đi cùng anh đến hết cuộc đời này chính là em, anh không dám hứa sẽ sống chết bên em nhưng anh hứa sẽ bên em đến hơi thở cuối cùng, bằng mọi khả năng của mình, anh sẽ lo cho em một cuộc sống thật hạnh phúc....từ khi gặp em, anh đã biết kiên nhẫn, biết chờ đợi và biết khóc..và cuộc sống của anh sẽ trở nên thật vô nghĩa nếu không có em..anh cần em, thật sự rất cần em..Lương Mình Phương, lấy anh nhé..xin hãy giúp anh rũ bỏ kiếp đào hoa của mình tại đây..được không em?
Sống mũi cô cay cay, khoé mi nước mắt đã trực trào, cô khóc vì cô thật sự xúc động, khóc vì quá đỗi hạnh phúc.. quả thật anh luôn là người khiến cô bất ngờ, tưởng chừng một bữa tiệc đơn giản nhưng hóa ra lại được sự sắp xếp cẩn thận duoi sự chỉ đạo của anh để biến chúng thành một màn cầu hôn lãng mạn...cô xúc động run run đưa ngón tay ra trước mặt anh, mỉm cười gật đầu đồng ý.. chiếc nhẫn ấy cuối cùng đã trở lại về vị trí ban đầu..anh cười tươi đeo chiếc nhẫn vào tay cô..
Ở bên dưới mọi người cùng nhau vỗ tay reo hò chúc mừng hạnh phúc cho hai người..anh cúi đầu nhẹ xuống hôn lên trán cô, đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô..
- thiệt tình..em khóc tốn nước mắt thế này anh sẽ xót lắm đấy..
- ai bảo anh không nói trước với em một câu..
- gì chứ.. anh muốn làm em bất ngờ mà..
Dứt lời anh nắm tay cô tiến về chỗ chiếc bánh kem 3 tầng..
- 3 tầng, cho 3 mùa xuân xanh của em mà anh không được ở bên cạnh..còn nhớ năm thứ nhất, anh đa vô tâm để em đón sinh nhật trong hờn giận, và hai năm sau cũng vậy, em đón sinh nhật trong cô đơn.. nghĩ lại những năm tháng ấy, anh thật sự day dứt vô cùng..xin lỗi em, xin lỗi em cô gái mùa xuân..
Cô ngước mắt lên nhìn đuôi mắt anh đang chuyển đỏ..cô đưa tay sờ nhẹ lên má anh..
- đã bảo không làm người ta khóc nữa mà..này là ngày vui mà phải không?
Nói rồi cô cười tươi xoay người lại cắt bánh cùng anh trong niềm hạnh phúc...
Bữa tiệc kết thúc, cô có yêu cầu anh trở về nhà nhưng k ngờ đã bị anh xâm chiếm đi thẳng tới khách sạn 5 sao bậc nhất...anh ôm cô đi thẳng lên phòng Vip1,mặc cho cô đang giãy dụa phản kháng, đôi tay đấm đấm anh vài cái vào ngực..
- Đặng Đình Dũng.. anh k đưa em về nhà là ngày mai chết với mẹ em đấy..
- số với việc phải chịu đựng em, không gì là không thể.. lộn xộn nữa là em chết chắc..
Nghe anh nói vậy, cổ họng cô nghẹn lại, lồng nghịch phập phồng kịch liệt, quả thực mà nói, cô cũng rất muốn ở bên anh nhưng lại sợ mẹ ở nhà sẽ lo lắng.. với lại biết rằng mẹ thầm chấp nhận mối quan hệ này nhưng cũng chưa hẳn sẽ được thoải mái như xưa..
Trong căn phòng có ánh đèn mập mờ ảo ảo, hai người lẳng lặng chăm chú nhìn sát vào nhau, ánh đèn ấm áp toả ra bốn phía, ngày cả trong không khí cũng toả ra hương vị hạnh phúc....Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đôi bàn tay thành thạo cởi bỏ lớp khoá áo đằng sau lưng cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô nụ hôn triền miên đầy ngọt ngào..đôi bàn tay nhanh chóng đưa vào bên trong nắn bóp nhẹ nhàng bầu ngực căng tròn của cô...lúc này thân thể anh và cô như một cây đuốc đang cháy trong ngọn lửa dục vọng..nụ hôn mỗi lúc một vồ vập hơn, chiếc lưỡi nhanh chóng đưa sâu vào khoảng miệng cô khám phá, cảm giác như muốn nuốt sâu cô vào trong bụng mình..cô không tự chủ được khẽ tạo cho một tiếng rên như tiếp thêm động lực vào cơn hăng say tình ái đang cháy trong người anh.một tay còn lại của anh đã nhanh chóng đưa xuống mông cô, uyển chuyển vuốt ve mềm mại cặp mông trắng nõn nà..nhẹ nhàng đưa ngón tay tiến thẳng sâu vào bên trong...không chờ đợi được cách cô uốn éo, vật cứng bên dưới đã tiến quân thần tốc vào sâu bên trong thật mạnh bạo..hai chân cô tạo thành hình chữ N rồi nhanh chóng quặp chặt quá mông anh..lần nào cũng vậy, Dũng đã không lâm trận thì thôi, một khi đã lâm trận phải khiến cho cô mệt nhoài xin tha mới chịu.. cái cảm giác anh đem lại cho cô thật khiến khó một ai sánh bằng.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook